Tiểu Miên Miên.
– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Khương Dư Miên chỉ kịp nhìn thấy nụ cười của anh trước khi bóng anh đi xa dần, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào mắt cô khiến cô phải nheo mắt lại trong vô thức.
Vốn có thể cảm nhận được nguồn sáng nhưng cô không cho mình suy nghĩ lung tung. Sự xâm lấn bất ngờ này khiến Khương Dư Miên phải nắm chặt tấm chăn dưới thân, cô không nhịn được cuộn ngón chân và cong eo lên.
“Đừng…” Cô vốn định kêu dừng lại nhưng giọng nói run rẩy, tiếng nói khác hẳn ngày thường giống như đã biến thành người khác.
Khoảng thời gian trước, Lục Yến Thần không dạy cô những điều này.
Kiến thức học được trong đầu với thực tế rất khác nhau, Khương Dư Miên nhận ra hành vi cho vào miệng của mình buồn cười biết bao nhiêu.
Nó hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát.
Cô thút thít như là đang muốn khóc, Lục Yến Thần cúi người chạm vào chóp mũi của cô, như đang trấn an: “Sợ à?”
Chóp mũi chạm vào nhau, khoảng cách quá gần khiến Khương Dư Miên cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của đối phương, cô ưỡn ngực thanh minh cho bản thân: “Không, không sợ.”
– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
“Ừm.” Lục Yến Thần cong môi, khen cô: “Tiểu Miên Miên thật dũng cảm.”
“…” Hình như không cần lời khen này đâu.
Cảm nhận được phản ứng từ cơ thể cô, Lục Yến Thần rút tay về cho cô cơ hội giảm xóc một lát, sau đó bắt đầu dạy học: “Em có thể hôn anh.”
Cô gái nhỏ rất nghe lời, ngẩng đầu lên hôn cằm của anh.
Trái tim của Lục Yến Thần mềm mại đến rối tung rối mù, cúi đầu phối hợp với động tác của cô, từ cằm đến môi rồi ngăn lại giọng nói của cô.
Khương Dư Miên chỉ cảm thấy cả trái tim lẫn thân thể đều ngứa ngáy, như đang trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, mãi không tìm được thực tại. Cô mở mắt ra, trước mặt vẫn là gương mặt quen thuộc, trái tim đang loạn nhịp dần tìm được nơi trở về, cùng nhau nhảy múa.
Tay của cô bị giữ lại, vụng về cởi nút áo. Sau khi cởi áo khoác, Lục Yến Thần cố ý cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô: “Tay của em rất nóng.”
Bộ não thiên tài đã trở nên trống rỗng, cho dù Lục Yến Thần có nói gì thì cô cũng chỉ có thể đáp lại theo bản năng: “Em, cơ thể nóng, dù mùa đông cũng thế.”
“Vậy em ủ ấm cho anh nhé?” Nói xong, Lục Yến Thần giấu tay của cô vào áo lông.
Đường cong bên trong không bằng phẳng, từng khối từng khối nóng bỏng mà rắn chắc, Khương Dư Miên nuốt một ngụm nước bọt: “Anh cũng rất nóng.”
Hoàn toàn không cần cô sưởi ấm.
Lục Yến Thần lại nói: “Vậy thì làm phiền Khương Dư Miên giúp anh hạ nhiệt nhé.”
Anh đổi giọng rất nhanh, trước sau không thống nhất.
Khương Dư Miên ngẩng đầu, nhìn thấy yết hầu nổi rõ của người đàn ông, gân xanh trên cổ hiện lên, cảm giác không thể nào không chế lại ập đến.
Nhưng mặt biển tưởng như yên ả nhanh chóng bị phá vỡ, người chinh phạt lại tiếp tục giương buồm, tạo nên những đợt sóng to gió lớn trong nước.
Lục Yến Thần cố ý chuyển hướng chú ý của cô, thừa lúc cô đang tập trung vào những thứ khác thì nhanh chóng chiếm lấy lãnh địa.
Bởi vì đau đớn nên Khương Dư Miên ngăn cản trong vô thức nhưng sức lực hai người chênh nhau quá xa, cô vẫn không thể nào lay chuyển, chỉ có thể uất ức gọi tên của anh: “Lục Yến Thần.”
