Nữ Vương Mất Trí Nhớ
Chương 52: Giai Giai
Đương nhiên, việc đầu tiên cần làm chính là ăn cơm trưa.
Đã hơn một giờ rồi, mặc dù trước đó trên xe có ăn qua vài mẩu bánh quy nhưng bụng vẫn bị đói. Xét thấy bác sĩ Quý cố ý nhắc nhở không được ăn đồ ăn vặt bên đường, lại thêm đồ ăn gần nhà ga rất mất vệ sinh nên hai người cố ý đi thêm một đoạn, tìm một nhà hàng nhỏ nhìn qua có vẻ sạch sẽ.
Bữa trưa vẫn là mì thịt bò.
Diệp Trăn Trăn ngước lên nhìn làn khói nóng hổi trước mặt, rề rà không hạ đũa: “Cảnh sát Tả, anh rất thích ăn mì thịt bò?”
“Vẫn được.” Tả Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Cô thật sự không cân nhắc cởi áo khoác ra?” Bây giờ chính là lúc mặt trời nóng nhất, mặc như này đi trên đường sớm muộn cũng cảm nắng.
Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút, nghiêng người nói với Tả Dịch: “Anh đừng nói cho bác sĩ Quý nhé.”
“Ừm.” Tả Dịch gật đầu cười. Diệp Trăn Trăn cởi áo khoác ra bỏ vào túi, cầm đũa ăn mì. Làn da của cô bóng loáng, hơn nữa da lại trắng nõn, nhìn qua như trứng gà bóc, bởi vì vừa đi bộ một đoạn, trên da hơi ửng hồng, cực kỳ khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Tả Dịch cảm thấy anh ta hơi hiểu vì sao Quý Triết Ngạn lại bắt cô mặc áo khoác.
Thu lại ánh mắt dừng trên người Diệp Trăn Trăn, Tả Dịch hết sức chăm chú ăn mì.
Sau khi ăn mì xong hai người bắt xe tới một cái công viên trên danh sách. Mặc dù thành phố D có diện tích không lớn bằng thành phố A, nhưng công viên to nhỏ cộng lại ít nhất gấp đôi thành phố A. Trước khi tới thành phố D, Tả Dịch đã cho người điều tra công viên Diệp Khang Bình và Tôn Thiến gặp Diệp Trăn Trăn, nhưng công viên Diệp Trăn Trăn vẽ hoàn toàn không giống. Anh ta lại tìm người điều tra mấy công viên gần đấy, vẫn không có cái nào tương đồng.
Theo tình tiết dần rõ ràng của vụ án, Tả Dịch càng lúc càng cảm thấy nếu như tìm ra thân phận của Diệp Trăn Trăn, nói không chừng vụ án sẽ có phát triển đột phá, cho nên anh ta mới quyết định tự mình tới thành phố A một chuyến.
Nhưng lộ trình ngày đầu tiên lại không thuận lợi lắm, bọn họ đi tới bốn nơi, đều không phải công viên trong ấn tượng của Diệp Trăn Trăn, mà cũng không có người nhận ra Diệp Trăn Trăn.
Ở một thành phố sinh sống nhiều năm, tỉ lệ gặp người quen sẽ lớn hơn so với việc tìm một cái công viên không biết tên. Đây là suy nghĩ của Tả Dịch, cho nên anh mới đặc biệt dẫn Diệp Trăn Trăn đến… chờ chút, mặc dù Diệp Khang Bình gặp được cô ấy ở cái công viên không phải cô ấy từng vẽ, nhưng cô ấy đã đi qua nơi đó, nói không chừng sẽ có người quen!
Tả Dịch ảo não cười một tiếng, anh ta vậy mà lại phạm phải sai lầm đơn giản thế.
“Hôm nay thời gian không còn sớm, đi cả ngày nhất định cô cũng mệt mỏi, trước hết tìm khách sạn đã.” Tả Dịch quay đầu, nhìn Diệp Trăn Trăn đang ở một bên đấm bóp chân.
Diệp Trăn Trăn gật đầu nói: “Được rồi.” Cô thật sự không đi nổi nữa, “Ngày mai mình đi chỗ nào đầu tiên?”
“Công viên Minh Hải.”
“Công viên Minh Hải?” Diệp Trăn Trăn nghi ngờ nhìn anh ta, cái tên này cô biết, nghe nói Diệp Khang Bình gặp cô ở chỗ đó, “Nhưng cái công viên đó không phải công viên tôi vẽ đâu.”
Tả Dịch cười cười, xem ra giống anh ta không nghĩ đến vấn đề này, bọn họ một lòng muốn tìm công viên trong tranh, lại hoàn toàn không để ý tới những đầu mối khác: “Nơi đó không biết chừng có người quen cô.”
