Thế Giới Ngầm
Q.2 - Chương 7: “Văn Tét”
Đã biết vị trí của “Văn tét”, đáng lý anh phải đi ngay, nhưng bất ngờ là anh lại ngồi ở phòng dùng mạng internet quên thời gian, đến tận hơn mười một giờ mới đi.
Trước đó, lúc mười giờ, hai thằng được Chung bảo đến gần ngôi biệt thự phá đám Việt. Chúng giả bộ một làm tên trộm, một là người hô hoán, làm ầm cả một góc phố, kế đó chúng ngồi đợi kịch hay, đáng tiếc Việt chưa xuất hiện, thậm chí khi cảnh sát tới rồi rời đi rất lâu cũng chả thấy bóng dáng Việt đâu. Chúng đợi chán chê mà không có thì gọi cho Chung thông báo tình hình. Chung đành bỏ qua và bảo hai thằng đó quay về. Hắn không dám gọi cho Việt thúc giục vì sợ anh nghi ngờ hắn.
Hai thằng quay về chưa bao lâu thì Việt xuất hiện trước cửa ngôi biệt thự. Anh thấy có một gã vệ sĩ canh ở gần cửa ra vào, bên trong còn có hai vệ sĩ nữa, xem ra khó mà vào trong theo đường chính.
“Văn tét làm nhiều điều bất chính, ắt hẳn có rất nhiều kẻ thù, nên hắn mới thuê vệ sĩ, mình làm thế nào đây?” Anh bèn liếc mắt xem xét tình hình xung quanh, các nhà đều đã tắt đèn đi ngủ, cửa nẻo hình như đã khoá chặt, cơ hội tốt để đột nhập.
Việt thi triển khinh công, chân đạp hàng rào ba lần thì đã lọt vào trong vườn. Anh mặc một đồ đen nên lẩn trong nơi bóng tối mà đèn không chiếu tới một cách dễ dàng. Anh nhổm dậy nhìn vào trong nhà thông qua cửa sổ thì bắt gặp cảnh vệ sĩ đi qua đi lại liên tục. Anh không biết vụ trộm gây ồn ào ở đây nên cảm thấy kỳ lạ. Anh bèn lấy một hòn đá trong chậu cây ném vào xô nước giữa vườn tạo ra tiếng loảng xoảng. Một tên vệ sĩ nói:
– Này, có tiếng động ngoài vườn.
Một tên khác nói:
– Chắc lại là đám chuột chạy thôi, để tao ra xem thử.
Tên đó mở cửa ra ngoài và đi đến chỗ cái xô, không có gì khác lạ. Hắn định vào lại trong nhà thì một bàn tay bịt miệng hắn rồi quật hắn ngã xuống đất, tiếp đó chân tay bị đè lên không cục cựa được nữa. Chưa hết, một con dao sáng loáng kề sát ngay cổ hắn với hai con mắt sắc lạnh và một giọng ồm ồm vang lên:
– Nói mau, ông chủ mày ở tầng mấy, không thì đừng trách tao độc ác.
Tên vệ sĩ giữ im lặng, trừng mắt nhìn Việt. Việt bèn gia tăng kình lực khiến các khớp xương của gã vệ sĩ cực kỳ đau đớn, răng gã như muốn gãy vì lực ép xuống hàm, con dao cũng đâm lên da. Việt gằn giọng:
– Trả lời mau, ông chủ mày ở tầng mấy, nếu không lưỡi dao này sẽ xuyên cổ họng mày ngay lập tức.
Bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí cùng với khí lạnh từ lưỡi dao tỏa ra của Việt, gã có hơi sợ. Gã sực nhớ tới tên này lẻn đến sau lưng không một tiếng động, rồi chuỗi động tác liên hoàn vỗ cùng gọn gẽ thì gã hiểu lần này gặp phải cao thủ rồi.
– Sao hả? Khai hay chết?
