Cô thầm yêu anh, một tình yêu đơn phương sâu sắc và mâu thuẫn, vừa muốn anh có thể xem trọng mình vừa sợ bị anh phát hiện.
Khi ấy anh là con cưng của trời, nhưng cô thì không. Cô quá tầm thường, mờ nhạt, không có điểm gì nổi bật xứng đáng để vị vương tử trên cao kia để mắt đến cả, đừng nói đến việc khiến anh nhớ rõ cô.
Cũng vì thích một chàng trai ưu tú đến thế, nên cô đã từng tự ti khôn cùng.
Hướng Noãn của năm 17 không lúc nào không chìm đắm trong suy nghĩ, không biết về sau nàng công chúa của anh sẽ là ai, anh sẽ thích kiểu con gái như thế nào.
Hướng Noãn của năm 17 tuổi không biết câu trả lời, Lạc Hạ của năm 17 tuổi cũng thế.
Nhưng hiện tại, Lạc Hạ năm 27 tuổi nói cho cô biết, cô có anh, cô là nàng công chúa của anh, cô là dạng con gái mà anh thích.
Năm 17 tuổi anh không có cách nào biết câu trả lời, năm 27 tuổi anh cho cô một câu trả lời tốt đẹp nhất.
Thời gian trôi nhanh như chớp, chàng thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng đơn giản giờ đây đã biến thành một người đàn ông thành thục ổn trọng. Cô cũng đã sớm không còn là cô nàng Hướng Noãn hướng nội tự ti ngày trước nữa rồi.
Mười năm dài thật, họ dường như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, nhưng thế mà lại cảm thấy rất ổn.
Đôi mắt hạnh của Hướng Noãn mờ sương, cô mím chặt môi nhìn anh chầm chậm, cứ sợ giây tiếp theo mình sẽ rơi nước mắt.
Đầu óc cô mờ mịt, hồn vía cô giống như đang bay trên mây vậy. Tay bị anh nắm lấy hơi nhúc nhích, Hướng Noãn rối bời rút tay mình khỏi tay anh rồi buông thõng xuống.
Cô không thể khống chế được hành vi và lời nói của bản thân nữa, Hướng Noãn nghe thấy giọng mình hơi run: “Tớ….muốn suy nghĩ một chút.”
Cô xoay người đưa lưng về phía Lạc Hạ rồi bước đi, chầm chậm chầm chậm.
Anh ở phía sau nhìn theo bóng lưng cô, hơi siết chặt tay, đáy lòng hơi buồn bực. Đèn pha trước xe vẫn đang mở, khiến bóng dáng hai người sáng bừng trong đêm.
Hướng Noãn thật sự muốn vào nhà để bình tĩnh lại một chút, nhưng từng bước cô đi, thời gian như chảy ngược trở về lại từng năm, rồi từng năm.
2018, lần thứ hai nghe nhắc đến tên anh, trái tim mình không chịu ngồi yên, cứ đập mạnh như thể chưa từng rời xa chàng trai ấy vậy.
Năm 2017, Lạc Hạ hoàn toàn biến mất trong thế giới của mình.
2016, mình rất ít khi nhớ đến anh ấy.
Năm 2015, ra nước ngoài khiến mình thay đổi nhiều thói quen nhỏ, cũng khiến mình thoát khỏi ký ức về anh ấy.
2014, vẫn sẽ thường nhớ đến người ta.
2013, tình yêu thầm kín ấy luôn mãnh liệt như cũ.
Năm 2012, dường như không có cách nào ngừng say đắm chàng thiếu niên tên Lạc Hạ.
2011, mất liên lạc với anh ấy, phương tiện liên lạc duy nhất giữa bọn mình cũng đã bị cắt đứt, đến cả câu năm mới vui vẻ cũng không thể chúc nữa rồi.
2010, mình và Lạc Hạ cuối cùng vẫn tránh không thoát số mệnh, mùa hè khi Lạc Hạ rời đi, tuổi thanh xuân của mình cũng hoàn toàn chấm dứt.
