Edit & beta: MeanChan
(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Khâu Ninh về đến nhà, tắm nước ấm sạch sẽ nhưng thân thể mỏi mệt cũng không nhờ vậy mà nhẹ hơn chút nào.
Anh nằm trên giường mà không hề buồn ngủ, trong đầu tái hiện lại khung cảnh gặp gỡ ngày hôm nay.
Anh và Hành Cẩn gặp mặt.
Hành Cẩn là Tất Dục Cẩn.
Họ cùng nhau ăn cơm.
Cùng nhau đi xem phim.
Tất Dục Cẩn hôn anh.
Khâu Ninh duỗi tay sờ lên môi.
Mà chưa kể, môi Tất Dục Cẩn cực kỳ mềm, còn có một hương thơm nhàn nhạt không biết tên, cũng không biết là cái gì, lần sau có thể hỏi xem sao.
“……”
Đệt!
Hỏi cái búa á mà hỏi!
Khâu Ninh mi đang suy nghĩ cái gì đấy! Mi bị điên sao!!
Anh đột nhiên đập cái gối lên mặt.
Sao lúc Tất Dục Cẩn hôn anh, anh không cho hắn một quyền thế nhỉ?
Hắn chính là kẻ đã lừa dối trái tim thiếu nam thuần khiết của anh đó!!!
Di động đặt trên tủ đầu giường kêu đinh một tiếng.
Khâu Ninh túm cái gối, nhìn chằm chằm một lát mới duỗi tay ra lấy.
Không phải Tất Dục Cẩn.
Nhất định không phải là Tất Dục Cẩn.
Rốt cuộc thì hai người họ đã chia tay hòa bình rồi, trừ công việc ra thì không cần thiết phải liên hệ nữa.
Màn hình không được mở khóa, thông báo tin nhắn mới hiện ——
Cẩn: Về đến nhà chưa?
Khâu Ninh “……”
Anh nhắm mắt, thở dài.
Đánh chữ: Về đến nhà rồi ——
Một giây trước khi ấn nút gửi đi, anh đột nhiên phản ứng lại.
Không phải, chúng ta chia tay rồi, tôi có về nhà chưa thì liên quan gì tới anh?
Tất Dục Cẩn: Về tới rồi thì nhắn lại đi, lên trò chơi ly hôn.
Huyết áp Khâu Ninh lập tức vọt lên cao.
Đệt đệt đệt.
Anh xin phép rút lại lời mở đầu, tên này nhất định không thích mình!
Người đàn ông này sao lại thực tế quá vậy!
Thật ra nếu ngẫm lại cẩn thận, Hành Cẩn và Tất Dục Cẩn có rất nhiều điểm chung có thể nhận rõ, chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia.
Còn có lúc đi làm, hắn cứ cố ý vô tình chăm sóc giúp đỡ anh.
Nghĩ lại cái tình tình kia của Tất Dục Cẩn, sao lại đột nhiên đưa một người say rượu không liên quan gì tới hắn về khách sạn.
Khâu Ninh nghĩ bản thân may mắn, nhưng bây giờ lại có vẻ như không phải do anh may mắn, hai chữ may mắn chả liên quan gì đến anh.
Tất Dục Cẩn đã biết thân phận của mình từ lúc nào? Bắt đầu thích mình từ lúc nào? Trước khi bên nhau? Hay sau này mới thích? Lúc mình gửi ảnh chụp cho hắn hắn nghĩ thế nào?
Khâu Ninh không thể tìm ra đáp án chuẩn xác, miên man suy nghĩ nửa ngày rồi lại tự cười nhạo mình một tiếng.
Không sao cả, trước hay sau cũng không thay đổi được kết quả.
Tất cả những chuyện này nên gọi là gì đây.
Di động trong tay lại rung lên.
Anh run rẩy, mang theo cảm xúc căng thẳng mà chính bản thân cũng chưa phát hiện ra để xem.
Thấy rõ màn hình cuộc gọi, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên mất mát.
“Chị.”
Người gọi tới là Khâu An An, hai chị em họ đã rất lâu rồi không liên lạc, Khâu An An và chồng cô đều là người cuồng công việc, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc rảnh để ý đến anh.
