Kỷ Li nhìn Tần Nhạc đột ngột xuất hiện trong phòng, nhất thời mất bình tĩnh.
Cameron chủ động đứng dậy nghênh đón, ngăn cản tầm mắt hai người. Ông thân thiện ôm Tần Nhạc, nói: “Tần, cảm ơn cháu đã đồng ý tham gia.”
“Cháu rất vinh hạnh khi có thể góp mặt trong phim của chú.” Tần Nhạc lịch sự đáp.
Cameron kéo hắn tới, chủ động giới thiệu, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị này sẽ là Lộ Diệu của cháu.”
Lộ Diệu của cháu.
Danh xưng mang ý tứ đặc biệt này khiến trái tim Kỷ Li nóng bừng.
Tần Nhạc nhìn Kỷ Li đang sững sờ, cong môi, “Cảm ơn đạo diễn đã tìm Lộ Diệu cho cháu, cháu rất hài lòng.”
Lalinta thấy Kỷ Li và Úc Phú Nhã mãi không phản ứng, dịu giọng nhắc nhở, “Tần hẳn là nam diễn viên nổi tiếng nhất Hoa Quốc đúng không? Lúc viết xong nhân vật Ôn Quỳnh cha tôi đã muốn mời cậu ấy rồi.”
“Tần còn từ chối mấy lần, nửa tháng trước mới gật đầu đồng ý.”
Chị từng xem bộ phim khoa học viễn tưởng “Cage” công chiếu vào bốn năm trước, Tần Nhạc đóng vai người đàn ông ngoài hành tinh bí ẩn, mạnh mẽ.
Mặc dù chỉ xuất hiện chưa đầy nửa tiếng nhưng đã thu về vô số lời khen ngợi từ khán giả phương Tây, thậm chí hắn còn được truyền thông nước ngoài bầu chọn là “Nam diễn viên Hoa Quốc hấp dẫn nhất”.
“Kỷ, cháu nên chào Tần rồi làm quen chút chứ nhỉ?” Cameron tiếp lời.
Kỷ Li phát giác mình cư xử rất không phải phép, y toan đứng dậy song bị Tần Nhạc đè vai, ấn về chỗ cũ.
“Đạo diễn Cameron, chị Lalinta, có lẽ hai người chưa biết nhưng tôi và Kỷ Li khá thân thiết.”
“Hơn nữa thời điểm tôi vừa ra mắt, chị Úc là người đại diện của tôi.”
Úc Phú Nhã nở nụ cười đắc ý nhưng trong lòng lại vô cùng hối hận ——
Giờ từ chối ký hợp đồng được không? Nhỡ Kỷ Li nhập vai sâu, quay phim xong chẳng chống cự nổi thế tấn công của Tần Nhạc thì làm thế nào?
Cameron lẫn Lalinta ngạc nhiên nhìn nhau, chị lên tiếng, “Xin lỗi, chắc chúng tôi vẫn chưa tìm hiểu đến nơi đến chốn.”
“Không sao.” Tần Nhạc quay sang Kỷ Li, ý vị thâm trường đáp, “Vậy chứng tỏ hai chúng tôi có duyên với bộ phim.”
Kỷ Li bắt gặp tầm mắt hắn, cảm xúc kinh ngạc dần trở nên hờ hững. Ngoài ra còn có chút mừng thầm khó tả.
Trên thực tế, trước đây y không thích diễn chung với người quen quá nhiều vì rất dễ khiến khán giả nhàm chán, hơn nữa cũng bất lợi cho con đường phát triển sự nghiệp.
Nhưng nếu đối phương là Tần Nhạc, y bỗng cảm thấy chuyện này cũng chẳng khó chấp nhận mấy.
Khả năng đắp nặn nhân vật của Tần Nhạc rất mạnh, Kỷ Li từng xem video tổng hợp các vai diễn từ khi hắn debut tới nay, tất cả đều chưa từng sai lầm.
Cho nên khi đạo diễn Cameron đã chọn hắn đóng vai Ôn Quỳnh, Kỷ Li sẽ tin tưởng tuyệt đối.
Xét theo mong muốn cá nhân, nếu phải hợp tác với một diễn viên xa lạ thì chẳng thà diễn chung với Tần Nhạc.
Dù sao trong phim có cả cảnh Ôn Quỳnh cởi quần áo, khoe body…
Kỷ Li vô thức lướt qua phần bụng Tần Nhạc.