Gã vệ sĩ run rẩy, hai ngón tay trỏ và giữa tạo thành chữ V. Việt gật gù:
– Tầng hai à? Tốt lắm! Chúc ngủ ngon.
Việt vung tay đấm mạnh cho hắn ngất xỉu. Anh đang ẩn vào bóng đêm thìhợt một gã trong nhà cất tiếng hỏi:
– Mày làm gì ngoài đó mà lâu thế, có chuyện gì à?
Việt vận khí xuống Đan Điền đáp lại:
– Không có gì, tao đi kiểm tra vườn một lượt, chốc nữa sẽ vào.
– Ừ! Nhớ xem xét cho kỹ đấy
Giọng Việt đã thay đổi, tuy hơi khác giọng tên đang nằm trên đất nhưng cũng đủ để đánh lừa đối phương. Anh từ từ tiến sát đến cửa ra vào. Bên trong nhà, vệ sĩ còn lại đang đứng ở một góc nhà nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Hắn nói với gã ban nãy:
– Này Huy, tao thấy ông chủ lo lắng quá thì phải, ra ngoài đường quả là phải có chúng ta bảo vệ, chứ ở trong căn biệt thự thế này sợ gì nguy hiểm nhỉ.
Đợi nửa phút không nghe tiếng đáp lại, hắn nói tiếp:
– Này, mày có nghe không đấy.
Vẫn không có tiếng tên Huy trả lời, gã xoay người lại thì phát hiện Huy đã đi đâu mất. Hắn bước tới mấy bước, vừa quan sát bốn phía vừa nói:
– Ê Huy, mày đâu rồi?
Một tiếng cạch vang lên sau lưng gã làm gã giật mình. Gã vừa quay đầu thì một bóng đen loé lên trước mắt, sau đó gã thấy đầu óc đột nhiên quay cuồng, không gian xung quanh như tối sầm lại rồi không còn cảm giác gì nữa.
Việt âm thầm lẻn vào trong nhà, giải quyết xong hai tên vệ sĩ ở tầng một, anh lên tiếp tầng hai. Tầng này chỉ có một vệ sĩ nên anh xử lý rất dễ dàng. Anh đem giấu hắn trong phòng vệ sinh. Theo lời của hắn, “Văn tét” đang ở trong phòng ở cuối tầng hai. Tới trước cửa phòng, Việt vặn nhẹ nắm cửa đẩy ra và nghiêng đầu nhìn vào trong, hắn ta đã ngủ say. Anh khuỵu chân xuống, lách người qua khe cửa hẹp rồi lăn vào trong phòng và nấp sau thành giường. Căn phòng tối om, rất yên ắng, chỉ nghe tiếng hít thở.
Việt đứng dậy, từ từ tiến tới “Văn tét” với một con dao trên tay. Ngay khi anh định đâm lưỡi dao xuống thì đột nhiên xoay hông, khom ngưới sát đất lộn hai vòng đến mép tủ, sau đó tay trái biến thành trảo đánh ngược lên. Một tiếng chát vang lên, bàn tay trái quặp lại giật xuống quật một bóng đen xuống. Bóng đen đó không ai khác ngoài Văn tét. Không rõ vì sao hắn biết Việt đã đột nhập vào biệt thự, và Việt biết hắn nấp sau mép tủ. Việt cười khẩy, nói:
– Quả nhiên này nấp chỗ này.
– Sao mày lại biết tao không ngủ?
– Ban đầu tao cũng tưởng mày ngủ, nhưng khi tao không thấy lớp chăn xê dịch lên xuống, mà tiếng hít thở ở phía tủ thì hiểu mày nấp ở đó.
