Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 74: Án mạng liên hoàn
Nếu không phải lần đầu tiên gây án thì đương nhiên là trước đây đã phạm tội rồi. Hạ Thần Phong ngồi dậy và đặt chăn sang một bên, “Tiểu Đao, ngay lập tức thông báo cho các cục cảnh sát ở thành phố Tô, tập trung điều tra các vụ án có nạn nhân là trẻ em.”
Tiểu Đao ngay cả ngáp cũng không dám, cơn buồn ngủ của cậu lập tức tan biến, “Vậy, đối tượng của vụ án lần này là trẻ em?” Bây giờ Hạ Thần Phong cũng không thể kết luận, nhưng có khả năng đây là một bước đột phá.
Nếu Hạ Thần Phong đoán đúng thì có lẽ vụ án này không hề đơn giản. Người này đã có kinh nghiệm phạm tội, vì vậy lần sau lại càng hoàn hảo hơn lần trước.
Sáng sớm hôm sau, mọi người nhận được thông tin đây có thể là một vụ giết người hàng loạt. Các đồng nghiệp trong cục cũng xốc tinh thần mà tập trung cao độ làm việc.
Lượng công việc của Tiểu Đao rất nhiều. Mặc dù đã xác định được phương hướng, nhưng muốn tìm được bóng dáng của Tôn Nhã trong video có nhiều người là một chuyện không hề dễ.
Tiểu Đao cả đêm không ngủ, phải dùng cà phê và thuốc lá để giúp giữ tỉnh táo, bên cạnh tay đã đặt ngổn ngang mấy cốc cà phê không và một hộp thuốc lá rỗng. Cậu chớp mắt và tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy vi tính.
Đã lấy được video của ngày hội trồng cây trong thành phố, một người đồng nghiệp cũng giống Tiểu Đao ngồi trước máy tính, trong đôi mắt của hai người đều hiện tơ máu, chứng minh tinh thần mệt mỏi nhưng họ không thể nghỉ ngơi được.
“Tìm thấy rồi!” Đột nhiên người đồng nghiệp ở sau lưng Tiểu Đao lớn tiếng hô lên một câu. Tiểu Đao nhắm mắt lại, hai chân dùng sức đạp mạnh một cái và hai tay cũng cùng lúc đẩy vào bàn để cái ghế trượt ra phía sau, cậu đến gần nhìn vào màn hình. Ở trong video, Tôn Nhã mặc áo khoác màu vàng, hai đầu lông mày hơi nhíu lại nhìn về phía xa, Tiểu Đao nhìn hình ảnh đó, chỉ vào một góc của video, “Có video ở chỗ này không?”
Người đồng nghiệp đã mân mê máy tính nửa ngày, “Không có…” Trong video, cuối cùng Tôn Nhã đi về hướng đó, dáng vẻ rất tự nhiên.
“Tìm trong camera giao thông ở bên kia đường xem có tìm ra được manh mối gì không.” Tiểu Đao chắc chắn rằng bên kia đường có người mà Tôn Nhã quen, nhưng rốt cuộc người đó là ai?
Các đồng nghiệp trong cục cảnh sát đã check tất cả camera giao thông, nhưng chỉ nhìn thấy Tôn Nhã lên một chiếc xe lắp biển giả, “Tập trung điều tra chiếc xe này.”
Tiểu Đao nhìn thời gian trong video, căn cứ vào thời gian đó để kiểm tra lại thời gian tàu điện ngầm dừng, cuối cùng cũng tìm được hành tung của Tôn Nhã. Nhưng kỳ lạ là, xung quanh Tôn Nhã không có bất kỳ người nào khả nghi.
Sáng sớm, Hạ Thần Phong đã đến phòng lưu trữ trong cục cảnh sát, trong đó có tất cả thông tin của các cục cảnh sát ở thành phố Tô, “Đội trưởng Hạ, có lẽ đây là tài liệu mà cậu muốn tìm. Nửa tháng trước, thành phố Tô cũng có vụ án mạng trẻ em.” Hạ Thần Phong nhận tài liệu, bên trong có ảnh chụp và đương nhiên là vụ án này vẫn chưa được phá, “Sao nửa tháng rồi mà vẫn chưa phá được vụ án…” Nhân viên lưu trữ cầm lấy tài liệu rồi nhìn một lượt, “Vụ án này đã được điều tra, bây giờ vẫn còn đang được điều tra ở thị trấn Khoảnh trong thành phố Tô, đội trưởng Hạ có thể liên hệ với cục cảnh sát của thị trấn Khoảnh.”
Thị trấn Khoảnh là một thị trấn nhỏ gần thành phố Hải, nằm trên một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, mà thi thể này cũng được tìm thấy trong khu rừng của hòn đảo.
Hạ Thần Phong kết hợp thông tin lấy được từ tài liệu ở thị trấn Khoảnh, cùng với mô hình thi thể nạn nhân bị vứt và phương thức chặt xác thì thấy đều là cùng một người làm, vì vậy có thể kết luận đây là một vụ án giết người hàng loạt.
Bây giờ đã có hai nạn nhân, có thể sẽ còn có nhiều hơn nữa, Hạ Thần Phong không nắm chắc.
