“Ta có dẫn theo một đoàn kịch ở quận Tây Lăng, kịch của bọn họ rất hay, hay là hai vị xem thử một chút đi?”
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp “Được.”
Nếu Thái tử đồng ý, đương nhiên Anh vương không có quyền từ chối.
Hai người đi theo Tây Lăng vương đến hậu viện.
Trên sân khấu, tiếng hát í a trầm bổng du dương.
Tây Lăng vương chăm chú lắng nghe, tay phải gõ gõ nhịp.
Thái tử ngồi thẳng như tùng, sắc mặt không đổi, ánh mắt nhìn sân khấu, nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Lạc Dạ Thần nghe một hồi thì ngủ mất.
Trước đây y cũng từng đến rạp hát, nhưng không phải xem kịch, mà ngắm đào kép xinh đẹp, dáng người thon thả.
Đào kép trên sân khấu bây giờ cũng rất đẹp, nhưng Lạc Dạ Thần không mấy quan tâm.
Y buồn ngủ, kiềm không được ngáp một cái.
Lạc Dạ Thần không thể nhịn đến khi vở kịch kết thúc, nói “Hoàng thúc, vừa rồi con uống nhiều trà quá, muốn ra ngoài một lát.”
Tây Lăng vương vẫn đang nghiêm túc xem kịch, nên thản nhiên đáp “Ừm.”
Lạc Dạ Thần đứng dậy ra khỏi rạp hát, lập tức có hạ nhân bước tới hỏi y muốn đi đâu?
Lạc Dạ Thần lấy cớ đi nhà xí để ra ngoài, nhưng thật ra y không muốn đi nhà xí, y chỉ muốn đi gặp Tạ Sơ Tuyết.
“Bổn vương đi dạo một chút.”
Nói xong, y sải bước đi về phía trước.
Hạ nhân không dám ngăn cản, nhưng cũng không thể để Anh vương đi lung tung, đành cách một khoảng vừa phải đi theo y.
Thương Lan Viên rất rộng, có đầy đủ đình đài lầu các, hoa cỏ cây cảnh, Lạc Dạ Thần không biết Tạ Sơ Tuyết ở đâu, y chỉ đành dựa vào trực giác đi lung tung, trong lòng thầm cầu trời cho y chạm mặt Tạ Sơ Tuyết.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của y, cho y gặp được người quen, tiếc là y không gặp Tạ Sơ Tuyết, mà là Tiêu trắc phi.
Lạc Dạ Thần thấy Tiêu trắc phi thì rất vui.
Y nhớ Tạ Sơ Tuyết mời Tiêu trắc phi thưởng hoa, nếu Tiêu trắc phi ở đây, vậy Tạ Sơ Tuyết nhất định cũng ở gần đây.
Vui mừng khi sắp được gặp người trong lòng, Lạc Dạ Thần định bước tới chào hỏi, nhưng phát hiện bên cạnh Tiêu trắc phi còn có một nam nhân trẻ tuổi.
Y nhớ nam nhân này họ Phương, là quản sự bên cạnh Tây Lăng vương.
Lạc Dạ Thần dừng bước.
Y quét mắt nhìn quanh, nhận ra ở đây chỉ có Tiêu trắc phi và Phương quản sự, không còn ai khác, càng đừng nói đến Tạ Sơ Tuyết.
Lạc Dạ Thần tức thì nghĩ đến chuyện khác.
Trai đơn gái chiếc lén lút ở hoa viên làm gì? Lẽ nào là hẹn hò?
Nghĩ đến đây, Lạc Dạ Thần theo bản năng di chuyển hai bước, trốn sau bức tường hoa.
Y cảnh giác thò đầu ra, thấy Tiêu trắc phi và Phương quản sự vẫn đứng yên, hai người đang nói gì đó, xem ra bọn họ sớm đã cấu kết với nhau rồi.
Phương quản sự giơ tay xoa xoa đầu Tiêu trắc phi.
Tiêu trắc phi ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, có một sự thân mật khó tả.
Lạc Dạ Thần mở to mắt kinh ngạc, trong lòng thầm gào thét trời đất ơi.
Hai người này có gian tình!
Một lúc sau, cách đó không xa có tiếng bước chân, hình như có người tới gần.
Phương quản sự đi trước một bước.
Chỉ còn lại một mình Tiêu trắc phi.
Người đến là Tạ Sơ Tuyết, nàng bước rất nhanh, tình cờ đi ngang qua tường hoa.
Nàng thấy Anh vương đứng bên cạnh tường hoa, lập tức dừng lại, kinh ngạc hỏi “Sao vương gia lại ở đây?”