Hình như y không thiệt mà còn được hời nhỉ?
Dầu gì Cameron cũng là đạo diễn, đôi mắt nhìn tưởng ôn hòa thật ra lại sắc bén như diều hâu. Ông chú ý ngay tới sóng ngầm cuộn trào giữa hai người.
Cách Kỷ Li nhìn Tần Nhạc chăm chú đúng chuẩn bầu không khí ái muội của cảnh lần đầu Lộ Diệu gặp Ôn Quỳnh tại quán bar.
Hay lắm!
Cameron thầm vỗ đùi đen đét.
Sau đó, phục vụ mang các món ăn Cameron gọi lên.
“Mọi người đến đông đủ rồi, vừa ăn vừa trò chuyện nhé.”
Cameron hưng phấn kêu phục vụ, “Mau đem chai rượu ngon tôi ký gửi qua đây, phải chiêu đãi hai nam chính của tôi mới được.”
Phục vụ là fans phim Cameron.
Cô nghe thấy thế liền quay sang quan sát Tần Nhạc và Kỷ Li. Khi trông thấy hai gương mặt người Hoa Quốc nọ, tâm lý bỗng nảy sinh vài phần mong đợi.
“Vâng thưa ngài Cameron.”
Phục vụ đáp, xoay người đi làm việc.
Chẳng bao lâu sau, rượu được bưng lên.
Bởi vì hai diễn viên đã quen biết từ trước nên cả bàn ăn bớt vẻ khách sáo, bầu không khí trông khá hòa hợp.
“Đạo diễn Cameron, ký hợp đồng xong cháu có thể nhận kịch bản hoàn chỉnh không ạ?” Kỷ Li chẳng nén nổi tò mò.
Y thật sự rất muốn biết sau khi Ôn Quỳnh Lộ Diệu bị tai nạn xe đã xảy ra chuyện.
“Kịch bản hoàn chỉnh? Kỷ này, chú đành xin lỗi cháu vậy.” Cameron không che giấu dự định, “Bởi vì bộ phim thiên về khắc họa tình cảm nên chú định quay lần lượt các cảnh từ đầu đến cuối.”
Bình thường các đoàn phim hay quay những phân đoạn có cùng bối cảnh trước để tiết kiệm thời gian và tài lực.
Ví dụ nếu trong kịch bản xuất hiện nhiều cảnh quán bar thì đoàn phim sẽ tập trung ghi hình toàn bộ.
Song bây giờ Cameron lại muốn quay theo trình tự kịch bản?
“Chú gửi hai đứa kịch bản cuối cùng sau nhé.” Cameron nhất quyết không chịu bật mí.
Kỳ thực quan điểm của Cameron và Kỷ Li khá tương đồng.
Diễn viên là bản thân nhân vật, muốn diễn tốt phải biến mình trở thành nhân vật ấy.
Cameron nghĩ, việc Kỷ Li mong ngóng nội dung tiếp theo khá hợp tình hợp lí.
Trông y rất giống Lộ Diệu khi vừa mới bị tai nạn xe, chẳng rõ tương lai sẽ phát sinh điều gì.
“Cậu yên tâm, đảm bảo nội dung kế tiếp không thành vấn đề.” Lalinta liếc mắt nhìn cha, nghiêm túc hứa hẹn, “Chúng tôi nào dám tự hủy danh tiếng.”
Kỷ Li thấy Cameron quyết tâm giữ kín đành tạm nén nỗi tò mò xuống.
Y khẽ thở dài, an ủi bản thân ——
Dù sao y đã nhận vai, khoảng ba tháng nữa là có thể xem kết cục thực sự.
Tần Nhạc âm thần quan sát vẻ mặt Kỷ Li, biết y đang bị nội dung bộ phim làm khó chịu, dứt khoát chuyển chủ đề: “Em với chị Úc đang ở đâu?”
Kỷ Li đáp, “Ở khách sạn Plaza ngay gần đây ạ.”
“Thế ăn xong tôi đưa em đi dạo, thuận tiện tiêu cơm chút nhé?” Tần Nhạc đề nghị.
Ngay lập tức, ánh mắt đầy “sát ý” của Úc Phú Nhã phóng tới.
