Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến - Chương 37: Soát nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến


Chương 37: Soát nhà


Dịch giả: madokangokngkeck

“Đại nhân… ta đi ngay.” Trương Tam thấy Quý Lương có phần nóng nảy, liền quay người phân phó nha dịch đang ẩn nấp xung quanh rút lui.

Lần này, là Trương Tam theo chân Diệp Xuân.

Sau khi Diệp Xuân trở về từ thành Tây thì ở mãi trong tiểu viện không thấy ra ngoài, Trương Tam nằm trên bờ tường nhìn nến trong nội viện phụt tắt, nhẹ nhàng thở ra, chí ít thì như vậy Diệp Xuân cũng không giống hung thủ giết người.

Mà bên kia, Phạm Lang và Lưu Võ từ thành đông chạy tới, đụng phải Chu Lão Thất, nha dịch cuối cùng mà Trương Tam sai về báo tin, địa điểm hành động là ngõ hẻm Thanh Y ở thành đông, ngay tại cửa hàng may vá của gia đình vị phu nhân đã chửa mắng Diệp Xuân lúc chiều.

Lúc này, cửa hàng may vá lớn kia đã đóng chặt cửa, chiếc đèn lồng trúc đã tắt lửa theo gió đong đưa. Trên mặt đất có một chút máu, rất ít, chỉ vài giọt mà thôi.

Phạm Lang nhìn vết máu kia, trong nội tâm sinh ra dự cảm chẳng lành, đang chuẩn bị đi thông báo cho Quý Lương thì đã thấy đoàn người Quý Lương tìm đến.

“Đại nhân, không phát hiện ra tung tích của Trương Tam, nhưng ở đây có vết máu.” Phạm Lang duỗi ngón tay trỏ chạm vào vết máu thấy nó còn chưa khô, “Xem ra, đã được 2 khắc chuông.”

Quý Lương nhìn bốn phía, cửa hàng ở ngõ Thanh Y này đống cửa từ rất sớm, xung quanh không có ai. Theo như lúc mà người Trương Tam sai đưa tin trở về là nữa canh giờ trước, địa điểm cuối cùng là đây, rốt cuộc người kia đã đi đâu? Đã nhìn thấy những gì?

“Đến tiểu viện bỏ hoang đối diện nghĩa trang xem thử.” Chúc Ti Nam đột nhiên lên tiếng nói.

Quý Lương nghe xong, tỉnh ngộ.

Tiểu viện bỏ hoang kia và nghĩa trang bị cháy cùng năm, không biết thế nào lại truyền ra chuyện ma quỷ, người trong phố dần dần dọn đi, hiện tại cũng chỉ còn sót lại vài người.

Trong tin túc Trương Tam sai người đưa về có nói mấy ngày nay Diệp Xuân đều đến căn nhà bỏ hoang đối diện nghĩa trang, không biết làm gì, nhưng rất lâu mới đi ra.

Lúc trước Trương Tam đến điều tra, căn nhà cũ nát đó ngoài mạng nhện chỉ có bùn đất mới do chuột đào hang.

“Đi nhanh.” Thanh âm Quý Lương có chút run rẩy.

“Vâng.” Phạm Lang dẫn nha dịch còn lại chạy đến tiểu viện cũ nát.

Phía sau, Quý Lương và Chúc Ti Nam dạo bước đến. Lòng Quý Lương tràn đầy nghi hoặc, rút cuộc cũng mở miệng hỏi: “Ngay từ đầu ngươi đã biết không đúng phải không?”

Chúc Ti Nam nhún vai bất đắc dĩ: “Không có.”

Vậy sao ngày trước ngươi còn đánh cược ta không thể bắt được hung thủ.”

“Hung thủ cũng không phải là kẻ ngốc, đã biết ngươi nhìn chằmchằm còn gióng trống khua chiêng giết người sao?”

“Thế nhưng… đó rõ ràng… vậy vết máu kia ngươi giải thích thế nào đây?”

“Đoán chừng gã cảm thấy ở ngay dưới mí mắt của ngươi phạm tội cũng rất kích thích.” Chúc Ti Nam nói xong bèn đi nhanh về phía trước, còn bỏ lại một câu: “Không cần khách khí.”

Đám người Phạm Lang nhanh chóng bao vây căn phòng bỏ hoang kia đi lại, đợi lệnh của của Quý Lương.

Quý Lương đưa tay ý bảo mọi người đợi một lát, sau đó liền núp vào một nơi bí mật gần đó, yên lặng nghe ngóng âm thanh trong phòng.

