“Bên này, đi theo anh.” Lạc Hạ không nói gì thêm, chỉ mang thẳng họ đến phòng. Anh đặt Hướng Lâm nằm lên giường bệnh, dịu dàng nói với bà: “Dì ơi, con phải tìm chỗ dì bị đau, con ấn đến chỗ nào mà dì thấy đau thì hãy nói với con nhé.”
Hướng Lâm gật gật đầu, giọng nói hơi áy náy: “Được.”
Lạc Hạ ấn nhẹ lên bụng trên của Hướng Lâm, Hướng Lâm vẫn không cảm thấy gì, anh dời tay ấn xuống vùng rốn, bà vẫn lắc đầu.
Lạc Hạ ấn nhẹ xuống vùng bụng dưới của Hướng Lâm.
“Đau…….” Hướng Lâm nhíu mày.
Lạc Hạ xoay người điền bệnh án nói với bọn họ: “Vùng bị dưới bị đau khi bị tác động, chuẩn đoán sơ bộ ban đầu là viêm ruột thừa cấp tính, phải làm xét nghiệm máu và chụp X quang mới có được bệnh án chi tiết và đầy đủ.”
Hướng Noãn vừa nhận lấy bệnh án, Lạc Hạ nhìn thấy Hướng Lâm muốn đứng dậy đã chủ động đến nâng bà.
“Anh mang mọi người đi nhé.” Anh nhìn Hướng Noãn rồi nói, giống như muốn hỏi ý kiến cô.
Hướng Noãn nhẹ cười, nói cảm ơn với Lạc Hạ.
Sau khi làm xong chuyện xét nghiệm máu và chụp X quang, Hướng Lâm đi cùng Cận Triều Văn trở về phòng bệnh nằm nghỉ.
Hướng Noãn đứng ngoài hành lang chờ kết quả, Lạc Hạ đứng cạnh cô. Tuy Hướng Noãn không nói gì nhưng Lạc Hạ vẫn có thể cảm giác được cô đang không tập trung.
Anh thở dài, không nói gì thêm mà chỉ đưa tay xoa đầu cô.
Qua một lát, giọng Hướng Noãn bình tĩnh hỏi một vấn đề nghe hơi thiểu năng: “Nếu chẩn đoán là chính xác thì có phải mẹ em phải đến làm phẫu thuật không?”
Lạc Hạ dịu dàng kiên nhẫn trả lời cô: “Bác sĩ nào cũng sẽ khuyên gia đình em làm phẫu thuật thôi, tình huống đặc biệt lắm mới dùng đến phương pháp trị liệu.”
Tầm nửa giờ sau, có kết quả xét nghiệm máu và chụp X quang, Lạc Hạ vừa đi vừa nhìn kết quả rồi nói với Hướng Noãn: “Là viêm ruột thừa cấp tính, không phải ác tính cũng không sinh mủ.”
Hướng Noãn hơi khựng lại sau đó mới làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước, Lạc Hạ nắm nhẹ tay cô: “Đừng lo quá, có anh đây rồi.”
Hướng Noãn cúi đầu, mím môi “Ừ” một tiếng.
Lúc trở lại phòng bệnh, Lạc Hạ nói cho bọn họ nghe vài điều lưu ý quan trọng khi phẫu thuật và những tình huống nguy hiểm, sau khi được sự chấp thuận của bọn họ mới bắt đầu xếp lịch phẫu thuật cho Hướng Lâm. Vì là cấp tính nên thời gian phẫu thuật được đôn lên thành 3h chiều nay. Sau đó Hướng Lâm làm một cuộc kiểm tra tổng quát trước ca phẫu thuật, Lạc Hạ dẫn Hướng Lâm và mấy người bọn họ hoàn tất thủ tục kiểm tra, đi cùng Hướng Noãn với Hướng Lâm đến phòng khám rồi trở về phòng bệnh.
Hoàn thành xong tất cả, Lạc Hạ mới đi khỏi phòng bệnh của Hướng Lâm.
Hướng Noãn đi sau anh.
“Lạc Hạ.” Cô gọi.
Lạc Hạ xoay người, Hướng Noãn đã chạy đến trước mặt anh, cô rướn người tới, vòng tay ôm chặt anh, nhẹ giọng nói “Cảm ơn” trong lồng ngực anh chàng.