Cô còn chưa kịp mở miệng từ chối, Cameron ngồi đối diện liền cười ủng hộ, “Lần đầu tiên Kỷ đến Iceland à? Cứ bảo Tần dẫn cháu tham quan xung quanh.”
“Kịch bản có cảnh nhân vật chính nắm tay tản bộ, hai người tranh thủ thử cảm giác trước.” Cameron nói dựa trên những gì vai diễn cần.
Ông cho rằng mỗi diễn viên tham gia đóng phim của mình đều phải chuẩn bị tinh thần hóa thân thành nhân vật bất kì lúc nào.
Đường hoàng lấy cớ giao phó công việc.
Úc Phú Nhã không thể từ chối lời mời ngay trước mặt đạo diễn Cameron. Cô cố nén bực bội, chờ nghệ sĩ nhà mình trả lời.
Kỷ Li mỉm cười, tự nhủ quan điểm Cameron và mình thật giống nhau.
Y nhìn Tần Nhạc, chẳng hề do dự đáp, “Vâng.”
Lập tức dập tắt lửa giận nhen nhóm trong lòng Úc Phú Nhã.
Ok.
Nhãi con bị lừa mất rồi.
Còn chủ động theo người ta nữa chứ.
Khóe môi Tần Nhạc càng cong thêm, “Có cần bọn em đưa chị trở lại khách sạn không?”
“Thôi, chị biết đường.” Úc Phú Nhã quay sang Kỷ Li, sau đó quăng cho Tần Nhạc ánh mắt cảnh cáo ——
Nhớ dẫn người về an toàn đấy!
Úc Phú Nhã hiểu Kỷ Li chỉ là nghệ sĩ do cô dẫn dắt.
Miễn không giao du cùng đám hồ bằng cẩu hữu thì cô không có quyền can thiệp vào các mối quan hệ cá nhân của y.
Lui mười ngàn bước mà nói, Tần Nhạc đáng tin hơn mấy gã đàn ông khác nhiều.
Sắp tới cả hai còn phải quay phim chung, cô không thể quá mức kiểm soát.
Tần Nhạc phì cười, xem như cam chịu.
“À chú có việc này muốn dặn mọi người. Toàn bộ quá trình quay phim đều được bảo mật kĩ lưỡng, hiện tại cũng chưa lên kế hoạch công chiếu tại Hoa Quốc nên mong hai cháu giữ bí mật với truyền thông.”
“Vâng, chú cứ yên tâm.”
Tần Nhạc và Kỷ Li đồng thanh đáp, cực kì ăn ý.
Cameron cười rộ lên, “Hai đứa đúng là một cặp trời sinh.”
Cũng chẳng biết đang ám chỉ vai diễn hay bản thân bọn họ.
Kỷ Li cảm thấy kì lạ, cố không ngoảnh sang nhìn Tần Nhạc.
Nửa giờ sau bữa ăn kết thúc.
Đợi đến lúc đám người Cameron rời khỏi, Tần Nhạc mới dẫn Kỷ Li qua khu vực gần đó.
Gió đêm cuối tháng chín phả lên mặt mang theo chút khí lạnh, kịp thời thổi tan men say khiến Kỷ Li rất dễ chịu, “Ở nước ngoài thật tốt, không lo bị người khác phát hiện.”
Nếu đây là Hoa Quốc thì y không tài nào tùy tiện dạo phố, càng chẳng thể sóng vai cùng người mang cấp bậc ảnh đế như Tần Nhạc.
Giới giải trí của mỗi quốc gia luôn tồn tại khoảng cách nhất định, hầu hết minh tinh Hoa Quốc đều quá lạ lẫm đối với khán giả nước ngoài.
Muốn trở thành ngôi sao thế giới cũng chẳng dễ dàng.
“Sao anh Nhạc lại nhận bộ phim này?”
“Dự án tôi định tham gia trước đó dời lịch nên trống khoảng hơn bốn tháng, đúng lúc đạo diễn Cameron ngỏ lời mời…”
Tần Nhạc dừng vài giây, ăn ngay nói thật, “Cũng vì đạo diễn, đoàn phim và kịch bản nữa.”
Ở địa vị của hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, không thể vớ đại phim để đóng.
Kỷ Li bình tĩnh gật đầu.
Rảnh rỗi tình cờ gặp được đạo diễn tốt lẫn đội ngũ ekip hùng hậu thì ký hợp đồng hẳn là chuyện thuận lý thành chương.
