– —————————————-
Edit & beta: MeanChan
Nhà hàng Mã Cách Bố Lỗ là một tiệm cơm Tây nổi tiếng trên mạng nằm ở Kinh Giang, từ phẩm chất đến phục vụ đều tràn đầy lời khen ngợi và đánh giá năm sao.
Ngay cả toilet vốn nên có mùi khó chịu cũng được huân hương và dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí, không hề làm người khác thấy không khỏe chút nào.
Khâu Ninh đã ôm đầu ngồi xổm trong buồng vệ sinh hơn nửa giờ.
Hai mắt anh nhìn vào hư không, như là đang tự hỏi, lại như là đang ngẩn người.
Lúc Tất Dục Cẩn nói mấy lời kia, phản ứng đầu tiên của Khâu Ninh là: Hahaha đây là tin tức nghe ngu nhất trong năm nay đấy nhỉ.
(gốc là sa điêu: điêu khắc tượng cát, đồng âm với từ ngu ngốc nên được dùng để nghe cho nó này nọ, không thô)
Biểu hiện trên gương mặt rất bình tĩnh, thật ra là đến cái rắm cũng không phóng ra nổi.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?
Không phải tôi tới để gặp vợ tôi sao?
Sao ông chủ của tôi lại ngồi đối diện?
À.
Hắn mới nói là.
Hắn là vợ tôi.
Là vợ tôi.
Vợ tôi.
“……”
Hắn nói hắn là vợ của tôi???!!!
Điêu.
Cứ điêu đi điêu đi điêu đi hahahahaha.
Chắc chắn là Tất Dục Cẩn đã lặng lẽ tra xét việc anh chơi trò chơi!
Sau đó đặc biệt giả mạo bảo bối nhà anh tới tố giác anh!
Đây nhất định là tiết mục chỉnh người, xung quanh chắc chắn đang giấu cameras!
Chờ anh thừa nhận liền ghi lại đánh vi phạm nặng, để anh không thể thăng chức được nữa rồi tố giác anh thật ra là gián điệp do công ty khác phái tới MR ——
Nhất định là thế!!!
Anh hốt hoảng bàng hoàng.
Anh không thể hô hấp.
Khâu Ninh chậm rãi há miệng thở ra, rốt cuộc cũng thay đổi tư thế ngồi.
Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, mơ màng hồ đồ, không thể tự hỏi bất kỳ điều gì.
Tất Dục Cẩn là Hành Cẩn.
Tất Dục Cẩn là người yêu anh.
Tất Dục Cẩn là người anh gọi bảo bối không biết bao nhiêu lần.
……
Tất Dục Cẩn cũng cmn là ông chủ anh!!!
Ánh mắt ông chủ ngừng lại trên chiếc ghế bên cạnh, hỏi: “Tặng tôi?”
“À, hy vọng anh có thể vui——” Khâu Ninh bất giác nâng bó hoa lên đưa qua, lúc bàn tay đi được nửa đường thì đầu óc mới “Đinh” một tiếng, kéo anh lại từ bên bờ vực thẳm.
Khâu Ninh mi đang làm gì!
Mau tỉnh lại!!!
Hoa còn chưa kịp thu lại thì Tất Dục Cẩn đã nhận lấy: “Cảm ơn.”
Chưa hết, nói cảm ơn xong còn nhếch khóe môi: “Tôi rất thích.”
Không cần cảm ơn.
Không phải tặng cho anh.
Có thể trả lại cho tôi không?
Tôi cảm ơn anh có được không?
“Anh là Hành Cẩn?”
“Ừ.”
“Anh là Hành Cẩn?”
Tất Dục Cẩn nhìn anh.
Hai mắt Khâu Ninh trống rỗng, lặp lại: “Anh là Hành Cẩn?”
“Thiên Trường Địa Cửu, cấp 120, môn phái Tiêu Dao, bang Chú Thỏ Con Ngoan Ngoãn.”
Người đàn ông hơi mím môi, thanh âm lạnh lùng mà rằng: “Đủ rồi chứ?”
Khâu Ninh gian nan nuốt nước bọt, môi lưỡi khô như rang, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh có gì để chứng minh?”