Lạc Hạ thở dài, cũng đưa tay ôm lại cô không nói gì, phía sau truyền đến một tiếng đằng hắng khe khẽ.
Hai người tách nhau ra, nhìn thấy Cận Ngôn Châu đi đến trước mặt bọn họ lạnh nhạt hỏi: “Dì Hướng sao rồi?”
“Viêm ruột thừa cấp tính, chiều nay phải phẫu thuật.” Lạc Hạ nói.
“Cậu là bác sĩ phẫu thuật chính?” Anh nhìn Lạc Hạ, hỏi lại một câu.
“Ừ, tớ làm.” Lạc Hạ bình tĩnh thong dong nói.
Cận Ngôn Châu nhướng nhẹ mày, hơi gật gù một chút rồi nói tiếp: “Hai người cứ tiếp tục đi, tớ đến phòng bệnh xem dì Hướng.”
Hướng Noãn nhìn Lạc Hạ rồi nhẹ giọng nói: “Em cũng muốn về.”
“Ừ.” Lạc Hạ nói: “Em đi đi.”
Hướng Noãn theo sau Cận Ngôn Châu về lại phòng bệnh.
Hướng Lâm nói mấy câu ngắn gọn với Cận Ngôn Châu sau đó chuyển chủ đề lên người Hướng Noãn.
Bà quan tâm hỏi: “Noãn Noãn, vị bác sĩ họ Lạc ban nãy là bạn con à.”
Hướng Noãn không định giấu, nói thẳng: “Là bạn trai con, gọi là Lạc Hạ.”
Cô dừng một chút rồi cúi đầu bổ sung: “Lạc trong lạc đà, Hạ trong mùa hạ.”
Hướng Lâm tuy đã đoán được kha khá nhưng nghe chính miệng con gái mình xác nhận thì vẫn có chút bất ngờ, nhất thời không nói gì được.
Lát sau, bà vui mừng cười bảo: “Tốt, tốt rồi.”
Qua một lát, Cận Ngôn Châu cất di động đứng dậy nói: “Mọi người có định đi ăn cơm không?”
Hướng Noãn muốn trả lời cô định ở lại chăm mẹ, Cận Triều Văn đã nói trước: “Cha không đi, con dẫn Hướng Noãn đi ăn đi, mua về cho cha gì đó là được rồi.”
Cận Ngôn Châu “Ừ” một tiếng, quay người đi ra cửa rồi gọi Hướng Noãn: “Đi thôi.”
Hướng Noãn đành phải cầm theo di động ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đi thang máy xuống tầng dưới, Cận Ngôn Châu hỏi cô: “Hai người quen nhau từ bao giờ?”
Hướng Noãn đang rối đầu, nghe thấy thế thì mất vài giây mới trả lời: “Từ nửa tháng trước.”
Cận Ngôn Châu nhạy bén tâm trạng Hướng Noãn đang không ổn, người không biết an ủi như anh im lặng một chút rồi ngập ngừng nói: “Phẫu thuật nhỏ thôi, không sao đâu.”
Giọng vừa cứng đờ vừa nghe hơi cộc cằn.
Hướng Noãn nhìn anh một chút, không nói gì.
Thang máy đến lầu một, chậm rãi mở ra.
Lúc hai người vừa bước ra khỏi thang máy, Hướng Noãn đột nhiên gọi: “Anh.”
Cận Ngôn Châu hơi cứng người, nhíu nhẹ mày rồi nói như kiểu không kiên nhẫn: “Làm sao?”
“Sau này bọn mình về nhà thường xuyên một chút nhé?” Hướng Noãn bộc lộ nỗi lòng.
Cô nói tiếp: “Về thăm hai người họ.”
Yết hầu Cận Ngôn Châu hơi chuyển động, đồng ý.
Ra khỏi khu khám chữa bệnh, Hướng Noãn vừa nhìn đã thấy người đàn ông đứng dưới bậc thang, Lạc Hạ mặc áo blouse trắng đút tay vào túi.
Anh đứng ở chỗ mát, ngẩng đầu nhìn sang bên này, thấy cô rồi Lạc Hạ nở nụ cười trong nháy mắt. Anh đi tới, dừng dưới bậc thang nhìn Hướng Noãn, lời nói lại nói cho cả hai người nghe: “Dẫn mọi người đến nhà ăn dùng bữa sáng.”