Năm 2009, gặp lại anh, yêu thầm anh.
Cô ngừng lại ở bước chân thứ mười, Lạc Hạ ở phía sau vẫn luôn dõi mắt nhìn theo cô.
Trái tim anh cứ như bị treo vô định trên không vậy, trống rỗng và mất phương hướng.
Hướng Noãn, cậu quay đầu lại đi.
Quay đầu lại.
Thời gian cứ như đang bị đóng băng ngay giây phút ấy, đến cả không khí cũng bị rút hết, anh và cô đều không cử động gì.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Hướng Noãn nhớ lại toàn bộ những kỷ niệm anh đã mang đến cho cô dạo gần đây.
Anh nói với bạn bè rằng tay cô bị thương, không thể uống rượu.
Anh xử lý miệng vết thương cho cô lúc nửa đêm.
Chính tay anh dìu cô xuống sân khấu.
Anh nói cho cô biết từng cái tên của người nhà mình.
Anh dùng cây bút máy cô tặng để viết tên cô.
Anh giúp cô đã bị căng cơ.
Anh để cô đi phía gần lề, thậm chí còn chắn nước cho cô nữa.
……
Anh cẩn thận chu đáo, anh dịu dàng lễ phép, bất cứ một hành động bâng quơ nào cũng sẽ khiến cô xúc động, cả quá khứ lẫn hiện tại.
Ít lâu sau, Hướng Noãn như nghe được lời khẩn cầu thầm kín của anh vậy, chầm chậm bước trở về.
Năm 2019, mình gặp lại anh ấy lần nữa, tình yêu ấy vẫn ở đó, nồng nhiệt và vẹn nguyên.
Đầu óc rối bời dần tỉnh táo, Hướng Noãn nhìn anh qua ánh đèn pha, cảm xúc mãnh liệt.
Thời khắc cô quay người lại, Lạc Hạ vừa chờ mong vừa thấp thỏm.
Giọng anh cũng vì quá khẩn trương mà trở nên cứng nhắc, hỏi: “Suy nghĩ cẩn thận rồi à?”
Hướng Noãn mím môi, nghiêm túc nói: “Ừ.”
“Tớ đến đây.”
Còn chưa nói dứt câu, Lạc Hạ đã bước nhanh về phía cô.
Hướng Noãn nhìn anh ngược sáng mà đến, vẫn cảm thấy lóa mắt như dạo trước.
Rất nhanh, Lạc Hạ đi đến trước mặt cô.
Anh không chút do dự vươn tay ôm chặt cô vào người.
Lần đầu tiên muốn ôm cô là hôm cô ngồi cùng bà ngoại anh, lúc ấy anh đột nhiên phát hiện, cô còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Lần thứ hai là khi cô giúp anh cứu người bị bệnh nhồi máu cơ tim.
Anh quay người lại nhìn cô đứng phía sau, đỏ bừng mặt cười với anh.
Lần này cuối cùng cũng ôm được cô thật rồi.
Dáng người cô nhỏ nhắn, da thịt thì mềm mại, cứ như không có xương vậy.
Sự thấp thỏm nãy giờ của Lạc Hạ cũng đã vơi, vì tâm tình thay đổi liên tục nên hơi thở của anh có hơi nặng nhọc, anh siết chặt cánh tay, dùng sức ôm cô vào ngực.
Hướng Noãn chầm chậm vươn tay, cẩn thận riết lấy vòng eo săn chắc của anh. Cô khóc, ngay trong ngực anh. Hàng mi dài ươn ướt, trên mặt cũng cảm thấy lành lạnh. Mũi Hướng Noãn đỏ bừng, cô cắn môi cố nén nước mắt.
Lạc Hạ đưa tay lên nhìn giờ từ chiếc đồng hồ mình đang đeo.
Hướng Noãn nghe rõ tiếng trái tim đang thình thịch thình thịch không ngừng của người trước mặt. Rồi một giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, kèm theo tiếng tim đập âm ỉ lọt vào tai cô.