“Còn em?”
“Nghe nói bộ phim do đạo diễn Adolf đề cử, chị Úc lấy được phương thức liên lạc xong bèn tranh thủ xin cơ hội casting cho em.”
Kỷ Li nhớ những gì trải qua tối nay, cảm thấy cực kì kỳ diệu, “Em tưởng mình phải cạnh tranh khốc liệt lắm, ai dè đạo diễn Cameron sử dụng phương thức đặc biệt như vậy, càng không ngờ…”
Y nhìn Tần nhạc, đồng tử tỏa ra tia sáng nhàn nhạt.
Ánh đèn quảng cáo bao phủ thân hình xuất chúng của hắn.
Lúc mặt đối mặt, đôi mắt người đàn ông nọ thấp thoáng vẻ “thâm tình” rung động tâm can.
“Sẽ diễn chung với anh.” Kỷ Li cảm thán.
Từ khi debut tới giờ y đã quay ba bộ truyền hình, một bộ điện ảnh, một quảng cáo và một video tuyên truyền…
Tuy sau nhiều lần “cộng tình” y và Tần Nhạc chỉ tiếp xúc gần hai lần nhưng y đều ghi tạc trong lòng.
Bất kể là Tống Chiêu ngây ngô tới chết hay Tạ Ngạn yêu hận đậm sâu, trông hai người như vừa trải qua gút mắc hai đời vậy.
Mà hiện tại bọn họ chuẩn bị quay bộ phim mới, nếm trải thứ tình cảm mới.
Tần Nhạc dừng chân, hỏi ngược y, “Là tôi không tốt à?”
“Tốt lắm ạ.” Kỷ Li đứng im, không hề do dự trả lời, “Em rất muốn diễn một bộ phim hoàn chỉnh cùng anh.”
Ý nghĩ này đã cắm rễ trong đầu y vào lúc xem xong “Awakening”.
Lặng lẽ nảy mầm, đơm hoa kết trái.
“Tần Nhạc, hợp tác vui vẻ.”
Sự căng thẳng đột nhiên biến mất. Tần Nhạc khom lưng, kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, nở nụ cười xưa nay chưa từng có.
“Tôi cũng vậy, hợp tác vui vẻ.”
Kỷ Li bị khuôn mặt đẹp trai đột ngột phóng to kia dọa ngây người, vô thức lùi ra sau.
Y chẳng rảnh bận tâm đến vành tai ửng đỏ, nói lảng sang chuyện khác, “…Lạnh ghê.”
Thực chất thì rất nóng.
“Đi đường tắt về khách sạn của em thôi.”
Tần Nhạc cố nhịn cười, vờ nghiêm túc đáp, “Đúng là lạnh thật, em đừng phát sốt nhé.”
“…”
Kỷ Li hoang mang, cứ cảm thấy nửa câu sâu kì kì.
Y ho hai tiếng, giả vờ bình tĩnh bước lên trước song chưa bao lâu liền bị Tần Nhạc kéo lại.
Kỷ Li rũ mắt. Cổ tay y mảnh khảnh, lúc này đang được một bàn tay to lớn bao trọn.
Lực độ mạnh mẽ, vương đầy hơi ấm.
“Anh Nhạc?” Kỷ Li khó hiểu.
“Đừng nhầm, là bên này.” Tần Nhạc “quắp” thanh niên suýt lộn đường về, dắt y qua ngõ nhỏ ngay cạnh đó.
Kỷ Li không ngờ mình lại lơ ngơ thế, nhất thời chẳng biết phải đáp sao.
Y mau chóng rút kinh nghiệm, Tần Nhạc đi đâu y bèn đi đấy.
Tại nơi đất khách quê người y có hơi mù đường chút, nên tránh tự tiện đi linh tinh.
“Sắp tới cần xuất ngoại đóng phim, em định chăm Bánh Gạo thế nào?”
Kỷ Li nhíu mày, đây là một vấn đề khá nan giải.
Bình thường y hay mang Bánh Gạo theo, tự mình nuôi nấng nhưng giờ phải sang nước ngoài, y sợ mèo con không chịu nổi việc ngồi máy bay quá lâu, nổi lên phản ứng bài xích.
“Để em nhờ nhân viên công ty giúp hoặc gửi nuôi tại nhà nào đấy…”
Kỷ Li lưỡng lự.