Anh còn nghĩ chờ anh với Hành Cẩn xác định quan hệ thì sẽ mang đến cho chị gái gặp mặt đầu tiên, phụ nữ luôn có đề tài để trò chuyện với nhau, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội để hòa hoãn quan hệ với cha mẹ.
Khâu Ninh khựng lại.
Sao lại nghĩ tới chuyện này.
“Tiểu Ninh.” Hình như tâm trạng Khâu An An rất tốt, âm thanh cũng mang giọng cười: “Ngủ rồi sao? Chị đánh thức em à?”
“Không, tí em mới ngủ, sao lại gọi cho em vào giờ này?”
“Vốn định để mai mới gọi em, nhưng anh rể em không nhịn được.” Ở đầu bên kia còn loáng thoáng nghe thấy một giọng nam đang nói gì đó, Khâu Ninh nghe thấy chị gái nói: “Em biết rồi, em sẽ hỏi…!Anh rể em bảo, em có bạn gái?”
Khâu Ninh hơi ngừng, bất giác thốt ra: “Sao chị biết?”
Nói xong lại cảm thấy không đúng, vội vàng sửa lại: “Không phải bạn gái.”
Khâu An An yên lặng một giây, cẩn thận hỏi một câu: “Bạn trai?”
Khâu Ninh không biết phải nói như thế nào, vò đầu bứt tóc: “Cũng không phải……”
“Hai em cãi nhau?”
“Không phải.” Khâu Ninh nhìn ngọn đèn phía xa, hỏi: “Sao chị lại hỏi cái này?”
Âm thanh của Khâu An An không hề gợn sóng: “Em đăng ảnh lên vòng bạn bè, quên không chặn anh rể em.”
Khâu Ninh: “……”
Lúc này anh mới nhớ ra, lúc mua hoa thấy hưng phấn quá, lại không biết kể cho ai nên mới đăng lên vòng bạn bè, còn viết caption —— niềm vui kinh ngạc ╰(*°▽°*)╯
Đã cẩn thận chặn từng người từng người muốn chặn, không nghĩ tới vẫn có cá lọt lưới.
Anh cứng đờ giải thích: “Thích thì mua hoa thôi.”
Khâu An An thở dài bên đầu kia: “Sáng nay lúc mẹ gọi cho chị có nhắc tới em, có vẻ như cơn giận cũng tiêu tan gần hết rồi, lúc nào rảnh thì gọi cho cha mẹ một cuộc đi…!Chân của cha nghiêm trọng hơn năm trước nhiều lắm, tuy rằng đã xuất viện nhưng nửa tháng phải đi kiểm tra một lần, lần trước em chuyển tiền viện phí cho cha mẹ, tuy rằng họ không nói gì nhưng vẫn nhận đấy.”
Ngực Khâu Ninh nghẹn lại, chua xót vô cùng.
Trước kia điều kiện nhà họ không tốt, vì để cho chị gái và anh vào đại học, cha anh phải đi vác đá nặng, kết quả bị đè què chân, tuy rằng không phải cưa chi nhưng cả đời không rời nổi cây gậy chống, ông còn có bệnh phong thấp rất nghiêm trọng, lúc phát bệnh thật sự muốn mạng người.
Khâu Ninh ừ một tiếng: “Em biết.”
“Có lẽ là lần phát bệnh này đã dọa đến ông, thấu hiểu nhiều hơn, lúc em gọi điện nhớ nói nhiều lời hay, cho cha mẹ bậc thang đi xuống, nhỡ đâu lúc ăn tết còn cho em mang bạn trai về ra mắt thì sao.”
Khâu Ninh dừng một chút, nói: “Không có bạn trai.”
Khâu An An nghe xong liền im lặng một chốc rồi mới đáp: “Tuổi em như bây giờ không tính là lớn, nhưng cũng nên tính toán về sau rồi, nếu thật sự quyết định muốn ở bên một người con trai cả đời thì em thật sự cần chuẩn bị rất nhiều thứ.”
Lòng ngực Khâu Ninh thấy ấm áp, sau khi ầm ĩ với cha mẹ xong, chị gái anh không ít lần đứng ra hòa giải bên trong, tuy rằng hay trách anh nóng nảy không biết tính toán nhưng đó giờ chưa từng mắng anh lần nào.
Giọng điệu của anh không khỏi mềm mại đi: “Em biết mà.”
“Hai ngày nữa chị sẽ tới Kinh Giang công tác, em có rảnh không? Hai chị em chúng mình đi ăn một bữa cơm.”