“13 tháng 7 lúc 23h 54 phút.”
Hướng Noãn mờ mịt trợn mắt, nghe anh nói tiếp: “Là thời gian cậu đồng ý làm bạn gái tớ.”
Hướng Noãn với khóe mi vẫn còn vương nước mắt cong môi cười, đáp nhẹ: “Ừ.”
Ánh đèn pha sáng ngời chiếu rọi vào hai người.
Lồng ngực anh vững chãi mà ấm áp, áp sát thế này còn ngửi được cả một mùi hương như có như không của sữa tắm.
Thật ra Hướng Noãn không muốn khóc xíu nào hết, nhưng cô không kiềm được, giống như khóc ra hết toàn bộ những giọt nước mắt đã kiềm chế bấy lâu nay vậy.
Lát sau, Lạc Hạ nghe được tiếng nấc nhẹ của cô, anh hơi buông lỏng tay, nâng mặt cô lên rồi khom lưng nhìn cô.
Giây phút thấy nước mắt cô rơi, trái tim Lạc Hạ nhói đau, đến cả hơi thở cũng khó chịu. Anh vội vàng nhíu mày, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc?”
Ánh mắt Hướng Noãn rã rời, cô nhìn anh không chớp mắt, cũng không trả lời.
Lạc Hạ thở dài: “Hóa ra em vẫn thích khóc như thế.”
Năm cuối cấp cô rất thích khóc, giống như được làm từ nước vậy chả bao giờ cạn kiệt nước mắt.
Lần đầu tiên thi tháng khóc, đại hội thể thao cũng khóc.
Ngã chỗ bàn anh khóc, đến cả hôm bị tụt hạng cũng khóc.
…….
Anh vừa dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô vừa bất lực cưng chiều nói: “Đồ mít ướt này.”
Hướng Noãn hít hít cái mũi đã đỏ như đít khỉ của mình, cười rộ lên.
Anh bị nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt hãy còn ướt nhòe của cô làm cho rung động. Lạc Hạ cúi đầu nhìn Hướng Noãn, cảm thấy cả trái tim mình bị nụ cười của cô làm tan chảy cả luôn rồi.
Anh ôm chặt Hướng Noãn lần nữa, tay hơi vuốt ve mới tóc dài của cô, giọng nói trầm thấp đầy vui vẻ nói: “Anh định mai mới tỏ tình với em đó chứ.”
Anh siết chặt vòng ôm thêm một chút rồi nỉ non: “Nhưng thật sự chờ không nổi nữa.”
Hướng Noãn đã bình tĩnh lại một chút nhưng tim vẫn còn đập liên hồi. Nghe được câu nói của anh, cô tò mò: “Anh vốn định dẫn em đến đâu thế? Mai ấy?” trong giọng nói còn nghe ra một chút âm mũi.
Lạc Hạ nhẹ cười, trả lời: “Dù sao tối nay cũng đã nói ra hết rồi nhưng mai vẫn không đến Phong Hối nhé?”
“Chỗ anh vốn định dẫn em đến vào ngày mai,” Lạc Hạ dừng một chút rồi nói tiếp: “Có rất nhiều cảnh đẹp, em có thể tha hồ chụp ảnh.”
Hướng Noãn bị anh kích thích hứng thú trong người, vui vẻ đồng ý: “Được.”
Ôm thêm một lát, Hướng Noãn nhỏ giọng nhắc nhở: “Đã trễ lắm rồi.”
Lạc Hạ “Ừ” một tiếng, nhưng không buông cô ra. Hướng Noãn ngẩng mặt, nhìn đôi mắt chứa chan thâm ý của anh. Cả người cô hơi cứng đờ, chớp mắt một cái. Trước khi anh chàng này kịp làm gì, Hướng Noãn vươn tay đẩy vai anh một cái.
Cô giả vờ bình tĩnh vuốt lại tóc mai xõa bên tai, cố gắng không để giọng mình nghe quá kỳ lạ, nói với anh: “Em lên nhà trước đây, ngủ ngon.”