Trong đầu Lạc Dạ Thần bây giờ chỉ toàn là chuyện của Tiêu trắc phi, vốn không chú ý Tạ Sơ Tuyết nói gì, tùy tiện đáp “À, ta chỉ đi dạo chút thôi.”
Y thấy Tiêu trắc phi nhìn về phía này thì càng hoảng loạn, vội vàng nói.
“Ta còn có việc, ta đi trước.”
Nói xong y cuống quít chạy đi.
Tạ Sơ Tuyết hơi cau mày nhìn theo bóng lưng chạy trốn của y, tự hỏi y sao vậy?
Lạc Dạ Thần chạy trở về, được một lúc mới nhận ra mình chạy nhầm đường, may là có hạ nhân đi phía sau y.
Hạ nhân dẫn y về đúng hướng.
Lạc Dạ Thần đột ngột hỏi “Chuyện vừa nãy, ngươi có thấy không?”
Hạ nhân không hiểu “Thấy chuyện gì?”
“Thì là Tiêu trắc phi đó, vừa nãy ngươi không thấy à?”
Hạ nhân gật đầu nói đã thấy.
Lạc Dạ Thần híp mắt, tục ngữ có câu, đẹp khoe xấu che, nếu chuyện Tiêu trắc phi vụng trộm với người khác truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm Thái tử mất hết thể diện, y thân là huynh trưởng phải giúp Thái tử giải quyết nguy cơ tiềm ẩn này.
Y bắt đầu nghĩ làm sao diệt khẩu, đồng thời giả như không có chuyện gì hỏi.
“Vừa nãy ngươi còn thấy gì nữa?”
Hạ nhân ngơ ngác nói “Hết rồi, nô tài chỉ thấy Tiêu trắc phi nói chuyện với ai đó, nhưng khoảng cách quá xa, người chắn ở phía trước, nên nô tài không thấy người đó là ai.”
Lạc Dạ Thần nhìn chằm chằm, cẩn thận quan sát, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nói dối nào, cuối cùng hừ một tiếng “Xem như ngươi gặp may.”
Lúc Lạc Dạ Thần về rạp hát, thấy Thái tử và Tây Lăng vương vẫn đang xem kịch.
Lạc Dạ Thần phàn nàn, vợ ngươi sắp trốn cùng người ta rồi, ngươi còn tâm trạng ở đây xem kịch?!
Không lâu sau, Tiêu Hề Hề cũng trở lại.
Thái tử dẫn nàng rời khỏi Thương Lan Viên.
Cả hai vừa bước ra khỏi cổng, Lạc Dạ Thần đã đuổi theo.
“Thái tử, chờ một chút!”
Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay đầu nhìn “Chuyện gì?”
Lạc Dạ Thần “Hiếm khi đệ xuất cung một chuyến, ta mời đệ uống rượu.”
Lạc Thanh Hàn “Không đi, không có hứng.”
Lạc Dạ Thần không vui “Con người đệ sao vậy chứ? Ta có lòng mời đệ uống rượu, đệ còn không đi, đúng là làm ơn mắc oán, nếu không phải nể tình trước đây đệ từng cứu ta, ta cũng không thèm nhắc nhở đệ…”
Lúc này y đột ngột dừng lại.
Y biết Thái tử thích thể diện, nếu bị người khác vạch trần chuyện vợ mình vụng trộm trước mặt, Thái tử nhất định sẽ không chịu nổi đả kích.
Lạc Thanh Hàn “Huynh muốn nhắc nhở ta chuyện gì?”
Lạc Dạ Thần liếc nhìn Tiêu trắc phi bên cạnh, trầm giọng nói “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta, ta mời đệ uống rượu, vừa uống vừa nói.”
Y định nhân lúc uống rượu, lén ra hiệu cho Thái tử đã bị người khác cắm sừng.
Lạc Thanh Hàn hỏi Tiêu Hề Hề.
“Nàng muốn đi không?”
Tiêu Hề Hề không do dự gật đầu “Muốn!”
Vừa hay nàng có chuyện muốn nói với Lạc Dạ Thần, nhân tiện còn được ăn một bữa không mất tiền, nên nàng phải đi!
Vẻ mặt Lạc Dạ Thần chợt trở nên kỳ lạ “Cô muốn đi thật à?”
Tiêu Hề Hề “Đúng vậy.”
Lạc Dạ Thần nhìn sang Thái tử, kỳ quái hỏi “Đệ có chắc muốn đưa cô ta đi cùng?”
Lạc Thanh Hàn cảm thấy hai người trước mặt hơi kỳ quái, sắc mặt không đổi đáp “Ừm.”
Lạc Dạ Thần cười khẩy “Hừ, đây là đệ tự chọn, sau này đừng trách ta không nhắc nhở đệ.”