Diệp Trăn Trăn ngẩn người, cũng hiểu ra. Hai người không lề mề nữa, tìm một khách sạn ở gần đó, Diệp Trăn Trăn tắm một cái rồi nằm lên giường gọi điện thoại cho Quý Triết Ngạn. Nhưng chưa kịp gọi thì Quý Triết Ngạn đã gọi tới trước.
Diệp Trăn Trăn cười cười, nhanh chóng nhận điện thoại: “Bác sĩ Quý à ~~~”
Giọng điệu này khiến Quý Triết Ngạn hơi dừng lại, sau đó ừ một tiếng: “Ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi, đã về khách sạn tắm rửa ~”
Khách sạn và tắm rửa kết hợp với nhau thật sự quá nhạy cảm, Quý Triết Ngạn chỉ hứm một tiếng.
Trái tim nhỏ bé của Diệp Trăn Trăn cũng run rẩy một cái, rất thức thời nói tiếp: “Cảnh sát Tả ở phòng bên cạnh.”
“Không thì?”
“… Ha ha ha bác sĩ Quý ăn cơm tối chưa?”
“Em mặc áo khoác không?”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Quả nhiên cô vẫn đấu không lại bác sĩ Quý.
“Đương nhiên là mặc!” Diệp Trăn Trăn nói như đinh đóng cột, chỉ có điều không phải lúc nào cũng mặc thôi.
Quý Triết Ngạn nghe cô nói vậy, lại hỏi: “Hôm nay ăn gì?”
“Mì thịt bò, cơm, bắp cải, thịt lợn hấp bột gạo (粉蒸肉), súp rong biển trứng.” Thật ra cô còn ăn vụng 2 ly kem, nhưng việc này không cần nói với bác sĩ Quý.
“Ừm, biểu hiện không tê.”
Diệp Trăn Trăn đắc ý cong môi: “Vậy thưởng cái gì không?”
Quý Triết Ngạn cười nhẹ một tiếng: “Trở về sẽ thưởng cho em.”
“Vâng! Bác sĩ Quý nói lời giữ lời nhé!”
“Ừm.” Quý Triết Ngạn không nhịn được cười cười: “Tiến triển thế nào?”
Nhắc tới cái này Diệp Trăn Trăn hơi nản lòng: “Tạm thời không có tiến triển gì.”
Quý Triết Ngạn trầm mặc một chút, hỏi: “Đã tới công viên Minh Hải chưa?”
“Ngày mai chuẩn bị đi.”
“Ừm, không cần gấp, chỗ đó không chừng có người quen biết em.”
Diệp Trăn Trăn bật cười: “Bác sĩ Quý, thật ra anh cũng kiêm cả cảnh sát điều tra phải không? Không phải anh là cách sát nằm vùng ở bệnh viện chứ?”
Quý Triết Ngạn nghe cô nói dở khóc dở cười: “Đây là một logic đơn giản.”
“Rõ ràng chính là do bác sĩ Quý thông minh mà!” Diệp Trăn Trăn nói xong đột nhiên im lặng một lúc: “Bác sĩ Quý, em nhớ anh lắm.”
Ánh mắt Quý Triết Ngạn khẽ động, thấp giọng nói vào ống nghe: “Anh cũng nhớ em.”
Bốn chữ đơn giản khiến Diệp Trăn Trăn cảm động dạt dào. Quý Triết Ngạn ở đầu bên cười cười một cái mới nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, nghỉ sớm một chút.”
“Vâng.” Quý Triết Ngạn nghe âm thanh tút tút đầu dây bên kia, hơi thất thần đứng tại chỗ. Sau khi hai người đã quen thuộc, đột nhiên không được thấy Diệp Trăn Trăn, gian phòng giống như thiếu gì đó.
Một nơi khác, Tả Dịch cũng đang ở trong phòng gọi điện thoại.
“Thế nào rồi?”
“Lão đại, Tần Không cái gì cũng không chịu nói.”
Tả Dịch cười một cái: “Vậy ngày nào các anh cũng tiếp tục làm phiền người Tần gia đi.”
“Hiểu rồi! Anh bên kia có tin gì không?”
“Tạm thời chưa có.”
Lý Tín Nhiên dừng một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi Lão đại, thiếu chút quên việc này, chúng tôi phát hiện trước đó Tần Không tìm thám tử tư điều tra Diệp Trăn Trăn, ừm, giả.”
“Thám tử tư?” Tả Dịch hơi nhíu mày: “Đi tìm thám tử tư kia hỏi một chút.”
Đầu dây điện thoại bên kia Lý Tín Nhiên đồng ý, sau khi Tả Dịch cúp điện thoại cũng tắm rửa rồi đi ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau cả hai ngồi xe tới công viên Minh Hải, cả buổi sáng đúng là bắt gặp mấy người biết Diệp Trăn Trăn, nhưng không người nào biết cô là ai. Diệp Trăn Trăn mím môi, hơi ảo não, mặc dù đi dạo trong công viên sẽ gặp vài khuôn mặt quen thuộc, nhưng rất ít người giới thiệu danh tính.