Hướng Noãn nói xong thì quay người đi về phía cửa nhà mình, chưa được hai bước, anh chàng phía sau đã đuổi theo.
Lạc Hạ vòng tay ôm Hướng Noãn từ phía sau, nghiêng đầu ghé vào tai cô nỉ non: “Ngủ ngon.”
Đôi môi ấm áp của anh như có như không cọ vào vành tai cô, Hướng Noãn cầm lòng không đậu hơi giật nảy người.
Lạc Hạ tự biết đủ rồi thì buông tay, “thả” Hướng Noãn đi.
Anh nhìn cô vào nhà.
Hướng Noãn kéo cửa nhà ra rồi quay đầu lại nhìn anh một cái, thấy anh vẫn đang nhìn mình thì cô vẫy tay cười với anh.
Lạc Hạ cười, gật nhẹ đầu.
Chờ đến khi cô khuất dạng, anh cũng không lên xe ngay, anh trở lại đứng cạnh xe một chút.
Lát sau, Lạc Hạ lấy di động nhắn tin qua WeChat cho Hướng Noãn.
[LX: Vào nhà chưa?”
Hướng Noãn trả lời: “Vào rồi.”
[XN: Anh mau về nhà nghỉ ngơi đi.]
Lạc Hạ hơi nhướng mày nhắn lại: [Quan tâm anh à?]
[XN: Ừ, quan tâm đó.]
Anh ngửa đầu nhìn tòa chung cư trước mắt. Anh không biết cửa sổ cô là chỗ nào, nhưng biết cô có thể thấy mình.
Lạc Hạ khẽ cười, sau đó chầm chậm mở miệng, im lặng làm khẩu hình miệng.
Có lẽ nghĩ cô ở trên cao qua nên dù thấy anh đang đứng dưới nhưng lại không biết được anh đang muốn nói gì.
Không sao.
Lạc Hạ lại cúi đầu nhắn: [LX: Anh về đây, mai gặp.]
Anh không biết Hướng Noãn ở lầu 5, cô đọc được khẩu hình miệng của anh.
Anh nói ———–
Anh, rất, thích, em.
Cô cầm di động, ngón tay dừng trên màn hình di động hai giây rồi cắn môi trả lời.
[XN: Em cũng thích anh.]
[XN: Mai gặp nhé.]
Lạc Hạ vừa ngồi vào xe đọc được thì hơi bất ngờ cười ra tiếng.
Anh buông di động rồi lái xe về nhà mình.
Sau khi Lạc Hạ, anh nhắn cho Hướng Noãn thêm một tin nữa rồi đăng bài mới lên vòng bạn bè mốc meo của bản thân.
“13 tháng 7 lúc 23h 54 phút.”
Đăng xong thì vào nhà tắm thay đồ tắm rửa.
Hướng Noãn rửa mặt xong xuôi, lên giường hồi lâu mà vẫn không thấy có chút buồn ngủ nào.
Cô buồn chán lướt vòng bạn bè, vô tình thấy được dòng trạng thái mới của Lạc Hạ.
Hướng Noãn nhìn chằm chằm dòng tin ấy, không tự chủ được nhớ lại giọng của anh khi nói câu này.
Trầm thấp, rất dịu dàng.
Cô không kiềm được mỉm cười, lén lút nhấn thích. Sau khi nhấn thích, cô click mở trang cá nhân của anh.
Anh rất ít khi đăng tin mới, ngoại trừ bài mới nhất thì chỉ có bài đăng ảnh cô chụp hôm trước và ti tỉ các tin về y học khoa học mà thôi.
Hướng Noãn thoát khỏi WeChat, cảm thấy mình càng ngày càng tỉnh táo hơn. Đầu óc rất không biết nghe lời, chả hiểu sao chỉ nhớ đi nhớ lại cảnh anh tỏ tình mình ban nãy thôi.
Hướng Noãn lăn qua lộn lại trên giường suốt một giờ đồng hồ sau đó mới từ bỏ việc ngủ luôn. Cô ngồi dậy mở app nghe nhạc, Hướng Noãn vừa nghe nhạc vừa chơi nanoblock, muốn khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.