Từ vụ án một người tử vong, biến thành hai người, hai vụ án này đã được thành phố Tô gộp lại để cùng điều tra, nhưng chưa tìm thấy manh mối nào thì họ đã nhận được tin xuất hiện nạn nhân thứ ba.
Mấy ngày nay, Tạ Điền đều không được nghỉ ngơi, lúc này khuôn mặt của cô có chút xanh xao, cô cầm theo một hộp dụng cụ nặng trịch xuống xe, bước chân dừng lại, đầu óc cảm thấy choáng váng, đến khi hoàn hồn lại thì thấy tay mình nhẹ hẫng. Tạ Điền nghiêng đầu nhìn thì thấy Hạ Thần Phong mang theo khuôn mặt như thường ngày đứng ở bên cạnh, trong tay cầm hộp dụng cụ của mình.
“Nếu cảm thấy không khỏe thì để Tiểu Viên đi cũng được.”
Tạ Điền đeo khẩu trang, đôi mắt khẽ cong lên, “Tôi đâu có yếu đuối như vậy, chỉ là do dạo này nghỉ ngơi ít, tôi vấn đề gì lớn.” Hạ Thần Phong nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình, đúng là vụ án bây giờ rất nặng nề, nhưng nếu Tạ Điền vì vụ án mà giày vò bản thân đến mức sinh bệnh thì anh cũng không đồng tình.
Nhưng anh nghĩ đến chuyện mình cần phải chú ý giữ khoảng cách với Tạ Điền, nên chỉ có thể nói một câu, “Chú ý sức khỏe.” Sau đó đi trước cầm theo hộp đồ đi vào vòng tròn cảnh báo.
Lần này mảnh thi thể được một đôi tình nhân phát hiện ra, bây giờ hai người trẻ tuổi đó đang được lấy khẩu cung. Hạ Thần Phong liếc nhìn rồi cảm thấy kỳ lạ, bình thường mà thấy cảnh này thì các cô gái sẽ sợ hãi, các chàng trai sẽ dũng cảm hơn, nhưng đôi tình nhân này thì ngược lại.
Trên khuôn mặt của chàng trai hiện lên vẻ sợ hãi, ánh mắt liếc nhìn nơi phát hiện ra mảnh thi thể, hiển nhiên là đang nhớ lại cảnh tượng mình vừa nhìn thấy. Còn cô gái kia, mặc dù khuôn mặt hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định, cô vừa trả lời câu hỏi của cảnh sát vừa vỗ vào cánh tay của bạn trai mình, dường như là muốn xoa dịu tâm trạng của bạn trai.
Đây đúng là một cảnh tượng kỳ lạ…
Hạ Thần Phong chỉ liếc nhìn, bước chân anh không dừng lại, Tạ Điền chạy theo sau Hạ Thần Phong để theo kịp tốc độ của anh, lúc gần đến nơi, Hạ Thần Phong dừng lại, đưa hộp đồ cho Tạ Điền ở phía sau mình.
Lần này mảnh thi thể được ném ở một chỗ hẻo lánh trong công viên, bình thường chỗ này sẽ không có người đến, chỉ có những đôi tình nhân mới chạy đến đây để làm một vài chuyện mờ ám.
Hạ Thần Phong thấy một ít rác rơi lả tả trong bụi cỏ trong rừng trúc, hai đầu lông mày của anh nhíu chặt lại. Bây giờ mọi người thích cảm giác kích thích, họ vào chỗ hẻo lánh trong công viên để làm một vài chuyện mờ ám, có thể là vừa đến chỗ này định làm chuyện mờ ám thì phát hiện ra mảnh thi thể.
Đồng nghiệp khám nghiệm hiện trường nhíu mày lại và bước tới, “Đội trưởng Hạ, dấu vết ở đây quá lộn xộn, rất khó để sàng lọc ra những chứng cứ có ích. Về cơ bản thì chúng tôi đã chụp ảnh và khám nghiệm xong, chủ nhiệm Tạ có thể vào được rồi.”
Tạ Điền gật đầu, cô đeo găng tay và đeo túi bọc giày vào, sau đó dẫn trợ lý của mình đi theo. Có lẽ mảnh thi thể lần này bị chặt trước Tôn Nhã, nên đã bắt đầu có hiện tượng thối rữa, đây là một khu rừng trúc rất rậm rạp, mà mảnh thi thể lại nằm rải rác trong rừng trúc, Hạ Thần Phong nhìn bức ảnh đồng nghiệp chụp, “Hình vẽ ở đây hoàn thiện hơn so với ở thị trấn Khoảnh, nhưng so với vụ của Tôn Nhã thì nó trông mới lạ hơn rất nhiều…”
Vì vậy, rất có khả năng đây là vụ án thứ hai trong ba vụ án…
Tạ Điền đi ra, “Kết quả kiểm tra sơ bộ là đều có nguyên nhân tử vong giống nhau, thời gian tử vong rơi vào khoảng mười ngày trước. Mấy ngày hôm nay thời tiết bắt đầu nóng hơn, nên thi thể cũng bắt đầu thối rữa…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!