Tất Dục Cẩn rũ mắt, không nhìn rõ cảm xúc trong đó, chỉ nói: “Xem điện thoại đi.”
Di động trên bàn vang lên cùng lúc.
Xem đến tên người gửi thư, Khâu Ninh run lên.
Là bảo…
Là Hành Cẩn.
Cẩn: 1.
QN: 2?
Cẩn:?
QN: Bảo bối huhuhuhuhu! Em kể cho chị cái này ghê vãi luôn, ông chủ em đang ngồi trước mặt em nói hắn là Hành Cẩn là người yêu em, hắn giả mạo chị kìa huhuhuhu!
“Khâu Ninh.” Tất Dục Cẩn nhíu mày, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ cái bàn: “Đừng nói thô tục.”
【QN đã thu hồi một tin nhắn.
】
“Có thể chứng minh được rồi chứ?”
Hai mắt Khâu Ninh nhắm nghiền.
Chỉ cần anh không nhìn thấy.
Tất cả những điều này sẽ là giả.
Là! Giả!!!!
Ong ong ong ——
Di động trên bàn đột nhiên rung lên.
【 Cẩn mời bạn tham gia cuộc gọi video, đồng ý / từ chối 】
Khâu Ninh không chút do dự nhấn nút màu đỏ.
Đồng thời, di động của bên đối diện cũng truyền đến tiếng “Đăng” khi bị ngắt đứt.
Mặt Khâu Ninh vô cảm: “Không cẩn thận cắt đứt thôi.”
Đuôi lông mày người đàn ông rất không vui mà nhướng lên, “Vì sao không nhận?”
Vì anh sợ đây là The Ring.
Cậu nhân viên há miệng thở dốc, đôi môi đóng mở mấy lần mới thốt ra được chút âm thanh.
Giọng nói anh vừa nghẽn vừa kỳ cục, gian nan cất lên từng chữ: “Chiếc di động này, anh nhặt được, đúng không?”
Đúng không đúng không, đúng rồi chứ còn gì nữa!
Sau đó.
“Đúng vậy.”
Tất Dục Cẩn kéo kéo khóe miệng, không nhìn ra là vui hay giận, thậm chí còn gật đầu, giương mắt nhìn: “Vừa lòng với đáp án này chứ?”
“……”
Tôi nói vừa lòng thì anh có thể quay đầu đi khỏi nơi này không?
Đương nhiên không thể.
Sự thật đã chiến thắng hùng biện.
Khâu Ninh lừa mình dối người thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Tất Dục Cẩn chính là Hành Cẩn.
Trời ơi.
Đây là kiểu mở đầu ảo diệu gì vậy!
Đối tượng yêu đương qua mạng của tôi là người lãnh đạo trực tiếp của tôi!
Mỗi ngày tôi đều gọi hắn là bảo bối!
Tôi gọi hắn là vợ!
Tôi và hắn luôn chào nhau buổi sáng và chúc nhau ngủ ngon!
Tôi làm nhiệm vụ hằng ngày cho hắn gửi ảnh chụp cho hắn!
Tôi còn mắng chửi ông chủ tôi với hắn ——
Cơ thể Khâu Ninh run lên, đồng tử hoảng hốt lay lắc.
Ủa đậu?
Suýt thì anh quên mất cái vụ này.
Lúc trước anh hay nói gì với Hành Cẩn?
Ký ức bay về phương xa xăm, cái đầu sắp cháy máy nổ mạnh mà còn có thể kiên cường nhớ lại “Ông chủ em thật là rác rưởi”, “Ông chủ em là heo”, “Chắc chắn là hắn nhìn em không vừa mắt”, “Đồ dở người kia nhất định là đang muốn trả thù em xN”, “Ông chủ em có gì đó sai sai”…
Tự bán bản thân đi một cách sạch sẽ, quá tuyệt.
Khâu Ninh đột nhiên ôm mặt, hai chân moi đất ra được ba phòng hai sảnh.
Thế mà cũng nhịn được, Tất Dục Cẩn anh có phải là người không???