Cuối cùng xếp xong xuôi rồi mà cõi lòng cô vẫn còn xao động như cũ.
Bài hát đang phát cũng rất hợp tình hợp cảnh.
“Em không hoàn mỹ, nhưng chẳng biết ngày nào đó người sẽ rời xa khỏi thế giới của em không.”
“Hạnh phúc đến mất ngủ, cũng là vì quá sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại, cuối cùng lại nhớ anh đến tận 6h sáng.”
“Khi nhớ tới em ấy, liệu anh cũng sẽ như em, nhớ về nhau đến mất cả ngủ hay không.”
Hướng Noãn hoàn toàn bị khớp, muốn chia sẻ bài hát này lên vòng bạn bè. Nhưng khi mở giao diện WeChat, cô lại do dự rồi xóa bỏ.
Đăng lên giống như đang làm màu vậy…..
Cô mở máy tính chỉnh sửa ảnh chụp.
Lưu album ảnh chụp sau khi tốt nghiệp và ảnh chụp một tháng trước vào cùng một thư mục. Ảnh chụp từ chín năm trước cũng giống như ảnh chụp từ chín năm sau. Hướng Noãn chỉnh từng ảnh.
Sân bóng rổ trống trơn và bóng người chơi bóng chín năm sau đấy.
Quảng trường bồ câu trắng, còn có anh chàng tỏa nắng chạy xe đạp chiếm cứ khung ảnh, thiếu niên vẫn là người thiếu niên năm ấy.
Có lẽ về sau thư mục này sẽ còn nhiều hơn nữa nhỉ.
Hướng Noãn chống cằm, nhìn anh trên màn hình máy tính rồi vô thức nở nụ cười.
Lạc Hạ tắm xong mở di động thì thấy mình nhận được không ít tin nhắn từ bạn bè.
Anh xem nhật ký hoạt động, thấy Hướng Noãn cũng nhấn thích bài viết thì cười cong cả mắt, vào khung chat nhắn cô một câu chúc ngủ ngon.
Hướng Noãn không trả lời, Lạc Hạ nghĩ cô ngủ rồi nên không để ý lắm, mà cả đêm nay Lạc Hạ cũng mất ngủ giống Hướng Noãn.
Anh muốn nhắn tin với ai đó, vì không muốn làm phiền Hướng Noãn nghĩ ngơi, Lạc Hạ nghĩ ngay tới Cận Ngôn Châu.
Anh nhắn: [Còn thức không?]
Cận Ngôn Châu một lát mới trả lời: [?]
Lạc Hạ nói tiếp: [Nói chuyện chút đi.]
Cận Ngôn Châu: [Không rảnh.]
Lạc Hạ: “……”
Lát sau, Cận Ngôn Châu nhắn một tin: [Có thể khiến cậu nửa đêm hưng phấn đến mức ngủ không nổi thì ngoại trừ vì Hướng Noãn ra thì còn lý do nào khác à?]
Lạc Hạ: [……..]
Lạc Hạ nghĩ tới nghĩ lui, gọi một cuộc điện thoại tới bên kia đại dương.
Lúc này bên Anh đang là 6h chiều.
Giả Thành vừa tan làm, đang trên đường về nhà. Anh nhận được cuộc điện thoại của Lạc Hạ thì khá ngạc nhiên, dù sao bây giờ trong nước cũng đang nửa đêm.
Vừa bắt máy anh đã nói ngay: “Sao đấy? Em gặp khó khăn gì trong công việc à?]
Lạc Hạ cười đáp: “Không phải.”
Giả Thành nói: “Không phải chuyện công tác thế là chuyện tình cảm rồi?”
“Đàn anh,” Lạc Hạ chọc: “Anh không cần biết tuốt thế đâu.”
Giả Thành nhướng mày, rất hứng thú hỏi: “Cái tình trạng này của em có lẽ không phải muốn kỷ niệm ngày bị người ta từ chối đâu nhỉ……tỏ tình thành công rồi hả?”
