Ta Yêu Chàng
Chương 41 : Về Lương Châu.
Một tháng sau tại Tam vương phủ.
“Tiểu thư! Người vẫn chưa thức ư?”
Đưa tay dụi mắt ta đưa mắt nhìn Thu Nguyệt, miệng tươi như hoa cũng đưa mắt nhìn ta, ta mặc kệ quay lưng vào trong.
“Em để ta ngủ, hôm qua mới về tới, đến giờ ta vẫn còn mệt đấy”
“Tiểu thư người ngủ gần 2 ngày rồi, mau dậy ăn chút gì đã”(giọng lo lắng)
“Ta không muốn ăn!”
“Tiểu thư! Sẽ chết đói thật đó ạ, vương gia mà biết là không xong đâu ạ”(sắp khóc đến nơi).
(Cũng đúng hôm qua trở về, ăn qua loa ta đã ngủ tới tận bây giờ, lúc sáng khi chưa tỉnh ngủ ta nghe Bạch Huân nói phải vào triều, nhưng hình như đến giờ vẫn chưa thấy hắn về thì phải).
“Vương gia chưa về sao?”
Thấy ta ngồi dậy, Thu Nguyệt đã hớn hở nhanh đến đỡ ta.
“Dạ chưa tiểu thư!”
Không hiểu sao tâm ta lại nổi lên một nổi bất an khó tả, rõ ràng vẫn như thường hắn vào triều thôi nhưng không biết vì sao lại có cảm giác không tốt như thế.
Ta thức cũng một canh giờ sau, hắn đã trở về, nhưng đã vào thư phòng trước nên ta cũng vội đến đó xem sao.
“Bạch Huân!”
Quay lại nhìn ta, lần đầu tiên ta thấy hắn có vẻ mặt đó, thật không rõ cảm xúc, đưa tay kéo ta vào lòng, giọng hắn thật khẽ.
“Dậy rồi à! nương tử”
“Chàng sao thế?”
Đưa mắt nhìn hắn ta lo lắng hỏi, hắn cũng không giấu giếm thành thật với ta.
“Chuyện của Ngũ công chúa Lưỡng quốc, hôm nay xứ thần đã đến Triệu quốc muốn đòi công đạo cho cô ta”
“Công đạo gì?”(ta tròn mắt)
“Ta dùng độc lên người cô ta, vốn không có thuốc giải, giờ cô ta đòi sống đòi chết, Lưỡng vương tức giận muốn hoàng thượng phải xử lý”
“Xử.. lý thế nào?”
“Phế nàng! Lập cô ta làm chính phi”
Nghe đến đây ta thấy mắt hắn chứa đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống Ngũ công chúa, biết Bạch Huân sẽ không đồng ý nhưng ta vẫn cố ý hỏi.
“Chàng đã đồng ý!?”
“Nàng nghĩ ta sẽ đồng ý sao nương tử?”
“Nhưng nếu Lưỡng vương giận dữ có khi dẫn đến chiến tranh không ?”(ta có chút lo lắng)
“Hắn không dám đâu, nàng nghĩ muốn chiến tranh rất dễ sao, Lưỡng quốc đang quốc thái dân an, chỉ vì việc này mà phát động chiến tranh sao! Nhưng hoàng đế cũng không bỏ qua dễ dàng đâu”
“Thế nào?”
“Nương tử! Nếu vi phu bị tước hết quyền hành, bị đài làm thứ dân, nàng vẫn nguyện theo vi phu chứ!”
Tay hắn áp lên mặt ta, lời nữa đùa nữa thật, ta nhẹ gật đầu thâm tình nhìn hắn dù hắn có làm ăn mày ta vẫn sẽ theo hắn trọn đời, chỉ cần có hắn dù ở đâu dù ở bất cứ nơi nào đều tốt.
“Chỉ cần chàng cần ta, ta sẽ theo chàng suốt đời”
“Ngốc nghếch! Nếu sau này sẽ chịu cực khổ thì làm thế nào?”
“Chàng là một vương gia cao cao tại thượng mà còn chịu được thì ta có xá gì chứ, ta sẽ bám theo chàng suốt đời..tướng công!”
Ta ôm choàng lấy cổ hắn, thủ thỉ đem tất cả cảm xúc đều đặc lên lời nói đó, hắn lúc đầu cũng hơi ngẩn ra rồi siết chặt vòng tay ôm sát ta vào người, tuy miệng vẫn không nói thêm gì nhưng vẽ mặt đầy thỏa mãn kia đã nói lên tất cả.
Ngày hôm sau thánh chỉ đã được ban, Tam vương cố tình làm mất hòa khí đôi bên của hai nước lại dám kháng chỉ bất tuân nên bị tước hết quyền vị, đài về Lương Châu, sau này không được về kinh thành nữa.
