Tạo Hóa Chi Vương
Chương 140: Chơi Không Chết Ngươi
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
– ———————
Kiếm cương dài tám trượng chém về phía đầu Phan Uy, cơ hồ chớp mắt đã áp sát.
Phan Uy nháy mắt cũng bị ra tay lôi đình của Diệp Chân làm choáng váng, hắn không ngờ, Diệp Chân thực sự dám ra tay độc ác. Hơn nữa, Diệp Chân tốc độ xuất thủ quá nhanh, nhanh đến Phan Uy không cách nào tránh né, chỉ có thể đón đỡ!
Nhưng khi nhìn kiếm cương dài tám trượng kia, trái tim Phan Uy, giống như rơi vào động không đáy, hung hăng chìm xuống dưới.
Thời khắc mấu chốt, phía sau lầu nhỏ đột nhiên nổ lên một đạo hắc ảnh!
– Lớn mật, ở trong phủ tướng quân, há lại là nơi ngươi có thể giương oai!
Mũi thương chói mắt đâm nghiêng ra, khung hướng về phía kiếm cương của Diệp Chân.
Ngay khi mọi người ở đây cho rằng mũi thương kia có thể ngăn lại kiếm cương của Diệp Chân thì kiếm cương của Diệp Chân xoay mình co rụt lại, từ tám trượng giảm còn năm trượng, uy lực tăng vọt!
Xoạt!
Một đầu thương được tinh thiết đúc thành, bị Thiên Tinh Kiếm cắt thành hai đoạn, dư uy kiếm cương của Diệp Chân, vẫn như cũ chém về phía đầu của Phan Uy.
– Công tử!
– Đừng!
Tiếng kinh hô lập tức vang lên.
Một mũi thương vì Phan Uy tranh thủ thời gian nửa cái nháy mắt cũng chỉ đủ để cương khí hộ thể của Phan Uy phá thể ra.
Nhưng cương khí hộ thể của Phan Uy trước dư uy kiếm cương của Diệp Chân giống như tờ giấy.
Lúc Diệp Chân chưa đột phá, giết võ giả Chân Nguyên ngũ trọng cũng không phải việc khó, bây giờ tu vi đột phá đến Dẫn Linh cảnh, càng có Kiếm Mạch thần thông tăng lên uy lực kiếm pháp, giết võ giả Chân Nguyên ngũ trọng cũng chỉ đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
Trong nháy mắt đấy, cương khí hộ thể của Phan Uy bị xé rách, cái trán đều chảy ra một đầu tơ máu. Một kiếm quang từ sau hông Diệp Chân nhanh chóng đánh tới, đâm về phía Thiên Tinh Kiếm của Diệp Chân.
Hai đạo kiếm quang mạnh mẽ đụng vào nhau, Diệp Chân và người vừa xuất kiếm đồng thời lui về phía sau.
Một màn này, làm ba người Nhâm Tây Hoa, Hạ Mãn, Doãn Tự Ba theo sát đến đồng thời biến sắc.
Diệp Chân lại có thể cân sức ngang tài với Hàn Thạch?
Phải biết, Hàn Thạch chính là Thiên Bảng thứ tư, một thân tu vi Dẫn Linh cảnh hậu kỳ, cực không tầm thường.
Trong cái này, mặc dù có nguyên nhân Hàn Thạch ra tay vội vàng, nhưng kiếm thế của Diệp Chân cũng là liên phá cường địch.
– Hàn sư huynh?
– Sao ngươi lại ngăn cản ta?
Trường kiếm Diệp Chân cũng vậy. Thân hình khẽ động, rất có ý tứ xuất thủ lần nữa.
Ngăn cản Hàn Thạch kiếm của Diệp Chân, lần nữa chắn trước mặt Diệp Chân.
– Diệp sư đệ, ta không thể lấy mắt nhìn ngươi gây ra đại họa. Tam công tử Đại tướng quân phủ Hữu Túc Vệ, há lại tùy tiện có thể chém giết?
Lúc này, lão giả áo đen vừa rồi mới ra thương kia cũng bảo vệ trước mặt Phan Uy, Phan Uy. Lại bị vừa rồi làm sợ tới mức không dám lên tiếng, vừa rồi một cái chớp mắt kia, thật sự đi một vòng Quỷ Môn quan.
– Hàn sư huynh, ngươi tránh ra!
Sắc mặt Hàn Thạch đột nhiên trầm xuống:
– Diệp Chân, sau này ngươi muốn thế nào ta mặc kệ, nhưng hôm nay, tuyệt đối không được! Ngươi muốn giết người không có việc gì, nhưng tuyệt đối không được liên lụy những sư huynh đệ chúng ta!
– Diệp sư huynh, Hàn sư huynh có tộc nhân làm quan trong triều…
Nhâm Tây Hoa dùng truyền âm nhập mật nói.
Xem hai người đứng nhìn nhau, những người khác cũng khuyên giải lên, Hạ Mãn nói một câu, lại làm cho sát tâm của Diệp Chân tiêu tán.
– Diệp sư huynh, nếu lúc này ngươi cố ý giết Phan Uy, chỉ sợ sau khi Phan Uy chết, toàn tộc trên dưới của nàng sẽ bị tàn sát hết sạch để trả thù.
Điểm này, thật là có khả năng xảy ra.
Quay người, Diệp Chân đỡ thiếu nữ dậy sợ ngây người đầy mặt nước mắt kia, ngươi khoan hãy nói, mặc dù thiếu nữ này không có Liêu Phi Bạch, Thải Y khuynh quốc khuynh thành như vậy, cũng có vẻ vừa nhìn thấy đã yêu.
– Cô nương, đi nhanh đi!
– Cầm một ngàn kim phiếu này, cả nhà người cao chạy xa bay đi.
Đã giết không được Phan Uy, Diệp Chân phải an bài thỏa đáng cho người nhà cô nương này.
Sau khi thiếu nữ khấu tạ, cố ý không nhận kim phiếu, nhưng sau đó bị Diệp Chân khuyên vài câu, đã mang theo kim phiếu lau nước mắt rời đi.
– Hô!
Diệp Chân thở phào một cái, kiếm chỉ Phan Uy.
– Họ Phan, hôm nay tạm tha ngươi một mạng, sau này nếu dám làm chuyện ác, nhất định trảm không buông tha!
Lúc này Phan Uy hoàn toàn túng, cục tức bị nghẹn ở cổ họng, vừa rồi thật sự bị hù dọa.
– Đây là giấy tờ của ngươi ở Tề Vân Tông, hôm nay chuyên tới để đòi nợ, nhanh chóng trả nợ đi!
Xem tờ giấy nợ này, cái mũi Phan Uy đều thiếu chút nữa bị tức điên.
Hắn còn tưởng chuyện gì xảy ra, Diệp Chân dẫn người giết vào phủ tướng quân Hữu Túc Vệ, hắn vốn tưởng rằng Diệp Chân chuyên môn đến tìm hắn gây phiền phức, không ngờ, chỉ là đòi nợ.
Lần này, lực lượng lập tức đến rồi.
Lỗ mũi Phan Uy nhếch lên:
– Đòi tiền không có, muốn chết một đầu!
Hắn này lại là nhìn đúng Diệp Chân sẽ không giết hắn, trực tiếp nổi lên đùa nghịch vô lại.
Sắc mặt Diệp Chân trầm xuống, trường kiếm lắc một cái, quát lên.
– Thật chứ?
– Diệp sư đệ!
Thấy Diệp Chân sát khí bốn phía, Hàn Thạch biến sắc, rất có ý tứ nhắc nhở Diệp Chân.
Một tiếng này của Hàn Thạch, lại cho Phan Uy lá gan đủ lớn, vỗ ngực vang động trời nói:
– Tiền không có, nát mệnh có một đầu, có gan ngươi thì tới lấy!
Trong nháy mắt đấy, Diệp Chân lần nữa động!
Thế nhưng cái khẽ động lần này của Diệp Chân, Hàn Thạch và ông lão mặc áo đen bảo vệ Phan Uy kia cũng động. Ông lão mặc áo đen kia, cũng có tu vi Dẫn Linh trung kỳ, có hắn cùng với Hàn Thạch che chở, Diệp Chân căn bản không cơ hội có thu thập Phan Uy!
– Hàn sư huynh, đây là ta đòi nợ vì tông môn, ngươi tránh ra!
– Khoản nợ của vương công quý tộc ở Hắc Thủy Vương Thành, nào có đòi như giống ngươi như thế?
Lần này, Hàn Thạch lại quyết tâm đứng ở bên phía vương công quý tộc Hắc Thủy Vương Thành.
– Tránh ra!
– Nằm mơ!
Ánh mắt Diệp Chân lập tức híp lại, trường kiếm nghiêng chuyển, xa xa chỉ hướng Hàn Thạch.
– Thế nào, chẳng lẽ Diệp sư đệ muốn thách đấu với ta?
Quanh người Hàn Thạch linh quang phun trào, khí thế dâng lên, chiến ý dào dạt!
Kiếm thế của Diệp Chân cũng bắt đầu căng vọt, hàn mai ý cảnh nháy mắt dâng lên, mặc dù đỉnh đầu có nắng xuân rực rỡ, nhưng có cảm giác rét lạnh, lại đâm vào tim gan!
– Hàn mai ý cảnh? Diệp sư đệ, chỉ bằng cái này, ngươi còn không thắng được ta? Cái này, ta cũng biết!
Một loại ý cảnh giống vậy cũng từ trên người Hàn Thạch bay lên, có điều, hàn mai ý cảnh của Hàn Thạch, nhiều hơn mấy phần băng lãnh. Thiếu đi mấy phần sinh khí.
Diệp Chân đứng ở nơi đó, trường kiếm lay nhẹ, đã khiến người ta có một loại cảm giác hàn mai đón gió nộ phóng.
– Hàn sư huynh, đắc tội!
Cơ hồ nháy mắt Hàn Thạch vận khởi hàn mai ý cảnh, Diệp Chân nghiêng người nghiêng bước, một chiêu Phong Trung Hàn Mai lay động đâm về phía Hàn Thạch.
– Phong Trung Hàn Mai?
Cười lạnh một tiếng, Hàn Thạch cũng nghiêng người nghiêng bước, cũng là một chiêu Phong Trung Hàn Mai nghênh hướng Diệp Chân.
Trường kiếm của hai người cùng lắc một cái, riêng phần mình huyễn ra nhiều đóa hàn mai kiếm ánh sáng, đâm về phía đối phương.
Ách.
Hàn Thạch biến sắc.
Ba người Nhâm Tây Hoa, Hạ Mãn, Doãn Tự Ba cũng cả kinh.
Cùng một thức Phong Trung Hàn Mai.
Diệp Chân đâm ra mười ba đóa hàn mai kiếm quang, nhưng thân là Thiên Bảng thứ tư Hàn Thạch, chỉ đâm ra mười hai đóa!
Chớ xem thường chênh lệch một đóa hàn mai kiếm ánh sáng này.
Chênh lệch một đóa đại biểu cho chênh lệch giữa Hàn Mai kiếm pháp đỉnh phong và đại thành.
Mười ba đóa hàn mai kiếm quang chính là tiêu chí tu luyện Hàn Mai kiếm pháp đến đỉnh phong.
Nói một cách khác, tạo nghệ của Diệp Chân trong Hàn Mai kiếm pháp tinh thâm hơn nhiều so với Thiên Bảng thứ tư Hàn Thạch.
– Hàn sư huynh, ngươi phải thua!
Hàn Thạch lại vừa sợ vừa giận, hắn đã khổ luyện Hàn Mai kiếm pháp hai năm. Mà Diệp Chân trở thành đệ tử nội môn mới chưa tới một năm.
Bây giờ tạo nghệ kiếm pháp này lại thâm hậu hơn hắn!
– Hừ, chưa hẳn!
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạch quanh người Linh Lực tuôn ra, mười hai đóa hàn mai kiếm quang của hắn xoay mình to lên gấp đôi.
Hàn Thạch lại là muốn dựa vào tu vi cứng rắn chèn ép Diệp Chân.
Diệp Chân không sợ chút nào, mười ba đóa hàn mai kiếm quang từng cái nghênh tiếp, tay trái trống không chỉ ra, một đạo Chân Nguyên Kiếm Chỉ dài ba trượng xoay mình nháy mắt bắn ra.
Chân Nguyên Kiếm Chỉ hơi biến hóa, lại là một đạo Phong Trung Hàn Mai đối diện đâm về phía Hàn Thạch.
Một kiếm này tập kích giết tới, lại nhanh vừa nhanh, Hàn Thạch biến sắc, bước nhanh lui về phía sau.
– Tiểu Miêu!
– Rống!
Diệp Chân quát lên điên cuồng, Vân Dực Hổ vẫn luôn dừng lại ở một bên hai Vân Dực trên xương sườn duỗi ra, đột nhiên bay lên.
– Diệp sư huynh, không thể!
Cho rằng Diệp Chân muốn sống mái với Hàn Thạch nhau, Nhâm Tây Hoa xoay mình kinh hô lên.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, mấy người Nhâm Tây Hoa đang kinh hô lại dừng lại.
Bởi vì sau khi Vân Dực Hổ phóng lên, mục tiêu tấn công lại là lão giả áo đen đang bảo hộ trước mặt Phan Uy.
Yêu Thú Địa Giai Hạ phẩm bổ nhào về phía trước, há lại một võ giả Dẫn Linh cảnh trung kỳ có thể ngăn cản được?
Trong nháy mắt, Tiểu Miêu nhào tới trước mặt lão giả áo đén, vừa mới hai kiếm bức lui Hàn Thạch Diệp Chân, Truy Tinh Bộ nghiêng đạp một cái, cực kỳ quỷ dị xuất hiện ở sau lưng Phan Uy đang đắc ý.
Ngay khi Phan Uy còn không kịp phản ứng, Diệp Chân liền chế trụ yếu hại của Phan Uy, xoát xoát ba mươi sáu chỉ điểm ra, Diệp Chân vận dụng Phong Linh Tiệt Mạch Thủ, trực tiếp phong cấm tu vi của Phan Uy!
Một màn này làm ánh mắt ba người Nhâm Tây Hoa, Hạ Mãn, Doãn Tự Ba trừng to ra.
Nhất là Nhâm Tây Hoa, vào lúc này trước mặt Diệp Chân, thậm chí hắn có một loại cảm giác tự ti mặc cảm.
So sánh với Diệp Chân, một thiên tài tông môn như hắn thực sự không tính là cái gì.
– Diệp Chân, ngươi làm gì thế, không được giết người!
Bị Diệp Chân bức lui, Hàn Thạch lên tiếng gầm lên.
Diệp Chân chỉ tùy ý lung lay cổ Phan Uy bị hắn nắm, đã bức lui Hàn Thạch.
– Hàn sư huynh, đừng nói, nếu ngươi nói nữa, lỡ tay ta run một cái, không cẩn thận bóp nát yết hầu Phan Uy thì phải làm sao bây giờ?
– Phan Uy, giờ thì sao, ngươi muốn tiền hay muốn mệnh?
Diệp Chân quát.
Lúc này, Phan Uy bị kinh hãi đến mặt không còn chút máu nhưng vẫn ương ngạnh!
– Hừ, Diệp Chân, ngươi tuyệt đối sẽ không giết ta! Muốn giết, trong nháy mắt vừa rồi ngươi đã sớm giết!
– Vẫn là câu nói kia, đòi tiền không có, muốn chết một đầu!
Phan Uy nói không sai, Diệp Chân thực sự sẽ không giết hắn!
Coi như Diệp Chân không sợ Hữu Túc Vệ phủ Đại tướng quân trả thù, hắn cũng phải suy tính một chút cho bọn Hạ Mãn, Doãn Tự Ba.
Nhưng cái này cũng không đại biểu Diệp Chân không có cách nào làm gì Phan Uy.
– Ngươi nói đúng rồi, ta sẽ không giết ngươi!
Diệp Chân nhìn Phan Uy nhe răng cười một tiếng.
– Nhưng, ta sẽ đùa chơi chết ngươi!
Trong khi nói chuyện, Diệp Chân xách lấy Phan Uy đi tới cửa sân trước tinh hoa viện, làm cái nút buộc, sau đó cột hai tay hai chân của Phan Uy lại với nhau, treo lên trước của giống như treo lợn!
Xoát xoát xoát, kiếm quang vừa ra, quần áo trên người Phan Uy trong nháy mắt tan mất, lập tức biến thành một con heo trắng, Hạ Mãn mắc cỡ quay đầu sang một bên.
– Diệp Chân, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng làm loạn! Ta chính là con trai độc nhất của Hữu Túc Vệ đại tướng quân!
Lần này, Phan Uy có chút luống cuống!
– Hừ, bây giờ biết sợ rồi à?
Diệp Chân cười lạnh một tiếng, tiện tay một chiêu, gọi lão tiểu Miêu vừa tấn công lão giả áo đen thành trọng thương tới.
– Tiểu Miêu, đến đây, liếm hai cái lên cái mông của gia hỏa này đi.
– Phan công tử, quên nói với ngươi, đầu lưỡi của Vân Dực Hổ có mang nhục thứ, một liếm xong, xoát!
– Giống như bàn chải sắt lướt qua, lập tức có thể rách một lớp da, hắc, nếu không cẩn thận cho ngươi mất thứ đồ gì, cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi! Đến đây, tiểu Miêu, lên!
Diệp Chân quát.
Nháy mắt Vân Dực Hổ tiểu Miêu nhào đầu về phía trước, mặt mũi Phan Uy trắng bệch.
Lúc đầu, lưỡi hổ thật dài tiểu Miêu của đã vươn đi ra, trước khi liếm lên cái mông của Phan Uy, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đột nhiên lộ ra một biểu lộ chán ghét cực độ nhân tính hóa.
Hổ trảo mạnh mà thò ra!
– A….
Một miếng thịt lớn nháy mắt rơi xuống, Phan Uy hét thảm lên.
– Phan công tử, khoản nợ kia, ngươi trả hay không trả?
Diệp Chân hỏi.
Phan Uy này ngược lại là đủ kiên cường:
– Không trả! Diệp Chân, có gan, hôm nay ngươi… đùa chơi chết ta đi!
– Tốt, đây chính là ngươi nói!
– Có điều, xem ra, cái ra cách chơi này hình như chưa đã nghiền!
Diệp Chân lấy tay chống cằm rơi vào trầm tư.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân sáng ngời, một chỉ Nhâm Tây Hoa nói.
– Cái gì, Nhâm sư đệ ngươi nói treo hắn ở trên cửa lầu phủ Hữu Túc Vệ đại tướng quân, sau đó để cho tiểu Miêu chiếu cố hắn thật tốt, chơi sẽ vui hơn không!
– Tốt, cứ làm như thế! Treo Phan Uy ở cửa trên lầu phủ Đại tướng quân, chỗ ấy người đến người đi, khẳng định náo nhiệt!
Trong khi nói chuyện, Diệp Chân nhấc Phan Uy đang trần truồng kèm theo cái mông còn đang chảy máu đi, nhìn dáng vẻ kia, thật muốn treo Phan Uy ở cửa trên lầu Hữu Túc Vệ phủ Đại tướng quân.
Ánh mắt Nhâm Tây Hoa trừng to như hai quả trứng gà, từ lúc nào hắn có chủ ý ngu ngốc như vậy?
– Diệp Chân, ngươi vô sỉ!
Lần này, Phan Uy hoàn toàn luống cuống.
Hắn nếu thật bị Diệp Chân treo ở nhà mình trên cửa chính đùa bỡn như vậy một hồi, đời này của hắn thực bị chơi xong, vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên được.
Phan Uy hắn tuyệt đối sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong giới quý tộc ở Hắc Thủy Vương Thành!
– Đừng, đừng!
– Ta trả, ta trả nợ, lập tức trả!
Phan Uy kêu thảm như heo bị làm thịt.
Diệp Chân cười, ba người Nhâm Tây Hoa, Hạ Mãn, Doãn Tự Ba chỉ biết im lặng.
– Cái này cũng được…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!