Lạc Hạ dựa người vào ghế, tươi cười nhìn Giả Thành qua màn hình máy tính thản nhiên nói: “Em tỏ tình thành công rồi.”
Giả Thành càng tò mò hơn, “Cô nàng nào có bản lĩnh dữ thế?”
Lạc Hạ nhẹ cười, hai mắt lóe sáng.
Anh thành thật: “Anh có biết đấy, em có từng nhắc về cô ấy với anh.”
Giả Thành nhớ ra ngay: “Cô nàng có sinh nhật vào hôm đông chí?”
“Vâng.” Lạc Hạ gật đầu, “Là cô ấy.”
“Ồ,” Giả Thành bắt đầu cười nhạo Lạc Hạ: “Em không phải bảo mình không thích mà chỉ là khâm phục người ta thôi sao?”
Lạc Hạ nâng nhẹ đuôi màu, “Lúc ấy em cũng cho rằng như thế.”
Giả Thành cười, “Rồi về sau lại phát hiện lời của đàn anh nói không lệch đi đâu được nhỉ”
Lạc Hạ cười nói: “Vâng.”
Anh đưa tay sờ sờ mũi mình, thản nhiên nói: “Không hiểu vì sao từ khi gặp lại cô ấy, em rất hay nhớ đến chuyện thời cấp ba. Ít lâu sau mới phát hiện mình nhớ người ta rất nhiều, ấn tượng rất sâu đậm, thế mà suốt năm cuối cấp ấy em lại không mảy may cảm thấy chút gì.”
Giả Thành không hỏi cười, “Em cũng vừa mới nghĩ tới cơ mà.”
“Haizz,” Giả Thành nói: “Nếu có thể khiến đàn em tỏ tình luôn trong vòng một tháng thì hẳn cô nàng này cũng không tệ lắm.”
Khoé miệng Lạc Hạ chưa từng hạ xuống, nghe Giả Thành nói thế thì sửa miệng: “Là rất tốt mới đúng.”
“Okok.” Giả Thành không muốn tính toán với người đang lâng lâng trong bể tình.
“Bao giờ anh về nước em sẽ đưa cô ấy đến gặp anh.” Lạc Hạ nói.
Giả Thành nhướng mày, “Được thôi.”
Hiếm khi cả hai rảnh rỗi, họ nói với nhau rất nhiều điều, từ chuyện tình cảm của Lạc Hạ đến chuyện công tác rồi đồng nghiệp.
Cuộc gọi xuyên biên giới này kéo dài đến hai giờ mới dứt.
Lạc Hạ vui vẻ lắm, anh ngã dựa ra sau, vươn người duỗi thắt lưng rồi cười ra tiếng.
Chỉ cần nhớ tới chuyện Hướng Noãn đồng ý làm bạn gái anh, anh đã vui đến mức muốn thông báo cho cả thế giới biết luôn rồi.
Giả Thành nói anh không nhớ tới chuyện đó trước đây.
Cứ cho là thế đi.
Thời cấp ba anh quá được quan tâm, từng hành động lời nói đều bị người ta để ý. Lúc ấy anh chỉ một lòng muốn làm mọi việc thật hoàn hảo, giống như những bài thi, bài kiểm tra. Cũng không phải chưa từng được ai tỏ tình, nhưng anh không thật sự nghiêm túc suy xét những lời tỏ tình đấy một lần nào cả.
Ấn tượng với Hướng Noãn hướng nội nhút nhát ngày trước, thoạt nhìn rất mảnh mai, cứ hở một chút sẽ khóc nhưng trong tận xương tuỷ thì lại là một cô gái mạnh mẽ, học hành chăm chỉ và tiến bộ rất nhanh.
Sau khi ra nước ngoài, vì không có chút kiến thức về y học nào nên anh phải đắm mình trong bài vở để học lại từ đầu, học đêm học ngày, nào có thời gian bàn chuyện yêu đương. Điều anh muốn nhất khi sang đây là cầu cho niên khoá huấn luyện sớm mau kết thúc để được về nước.