Ngón tay thon dài đan vào tóc, Lục Yến Thần nhẹ nhàng xoa đầu cô nhưng động tác an ủi bình thường mất hết hiệu lực vào lúc này, cô vẫn rất đau. Biết đây là quá trình cần phải trải qua, Khương Dư Miên quyết định cắn răng kiên trì, đau khổ hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Lục Yến Thần bất đắc dĩ, chạm trán vào trán của cô: “Cục cưng, anh vẫn chưa vào mà.”
Biểu cảm của Khương Dư Miên cứng đờ, lần này muốn khóc cũng không khóc được.
Sợ cô đau sẽ khóc, Lục Yến Thần không chịu nổi nước mắt của cô: “Anh có từng nói với em rằng khi em khóc, tim anh sẽ rất đau chưa?”
Khương Dư Miên không khóc, cô đưa tay chạm vào lồng ngực anh: “Thật sao?”
Cô coi đó là lời âu yếm dỗ dành.
“Ừ. Trong lòng cảm thấy buồn phiền, rầu rĩ, rất khó chịu.”
Nghe thấy tiếng khóc của cô, anh không thể nào chỉ lo cho sự thoải mái của mình được.
Tim Khương Dư Miên run lên, lắp bắp thương lượng với anh: “Vậy, vậy ngày khác… em không khóc.”
Lục Yến Thần không nói chuyện, để tay cô tự tìm đáp án.
Tên đã lên dây, sẵn sàng hoạt động.
Thấy cô không nói gì, Lục Yến Thần còn cố ý trêu cô: “Hôm nào thì không khóc?”
“…” Cô không hứa chắc được.
Người chủ động nhắc đến chuyện này là mình, người bỏ cuộc nửa chừng cũng là mình, Khương Dư Miên đuối lý, giả vờ ngốc nghếch để qua ải: “Anh Yến Thần ơi, em có thể giúp anh, giống như lần trước ấy.”
Về các khóa học trước, cô đã rất thành thạo.
Ngón tay của Lục Yến Thần lưu luyến dừng trên gương mặt ửng đỏ của cô: “Cái đó khác, Miên Miên à.”
“À.” Khương Dư Miên cố ý tránh ánh mắt, ngại nhìn anh.
Đương nhiên cô cũng biết Lục Yến Thần rất nuông chiều cô.
Cô từ từ nâng hai tay lên ôm cổ Lục Yến Thần, chủ động dựa gần anh. Cô cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt không thể coi thường, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa sát vào anh: “Bây giờ cũng được ạ.”
Cô dùng cách trước đó Lục Yến Thần đã dạy để tới gần anh, Lục Yếu Thần có đủ kiên nhẫn để chờ cô chuẩn bị sẵn sàng.
Lần thứ hai bị đánh úp bất ngờ, cô vẫn khóc, nước mắt lưng tròng khiến cho người khác nhìn mà xót xa.
Cô có vẻ ngoài rất xinh đẹp, khóc như hoa lê dầm mưa, trời sinh khiến cho người ta thấy thương tiếc. Sau khi cơn đau hơi dịu đi, cô có thể dùng một chút sức lực để hỏi: “Lần này được chứ?”
Lục Yến Thầy cảm thấy buồn cười nhưng cũng yêu thương không thôi: “Em không cảm nhận được sao?”
Thế tiến công của anh cũng giống như chính bản thân anh, nhìn thì dịu dàng nhưng thực ra rất mãnh liệt, không chừa một chút sơ hở nào.
Sự tiếp xúc không bị cản trở khiến Khương Dư Miên cảm nhận rõ ràng.
Mọi người đều biết, thức đêm không tốt.
Đối với Khương Dư Miên mà nói, thức đêm học hành cũng không tốt.
Có một số người trời sinh đã ngưỡng mộ cái mạnh, Khương Dư Miên chính là một trong số đó.
Cô có tính tò mò cao, sẽ vô thức tới gần người có thể giải đáp thắc mắc của mình, giống như lúc trước thích Lục Yến Thần, coi anh là tấm gương của mình.