Bỗng Tần Nhạc hỏi, “Hay em đem nó qua chỗ Thiếu Tướng, giao cho Tề Ngạn chăm?”
Tuy trên danh nghĩa Tề Ngạn là người đại diện nhưng anh cũng là quản lý của Nhạc Tinh. Mỗi lần Tần Nhạc bận rộn quay chụp, anh thường quán xuyến cả công ty lẫn Thiếu Tướng.
“Được không ạ?” Mắt Kỷ Li sáng lên.
Tề Ngạn cộng Thiếu Tướng, một người một chó đều cực kì đáng tin.
“Đương nhiên. Dù sao hai đứa chúng nó khá thân nhau.” Tần Nhạc nhìn Kỷ Li, bổ sung, “Yên tâm, Thiếu Tướng sẽ chăm sóc Bánh Gạo.”
Kỷ Li nhớ tới dáng vẻ phấn khích mỗi lần Thiếu Tướng đến tìm Bánh Gạo, y bật cười, “Vâng.”
…
Tần Nhạc tiễn Kỷ Li về khách sạn, sau khi xác nhận đối phương vào phòng an toàn mới xoay lưng rời đi.
Hắn có chỗ ở cố định tại Iceland, cách khách sạn Kỷ Li khoảng 20 phút.
Tần Nhạc uống chút rượu trên bàn ăn nên hắn không vòng lại bãi đậu xe nhà hàng nữa mà bắt taxi.
Vừa mới leo lên xe, Tề Ngạn liền gọi điện thoại tới.
“Alo?”
“Tôi đoán giờ này ông gặp đạo diễn Cameron rồi.” Tề Ngạn hỏi đúng trọng tâm, “Diễn viên kia là Kỷ Li à?”
Tần Nhạc nghe thấy tên thanh niên, nhếch môi đáp, “Là em ấy.”
Tề Ngạn trêu chọc, “Coi như không uổng công sắp xếp, vòng vèo mãi mới đưa được kịch bản đến tay người ta.”
Tuy hơi cường điệu nhưng Tần Nhạc không phản bác.
Đạo diễn Cameron mời hắn đóng phim song hắn từng khéo léo từ chối vài lần vì trùng lịch bên Nhạc Tinh.
Trước đó dự án điện ảnh định khởi quay cuối năm bỗng xảy ra chút vấn đề, đúng lúc ekip đạo diễn Cameron tiếp tục ngỏ lời với hắn.
Tần Nhạc đọc kịch bản, đắn đo suy nghĩ hồi lâu bèn gật đầu đồng ý.
Hắn tình cờ hay tin một nhân vật chính khác vẫn chưa chọn xong, trong lòng bỗng dấy lên ý tưởng động trời.
Tần Nhạc thừa nhận khoảnh khắc đó nội tâm hắn bị dục vọng cá nhân kiểm soát, muốn xuất hiện cùng Kỷ Li thật nhiều. Hắn tìm cơ hội nói cho Adolf nghe về tình hình dạo gần đây, bâng quơ đề cập chuyện đạo diễn Cameron chuẩn bị làm phim mới.
Bọn họ là những người đứng đầu trong lĩnh vực của mình, quan hệ khá thân thiết.
Tần Nhạc thông qua Adolf để khiến Cameron biết đến Kỷ Li, gián tiếp giao kịch bản vào tay Úc Phú Nhã…
Mọi chuyện đều thuận lý thành chương.
Khi đọc kịch bản “Long Island Iced Tea”, Tần Nhạc rất thích mối liên kết, sự chữa lành của hai nhân vật chính.
Hắn không thể hiện thái độ yêu cầu bạn diễn là ai nhưng từ tận đáy lòng đã âm thầm đặt cược ——
Hắn cược Kỷ Li sẽ kích động giống hắn.
Bạn diễn hay người yêu cũng vậy, cái một người khao khát tìm kiếm cả đời chính là “soulmate”.
Tần Nhạc giao quyền lựa chọn vận mệnh cho Kỷ Li.
Khoảng thời gian vừa qua hắn không cố tìm hiểu lịch trình đối phương mà ký hợp đồng trước, yên lặng chờ đợi.
Tối nay, thời điểm hắn mở cửa phòng ra liền cảm nhận rõ tiếng tim mình đập như trống trận.
Hắn thắng.
Kỷ Li cũng thích câu chuyện của Ôn Quỳnh và Lộ Diệu.