Lời này rốt cuộc cũng khiến Khâu Ninh lộ ra một nụ cười vui vẻ đầu tiên trong hôm nay: “Có, bao giờ chị tới?”
…………….
Đêm qua có một trận mưa nhỏ, độ ấm lại giảm đi hai độ, cả đêm Khâu Ninh ngủ không ngon, trong lúc đó còn mơ mộng lung tung rối loạn các kiểu.
Một lát thì là Tất Dục Cẩn sa thải anh, một lát thì lại là anh đi tới cục dân chính ly hôn với Tất Dục Cẩn —— lý do là ly hôn trong trò chơi thì thôi, còn cần quốc gia thừa nhận mới được.
Làm cho anh đến trong mộng cũng không yên.
Tối hôm qua ở ban công bị gió lạnh thổi lâu, đến buổi sáng đầu bắt đầu hơi đau, uống lung tung hai gói thuốc cảm lạnh pha nước, cũng không muốn ngủ nữa, dứt khoát ra cửa từ sớm.
Lúc đến công ty mới hơn 8 giờ một chút, cách giờ đi làm tận 1 tiếng nữa.
Anh ngồi ở trên ghế, bắt đầu ngẩn người.
Tới sớm thật ra cũng không tệ, ít nhất sẽ không gặp được Tất Dục Cẩn, có thể tránh cho xấu hổ.
Lúc Tống Quốc Tài bước vào đã nhìn thấy một màn này —— cậu trai tựa lưng vào ghế ngồi, linh hồn bay lên đọt cây, mất hồn mất vía.
Chú đi qua chọc đầu anh một cái: “Chu Công đi khỏi nhà cậu rồi à? Thế mà hôm nay lại không sát giờ mới có mặt, hiếm có quá nha.”
Khâu Ninh lực bất tòng tâm liếc nhìn chú: “Em lúc nào thì sát giờ mới có mặt?”
Làn da anh trắng nõn nên quầng mắt thâm đen liền trở lên cực kỳ bắt mắt, Tống Quốc Tài bị bộ dạng này của anh làm hoảng sợ: “Cậu sao đấy? Thất tình? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Đúng vậy, thất tình, nói không chừng còn sắp thất nghiệp rồi đây.
Tống Quốc Tài: “Bạn gái cậu đâu? Không phải nói sẽ gọi điện giới thiệu với anh à? Giọng nói người ta anh cũng chưa nghe được mà đã chia tay rồi sao?”
Giọng nói bạn gái em ngày nào anh chẳng nghe thấy ở công ty?
Em sợ giới thiệu cho anh xong, anh sẽ không chịu nổi!
Khâu Ninh chẳng thèm cãi cọ với chú, lúc này toàn thân anh cũng chẳng còn sức lực, mềm oặt dựa vào ghế không nói lời nào.
Tống Quốc Tài không phát hiện ra sự khác thường ở anh, vỗ vai bảo: “Chia tay thì chia tay thôi, người tiếp theo sẽ càng ngoan hơn.
Lên tinh thần đi, chờ lát nữa còn phải đi làm nhiệm vụ với Tất tổng đấy.”
Khâu Ninh cứng đờ, chậm chạm quay đầu nhìn chú: “Sao em không biết?”
“Cậu không đọc tin à?” Tống Quốc Tài kinh ngạc chớp mắt rồi mở điện thoại cho anh xem: “Tối hôm qua mới báo, mỗi một bộ phận phái một người đi cùng.”
Khâu Ninh chống mí mắt đọc hết những hàng chữ dày đặc, nhíu mày.
Tối hôm qua anh cầm điện thoại mà như cầm □□, chẳng còn tâm tư đi chú ý điều gì khác.
“Bây giờ biết cũng chưa muộn.” Tống Quốc Tài ném cho anh một cái folder: “Xem tư liệu trước đi, chờ lát nữa cậu đi với Tất tổng.”
Khâu Ninh chỉ thấy đầu càng đau hơn.
Đậu.
Qua một đêm, cấp trên của mình đã biến thành bạn trai cũ của mình.
Bản thân còn phải xin cơm ăn từ bạn trai cũ, không có gì có thể bi kịch hơn anh được nữa.
Anh chậm rì rì mở folder ra, nhìn chữ to chữ bé trên đó mà hoa mày chóng mặt.