Mãi đến khi học thành tài, có công việc ổn định, anh mới gặp lại cô.
Đêm gặp lại ấy, trái tim ngủ yên hai mươi năm trong lồng ngực anh cuối cùng cũng thức tỉnh, xao động từng hồi. Cô trở nên tự tin hơn, trưởng hơn và vô tình hấp dẫn anh, càng hiểu về cô anh càng say đắm cô hơn.
Anh yêu vẻ ấm áp tốt bụng và sự bình tĩnh vững vàng khi gặp chuyện của cô.
Anh yêu cái vẻ kiên nhẫn trong công việc, cũng yêu bẻ dịu dàng của cô.
Hướng Noãn, Hướng Noãn.
Cô là hơi ấm anh khát khao nhất trong suốt cuộc đời dài đăng đẵng này.
Nàng chính là hắn cuộc đời này sở hướng tới ấm áp.
Bốn giờ sáng, phía chân trời bắt đầu sang sáng.
Lạc Hạ rửa mặt, chọn quần áo mất cả mười phút mới xong. Hôm nay anh chọn mặc áo thun xanh nhạt, bên dưới là quần jean giản dị.
Anh đứng trước chiếc gương to, cẩn thận vén lại mái tóc ngắn, nghiêm túc kiểm tra lại bản thân xem đã chỉn chu chưa rồi mới cầm theo chìa khoá xe ra ngoài.
Lạc Hạ ngừng xe trước chung cư Hướng Noãn ở chờ trời sáng hẳn.
Hướng Noãn mất ngủ cả đêm, mãi đến gần sáng mới ngủ lại được một chút. Lúc cô tỉnh lại thì đã là 6h30 phút sáng rồi, cô cầm di động lên nhắn tin cho Lạc Hạ.
[XN: Chào buổi sáng.]
Giây tiếp theo Lạc Hạ đã gọi đến. Hướng Noãn vẫn còn buồn ngủ nhìn chuông báo cuộc gọi, hơi tỉnh táo một chút.
Cô nhấn nhận, còn chưa kịp nói gì, trái tim trong ngực đã cướp cò thình thịch thình thịch vang dội trước.
Giọng nói trong trẻo mang theo ý cười của anh bỗng nhiên truyền vào tai cô: “Tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?”
Hướng Noãn “Ừ” nhẹ một tiếng.
Cũng vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng cô hơi khàn, nghe vừa lười biếng vừa nũng nịu.
Rơi vào tai anh, cứ giống như tiếng một chú mèo nhỏ kêu vậy, kêu đến mức khiến lòng anh ngưa ngứa.
Lạc Hạ nghe tiếng ừ của cô mà lòng căng thẳng, yết hầu hơi động, tận lực bình tĩnh rồi nhẹ giọng dỗ dành cô nàng: “Anh đang ở lầu dưới, có muốn đi ăn sáng không?”
Hướng Noãn hơi giật mình, ngồi dậy ngay: “Được, anh chờ em chút.”
Trong lúc nói chuyện, Hướng Noãn đi nhanh đến phía cửa sổ mở rèm. Anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh nhạt và quần jean đang đứng dựa vào xe dưới lầu.
“Ừ,” Lạc Hạ cười nói: “Không vội, em cứ từ từ.”
“Được.” Hướng Noãn cười nhẹ đáp.
Ngắt điện thoại, cô quay người chạy tới nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó là chọn quần áo và trang điểm, nửa giờ đồng hồ sau mới xong.
Đến khi cô xuống lầu dưới tìm anh thì đồng hồ đã chỉ đến 7h rồi.
Hướng Noãn đi xuống, đôi giày cao gót tinh tế màu trắng dẫm lên đất phát ra tiếng vang nhỏ. Lạc Hạ đang đứng chờ cạnh xe nâng mắt nhìn sang đây.
Hôm nay cô cố ý trang điểm kỹ càng.