“Đừng nản chí thế, chúng ta vẫn có thu hoạch, ít nhất cũng biết thứ tư mỗi tuần cô đều đến đây vẽ thực vật.” Tả Dịch đưa chai nước khoáng cho Diệp Trăn Trăn, ngồi xuống bên cạnh cô.
Diệp Trăn Trăn nhận nước, nói cảm ơn rồi văn nắp uống hai ngụm.
“Chị Giai Giai?”
Đột nhiên tiếng trẻ con vang lên dọa Diệp Trăn Trăn sặc nước. Cô vừa ho vừa để chai nước khoáng xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn thoáng: “Khụ khụ, em, em là… Đậu Đậu?”
Diệp Trăn Trăn kinh ngạc mở to mắt, đây không phải là Đậu Đậu cô đã gặp trong giấc mơ sao?
Cậu bé được gọi là Đậu Đậu mừng rỡ nhìn cô: “Chị Giai Giai, cuối cùng chị cũng đến!”
Tả Dịch giật giật khóe mắt, hôm nay hình như đúng là thứ tư.
Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng Tả Dịch, sờ đầu Đậu Đậu: “Đậu Đậu, em biết chị?”
“Đương nhiên biết ạ.” Đậu Đậu trừng mắt nhìn, lông mi dài cũng chớp chớp hai cái, “Thứ tư nào chị cũng tới đấy vẽ tranh, chị còn giúp em vẽ một bức Tiểu Đậu Đậu nữa, nhưng còn chưa vẽ xong thì chị đột nhiên biến mất.”
Diệp Trăn Trăn suy tư một chút, hỏi Đậu Đậu: “Em biết tên chị là gì không?”
“Chị là chị Giai Giai ạ.”
Khóe miệng Diệp Trăn Trăn giật giật: “Em biết tên đầy đủ của chị không?”
“Ừm…” Đậu Đậu cúi đầu suy nghĩ hết sức chăm chú: “À, em nhớ rồi, chị gọi là Lý Giai Giai!” Đậu Đậu nói xong còn vô cùng đắc ý nhìn Diệp Trăn Trăn: “Em còn biết nhà chị ở Chu Tước Môn nữa!”
Tả Dịch đứng dậy, đi ra một bên gọi điện cho Lý Tín Nhiên: “Điều tra một chút Lý Giai Giai ở Chu Tước Môn thành phố D.”
“Hả?” Lý Tín Nhiên đần ra, sau đó bừng tỉnh: “Lão đại, các anh tìm được rồi à!”
“Còn chưa xác định, anh điều tra đi.”
“Rõ!”
Tả Dịch cúp điện thoại quay lại, Diệp Trăn Trăn còn đang cúi đầu nói chuyện: “Đậu Đậu, sao em biết nhà chị ở chỗ nào?”
“Là chị Giai Giai tự nói…”
Đậu Đậu còn chưa nói xong đã bị một người phụ nữ trẻ tuổi cắt đứt: “Đậu Đậu, tại sao lại chạy loạn khắp nơi?”
Đậu Đậu nhìn thoáng quá, gọi một tiếng mẹ rồi chạy tới. Người phụ nữ ôm lấy Đậu Đậu, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đứng một bên hơi kinh ngạc một chút: “Giai Giai, rất lâu rồi không thấy cô, Đậu Đậu còn luôn hỏi vì sao.”
Diệp Trăn Trăn không biết làm sao, Tả Dịch đã từ bên cạnh đi ra: “Xin chào, cảnh sát.”
Người phụ nữ nhìn anh ta đưa thẻ cảnh sát ra, nhất thời hơi sửng sốt tại chỗ.
Tả Dịch dùng mấy câu đơn giản để nói rõ tình huống với cô ấy, sau đó hỏi thăm cô ấy có quan hệ gì với Diệp Trăn Trăn. Theo đối phương nói, cứ mỗi thứ tư hàng tuần Lý Giai Giai sẽ tới đây vẽ tranh, Đậu Đậu rất thích tranh của cô, dần dần quen thuộc, còn ăn cơm với nhau mấy lần. Nhưng hiểu biết của cô ấy chỉ dừng lại ở việc biết tên Lý Giai Giai và sống ở Chu Tước Môn gần đây.
Những thông tin này đối với Tả Dịch mà nói đã khá hài lòng, công viên được chọn trên danh sách đúng là có công viên của Chu Tước Môn. Tả Dịch dẫn Diệp Trăn Trăn tiếp tục đến Chu Tước Môn, khi Diệp Trăn Trăn ngồi trên xe, vẫn hơi thắc mắc: “Cảnh sát Tả, tôi mơ chỗ gặp Đậu Đậu không phải là công viên Minh Hải.”
Tả Dịch suy nghĩ một chút, nói: “Có thể do ký ức bị hỗn loạn, đến công viên Vũ Dương là biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!