Ốc Sên Chạy Full
Chương 90
Chương 23. Sự trả thù đáng yêu
Vệ Nam quay đầu, mỉm cười với Lục Song lúc ấy đang xoa cằm suy nghĩ và nói: “Mẹ em mua cho Lục Đan làm quà gặp mặt. Anh đưa cho cô ấy nhé!”
Lục Song xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, cầm lấy chiếc váy ngủ sexy trơn bóng – chả trách lần đầu tiên gặp em, em mặc bộ váy bó sát vào người trông như chiếc bánh chưng, khiến anh cứ nghĩ rằng em vừa mới chui từ trong hộp đêm ra vẫy khách….
Thẩm mỹ của mẹ Vệ Nam thật khiến người ta toát mồ hôi.
Lục Song nghĩ bụng, khi đưa chiếc váy này cho Lục Đan, vẻ mặt của cô ấy chắc chắn sẽ rất đáng sợ. Lúc ấy phải chụp ảnh làm kỷ niệm, cho vào cuốn album ghi dấu những chuyện buồn cười mà mình chuẩn bị riêng cho em gái.
“Anh đứng đấy làm thần giữ cửa à?” Vệ Nam lườm một cái: “Nhìn em thu dọn quần áo hay lắm sao?”
Lục Song nghiêm túc nói: “Rất hay”. Những bộ quần áo của em quả thực rất kích thích thần kinh.
“… Thôi được”. Vệ Nam đổ hết quần áo trong va li vào tủ, sau đó ngồi trên giường, mỉm cười giả tạo với Lục Song: “Sau này phiền anh chỉ bảo thêm”.
Lục Song mỉm cười: “Uh, được rồi”.
Vệ Nam hỏi: “Mấy giờ anh đi làm?”
“Tám giờ”.
“Vậy buổi sáng phiền anh gọi em dậy với nhé!”
“Uh. Không dám”
“Mấy giờ anh đi làm về?”
“Năm rưỡi”.
“Vậy buổi tối phiền anh mua giúp em hộp cơm nhé!”
“Không dám”.
Vệ Nam lườm một cái, cái con sói đội lốt cừu này sao tự nhiên lại biến thành con chó con biết nghe lời vậy nhỉ? Không biết trong bụng có ý đồ đen tối gì đây. Vệ Nam khẽ thở dài rồi nói: “Hiệu quả cách âm giữa các phòng tốt chứ anh?”
“Uh, cũng được”.
“Vậy thì tốt, chẳng may giữa đêm em phát ra tiếng cười rùng rợn, hoặc tiếng hét biến thái thì cũng không sợ sẽ làm anh thức giấc”. Vệ Nam cười toe toét.
Lục Song cười và nói: “Không vấn đề gì, em cứ hét thoải mái, anh quen viết những cảnh tượng máu mê bê bết trong truyện trinh thám rồi mà”.
Vệ Nam nuốt nước bọt, nói tiếp: “Chẳng may em bị mộng du đi sang phòng anh, nửa đêm coi anh là vật thí nghiệm để thực hành, bóp cổ anh hay đấm vào ngực anh thì xin anh cố gắng chịu đựng”.
“Uh. Không dám”. Sau đó Lục Song nghiêm túc nói: “Anh nguyện hiến dâng bản thân mình để cho em thực hành”.
Vệ Nam muốn kích Lục Song, cuối cùng đã bị câu nói “Uh, không dám” của Lục Song kích lại.
Thu dọn đồ đạc xong, Vệ Nam muốn xuống dưới ăn cơm. Chỗ ở của Lục Song tuy khá yên tĩnh những phía dưới có khá nhiều cửa hàng ăn nhanh và vài cửa hàng ăn. Vệ Nam vừa đến đã nhắm trúng một cửa hàng ăn Tứ Xuyên, đang nuốt nước bọt ừng ực muốn đi ăn phở chua cay thì bị Lục Song chặn lại.
Lục Song xắn tay áo, đeo tạp dề, muốn đích thân xuống bếp trổ tài nấu nướng, còn nói là chúc mừng Vệ Nam dọn đến chỗ ở mới.
Vệ Nam nhìn anh ta vào bếp cứ như là đang xem kịch hay vậy. Một lúc sau, trong bếp vang lên tiếng bát đũa lẻng xẻng.
Vệ Nam hí hửng chạy vào cửa bếo, dựa người vào tường, cười toe toét và nói: “Này, đầu bếp Lục, mẹ em dạy anh ba bước xào sườn, anh đã học được chưa đấy?”
Lục Song quay đầu lại mỉm cười: “Mới học được bước đầu. Việc này không thể nóng vội được, còn phải luyện tập nhiều”.
“Nói vậy thì em là người đầu tiên được ăn sườn do chính tay anh làm? Ôi, thế thì vinh dự quá”. Vệ Nam miệng cười toe toét, mắt liếc nhìn đĩa sườn cháy đen thui. Trời ơi, đúng là vinh dự thật. Mẹ ơi, học trò của mẹ đúng là “hậu sinh khả úy”. Món sườn mẹ xào màu cà phê. Anh ta cho luôn thành màu đen.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, Lục Song làm bốn đĩa thức ăn, một bát canh. Nếu trừ những phần bị cháy thì cũng rất thịnh soạn.
Lục Song mỉm cười nói: “Nào, nếm thử xem tay nghề của anh thế nào”. Nói xong gắp một miếng sườn đen sì vào bát Vệ Nam.
Vệ Nam tuy miệng cười rất tươi nhưng trong lòng thì kêu than thảm thiết. Người ta có lòng tốt làm thức ăn cho mình, không thể không ăn được. Thế là nghiến răng nghiến lợi nhét miếng sườn cháy vào miệng, đắng quá… huhu… đắng dã man.
“Nào, ăn thêm miếng nữa”. Lục Song cười rất dịu dàng.
Vệ Nam cười: “Anh đừng khách sáo, đừng khách sáo, em thích ăn cơm hơn”.
Vệ Nam cúi đầu ăn một miếng cơm. Anh cũng giỏi thật, nấu được nồi cơm dở sống dở chín. Vệ Nam mặt mày nhăn nhó, cố sống cố chết nuốt miếng cơm ấy vào bụng.
Lục Song nhẹ nhàng hỏi: “Có ngon không?”
Vệ Nam gật đầu: “Ngon lắm, ngon lắm, từ trước tới nay em chưa được ăn loại sơn hào hải vị này bao giờ”.
Lục Song mỉm cười rồi chuyển chủ đề câu chuyện: “Thực ra anh biết là không ngon nên mới cho em thử”.
“……….” Anh thích ăn đấm à?
“Cái gọi là kỹ thuật là do luyện nhiều mà có. Sinh viên ngành y các em trước khi trở thành bác sĩ phải tìm rất nhiều bệnh nhân để thực hành. Anh cũng vậy, trước khi làm được một món ăn ngon anh cũng phải thực hành nhiều lần. Em thấy đúng không?”. Nói xong, anh ta giơ móng vuốt vỗ nhẹ vào vai Vệ Nam và nói: “Em thiệt thòi rồi”.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!