Hướng Noãn mặc váy liền thân màu hồng tôn chiếc eo thon và nước da trắng nõn. Tóc dài không buộc lên mà xoã ra hết, trông rất dịu dàng. Cô không trang điểm đậm, nhìn không ra giấu vết gì, chỉ có đôi môi được tô son chứng tỏ việc cô có trưng điểm mà thôi. Hướng Noãn đeo túi nhỏ màu trắng, cầm theo máy ảnh bước tới chỗ Lạc Hạ, Anh nở một nụ cười nhẹ mà đầy quyến rũ.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng rồi tự nhiên nói: “Chào buổi sáng.”
Hướng Noãn bị anh xoa đầu có hơi bất ngờ, nhạc nhiên trợn to đôi mắt. Sau đó cô cũng cười, đáp: “Sáng tốt lành.”
Hai người họ không biết đối phương cũng mất ngủ cả đêm giống như mình.
Lạc Hạ mở cửa ghế phụ lái cho Hướng Noãn, lúc cô lên xe, anh tinh tế che tay trên thanh đầu xe để tránh việc cô bị đụng đầu. Đợi lúc hai người ngồi yên vị trong xe rồi Lạc Hạ mới hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Hướng Noãn đang cúi đầu bấm di động hơi ngước mặt nhìn lên, cô lắc đầu, mau lẹ nói: “Em không biết nữa, anh cứ chọn đi.”
Lạc Hạ nghe ra sự không để tâm của cô nàng này thì dừng động tác, không khởi động xe. Anh nghiêng đầu nhìn cô, hy vọng cô có thể chú ý tới mình.
Nhưng cô không phát hiện ra gì cả.
Hướng Noãn đang bận trả lời tin nhắn của Trần Gia Gia, không để tâm tới cái người ngồi cạnh mình đang nhìn chằm chằm cô.
Trần Gia Gia vừa nhắn một tin mới sau hai tin đã gửi hôm qua.
[Trần Gia Gia: Má nó! Cái tên bạn trai cũ ngu ngốc kí của tớ thế mà đến quán bar để níu kéo tớ đấy! Chị đây sắp tức tới tăng xông luôn rồi nè.]
Hướng Noãn đã từng nghe Trần Gia Gia kể về chuyện bạn trai cũ của cô ấy rồi, cảm thấy anh chàng này không có chút trách nhiệm nào, còn đặc biệt vô liêm sỉ, ấn tượng không tốt chút nào.
Thấy Trần Gia Gia nhắn thế thì hơi lo lắng cho cô nàng, tập trung gõ chữ trả lời: [???? Sao cậu lại….
Còn chưa đánh xong, mùi nước hoa dịu dàng của người đàn ông bên cạnh đã mạnh mẽ bao bọc cô. Hướng Noãn không kịp phản ứng lại, một đôi môi mềm mại mang theo hơi lạnh đã hôn lên má trái của cô ấy. Tuy chỉ phớt nhẹ qua thôi nhưng cũng đủ để khiến hơi thở cô cứng đờ ngay giây phút ấy rồi. Hướng Noãn ngạc nhiên quá đỗi, hàng mi dài hơi run rẩy, cứng đờ ngồi trên ghế xe.
Cô nghiêng đầu, cố gắng ra vẻ bình tĩnh nhìn anh.
Tim đập rộn ràng, mãnh liệt tới mức làm cho Hướng Noãn không còn nghe được thêm âm thanh nào khác nữa.
“Chịu để ý anh rồi?” Lạc Hạ thấp giọng hỏi, giúp cô thắt dây an toàn, thong dong hỏi một câu. Hơi thở hai người quấn quýt với nhau, chọc cho cô nàng chỉ dám cắn môi nín thở. Hướng Noãn vẫn còn đang quay cuồng đầu óc vì nụ hôn bất chợt của anh, không hiểu sao anh lại hỏi thế, mờ mịt nhìn sang.
Ngay sau đó, cô nghe được Lạc Hạ cười như không nói tiếp: “Chơi di động có vui không?”