Nghe như có tiếng nức nở nghẹn ngào xuyên qua căn phòng truyền ra.

Quý Lương cũng không nghe được rõ ràng, chỉ có chỉ đưa mắt hỏi Chúc Ti Nam loại cao thủ này, chỉ thấy bộ dáng hắn vẫn cà phất cà phơ như trước dựa mình lên một vách đá của bức tường đã bị vỡ, không thèm để ý đến Quý Lương.

“Phanh phanh…kẻo kẹt…”

Trong phòng truyền ra âm thanh va đập vào ván cửa, còn có tiếng bùn đất rơi xuống.

Rất nhanh lại có tiếng bước chân đi qua đi lại, thỉnh thoảng đá vào cái gì đó, ngẫu nhiên lại có âm thanh nức nở vang lên, nhưng vẫn không thắp đèn.

“Ô ô…Ưm…” Có tiếng giãy giụa và âm thanh như muốn nói chuyện mà không thể phát ra.

“Đại nhân, giống như tiếng của Trương Tam.” Phạm Lang nghe thấy âm thanh có vài phần tương tự, thích thú nhỏ giọng nói.

Quý Lương hiểu ý, còn chưa kịp lên tiếng thì trong phòng đã truyền đến tiến phịch, như có vật gì đó bị đánh ngã.

Rất nhanh lại có một giọng nam ồm ồm vang lên: “Cho ngươi mắng ta này, cho ngươi mắng ta này!” Nhạc đệm chính là những tiếng bạt tai ba ba.

“Ô ô…Ừ ừ…” Không thể nói chuyện kèm theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của một nữ nhân.

“Con tiện nhân! Ta muốn giết ngươi!” Giọng nam gào thét, xen lẫn những tiếng đập phá đùng đùng.

Quý Lương nghe đến đây, lập tức ra nháy mắt ra dấu cho đám người Phạm Lang, tất cả mọi người lập tức rút Yêu đao bên không vọt vào.

Người bên trong nghe được âm thanh bên ngoài, càng thêm giãy giụa, dần đà phát ra được một chút thanh âm.

Phanh phanh phanh…

Trong phòng tối đen, đợi một lúc mọi người mới thích ứng được hoàn cảnh trong phòng. Đây là một căn phòng tồi tàn, vách tường chỉ còn sót lại mấy viên gạch xanh, những mảnh ngói vụn vương vãi đầy đất.

Góc tường có bóng dáng hai người đang bị trói, một người không ngừng nức nở, bện cạnh người còn lại có một cây côn gỗ, đao, và mộ cái chậu.

Phạm Lang cầm đèn lồng đi tới gần, thấy Trương Tam bị trói rất chặt, trong miệng bị nhét một chiếc giẻ màu đen, bên trái trán là một mảnh máu đã sớm đông lại. Cạnh gã là một phụ nhân, nguồn gốc của tiếng vang lần sau, cũng giống như gã bị bịt miệng, đôi má sưng đỏ không nhận ra hình dáng, nước mắt dàn dụa.

Sau khi cởi trói cho Trương Tam, gã chưa kịp xem xét vết thương đã vội vàng chỉ vào một đống bùn đất trong góc hàng lang, mở miệng nói: ” Đại nhân, Diệp Xuân… đã chạy vào cái động kia.”

“Đại nhân, đầu bên kia cái động đã bị bùn đất chặn lại, muốn thanh lý cần thời gian nữa nén hương.” Lưu Võ từ trong động bò ra nói.

Xem ra đây là do Diệp Xuân đã dự đoán được mà chuẩn bị trước.

“Lưu Võ, ngươi dẫn người xuống đuổi theo, những người khác theo ta đến Diệp gia.” Thất bại liên tiếp khiến Quý Lương không khỏi có chút nhụt chí. “Sau khi xuống dưới thì điều tra phương hướng xem gã có thể về nhà hay không.”

“Vâng, đại nhân.”

Diệp gia tọa lạc ở một gõ hẻm rất hẻo lánh ở phía tây, lúc một đám nha dịch xuất hiện ở của sân nhỏ của Diệp gia, thì Tô Thu cũng vừa vặn từ trên bờ tường nhảy xuống.

“Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Thu khó hiểu.

Phạm Lang tiếng lên giải thích: “Lão đại, Trương Tam bị Diệp Xuân đánh ngất xỉu, bị trói trong một tiểu viện bỏ hoang đối diện nghĩa trang, còn có một phụ nhân nữa.”