Tên Văn cũng biết võ thuật, lựa lúc Việt đang nói, hắn vùng vẫy thoát khỏi, sau đó lăn ra xa. Hắn chồm dậy, rút khẩu súng giặt dưới chân ra. Chỉ là hắn không phải đổi thủ của Việt, khi vừa đưa khẩu súng lên cao thì Việt đã áp sát hắn. Anh Hổ quyền, một tay trảo chộp lấy cổ tay cầm súng của hắn, tay kia cầm lấy vai hắn vật xuống. Lưng và đầu Văn tét đập mạnh xuống nền khiến hắn đau đến méo mặt, mà đồng thời kình lực Thuần Dương đã ngấm vào các huyệt khiến hắn không sao gượng dậy nổi. Việt dí súng vào màng tang hắn, nói:
– Mày tới số rồi, chống cự vô ích.
Ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng, mặt hắn tái xanh, giọng run rẩy:
– Xin anh… xin
Việt cắt lời hắn:
– Không muốn chết trong đau đớn thì câm mồm lại.
Việt làm cho tên Văn tét sợ đến hồn vía lên mây, bề ngoài của Việt như muốn phanh thây xẻ thịt hắn ra vậy. Ấy thế mà hắn đâu biệt bây giờ trong đầu Việt đang đấu tranh tư tưởng vô cùng gay gắt. Đôi mắt, nét mặt sợ hãi của tên Dũng trong phòng tra tấn lúc trước quay lại ám ảnh anh, không khỏi làm anh chùn tay. Bản thân anh cũng ghê tởm mình, mồ hôi chảy dọc sống lưng lạnh toát. Anh cứ vật lộn với suy nghĩ của chính mình hồi lâu, rốt cuộc anh vẫn nhất quyết ra tay. Đúng lúc này lại có tiếng con nít vang lên:
– Có chuyện gì vậy ba ơi, con nghe có tiếng động, con sợ quá.
Việt hoảng hồn. Anh vội kê đầu gối lên lưng hắn, sau đó lên đạn rồi đưa súng hướng ra cửa và nói nhỏ vào tai Văn tét:
– Mau nói với con mày không sao, không thì thằng nhóc cũng sẽ chết.
Tính mạng con mình bị đe dọa, Văn tét sợ mất hồn, lập tức hít một hơi, cố lấy lại bình tĩnh nói theo lời của Việt:
– Không có gì đâu con, ba chỉ đập con chuột thôi, con đi ngủ đi.
– Nhưng mà con sợ.
Bắt gặp dấu hiệu lắc đầu hướng ra cửa của Việt, hắn thất kinh, mồ hôi tuôn đầy mặt, bèn nói tiếp:
– Không sao đâu con, có gì lát nữa ba sẽ sang.
– Dạ vâng ạ!
Thằng nhóc rất ngoan ngoãn, nghe lời cha nó, về phòng đóng cửa ngủ tiếp. Việt mỉm cười
– Mày nói đểu hay lắm, giờ thì chết đi.
Văn tét hạ mình van xin:
– Xin anh tha mạng, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho.
– Tao không cần tiền, tao chỉ muốn cái mạng của mày.
Tiếng Văn tét như nghẹn lại
– Xin anh, xin anh tha mạng, tôi còn con nhỏ, xin anh tha mạng.
– Hừ, sao mày không lôi thêm con vợ vào nữa. Hừ, mày hại đời vô số thiếu nữ, phá hoại gia đình người ta, giờ còn dám van xin sao.
– Tôi biết, tôi biết mình tội lỗi chồng chất, nhưng xin anh, con tôi mất mẹ từ nhỏ, giờ chỉ còn tôi chăm sóc nó, xin anh đừng để nó mồ côi.
Lời này không khác gì chiếc búa đập thẳng lên ngực anh. Chả phải anh cũng mồ côi cha mẹ, nếu anh ra tay thì chả phải thằng nhóc đó sẽ giống anh hay sao? Trong khoảnh khắc, sát ý dường như đã tan biến đi một nửa.
– Xin anh, xin anh đừng để con tôi phải lang thang đầu đường xó chợ, xin anh tha mạng.
Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo của Văn tét, nước mắt của một người cha khóc vì con mình đây sao? Chứng kiến cảnh này, sát ý còn lại của Việt đã bị đánh bay. Tay của anh không còn đủ sức bóp cò nữa. Rốt cuộc anh vẫn phải từ bỏ giao kèo. Anh hít sâu một hơi, nghiến răng nói:
– Xem như mày may mắn, mày nên cám ơn con mày đi. Nhưng…
Anh nhét giẻ vào miệng tên Văn, tiếp theo rút dao cắt một phát lên tay hắn, sau đó lấy gối chắn trước miệng súng và bắn một phát lên đùi hắn, máu đỏ bắn ra. Đau đớn thấu trời làm tên Văn liên tục lăn qua lăn lại, miệng không ngừng ú ớ. Việt đứng dậy, nói:
– Đó là quả báo mày phải nhận vì những việc ác mày đã làm.
Việt phòng rời khỏi căn phòng, hai mắt chất chứa nỗi sầu không ai lý giải được. Anh cũng không hề hay biết rằng khi anh rời biệt thự, “Văn tét” mặc kệ máu đang tuôn ra ở chân, chạy ngay sang phòng con trai hắn, ôm chặt lấy nó, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Khi đã đi cách xa biệt thự một khoảng an toàn, hắn gọi điện cho Chung ruồi. Anh tin là hiện giờ hắn ta vẫn đang đợi thông báo từ anh. Quả nhiên hắn bắt mày ngay:
– Alo, mày biết cách làm người khác sốt ruột đấy, tao đợi nãy giờ. Thế nào, xong việc chưa?
Việt thở dài, đáp:
– Xin lỗi, tao không giết hắn, tao không thể làm được.
Dường như điều này nằm ngoài dự tính của Chung. Hắn ta im lặng hồi lâu rồi mới nói:
– Thế là mày không có thông tin mày cần rồi, kể ra cũng đáng tiếc.
– Ừ, đúng vậy, nhưng nghĩ lại, tao thấy thế này có khi còn hay hơn.
– Cái đấy tuỳ mày thôi.
– Được rồi, không còn việc gì nữa, tao phải về phòng nghỉ ngơi đây, tao mệt mỏi lắm rồi, có gì chúng ta liên lạc sau.
– Ừ, mệt thì nghỉ đi.
– Thế nhé, tao cúp máy đây.
Việt vừa trở về phòng là đặt lưng xuống giường. Tuy rằng anh thật sự cảm thấy mỏi mệt nhưng đâu nói ngủ là ngủ được ngay. Những chuyện xảy ra liên tiếp suốt mấy ngày gần đây đồng loạt hiên lên trí óc làm anh không sao yên giấc. Anh nằm trằn trọc suốt cả đêm, mãi đến tờ mờ sáng mới chợp mắt được một chút. Đang lúc thiu thiu ngủ thì lại có ai đó gọi đến. Việt hỏi:
– Alo, gọi tao có việc gì không?
– Giờ mày rảnh không, qua chỗ tao có chút việc cần bàn.
– Bây giờ à? Đợi tao chừng mười lăm hai chục phút nữa tao qua đó.
Việt ngồi dậy, nghĩ bụng “giao kèo đã xong, có gị để mà bàn nữa đâu.
Khi anh tới chỗ tên Chung thì bắt gặp hắn đang cầm một xấp giấy trên tay. Thấy anh tới, hắn đưa nó cho anh và nói:
– Này, cầm lấy, thông tin đấy.
Việt ngạc nhiên:
– Ơ, cái này, sao mày lại đưa tao?
– Máy đã cho ông ta một nhát dao và một phát súng, ít ra cũng giúp tao hả dạ phần nào, cái đó xem như tao trả ơn.
Việt mở ra xem nội dung xấp giấy, sau đó tặc lưỡi:
– Cũng không nhiều hơn những gì tao biết là bao, nhưng dù sao có còn hơn không. Tao cám ơn nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!