Lúc ấy anh nên nhảy ra đánh vỡ cái đầu chó của tôi rồi nói tôi phải tỉnh táo lên chút chứ!!!
Vì sao lại dung túng tôi!
Vì sao phải diễn kịch với tôi!
Đầu óc Khâu Ninh không thể tỉnh táo được.
Trong đầu Khâu Ninh toàn là hồ nhão.
Một mình anh lẳng lặng ngồi.
Anh chọn cách trốn tránh.
Rõ ràng hai người có nhiều điểm tương tự như thế, rõ ràng mọi chuyện có nhiều sự trùng hợp như vậy, vì sao anh chưa từng hoài nghi!
Khâu Ninh hung hăng đánh vào trán mình mấy cái!
Với cái đầu óc này, mi xứng đứng không thể thăng chức xứng đáng không được tăng lương!
Giữ lại có tác dụng gì!!!
“Tiên sinh.” Cửa buồng vệ sinh bị người ta nhẹ nhàng gõ hai cái, phục vụ nam quan tâm hỏi: “Ngài ở trong đó lâu lắm rồi, có cần hỗ trợ không?”
Không cần, cảm ơn.
Anh cũng không phải con gái, chẳng lẽ còn cần người ta đưa băng vệ sinh ——
“…………”
À.
Anh tặng quà sinh nhật cho Hành Cẩn là cái gì nhỉ?
30 gói băng vệ sinh, một hộp son môi, gói đồ ăn vặt cỡ bự hiệu Ba Con Sóc x2.
Khâu Ninh trầm mặc.
Anh đã hiểu.
Tất Dục Cẩn nhất định là không thể nhịn được nữa, cho nên mới tới ngả bài với anh.
Hoàng lịch bảo là thuận mai táng, đúng là phán chuẩn quá còn gì, hì hì.
“Tiên sinh?” Người phục vụ lại gọi một tiếng, âm thanh nhuốm vẻ lo lắng.
Khâu Ninh dùng sức lau mặt, ngữ khí như thường: “Không sao, tiêu chảy, lập tức ra đây, cảm ơn.”
Thôi, chạy trốn đi, chạy càng xa càng tốt.
Chỉ cần tôi chạy trốn thật nhanh, Tất Dục Cẩn sẽ không đuổi kịp tôi!
Anh chống tấm ngăn để đứng lên nhưng vì ngồi xổm lâu quá, cảm giác bị kim đâm ào ào xuyên từ lòng bàn chân lên tới tận đùi, đau đến mức anh nhe răng trợn mắt mà mở cửa.
Ngoài cửa có một thân hình cao lớn.
Biểu tình Khâu Ninh không kịp thu hồi, hoảng sợ đến nỗi hai mắt tự động nhắm lại.
Một bàn tay thon dài chặn lại.
Cánh cửa mở ra một lần nữa, Tất Dục Cẩn đứng bên cạnh người phục vụ, nhìn đôi chân của anh: “Có ổn không?”
Khâu Ninh quay đầu nhìn người phục vụ, người đó xấu hổ mà cười cười: “Bạn của ngài rất lo cho ngài……”
Ánh mắt Tất Dục Cẩn quét trên mặt anh, âm thanh đầy vẻ nghiêm túc: “Tôi gọi cậu, cậu sẽ đáp lại chứ?”
Khâu Ninh khựng lại, không tiếp lời.
Đương nhiên là không.
Tôi sẽ giả chết.
Chờ anh đi rồi.
Tôi liền chạy mất.
Cánh tay bị một bàn tay to nắm lấy, ngón tay trắng nõn thon dài nổi bần bật trên nền đen của bộ tây trang hưu nhàn anh mặc.
“Tôi đỡ cậu, đi hai bước sẽ hết tê.”
Người dũng sĩ chân chính là người có gan đối đầu vào cuộc sống thảm đạm, có gan nhìn thẳng vào máu tươi dầm đìa.
Nếu không trốn được vậy chuẩn bị đối mặt với gió mạnh đi!
“Tôi tự đi được, cảm ơn Tất tổng.”
Nghe thấy cách xưng hô này, khóe miệng Tất Dục Cẩn lại rũ xuống vài phần nhưng bàn tay vẫn không buông ra.