Hoàng cung.
“Hoàng huynh! Huynh thật sự đài Tam thúc về Lương Châu rồi!”
Khang vương vẻ mặt đầy lo lắng nhìn hoành huynh của mình mặt cũng chẳng chút dễ chịu, mắt đâm đâm nhìn một nơi nào đó, hoàng đế chợt nhắm mắt mi tâm nhíu chặt.
“Hết cách..ta đành thả hổ về rừng..”
“Nhưng hoàng huynh biết ở Lương Châu Tam thúc…”
“Ta biết! thúc ấy mang hận ý với mẫu hậu nhưng đã nhiều năm nay thúc ấy vẫn giữ đạo quân thần không hề có hành động gì là phản vua, ta mong thúc ấy vẫn nghĩ đến tình thâm mà nương tay..”
Khang vương mặt như dây đàn bị kéo căng, nhiều năm về trước khi hắn cùng Tam thúc ra chiến trận, lúc sắp bị địch vây hãm, Tam thúc hắn đã một người một ngựa dũng mãnh như hổ báo, một địch hơn mấy trăm người, mỗi lần vung kiếm là đầu rơi xuống đất máu chảy thành sông, một thân hắc bào nhuộm đầy máu tươi, ánh mắt và gương mặt lãnh khốc đó hắn vẫn còn nhớ như in, tựa như người sinh ra là quỷ của chiến trường, đánh đâu thắng đó khát máu đến tâm hắn vẫn còn lạnh khi nghĩ đến.
=====================
Truớc một ngày lên đường ta đưa Thẩm Mộc Tâm cùng nương cô ta đến gặp phụ thân, mắt người mở to đầy vẻ kích động khi không tin vào sự thật.
“Con..con vẫn còn sống ?(người lấp bắp)
Cả ta và Thẩm Mộc Tâm đều kinh ngạc về câu nói của người.
“Phụ thân! Người đang là muốn nói gì?”
“Con..gái ta, con vẫn còn sống, vậy mà phụ thân tưởng con đã chết lúc mới sinh rồi”
Ôm chầm lấy Thẩm Mộc Tâm giọng người nghèn nghẹn, giờ ta đã hiểu không thể có chuyện người giống người đến thế ra đây là chị em song sinh của ta.
“Nương! Đây là chuyện gì à?”
Thẩm Mộc Tâm hoang mang nhìn mẫu thân mình, bà cũng thở ra mặt đầy phiền não.
“Nương định giấu luôn sự thật vì trước khi chết người nữ nhân đó đã nhờ ta giấu con đi không cho ai biết về con nhưng giờ phụ tử đã tương phùng ta không thể giấu con được nữa, thật ra ta không phải mẫu thân con.
Thẩm Mộc Tâm tròn mắt cả kinh, tất cả sự thật đã phơi bày, nàng là con gái cửa Dạ tướng quân và có một đại tỷ song sinh, vì lúc mới sinh đã bị đánh tráo bằng một xác thai nhi, bị nói là chết non rồi bị nữ hầu bên cạnh mẫu thân đem đi cũng chỉ vì ganh ghét nên muốn nuôi nàng để hành hạ cho thỏa mãn lòng căm hận nhưng vì còn chút từ tâm nên lúc bệnh nặng sắp lâm chung đã giao cho nương hiện tại nuôi dưỡng.
Thế là đùng một cái ta lại có một người em song sinh, tính ra sự đáng thương của ta lúc nhỏ cũng không bằng em ấy phải sống tha phương suốt nhiều năm như thế.
Tay chống càm ta ngồi trên xe thẩn thờ suy nghĩ, hôm nay ta và hắn cùng tất cả hạ nhân phải dọn đến Lương Châu, sau khi từ biệt phụ thân và Mộc Tâm bọn ta đã xuất phát lên đường.
“Không nở rời đi sao?”
Mắt hắn đầy ý cười khi hỏi ta, ta lười biến dựa vào người hắn, giọng thật bất mãn.
“Ta ghét ngồi xe ngựa lắm, từ đây đến Lương Châu chắc sẽ ghét dài dài”
“Biết nương tử chịu uất ức rồi nhưng ráng chịu nhé, đến Lương Châu sẽ ổn thôi”(hắn bật cười xoa đầu ta).
(Nói cũng như không)
Xe ngựa cổ đại dằn muốn nôn cả ruột gan phèo phổi ra luôn, dù bên trong đã có đầy đủ tiện nghi phía dưới còn lót một lớp đệm dày để thoải mái hơn nhưng đường thời này sao bằng đường bằng phẳng thời hiện đại được, ta nhắm mắt tìm tư thế thoải mái nhất khi ngã trên đùi hắn, cọ cọ vài cái ta liền bay đến tìm chu công.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!