Tống Quốc Tài lấy bình giữ ấm trà cẩu kỷ của mình ra, nói nhỏ: “Sáng nay trợ lý Tần lặng lẽ báo cho chúng ta một tin nhỏ, tâm trạng của Tất tổng hình như không được tốt lắm, mấy bộ phận khác đã đau đầu sắp chết vì chuyện này, danh sách đẩy tới đẩy lui, sắp đánh nhau tới nơi rồi.”
Giọng điệu đầy vẻ ngồi xem kịch vui.
Chú vui mừng nói: “Cũng may quan hệ của cậu với Tất tổng tốt, bộ phận chúng ta sẽ không phải đau đầu vì chuyện này.”
Động tác lật trang giấy của Khâu Ninh khựng lại, kín kẽ rụt người.
Không.
Bắt đầu từ tối qua, quan hệ của chúng tôi đã không còn tốt nữa rồi.
Không chỉ là không tốt mà còn rất ác liệt.
Nội dung trên tư liệu cũng không khó, Khâu Ninh làm bút ký xong mà vẫn còn thời gian nghĩ này nghĩ kia.
Lát nữa gặp Tất Dục Cẩn nhất định phải bình tĩnh, đừng chột dạ, đừng rụt rè.
Nếu có thể thì nói với hắn hai câu, giao lưu đơn giản thuần khiết kiểu cấp trên cấp dưới bình thường là được.
Lại nếu có thể, thì hỏi hắn xem có thể đừng ly hôn hay không…
Không có ý tứ gì khác, nếu hai người duy trì hôn nhân thì ba năm sau sẽ có một danh hiệu rất hiếm, thêm thuộc tính không tồi, hiệu ứng cũng rất đẹp, hy vọng Tất Dục Cẩn có thể giúp anh lấy được.
Còn về việc tài chính bang hội, anh chắc chắn không thể đổi mọi thứ thành tiền mặt trả về, hỏi hắn mình có thể làm người luyện cấp thay để gán nợ hay không, đánh đại diện đấu trường cũng được.
……
Chiếc bút trên tay Khâu Ninh vô thức cào loạn trên giấy trong vô thức, chờ lúc anh hồi thần lại thì trên mặt giấy đã tràn đầy tên Tất Dục Cẩn.
Anh nhìn chằm chằm trang giấy, sửng sốt hồi lâu.
“Bộ phận thị trường.” Ngoài cửa có người gọi một tiếng: “Chuẩn bị đi thôi.”
Khâu Ninh hoàn hồn, vội vàng tô đen hết trang giấy, sau đó cầm lấy tư liệu đã được chuẩn bị tốt.
Người nọ nhìn thoáng qua, hỏi: “Lý Thu Hà đâu mà chưa thấy ra? Lý Thu Hà bộ phận thị trường đi làm nhiệm vụ với Tất tổng.”
Một tay Khâu Ninh cầm folder, một tay đang đẩy chiếc ghế dựa vào bàn, anh hãy còn duy trì động tác hơi khom lưng, nghe vậy thì dừng hẳn lại.
Tống Quốc Tài cũng sửng sốt, cắt ngang: “Bộ phận chúng tôi sắp xếp Khâu Ninh đi, không phải Tiểu Lý.”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, danh sách nhân viên được sắp xếp viết thế mà.” Người nọ mặt vô cảm bảo: “Tôi chỉ tới truyền lời giúp Tất tổng thôi.”
“Tất tổng?” Vẻ mặt Tống Quốc Tài phức tạp, theo bản năng liếc nhìn Khâu Ninh một cái rồi hỏi: “Tôi điền là Khâu Ninh, xác định không lầm sao?”
“Xác định không sai.” Người nọ nhìn theo ánh mắt chú, vừa lúc mắt đối mắt với người đang đứng trước chiếc ghế dựa.
Khâu Ninh nghe thấy hắn nói: “Là Tất tổng tự mình sắp xếp.”
– ———Hết chương 62———-
Editor: thật ra cá nhân tớ khá thích tính cách của TDC, kiểu nói dứt là dứt.
Hi vọng về sau tớ cũng có thể thật tỉnh táo khi bị dính vào conditinhyeu =)))) Nhưng nếu mà hai anh nhà dứt thật là tớ tế sống chị Cẩn lên nhé..