Khâu Ninh không còn cách nào, chỉ đành đi theo hắn.
Chịu đựng khổ hình đau đớn kiên cường đi ra đến cửa, cảm giác trên đôi chân rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.
Tất Dục Cẩn thả bàn tay ra khỏi cánh tay Khâu Ninh, để lại một vòng dấu tay nhăm nhúm trên tay áo tây trang.
Khâu Ninh khách khí nói: “Tất tổng không cần phải đặc biệt tới một chuyến.”
Tất Dục Cẩn bình thản đáp: “Sợ cậu chạy mất.”
Khâu Ninh: “……”
Hai người ngồi lại bàn ăn một lần nữa, lúc này mặt trời đã xuống núi, tưới xuống thành thị một vạt ánh chiều tà cuối cùng.
Nhưng Khâu Ninh lại chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này.
Hỏi.
Nhảy xuống từ tầng hai, trước khi chấm đất, tỷ lệ tử vong lớn chừng nào?
Đáp.
Khả năng sẽ không chết, nhưng nhất định sẽ trở thành người thực vật.
Một miếng bò bít tết tiêu đen đủ màu mùi hương được đặt trước mặt nhưng dao nĩa trong tay Khâu Ninh vẫn không mảy may động đậy.
Anh lặng lẽ ngước mắt liếc người ngồi đối diện một cái.
Vẻ mặt Tất Dục Cẩn như thường, ưu nhã cắt khối bò bít tết thành từng miếng.
Không hổ là ông chủ tập đoàn MR, tâm thái này không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh.
Không sao, Khâu Ninh, mi có thể.
Còn không phải là yêu đương qua mạng với cấp trên của mình thôi sao, không có gì ghê gớm.
Cấp trên của mi còn mở máy biến âm…
Đậu mịa.
Trông Tất Dục Cẩn thế mà lại có đam mê này hả???
Không phải, từ từ.
Khâu Ninh bỗng nhiên phản ứng lại.
Tất Dục Cẩn sử dụng máy thay đổi âm thanh.
Tất Dục Cẩn lừa anh.
Anh là người bị hại.
Thế anh đang sợ cái quái gì!
Bầu trời bên ngoài mới sáng sủa làm sao.
Khối kim bài miễn tử này, mới lóe sáng làm sao.
Nhân viên nhỏ đã có sự tự tin, eo ưỡn lên, lưng thẳng, lá gan cũng to ra.
Đối phương bỗng nhiên nhìn anh một cái.
Ánh mắt hai người vừa đúng đâm vào nhau.
Khâu Ninh giật mình một cái, tựa như một quả bóng bay bị xì hết hơi, chút tự tin nhoáng cái đã bay biến không còn gì.
Đậu.
(gốc là Tây bát nhi – Xibaer – một từ chửi thề gốc từ tiếng Hàn 씨발 có nghĩa là Đ* – mình tra được thế, nếu không đúng thì các bạn chỉ mình nha)
Bình tĩnh cái búa.
Mẹ kiếp ai có thể bình tĩnh a!!!
Một tiếng vang rất nhỏ truyền tới từ phía trước mặt, Khâu Ninh cúi đầu, vừa lúc Tất Dục Cẩn đặt đĩa bò bít tết đã được cắt xong trước mặt anh, lại kéo chiếc đĩa không được động vào về phía mình.
“Sao lại không ăn?”
Ngón tay đang đặt trên đùi không tự chủ cuộn tròn lại, Khâu Ninh rầu rầu nói: “Không có hứng.”
“Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.” Đối phương khuyên ngược lại anh, giọng điệu ôn hòa, không còn chút vẻ đáng ghét nào: “Cậu quá gầy, ăn thêm chút đi.”
Nhà hàng không phải là một tiệm cơm Tây chính tông, người đàn ông đối diện ngồi thẳng đầy đoan chính, thuần thục cắt đĩa bò bít tết, làm Khâu Ninh không thể nói rõ trong lòng đang có cảm giác gì.
Với thân phận của Tất Dục Cẩn, tới nơi này là ủy khuất hắn.