Tô thu càng thêm nghi hoặc nói: “Đại nhân, ta vẫn luôn theo dõi Diệp Xuân, không hề thấy gã đi ra ngoài.”

“Gã đi thông qua động đất.”

“Phá cửa.” Quý Lương lạnh lùng mở miệng.

Phạm Lang nhấc chân đá mạnh vào cửa chính, tiếng vang rất lớn, kinh động đến hàng xóm xung quanh.

“Các ngươi làm gì vậy?” Một phụ nhân mang theo đèn lồng đi tới hét lớn.

“Tần thẩm, đây là Huyện lệnh đại nhân, tới đây phá án.” Tô Thu tiến lên giải thích.

“Huyện lệnh cũng không thể tự tiện xông vào nhà dân a! Các ngươi còn đá hỏng cửa, phải bồi thường! Các vi hương thân, mọi người nói xem có đúng hay không?” Phụ nhân đưa mắt nhìn những người khác đang từ trong sân đi tới xem náo nhiệt hỏi vang.

“Đúng a, Huyện lệnh cũng không thể cố tình vi phạm luật pháp nha.” Lại thêm một phụ nhân vừa cắn hạt dưa ăn vừa nói.

Quý Lương nhíu mày không nghĩ tới Diệp Xuân lại rất được bảo vệ, suy nghĩ một lát nói: “Các vị đại thẩm nghe được âm thanh mà Diệp Xuân cả buổi cũng không hề mở cửa, ta sợ gã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên vào xem. Nếu mọi người còn ngăn trở, làm trễ nãi việc cứu chữa, các ngươi muốn đền mạng cho hắn sao?”

“Ai biết ngươi nói thật hay giả?”

“Đúng đúng, ai biết thật hay giả?”

“Nếu như đại nhân đã nói như vậy thì để ngài ấy vào đi thôi.” Tô đại nương và Tô Thiên chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong ngõ hẻm.

“Tô đại nương, ta biết con của ngươi làm bộ đầu, nhưng của không thể vì con của mình mà xông vào nhà Diệp Xuân a.” Người nói chuyện là một bà nương từng có quan hệ không tệ với nhị nương (*)của Diệp Xuân, ngày thường thích khua môi múa mép, trong lòng sớm ghen ghét Tô đại nương có con trai làm bộ đầu, mà con mình lại không trúng tuyển.

*nguyên văn là “bố dượng”, nhưng mình nghĩ là “nhị nương” tức mẹ kế của Diệp xuân thì đúng hơn, thành thực phải nói bản tiếng trung lỗi khá nhiều.

“Lâm thị, ngươi nói gì thế?” Tô đại nương cũng nổi nóng, hướng về mụ ta nói: “Nhị nương hắn bao lâu rồi không về nhà? Có lẽ đã sớm bỏ trốn cùng người ta a? Ta thấy nên để Huyện lệnh đại nhân vào xem xét, bằng không nhà có trộm cũng không hay biết gì.”

“Nói không chừng là vừa ăn cướp vừa la làng đấy.” Lâm thị hừ lạnh vài tiếng, quay về sân nhà mình.

Chúc Ti Nam ngửi trong không khí có mùi thối thoang thoảng, nhấc chân đá văng cách cửa vốn đã bị cài chốt bên trong.

Nha dịch nuối đuôi nhau mà vào, nhanh chóng đi lục soát.

Quý Lương đi vào sân nhìn quanh bốn phía, trong sân bày biện một vài thùng chứa nước tiểu, và một xe đẩy nhỏ dùng để kéo phân.

“Thúi quá, ta đã nói ngửi thấy mùi thối, không ngờ bắt nguồn từ Diệp gia.”

“Gã không phải làm nghề hiến súc vật sao? Từ lúc nào thay Chu đại gia làm nghề này kiếm sống?”

“Đúng vậy nha, ta cũng không biết đây.” Những người vây ở cửa che mũi thảo luận.

Rất nhanh nha dịch đã xem xét một vòng rồi đi ra báo: “Đại nhân, đã lục soát qua, không tìm thấy người.”

“Đại nhân, trong bếp có một cái bồn lớn lỗ liệu (*).” Phạm Lang mang cái bồn chuyển ra, “Mùi vị kia như thức ăn gã đã bán mấy hôm trước ỏ chợ.”

(*)mình đoán là cái bồn đựng thịt, lòng … của người thì chuẩn hơn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN