Thất Dạ Đàm
Chương 10
7.
“A Chân, A Chân…”
Ai? Là ai gọi tôi?
Bóng tối như bức màn đen vô tận từ từ mở ra, tôi nhìn thấy phía trước một biển hoả, giống hệt loài hoa Ly Hi đã trồng trước ngôi lều của tôi.
“A Chân… A Chân…”
Những tiếng gọi da diết, dịu dàng, giống như lời chú niệm ngàn năm, từng tiếng truyền vào tôi, thấm vào lòng tôi.
Người đó là ai? Người đó là ai?
Tôi nhìn thấy một bóng người rất mờ, bay trong biển hoa, người đó không ngừng tìm kiếm, không ngừng gọi cái tên đó nhưng tôi biết người đó vĩnh viễn không tìm thấy, vĩnh viễn không…
Lòng đau thắt, tôi sực tỉnh. Mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng tuấn tú.
Một đội mắt đen láy sáng long lanh, tựa hai viên trân châu nằm dưới đáy nước trong vắt dưới đêm trăng, điểm sáng nhỏ xíu trong đồng tử lấp lánh như ánh sao, lắng đọng bao ký ức, như ẩn như hiện.
Trên đời chỉ có một dôi mắt như vậy. Chủ nhân của đôi mắt đó là Ly Hi.
Tôi giơ tay đẩy cậu ta, ngồi dậy, đoạn b ra ngoài lều, bên ngoài khoảng trống rỗng, không còn đạo sỹ, không còn cô gái, chỉ có một vũng máu đỏ tươi đập vào mắt.
“Ngươi đi đi!” Câu đó tôi đã nói với Ly Hi bao lần, duy nhất lần này, giọng yếu hẳn, không còn kiên quyết nữa.
Nghe vậy, khuôn mặt vốn bình lặng của cậu ta đột nhiên biến sắc.
“Ngươi đã ăn thịt ông ta rồi!” Giống như con hồ ly đã ăn thịt tôi, “ta không thể cùng sống với ngươi nữa. Mặc dù ta cũng biết ngươi đối phó với đạo sỹ kia là để cứu ta nhưng… xin lỗi, ta không thể. Bây giờ người đã biết vì sao hồi đầu ta nhất định không muốn cho ngươi ở chỗ ta rồi chứ? Trải qua sự việc vừa rồi, ta càng không thể nào đối diện với ngươi. Cứ nhìn thấy ngươi là ta lại nhớ ta đã chết như thế nào, từ con người biến thành hồn ma thế nào…”
Nó giơ tay ra, muốn chạm vào tôi, tôi lùi lại tránh sau đó không chịu được nữa, tôi ôm mặt bật khóc: “Cậu đi đi… tôi cầu xin cậu, thật đấy, tôi thật sự không muốn nhìn cậu nữa! Cầu xin cậu, cầu xin cậu, từ nay đừng xuất hiện trước mặt tôi, coi như thương tôi một chút, xin cậu…”
Người tôi vô cùng khó chịu, có gì bùng nổ vỡ vụn, không ngừng tan ra, thậm chí cảm giác, chỉ một chớp mắt nữa, cả người tôi sẽ tan ra, hồn siêu phách lạc, biến mất, không tồn tại nữa.
Còn Ly Hi, vẫn nhìn tôi đăm đăm, bàn tay giơ ra đó, cuối cùng đặt trên đầu tôi.
Trên thế gian này, chỉ có cậu ấy có thể chạm vào tôi nhưng tôi lại không thể đối diện với cậu ấy, tôi biết, con hồ ly đã ăn thịt tôi không phải là nó nhưng hai kẻ ấy giống nhau như đổ khuôn.
Tại sao? Tại sao ông trời đối xử với tôi như vậy? Để tôi gặp Trang Duy còn chưa đủ, lại còn bắt tôi gặp Ly Hi?
Ly Hi phát ra một tiếng như tiếng thở dài, sau đó, nhấc tay khỏi đầu tôi. Xung quanh im lìm, khi tôi ngẩng đầu đã không nhìn thấy nữa.
Lần này, cậu ấy đi thật rồi.
Rõ ràng là tôi mong như thế, nhưng khi nhìn thấy hoa Chân mỹ nhân dập dờn trong gió, lại cảm thấy thế giới của tôi có gì mất mát, hoặc là hồn tôi mất một phần, không còn nguyên vẹn nữa
Tôi quả thật đã thất bại. Khi làm người thì chết bất đắc kỳ tử, khi làm ma lại càng thảm hại.
Một trận gió thổi tới, cánh cửa rung lên va vào nhau lách cách, tôi ngoái đầu, nhìn thấy trên bàn có chiếc áo dệt bằng sợi đay. Có lẽ, bây giờ đối với tôi, chỉ có một việc là dệt nốt chiếc áo đó.
Tôi nhất định đan xong, bất kể mất bao nhiêu năm.
Đó là nguyên nhân tôi lưu luyến cõi trần trong hình hài con người khi linh hồn đã là ma.
Vậy là tôi trở vào lều, cầm lên chiếc áo tiếp tục dệt. Thời gian qua, được Ly Hi giúp đỡ tôi đã dệt gần xong, chỉ còn chiếc tay áo cuối cùng nhưng hôm nay Ly Hi đi rồi, tôi làm một mình, không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa mới xong.
Có điều, như thế cũng tốt, tôi vẫn còn lưu luyến dương gian, mãi không thể vào kiếp luân hồi, vậy là toi có thể tiếp tục nhìn ngắm Trang Duy, nhìn chàng già dần theo năm tháng, như vậy cũng tốt…
Nỗi trống trải do sự ra đi của Ly Hi, vừa rồi đã tự an ủi, phần nào đã trấn tĩnh lại, nghĩ đến Trang Duy, lòng lại run run bồi hồi, bên ngoài bỗng có tiếng huyên náo.
Rồi một người nói vang lên, “chính ở đây, quán chủ, con hồ yêu và con ma đó, ở chỗ này!”
Giọng nói này có vẻ quen quen, cái áo rơi khỏi tay, tôi đờ đẫn ngẩng đầu nhìn ra, thấy bên ngoài một đám động nghịt, có đến mấy chục đạo sỹ áo xanh, người đứng giữa, chính là đạo sỹ mà tôi tưởng đã bị Ly Hi ăn thịt.
Thì ra người đó không chết!
Sao có thể như vậy?
Nhưng trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ nguyên do, bỗng chốc trời long đất lở, cả ngôi lều cả quả núi và cả thế giới bỗng như đổ sụp dưới chân, bởi vì ánh mắt tôi chạm vào một người.
Người đó ngồi trên xe lăn bằng gỗ, áo chùng rộng, ống tay rộng tha thướt, trên khuôn mặt như ngọc tạc đội chiếc mũ đạo trưởng, dáng thanh cao tựa người cõi
Không phải ai khác, chính là Trang Duy.
8.
Tôi đẩy bàn đứng bật dậy, định bỏ chạy. Một đường sáng trắng lướt tới, tựa như bàn tay dịu dàng lại có sức mạnh vô biên bất chợt nắm lấy thắt lưng tôi, làm tôi đứng yên không thể động đậy.
Liền sau đó, cả cơ thể tôi bị kéo đi, đối diện với Trang Duy.
Lúc đó tôi mới nhìn rõ, thì ra cái vật đã kéo tôi lại chính là cây phất trần của chàng.
“Quán chủ, cô ta chính là con ma đó, vẫn còn một con hồ ly nữa, hành đạo nên cao thâm một chút, yêu nghiệt, mau nói đi, đồng đảng của ngươi đâu?” Đạo sỹ lúc trước bị Ly Hi cắn xông đến trước mặt tôi, trên cổ vẫn còn dấu răng nhưng vết thương đã lành, không thấy máu chảy. Có nghĩa là Ly Hi không có ý muốn giết chết ông ta, thả cho đi, vậy mà ông ta lại trở về Thiên Nhất quán cầu viện, dẫn Trang Duy đến bắt chúng tôi.
Trang Duy lặng lẽ nhìn tôi, khẽ nhướn mày hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tôi nhìn người đàn ông mà tôi đêm ngày mong nhớ, thản nhiên cười, thật không ngờ, tôi lại có kết cục thế này.
Mặc dù biết người và ma khác nhau, hơn nữa chàng là khắc tinh của tôi. Nhưng, vẫn ôm hy vọng, hy vọng mình có thể được nhìn chàng mãi, chứng kiến chàng già dần, thấy như thế là mãn nguyện.
Nhưng chung quy vẫn có ngày này.
Sự đã vậy, trái lại tôi rất bình tĩnh, cười nhạt, “cô hồn dã quỷ, làm gì có tên?” Chàng nhìn ngôi lều sau lưng tôi, “mấy năm nay người vẫn nương ở đây?”
“Phải!”
“Vậy con hồ ly kia đâu?”
“Đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Không biết. Chỉ biết nó sẽ không quay lại nữa.”
Trang Duy trầm ngâm.
Đạo sỹ đã đến trước lại nói:” Hừ, nó biết đã gây hoạ tày trời, cho nên mới vứt lại ngươi chạy rồi hả? Sao ngươi không chạy đi? Dạo trước, Thẩm Gia thôn dưới chân núi có ba người bị chết chính là các ngươi gây ra phải không?”
Tôi bật cười.
Đạo sỹ trừng mắt, “ngươi cười cái gì?”
“Ta ở đây đã mười năm, chỉ hại chết ba người, thật là hổ thẹn với thân phận của ta… cho nên mới buồn cười.”
Mắt đạo sỹ đột nhiên đỏ lừ, trợn trừng, tức giận hét: “Yêu nghiệt! Sắp chết còn giễu bọn ta?” Nói đoạn, năm ngón tay giơ ra hướng vào huyệt thiên linh của tôi kích tới.
Một chùm sợi trắng như chùm ánh sáng nhẹ nhàng thắt tay đạo sỹ đó.
Thì ra là phất trần của Trang Duy, “Tử Ngôn hãy đợi, ta còn có chuyện muốn hỏi!”
Đạo sỹ Tử Ngôn vội lùi lại.
Ánh mắt Trang Duy giống như ánh trăng lướt qua người tôi, dừng trên những bó gai chất thành đống, “tại sao ngươi lại ở đây?”
“Tôi muốn thế!”
“Tại sao có những thứ này?”
“Vì sao ta phải nói với ngươi?”
Tử Ngôn đứng bên phẫn nộ hét: “Yêu nghiệt, lại dám nói với quán chủ như vậy!”
Trang Duy giơ tay ngăn ông ta, nhìn vào mắt tôi, vẫn giọng ôn hoà: “Mười dặm xung quanh Bà La sơn không cho phép yêu vật lai vãng luật lên này của Thiên Nhất quán ngươi quên ư?”
“Tôi biết, tôi ở trên núi mười năm sao không biết?” Nếu không, sau khi Ly Hi làm lộ tông tích, sao tôi lại tuyệt vọng như thế.
“Vậy…” Môi chàng mấp máy, hình như cố tình há miệng thật to, nói thật chậm, từng chữ lọt vào tôi dài như ngàn năm, “ngươi tự đi, hay là ta giết ngươi?”
Ngươi tự đi hay là ta giết ngươi?
Ngươi tự đi hay là ta giết ngươi? …
Rõ ràng tôi muốn khóc nhưng nhếch mép lại cười: “Tôi… tôi… tôi đi…”
Chùm ánh sáng trên thắt lưng tôi lập tức thu lại, cả người tôi được thả ra trở lại tự do, Trang Duy nhìn tôi, nói, “được, bây giờ đi đi.”
Tôi cắn răng, từ từ cúi xuống nhặt lên chiếc áo sợi đay rơi dưới đất, không biết có phải ảo giác, tôi cảm thấy sắc mặt Trang Duy biến đổi, chính lúc đó, một luồng gió thổi tới, tôi nhận ra mùi hương quen thuốc.
Ly Hi!
Toi vội quay đầu, nhìn thấy quầng lửa đỏ như máu giống con rồng khổng lồ nhắm Trang Duy phóng tới, mà trong ánh lửa đó, thấp thoáng bóng Ly Hi lông trắng như tuyết.
Chẳng phải cậu ta đi rồi ư? Sao lại quay về?
Lại dám tấn công Trang Duy? Tôi vội hét: “Đừng!”
Nhưng không kịp.
Trang Duy khoát tay, phất trần “phập” một tiếng đâm trúng cơ thể Ly Hi, tia lửa như con rồng đó vốn nhằm vào Trang Duy, đột nhiên quay ngược nhằm vào Ly Hi, bộ lông trắng tức thời bén lửa bùng lên, Ly Hi kêu thét trong đám lửa, tiếng thét như những lưỡi kéo sắc xuyên vào cơ thể tôi, đâm nát người tôi.
Tôi một lần nữa lao về phía nó sau đó dùng pháp thuật hút quầng lửa vào người.
“Đừng!” Ly Hi chạm đất biến thành người, ôm lấy tôi, giọng khẩn thiết két lên: “Làm gì vậy? Tỷ… tỷ… tỷ… Tại sao lại cứu tôi?
Hồn phách tôi bị lửa dần dần thiêu cháy thành than, tan thành bụi bay lả tả, ý thức mỗi lúc càng phiên tán nhưng tôi vẫn cố mở mắt, nhìn cậu ta, thản nhiên cười: “Tôi cũng không biết, vì sao lần nào cũng cứu cậu? Rõ ràng… rõ ràng năm xưa hại chết tôi… là…”
Tôi không nói ra được.
Nhưng Ly Hi đăm đăm nhìn tôi, nói thảm kịch ngày trước, “là mẹ tôi, con hồ ly năm xưa ăn thịt tỷ là mẹ tôi.”
Tôi nhìn nó chòng chọc, rồi chớp mắt, có vật gì từ sau trong lòng tan ra, cơ thể tôi bắt đầu nhẹ dần.
Nó ôm tôi, ôm rất chặt bật khóc: “Xin lỗi, Chân Cơ, xin lỗi! Tôi thay mặt mẹ xin lỗi tỷ, tỷ đừng tan đi, đừng biến mất, từ nay tôi sẽ nghe lời tỷ, mãi mãi hầu hạ tỷ, làm tỷ vui, làm tỷ sung sướng hơn tất cả mọi người…”
“Ngốc quá… thật là đứa trẻ ngốc. Mẹ cậu vì muốn sinh cậu cho nên buộc phải ăn thịt người khác, còn tôi, chỉ là không may gặp phải mà thôi…”
Bàn tay ai đột nhiên từ phía sau nắm chặt vai tôi, sau đó là tiếng nói vang như chuông của Trang Duy: “A Chân, là nàng ư?”
Tôi ngoái đầu, có phải là khuôn mặt tôi đã bao năm khắc vào ký ức?
Trang Duy… Trang Duy…
Thực ra tôi ngắm nhìn chàng, không chỉ mười năm.
“A Chân…” Mộng biến thành thực, bóng hình trong mơ luôn nhập nhoà cuối cùng hiện ra rõ ràng. Tạo nên con người trước mặt, là chàng, lại không phải là chàng.
Ký ức chập chờn hiện lên: ánh nến hồng rực, tấm khăn trùm đầu vén lên, chàng vân hỷ đỏ chói, đăm đắm nhìn tôi mỉm cười, “nương tử…”
Hình ảnh hiện lên rất rõ ràng trong gương đồng, chàng cúi xuống khẽ nói: “A Chân nàng đẹp quá!”
Lúc đó thuyền bơi trên hồ, mặt nước in hình bóng liễu, chàng ôm tôi, giọng nói xúc động: “Nguyện đời này cùng A Chân mãi mãi bên nhau đến đầu bạc răng long
Ngày đó… ngày đó… bao nhiêu hình ảnh của chàng ngày đó chợt hiện lên rõ ràng. Chàng trai bất chấp phản đối của gia tộc, lấy cô gái nghèo tên A Chân, rồi cùng bỏ trốn, nhất quyết sống cùng nhau.
Đến một ngày kia, thấy áo chàng bị rách, tôi lên núi hái đay, vậy là bị con hồ ly mẹ đang trong cơn trở dạ nhưng lại bị đói lâu ngày không có sức sinh đẻ nên nó liền ăn thịt tôi. Khi chàng tim thấy, chỉ còn chiếc ái dính máu chưa đan xong.
Chàng ôm chiếc áo đan dở lên núi Bà La bái sư học đạo, còn tôi cùng với chiếc áo dính máu đó lưu lại nhân gian không được siêu thoát.
Đó… chính là khởi nguyên mọi câu chuyện của chúng ta.
Sự đời quả thật trớ trêu.
Trang Duy phu quân của tôi vì muốn báo thù cho tôi mới gia nhập đạo giáo trở thành đạo sỹ. Còn tôi, vợ chàng lại biến thành ma, sẽ bị chàng trừ bắt. Con hồ ly mẹ đã ăn thịt tôi cuối cùng đã chết sau khi sinh con, con hồ ly bé đó lại đến tìm tôi, hoàn trả nghiệp chướng do mẹ gây nên.
Từng mắt xích trong thảm kịch đã hình thành thế nào? Làm sao hoá giải.
Cũng như lúc này, huỷ hoại hồn phách tôi là lửa của Ly Hi, hay là đòn đánh trả của Trang Duy?
Tôi cười, sờ tay lên mặt Ly Hi, “đừng khóc, ngoan nào, thực ra… xưa nay tôi chưa từng thực sự ghét cậu.”
Sao tôi có thể ghét nó? Nó là mạng sống được tiếp tục với cái giá là tính mạng của tôi.
Máu thịt tôi dung hoà vào cơ thể hồ ly mẹ tạo thành nó. Cơ thể nó có một phần của tôi, sao tôi có thể ghét chính mình? Cho nên, khi nó gặp nguy hiểm, điều duy nhất tôi có thể làm là bất chấp tất cả lao ra cứu nó.
Nước mắt Ly Hi chảy càng mau.
Tôi lại nhìn Trang Duy, vừa giơ tay, chàng đã nắm chặt: “A Chân! A Chân! A Chân… ta sẽ cứu nàng! Ta sẽ dùng tất cả pháp lực cứu nàng! Nàng gắng chịu một chút nữa
Tôi lại cười, dùng sức lực cuối cùng ném chiếc áo đến trước mặt chàng, “phu quân, thiếp tặng chàng!”
Trang Duy run rẩy đón chiếc áo. Còn chính mình vào khoảnh khắc chiếc áo rời tay tôi, ngọn lửa đã cháy đến mặt tôi, cả khuôn mặt lập tức vỡ ra trở thành vô vàn hạt nước, từng hạt bay đi.
Thì ra, nguyên do tôi không thể đầu thai chuyển kiếp, không phải vì tôi chưa dệt xong chiếc áo mà là do tôi chưa trao chiếc áo đó cho chàng…
“A Chân! A Chân…”
“A Chân! A Chân…”
Đó là tiếng gọi cuối cùng tôi nghe thấy.
9.
Trang Duy đạo sỹ nổi tiếng khắp thiên hạ, pháp lục thần thông, một kỳ nhân. Chàng vốn là công tử của quan thị lang đương triều, vì yêu Chức Nương Tiểu Chân nên cùng nàng trốn di. Về sau a Chân bị hồ ly ăn thịt, để báo thù cho vợ, chàng cắt tóc nhập đạo.
Ngày mồng hai tháng tư năm Nhâm Tý chàng lặng lẽ quy tiên.
Hôm sau, Thẩm Gia thôn dưới chân núi có hai nhà Trương, Vương là láng giềng của nhau, đồng thời sinh một trai một gái, con trai đặt tên Thủ, con gái đặt tên Lưu. Hai đứa bé thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau.
10.
“Ấy! Sao huynh lại cướp con bướm của muội? Con bướm đó do muội bắt được! Mau trả đây, trả đây!” Cô bé nhảy lên cướp lại nhưng cậu bé cao hơn nó một cái đầu, nhảy thế nào cũng không với được.
Cậu bé cười ha hả: “Không cho, không cho, muội làm gì được huynh?”
Cô bé giậm chân khóc: “Huynh bắt nạt muội, muội đi mách thím!” Nói xong quay người bỏ chạy, không ngờ va vào một người.
Chàng thiếu niên áo trắng giống như được đúc từ băng tuyết, rất lạnh lùng nhưng khi nhìn cô bé, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng: “Muội thích bướm ư?”
“Vâng, con bướm đó rõ ràng muội bắt được trước…” Cô bé tủi thân mếu máo.
Thiếu niên giơ một ngón tay, con bướm trong tay cậu bé kia lập tức bay vụt, đậu trên ngón tay cậu thiếu niên.
Hai đứa bé kia đều trố mắt.
Thiếu niên đưa con bướm cho cô bé, “cho muội.”
Cô bé ngạc nhiên, mừng rỡ, nhảy lên reo to: “A, cảm ơn!”
Cậu bé bất bình, hỏi: “Này, cậu là ai? Tại sao lại giúp nó?”
“Tôi là ai?” Mắt thiếu niên long lanh, một đôi mắt đẹp nhất thế gian, sau đó nắm tay cô bé, ưỡn thẳng lưng, dõng dạc: “Ta là người bảo hộ của muội!”
“Hả?” Cậu bé kia tròn mắt.
Cô bé ngẩng đầu: “Đại ca ca, người bảo hộ là gì?”
“Là… sẽ luôn ở bên muội, bảo vệ muội, giúp muội thực hiện mọi ước nguyện, khiến muội mãi mãi vui vẻ.”
“Oa, vậy lợi hại như Bồ tát ư?”
“Đúng, muội bằng lòng không?”
“Đương nhiên bằng lòng, muội đang muốn tìm một người giúp muội trị tiểu tử thối kia!”
Cậu bé trừng mắt: “Cái gì? Ta là tiểu tử thối, muội mới là Tiểu Lưu thối!”
Cô bé lập tức quay về chàng thiếu niên cần cứu: “Đại ca ca…”
Chàng thiếu niên giơ ngón tay, chiếc mũ của cậu bé tức thì bị gió thổi bay, cậu bé hốt hoảng đuổi theo lấy lại, “ôi chao! Mũ… mũ, đừng… đó là mũ mẹ mới đan cho ta! Đừng! Đừng…”
Chàng thiếu niên dịu dàng nhìn cô: “Muội vui không?”
“Vui lắm!” Cô bé dừng lại, rồi nói thêm: “Đại ca ca, ca ca tốt quá!”
Thiếu niên lặng lẽ nhìn cô, cuối cùng mỉm cười.
A Chân, kiếp trước tỷ đầy bất hạnh nhưng ta đảm bảo, kiếp này tỷ sẽ sung sướng vui vẻ hơn bất cứ cô gái nào trên đời.
Tỷ sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc cùng Trang Duy.
“A Chân, xin lỗi! Ta thay mặt mẹ ta xin lỗi tỷ, tỷ đừng biến mất, đừng biến mất, sau này ta sẽ luôn nghe lời tỷ, mãi mãi hầu hạ tỷ, làm tỷ vui, làm tỷ cười, làm tỷ sống tốt hơn bất cứ người nào khác.”
Ánh mặt trời chiếu lên người chàng thiếu niên, bóng đổ dài trên mặt đất, thi thoảng một cái đuôi chập chờn vẫy nhẹ.
Đó chính là hạnh phúc cuối cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!