Hướng Noãn cuối cùng cũng hiểu, là Lạc Hạ nhờ Cận Ngôn Châu rủ cô đi ăn. Mà thật ra Lạc Hạ nói với Cận Ngôn Châu là hỏi Hướng Noãn giúp anh xem cô có muốn đi ăn không, nếu không thì cũng không sao, vì anh sẽ mua đồ ăn rồi đem sang.
Lạc Hạ không e dè gì, nắm tay Hướng Noãn trước mặt Cận Ngôn Châu, sau khi đến nhà ăn rồi, Lạc Hạ dùng thẻ bác sĩ của mình thanh toán tiền cơm cho bọn họ, tìm bàn ngồi xuống.
Bữa cơm này cũng không khác gì lúc bình thường.
Hướng Noãn chỉ thuận miệng nói thịt kho tàu ăn khá ngon, Lạc Hạ đã lấy phần ăn của mình đưa hết cho cô.
Hướng Noãn buồn cười: “Em ăn không hết, anh đừng đưa sang nữa.”
Cận Ngôn Châu mặt đầy ghét bỏ ngồi phía đối diện nhìn bọn họ.
Mọi người ăn xong cơm, cũng mua cho Cận Triều Văn một phần.
Cận Ngôn Châu xách theo hộp cơm nói: “Về trước đây.” Rồi nhanh chóng đi qua phía khu khám chữa bệnh.
Hướng Noãn bị Lạc Hạ kéo lại không cho cô đi, anh rũ mắt nhìn cô, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Có phải em vẫn lo không?”
Tuy lúc ăn cơm cô cũng đã cố gắng ép bản thân ăn không ít, cũng vừa nói vừa cười, vẻ mặt rất nhẹ nhàng nhưng Lạc Hạ vẫn cảm thấy cô đang bất an. Từ sáng nay anh đã cảm thấy cảm xúc của cô không ổn rồi.
Hướng Noãn bị anh nói trúng, hơi mím môi gật đầu, dù chỉ là ca phẫu thuật nhỏ thôi nhưng cô vẫn không có cách nào áp chế được nỗi lo lắng trong lòng.
Hướng Noãn ngẩng mặt nhìn Lạc Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Anh không lo à?”
Lạc Hạ bật cười, “Anh không.”
“Mẹ em biết anh là bạn trai em rồi.” Cô thẳng thắn.
Lạc Hạ giống như đang vui vẻ lắm, ý cười lan đầy trên khuôn mặt.
Anh nhẹ cười: “Đợi khi nào hết giờ làm anh sẽ đến gặp dì.”
“Lấy thân phận bạn trai em để gặp.”
Không phải là thuận tiện ghé thăm mà là cố ý đến ra mắt người nhà cô.
Anh luôn như thế, khiến người ta không có cách nào không say đắm.
Hướng Noãn nhìn anh không chớp mắt, trái tim cũng vì những lời này của anh mà loạn nhịp.
“Được.” Cô cũng cười.
3h chiều nhanh chóng đến, Hướng Lâm được đẩy tới phòng phẫu thuật.
Hướng Noãn không rời khỏi xe đẩy một khắc nào đến tận cửa phòng phẫu thuật, cô trơ mắt nhìn mẹ mình được đẩy vào, cửa phòng đóng lại mà bản thân chỉ có thể chôn chân đứng bên ngoài.
Hướng Noãn cúi đầu chớp chớp con mắt đang nóng bừng lên, nỗ lực khiến bản thân trông thật bình tĩnh.
Lát sau, đèn “Đang phẫu thuật” sáng đỏ.
Hướng Noãn mấp máy môi, đứng ngồi không yên chờ bên ngoài.
Tuy chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi nhưng Hướng Noãn vẫn bất an lắm, Lạc Hạ nói phẫu thuật viêm ruột thừa kéo dài tầm một giờ. Hướng Noãn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm thế này, từng giây qua đi dài như hằng thế kỷ vậy, khiến người ta tuyệt vọng và cùng quẫn.
Một giờ này, Hướng Noãn suy nghĩ rất nhiều, từng ký ức xưa cũ cuộn trào trong trí não cô.
Khi cô bắt đầu có nhận thức, mẹ cô đã là chủ gia đình, chăm sóc cô và cha, cáng đáng hết mọi việc trong nhà nhưng lại không để ý đến bản thân, bà không ngại vung tiền cho cô và cha cô nhưng luôn tiếc hận khi tiêu xài cho mình.
Năm cô 6 tuổi, cha ngoại tình, mẹ cô khi ấy giống như biến thành người điên vậy, dẫu khó chịu với tất cả mọi thứ xung quanh thì vẫn yêu thương cô.
Ngay cả khi ly dị, trở thành mẹ đơn thân thì bà cũng cố gắng hết sức mình để cô sống một cuộc sống vui vẻ an nhàn.
Năm cô đi học, mẹ cô vì để có tiền duy trì cuộc sống và trả tiền học phí cho cô mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đi sớm về khuya rồi làm việc không ngừng nghỉ.
Giờ thì mẹ đã bắt đầu được hưởng phúc, người bận rộn đổi lại thành cô.
Nhiều năm trôi đi như thế, khoảng thời gian tốt đẹp giữa hai người cứ lần lượt trôi tuột đi, Hai người bọn họ chưa từng đi du lịch cùng nhau, ngay cả dạo phố cũng chưa từng đi cùng bao giờ. Nhất là sau khi cô tốt nghiệp, gần mười năm có lẻ đều bôn ba bên ngoài, số lần về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, thời gian ở cùng bà cũng ngày càng ít đi.
Hướng Noãn bỗng nhiên buồn bã vô cùng.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn không phát hiện, phát hiện rằng khi mình đang dần lớn lên thì mẹ cô, cũng đang dần già đi từng ngày.
Hướng Noãn rối bời rất lâu.
Mãi đến khi đèn tắt, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Lạc Hạ mặc đồng phục giải phẫu màu xanh dương đậm đi ra, anh tháo khẩu trang nhìn Hướng Noãn cười nhạt, sau đó nói: “Ca phẫu thuật thành công rồi.”
“Dì sẽ được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi.”
Thần kinh căng chặt như dây đàn từ sáng đến giờ của Hướng Noãn cuối cùng cũng thả lỏng. Mắt cô mờ sương, Hướng Noãn nhanh chóng chớp chớp mắt cố gắng ngăn nước mắt rơi.
Sau đó cô ngẩng mặt, nhẹ cười với Lạc Hạ.
“Cảm ơn,” Hướng Noãn nỗ lực khiến giọng mình không run, “Cảm ơn anh, Lạc Hạ.”
Lạc Hạ cười cười nhìn cô, thở dài bất lực, chỉ nói: “Em mau đến phòng bệnh thăm dì đi.”
Hướng Noãn vừa về phòng bệnh của Hướng Lâm ngồi một lát, Lạc Hạ thay sang áo blouse trắng đã đi vào. Anh nói với họ lưu ý sau khi phẫu thuật rồi mới cười nói: “Đại khái là thế, có chuyện gì thì cứ trực tiếp liên lạc với con.”
Cận Triều Văn nói cảm ơn miết.
Chờ khi Lạc Hạ rời đi, Hướng Noãn canh bên giường bệnh ngẩn ngơ nhìn Hướng Lâm một chút rồi im lặng đi khỏi phòng bệnh.
Hướng Noãn ra hành lang gọi một cuộc điện thoại cho Cố Thiêm, nói anh mình sẽ nghỉ làm tầm hai tới ba ngày. Lúc Cố Thiêm hỏi nguyên nhân, cổ họng Hướng Noãn hơi khô khốc, sau đó mới làm như không có việc gì nói: “Mẹ em bị viêm ruột thừa cấp tính, em phải ở lại chăm sóc cho bà.”
Gọi xong cuộc điện thoại này, Hướng Noãn cũng không trở về phòng bệnh.
Cô nhanh chóng đi ra ngoài, xuống bãi đỗ xe tìm xe của mình.
Khi đóng cửa xe, Hướng Noãn không kiềm được khịt khịt mũi, cô ngồi ngốc trong không gian xe nhỏ hẹp, biến toàn bộ nỗi bất an lo âu và cả tự trách suốt nửa ngày thành nước mắt trào khỏi khóe mi.
Sau khi khóc xong Hướng Noãn thư thái đi không ít, cô hít thở sâu một hơi, lâu khô nước mắt rồi xuống xe.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Lạc Hạ mặc áo blouse trắng đứng đằng sau.
Không biết anh đã đứng bao lâu, nhưng chắc chắn không phải vừa đến., Hướng Noãn vừa khóc xong, hốc mắt vẫn đỏ bừng. Cô bất ngờ đụng mặt anh, cứng đờ chôn chân tại chỗ.
Lạc Hạ đi tới, không nói gì mà chỉ vươn tay ôm chặt cô vào ngực.
Hướng Noãn chớp chớp mắt, nước mắt lại bắt đầu lưng tròng.
Ít lâu sau, Lạc Hạ mở miệng, giọng nói vừa dịu dàng vừa trầm thấp nói với cô: “Sau này nếu muốn khóc, em có thể đến tìm bạn trai mình hay không?”
“Em có thể trốn trong lòng anh ấy rơi nước mắt, Hướng Noãn à.”
Hướng Noãn mím môi, câu nói “Vâng” mang theo âm mũi đầy vẻ ngoan ngoãn.
Ba ngày kế, hôm nào Hướng Noãn cũng đến bệnh viện trông nom Hướng Lâm.
Cũng vì thế mà mỗi lần đến giờ cơm cô cũng sẽ bị Lạc Hạ kéo đến nhà ăn của nhân viên y tế trong bệnh viện.
Lúc gặp được đồng nghiệp của anh, Hướng Noãn thoát không được kiếp bị hỏi thẳng quan hệ của hai người.
Mỗi lần như thế Lạc Hạ đều sẽ nắm chặt tay cô giơ lên cho đối phương xem rồi cười nói: “Em ấy là bạn gái tôi.”
Trong giọng nói bình tĩnh còn chứa cả ý muốn khoe khoang nữa.
Một đồn mười mười đồn trăm, toàn bộ khoa ngoại sau đó đều biết cô là bạn gái Lạc Hạ.
Tuy mấy hôm nay lúc nào Lạc Hạ cũng sẽ vào phòng bệnh cùng Hướng Noãn nhưng mãi đến hôm Hướng Lâm xuất viện, sáng không có ca trực bệnh viện anh mới chạy đi mua quà tặng rồi cố ý đến thăm phòng bệnh của Hướng Lâm.
Anh thay tây trang, mặc áo sơ mi trắng và quần tây gọn gàng phô ra dáng người hoàn mỹ.
Hướng Lâm bấy giờ đã khỏe hẳn rồi, vừa nhìn thấy anh thì đã tươi cười nồng nhiệt nói: “Bác sĩ Lạc, mau đến đây ngồi này.”
Lạc Hạ bước đến, đặt quà bên bàn cạnh giường rồi thong dong bình tĩnh, giọng nói mang theo ý xin lỗi và thành khẩn: “Chú dì ngày tốt lành, xin lỗi hai người vì mấy lần trước ghé lại đây đều vì chuyện công việc, sợ làm phiền dì nghỉ ngơi nên mới không đến ra mắt. Hôm nay con không có ca trực nên mới sang đây thăm dì.”
Hướng Lâm vội trả lời: “Không sao, dì hiểu.”
“Con là bạn trai Hướng Noãn, tên Lạc Hạ.” Khi anh nói những lời này có nhìn Hướng Noãn, đôi mắt sâu lắng đầy ý cười.
Sau khi Lạc Hạ ngồi xuống ghế cạnh giường, Hướng Lâm mới cười cười hỏi: “Lạc Hạ này, con với Hướng Noãn biết nhau bao lâu rồi?”
Lạc Hạ thản nhiên nói: “Mười năm rồi ạ.”
“Bọn con là bạn cùng lớp năm cấp 3.”
Hướng Lâm và Cận Triều Văn đều có chút bất ngờ.
“Vậy con có quen Ngôn Châu nhỉ?”
Lạc Hạ tươi cười: “Có quen ạ, cậu ấy là bạn thân con.”
Hướng Noãn dựa tủ đầu giường rũ mắt nhìn Lạc Hạ rồi lại quay đầu sang nhìn mẹ mình.
Cô nở một nụ cười bất lực. Cô biết họ đều không hề nhớ mình đã từng gặp đối phương 21 năm về trước rồi.
Dù sao cũng đã lâu lắm rồi, đoạn thời gian hai mươi năm ấy thật sự quá đủ để thay đổi một người.
Từ vẻ ngoài, giọng nói, bộ dáng và đến cả từng thói quen sinh hoạt nhỏ nhắc.
Nhớ không được là chuyện hiển nhiên.
Ngay cả Lạc Hạ chơi cùng cô miết suốt đoạn thời gian ấy mà còn không nhớ thì nói gì đến mẹ cô – người mà anh chỉ gặp qua vài lần.
Là do tự bản thân cô quá để ý, cô coi anh như tia sáng trong quãng đời tăm tối, luôn ghi khắc nên mới ấn tượng sâu đậm đến thế.
Vì chuyện của Hướng Lâm nên thứ bảy Hướng Noãn không đến Phong Hối khiêu vũ mà về nhà ở với Hướng Lâm hai ngày.
Lạc Hạ cũng vì có ca phẫu thuật, không thể ở nhà nghỉ ngơi.
Thất tịch năm nay rơi vào hôm thứ tư.
Lạc Hạ phải phẫu thuật tới 9h rưỡi tối mới xong.
Hướng Noãn đã hẹn anh sau khi tan làm thì cùng đến nhà cô ăn tối. Lúc trước cô từng được thưởng thức đồ ăn anh làm rồi nên giờ muốn làm cho anh ăn.
Sau khi tan làm Hướng Noãn đến siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn rồi về nhà chuẩn bị cơm tối.
Bận rộn đến 9h, cô bày đồ ăn đầy đủ ra bàn.
Hướng Noãn dọn dẹp nhà cửa gọn gàng rồi chuẩn bị cho anh một đôi dép lê cho nam.
Cô ngồi trên sô pha xem phim, chờ Lạc Hạ.
Qua 10h đêm, chuông cửa vang.
Hướng Noãn ngừng việc trong tay ngay, chạy đến mở cửa cho anh.
Vừa mở cửa, cô đã thấy ngay một bó hoa màu tím, trông giống hệt phiên bản thu nhỏ của cây dù tím cô từng mang theo vậy.
Lạc Hạ tặng hoa cho cô, áy náy nói: “Xin lỗi, để em đợi lâu thế này.”
Đôi mắt hạnh của Hướng Noãn cong cong, vui vẻ ôm bó hoa rồi nói: “Không sao mà, anh đừng xin lỗi.”
“Sau này cũng đừng cảm thấy áy náy, bác sĩ bọn anh đều thế này cả mà, em hiểu.”
Cô xoay người mang bó hoa vào nhà nói vọng lại: “Trong tủ giày có dép lê, anh tự lấy nhé.”
“Được.” Lạc Hạ mở ngăn tủ, nhìn thấy đôi dép lê dành cho nam mới tinh đặt ngay ngắn trong ấy thì đuôi mày hơi nhướng, vui vẻ lấy ra.
Sau khi anh thay dép và đi vào phòng khách, Hướng Noãn đã cắm hoa vào bình, đầy hứng thú nghịch hoa, còn lấy di động tí tách chụp không ngừng.
Lạc Hạ múc một chén canh đậu hũ cá trích đưa sang cho Hướng Noãn.
Cô nói: “Anh đừng quan tâm em, ăn phần anh đi mà.”
Lạc Hạ chỉ cười không nói, lấy giúp cô một phần nước trái cây xong xuôi rồi mới cúi đầu ăn cơm. Hướng Noãn có chút hồi hộp nhìn chăm chú anh không chớp mắt, quan sát phản ứng của anh chàng.
Lát sau, cô thấy khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, tươi cười bình phẩm: “Đồ ăn rất ngon.”
Được anh khen, Hướng Noãn cũng cảm thấy mỹ mãn cười tươi theo.
‘Thứ bảy này em có đến Phong Hối không?” Lạc Hạ vừa uống canh vừa hỏi.
Hướng Noãn trầm ngâm một chút rồi mới đáp: “Vẫn đi, sáng em đến Phong Hối, tối sẽ về nhà ăn với mẹ và chú Cận.”
Lạc Hạ gật đầu, nhắc: “Chủ nhật nhớ dẫn dì đến bệnh viện để anh kiểm tra lại nhé.”
Hướng Noãn mỉm cười nói: “Em biết rồi.”
Cô nói xong, vừa gắp một chú tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ lên định ăn thì di động đặt trên bàn bỗng xuất hiện chuông báo cuộc gọi đến.
Hướng Noãn buông đũa cầm điện thoại lên, thấy là điện thoại của chủ nhà thì hơi nhíu mi tiếp nhận.
“Dì Phương ạ?” Cô lễ phép hỏi.
“Tiểu Hướng à,” Người phụ nữ đầu dây bên kia hơi ngại ngùng nói: “Dì muốn bàn với con một chút, chuyện là nhà đang cho con thuê ấy……không thể tiếp tục nữa.”
“Nhưng vẫn chưa tới kỳ hạn mà?” Hướng Noãn nhíu mi hỏi lại.
“Dì biết, dì sẽ trả lại tiền cọc đầy đủ cho con,” Giọng bà cũng rất thành khẩn: “Nhưng trước tuần sau thật sự không thể cho con thuê nữa, xin lỗi con nhiều nhé, dì bên này thật sự rất gấp, nhiều nhất chỉ có thể đợi con đến thứ hai tuần sau thôi.”
Hướng Noãn im lặng.
Đối phương giải thích tới đây rồi thì không nói gì nữa.
Cô trả lời: “Vâng, con biết rồi.”
Cúp điện thoại, WeChat thông báo tin nhắn chuyển khoản cho cô, Hướng Noãn không ừ hử gì, nhấn nhận tiền rồi buông di động.
Cô ngậm thịt mềm trong miệng mà lòng hơi buồn bực.
Vốn đang rất vui vẻ, vui vẻ vì có thể ăn một bữa cơm với Lạc Hạ vào ngày Thất Tịch, nhưng cuối cùng lại vì chuyện phải chuyển nơi ở gấp nên khó chịu lắm.
Dù không đến mức trở thành người vô gia cư, cùng lắm thì cô về nhà ở với chú Cận và mẹ mình, nhưng thật sự không tiện đến chỗ làm, từ nhà họ Cận đi mất hai giờ mới đến công ty được, quá xa.
“Hướng Noãn?” Lạc Hạ nhẹ giọng gọi một tiếng.
Hướng Noãn bĩu môi, nhai nuốt miếng thịt trong miệng rồi mới nỉ non: “Thịt ăn cũng mất ngon luôn rồi.”
Lạc Hạ không hỏi cô bị làm sao.
Ban nãy cô nghe điện thoại anh có nghe được đôi chút, tuy bên kia nói không lớn nhưng anh vẫn nghe và đoán được tình hình đại khái rồi.
Lát sau, cô hít vào rồi thở ra một hơi, mỉm cười như không nói: “Thôi không sao, em sẽ tìm được phòng ở mới sớm, cũng còn được vài hôm.”
“Chỉ là……..thứ bảy này sợ là không đến Phong Hối được rồi, em phải đi tìm nhà ở.”
Lạc Hạ chăm chú nhìn cô, mày hơi nhíu lại, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Cuối cùng anh chỉ gật đầu.
Ăn xong bữa tối, Lạc Hạ đứng dậy rửa chén rồi thu dọn gian bếp.
Hướng Noãn ngồi trên sô pha liên lạc với bên môi giới nhà đất.
Nhưng tìm nhà để thuê thật sự khá khó khăn, tìm được nơi phù hợp 100% với điều kiện của mình còn khó hơn lên trời.
Hướng Noãn sàng lọc hơn nửa ngày trời vẫn không tìm thấy căn nào ưng ý.
Lạc Hạ vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn giao diện di động rồi ngước mắt nhìn sang cô một chút, anh thấp giọng hỏi: “Nếu trong thời gian ngắn thế này mà không tìm được nhà thì em định làm sao?”
Hướng Noãn không ngẩng đầu, không chút do dự trả lời anh: “Vậy em chỉ có thể về nhà họ Cận ở tạm thôi, chỉ là thời gian đi làm sẽ kéo dài hơn một chút.”
Lạc Hạ không phải không biết nhà họ Cận cách công ty của Hướng Noãn bao xa.
Thời gian đi cũng không ít tý nào, từ nửa giờ tăng đến hai giờ có lẻ. Nhất định sẽ khiến cô mỏi mệt hơn rất nhiều.
Cô nàng này có phải quên luôn lời anh từng nói với cô rồi hay không vậy?
Đã đồng ý với anh lúc tủi thân sẽ tìm bạn trai khóc, có khó khăn sẽ tìm bạn trai giúp rồi cơ mà?
Lạc Hạ có hơi khó chịu.
Anh đột nhiên rút di động trong tay cô để sang một bên, nâng mặt cô rồi cúi đầu hôn lên. Hướng Noãn nhíu mi, khẽ đẩy anh một chút, đẩy không ra mà thậm chí còn chọc anh càng hôn cô dữ dội hơn.
Hướng Noãn chưa từng thấy qua dáng vẻ nóng nảy thế này từ chàng bạn trai dịu dàng của mình, hơi ngây người nhưng cũng không từ chối, cũng vì giây phút sửng sốt ấy mà dễ dàng sa vào nụ hôn nồng cháy của anh.
Sau khi nụ hôn dài này kết thúc, Hướng Noãn dựa vào lòng anh bình ổn hơi thở.
Lạc Hạ ôm cô, giọng nói trầm thấp hơi khản đặc đi, thì thầm bên tai cô: “Anh là bạn trai em.”
Hướng Noãn bị câu nói của anh làm cho ngây người, không hiểu vì sao anh lại nói vậy.
Cô nghe anh nói tiếp: “Nên khi em gặp bất cứ khó khăn, bất cứ khi nào em cảm thấy tủi thân thì đều có thể nói anh nghe.”
“Anh hy vọng mình là người được em mở miệng xin giúp,” Lạc Hạ nói gằn từng chữ: “Chứ không phải dù gặp bất cứ chuyện gì em cũng đều bỏ anh sang một bên, tự mình chèo chống, tự mình đối mặt.”
“Em có hiểu ý anh không Hướng Noãn?”
Hốc mắt Hướng Noãn đỏ bừng, cô nhanh chóng chớp mắt, muốn hòa tan hơi ẩm trong đôi mắt mình.
Tầm nhìn dần rõ ràng hơn, nhưng cổ họng vẫn khô khốc như cũ, không nói được gì.
Cô chỉ gật đầu sau đó đưa tay ôm chặt anh, vùi mặt vào lòng Lạc Hạ.
Nhiều năm như thế, cô đã sớm quen với việc một mình.
Sau khi cha mẹ ly dị, cô đã tập thành tính cách độc lập tự cường.
Mấy năm mẹ cô làm việc miệt mài, cô biết mẹ mình vất vả nên cũng không khóc không quấy, tự ăn cơm tự đi học tự nghỉ ngơi. Rồi khi Hướng Lâm tái hôn, cô luôn có cảm giác mình luôn ăn nhờ ở đậu nhà người ta, tận lực không đem lại phiền phức gì cho Cận Ngôn Châu.
Cũng bởi vì quá độc lập, Hướng Noãn theo bản năng không muốn làm phiền tới người khác. Dù xảy ra bất cứ việc gì, phản ứng đầu tiên của cô không phải là tìm người giúp đỡ cho mình mà là tự lực cánh sinh.
Kỳ lạ nhất là, lúc mẹ cô sinh bệnh, cô lại liên lạc với Lạc Hạ trước, đó là lần ngoại lệ duy nhất trong đời.
Trong lúc Hướng Noãn đàn chầm chậm suy nghĩ, Lạc Hạ lại tiếp tục nói. Anh khẽ khàng hôn lên mái tóc cô, dùng giọng điệu hỏi ý kiến nói: “Anh giúp em tìm nơi ở mới. Nhưng nếu đến thứ bảy vẫn không tìm được chỗ ở thì em có thể suy xét một chút không, dọn tới nhà anh ở trước?”
Em có thể suy xét một chút không.
Sao anh bao giờ cũng dịu dàng thế này vậy, Hướng Noãn nghe anh nói mà nước mắt lưng tròng.
Lát sau, cô hít hít cái mũi đỏ, mềm giọng ngoan ngoãn đồng ý với anh: “Được.”