Tề Ngạn cắt ngang luồng suy nghĩ trong đầu hắn, “Tần Nhạc?”
“Ừ?”
“Ông có tính tới chuyện đóng máy xong, Kỷ Li vẫn chẳng lung lay chút nào chưa? Hoặc em nó muốn thoát vai nên tránh né ông?”
Câu hỏi nghe rất sắc bén, thật dễ gây tổn thương.
Tề Ngạn vội bổ sung, “Đương nhiên ông có sức hấp dẫn không thể chối cãi, nhưng chuyện tình cảm chẳng bao giờ nói trước được.”
“Tôi biết.”
Tần Nhạc nhìn cảnh tượng lướt thật nhanh bên ngoài cửa xe, lòng đã sớm suy xét.
Hắn sẽ không ép buộc. Nếu cuối cùng Kỷ Li quyết tâm từ chối hắn, tốt xấu gì hai người họ cũng từng cùng nhau trải qua một đời trong phim.
“Chúng ta quen biết nhiều năm, giờ tôi mới thấy ông một là không yêu hai là yêu sâu đậm đến vậy.” Tề Ngạn nói.
Tần Nhạc không phủ nhận, “Ừ, chỗ tôi cũng muộn rồi, cúp máy đây.”
“Tề Ngạn, ông để ý chuyện công ty nhiều chút, gặp vấn đề cứ tìm tôi.”
“Ok.”
…
Đoàn phim Long Island Iced Tea hoàn thành công tác chuẩn bị từ sáng.
Người nước ngoài có tác phong hết sức nhanh nhẹn. Sau khi xác định nhân vật chính bèn ấn định lịch trình quay phim vào hai mươi ngày sau.
Vì hiệp nghị bảo mật, Siêu Ảnh công bố Kỷ Li đang trong kỳ nghỉ phép.
Tuy fans khá buồn nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Kỷ Li.
Song khoảng thời gian này Kỷ Li rất tích cực post status, fans theo dõi weibo y, nhất trí cho rằng đối phương còn nghỉ ngơi tại nhà.
Dù sao Kỷ nhãi con đóng phim sẽ không lướt weibo, bọn họ vui vẻ ngắm ảnh selfie, đọc các chia sẻ thú vị hàng ngày.
Ngoại trừ đăng weibo, Kỷ Li thường khớp thoại với Tần Nhạc bằng video call.
Do sắp phải diễn chung, tần suất cả hai lén lút liên lạc cũng dần tăng theo.
Phim của đạo diễn Cameron đều dùng tiếng Anh, may mà bọn họ có khả năng ngoại ngữ tốt, đọc thoại trơn tru.
Cần thời gian để giải quyết visa nên trước bấm máy một ngày Kỷ Li mới đến Iceland.
Bầu trời tháng mười ở thủ đô Reykjavik mang ánh sáng dịu nhẹ, hoàng hôn kéo dài từ chân trời tạo cảm giác đẹp đẽ lạ thường.
Kỷ Li sắp xếp nửa buổi rồi đi thẳng tới trường quay.
Cameron thuê quán bar địa phương, trang trí theo phong cách ấm cúng, hữu tình.
Diễn viên quần chúng là các vị khách ngẫu nhiên có mặt. Người nước ngoài khá cởi mở, biết mình được ghi hình liền hào hứng đồng ý ngay.
Cameron bận rộn chỉnh trang đạo cụ, chạy qua nghênh đón Kỷ Li, “Kỷ, chào mừng cháu gia nhập đoàn phim.”
“Cảm ơn đạo diễn, cháu sẽ cố gắng ạ.” Kỷ Li cười đáp.
Cameron nói tiếp, “Tần đến sớm hơn cháu, hiện đang make up. Cháu cũng chuẩn bị nhé.”
“Ngày đầu tiên không cần đẩy nhanh tiến độ, trước cứ quay vài cảnh đơn, chụp ảnh tạo hình để cả hai tìm cảm giác. Nếu OK sẽ bấm máy.”
Kỷ Li gật đầu, hiểu rõ.
Dứt lời, ghế lô quán bar chợt vang lên tiếng thảng thốt kèm âm thanh huýt sáo ám muội.
Kỷ Li ngoảnh đầu, hai mắt lập tức tỏa sáng khi trông thấy tạo hình của Tần Nhạc.