Hai người đều lái xe nên không uống rượu, Tất Dục Cẩn gọi một ly nước lọc, gọi cho Khâu Ninh một ly sữa bò.
Khâu Ninh: “……!Tôi qua tuổi phát triển chiều cao rồi.”
Sau đó anh thấy người đàn ông hình như đã cười một cái: “Ừ, bổ sung canxi.”
Làm sao bây giờ.
Rồi biết làm gì tiếp theo.
Ly hôn đi, đây là một cuộc gặp gỡ sai lầm, mọi người cứ gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình thôi.
Anh là người bị hại, sao lại không trèo lên đầu hắn được cơ chứ?
Như này ai mà chịu được.
Người vợ trong trò chơi của tôi đột nhiên biến thành đàn ông.
Còn cmn là ông chủ tôi.
Ông chủ trong trò chơi làm nũng với tôi, giúp tôi giết người khác, tiêu tiền vì tôi…
Động tác uống nước của Khâu Ninh khựng lại.
Anh nhớ tới hôn lễ mười vạn kia, tiền thưởng khi báo thù kẻ địch, và dãy số 0 không thể đếm nổi trong ngân quỹ bang hội.
Khâu Ninh lại trầm mặc.
Bán mình cho MR, trước khi về hưu có thể trả hết tiền không?
A, không đúng.
Mình là người bị hại, mình có thể đề ra yêu cầu!
Là anh gạt tôi trước, chớ có trách tôi bất nhân bất nghĩa!
Bữa cơm này không biết là ăn xong như thế nào, thứ nhai trong miệng cũng không có mùi vị gì.
Khâu Ninh tính tiền, ra cửa bị gió đêm thổi một cái, đầu óc hỗn loạn cả ngày của anh cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút.
Tất Dục Cẩn đi theo sau anh, một bàn tay của hắn là đã đủ để cầm bó hoa hồng to đùng kia, bàn tay khớp xương rõ ràng kia lại cầm thứ đồ mềm mại mong manh như thế, tưởng không hợp mà lại hợp không tưởng.
Tất Dục Cẩn nghiêng đầu, rũ mắt nhìn anh, đột nhiên duỗi tay tới.
Khâu Ninh bất giác nhắm chặt hai mắt, cho rằng hắn muốn đánh anh.
Nhưng mà Tất Dục Cẩn chỉ giúp anh chải vuốt lại mái tóc bị gió đêm thổi loạn mà thôi.
Lồng ngực Khâu Ninh nảy lên điên cuồng, không rõ là đang căng thẳng hay là điều gì khác.
Xây dựng tâm lý hơn nửa ngày, rốt cuộc anh cũng lấy được hết cam đảm mở miệng: “Tất tổng, chúng ta…”
“Gọi tên tôi.” Tất Dục Cẩn ngắt lời anh, ánh mắt nhìn anh còn nhu hòa hơn cả ánh đèn buổi tối, hắn hỏi: “Tiếp theo có kế hoạch gì không?”
Đương nhiên là có.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi ăn xong bọn họ sẽ đi phố điện ảnh ở đối diện xem phim.
Phim nhựa là do Trừu Trừu đề cử, một bộ phim khoa học viễn tưởng nước ngoài mới ra, cốt truyện chặt chẽ, hiệu ứng rất thạt, dù là nam hay nữ xem cũng không thấy nhàm chán.
(Phim nhựa là phim được sản xuất bằng phương tiện kỹ thuật điện ảnh, được ghi trên vật liệu phim nhựa để chiếu trên màn ảnh thông qua máy chiếu phim – hiểu nôm na là phim điện ảnh.)
Khâu Ninh đặt vé lúc 8 giờ.
Nhưng hiện tại không cần nữa.
Tất Dục Cẩn: “Đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò.”
Khâu Ninh nhìn hắn.
Tất Dục Cẩn cao hơn anh nhiều, dáng người đĩnh bạt như cây tùng.
Người đàn ông hơi cong lưng, nói: “Có thể ở bên tôi qua đêm nay không?”
– ———Hết chương 60———-
P/s: Nghe mùi hơi toang…!Có tag HE không nhỉ =)))).