Nhưng cô không ngờ có một ngày, chuyện này cũng thể hiện mạnh yếu, kích thích ý muốn khám phá của cô.
Lúc vừa bắt đầu rất khó chịu, sau đó quen dần thì lại thấy khác. Thế là cô biến thành một đứa trẻ tò mò, hỏi hết câu này đến câu khác.
Lúc mới đầu, Lục Yến Thần rất vui vẻ trả lời cô nhưng càng về sau, câu hỏi của Khương Dư Miên dần lệch hướng, Lục Yến Thần xoa tấm lưng nóng hổi của cô: “Miên Miên, em đang tìm tòi nghiên cứu cấu trúc thân thể người với anh sao?”
Cuối cùng cô cũng nhận ra hình như đây không phải là lúc để thảo luận vấn đề: “Em chỉ hỏi linh tinh chút thôi.”
Lục Yến Thần nhéo mặt của cô: “Có vài câu hỏi tạm thời không trả lời được vì anh chưa thực hiện bao giờ.”
“Ồ, vậy em không hỏi nữa.” Khương Dư Miên ngậm miệng lại.
Lục Yến Thần ấn cằm cô, lòng bàn tay vuốt ve môi cô vài lần: “Không sao cả, trí nhớ của anh khá tốt, giờ em hỏi sau đó chúng ta có thể tự tìm đáp án.”
Hiểu được ẩn ý của anh, Khương Dư Miên vô thức thít chặt, cảm giác được điều này khiến Lục Yến Thần âm thầm nhướng mày.
Mỗi lần xấu hổ cô sẽ có phản ứng như này, Lục Yến Thần rất thích điều đó.
Khương Dư Miên thường xuyên rèn luyện, dù cô sợ đau nhưng tình trạng sức khỏe cũng không tệ lắm nên mãi đến khuya mới dừng lại.
Cô híp mắt kêu buồn ngủ với mệt mỏi, dường như sắp ngủ đến nơi, Lục Yến Thần dùng giọng điệu như đang dỗ trẻ con: “Lát nữa rồi ngủ tiếp có được không?”
Khương Dư Miên vô thức cho rằng anh vẫn chưa thỏa mãn, liên tục co rụt vào chăn: “Em hết chịu nổi rồi.”
Lục Yến Thần đỡ lưng cô rồi kéo cô dậy: “Em đừng động đậy, tắm rửa rồi ngủ tiếp.”
Khương Dư Miên không chịu phối hợp.
Cô buồn ngủ muốn chết, mệt đến mức chẳng buồn động ngón tay, cô chỉ muốn ngủ một giấc, hoàn toàn không muốn đi tắm.
Nếu là trước đây, Lục Yến Thần sẽ ôm cô đi. Còn bây giờ chuyện anh lo lắng đang không ngừng nhắc nhở cánh tay của anh bị phế vô dụng đến mức nào.
Lục Yến Thần không cho cô nằm xuống, nửa ôm cô vào lòng, cô yếu ớt rũ mắt, chống cằm lên vai cô: “Anh ôm em bằng một tay, em sẽ không thoải mái.”
Lấy sức của anh thì có thể đỡ được sức nặng của cô bằng một tay nhưng kiểu ôm như vậy sẽ khiến cô càng thêm khó chịu.
Nghe anh nhắc đến tay, Khương Dư Miên bỗng mở mắt, cảm giác mệt mỏi tan biến ngay.
Cô đưa tay ôm chặt lấy Lục Yến Thần.
Cô bước xuống giường, dáng đi có hơi kỳ quái, Lục Yến Thần cũng không để cô đi một mình.
Trong lúc Lục Yến Thần điều chỉnh nhiệt độ nước, Khương Dư Miên vẫn luôn ôm dính lấy anh, mắt thì nhắm tịt như đang tìm chỗ dựa để ngủ gật.
“Em là gấu túi hả?” Lúc này tâm trạng của Lục yến Thần đang rất tốt, giọng nói tràn ngập vui vẻ.
“Vâng.” Khương Dư Miên vẫn chưa ngủ, chỉ là mệt lười mở mắt nên cũng không thèm để ý ngại ngùng.
Thấy cô buồn ngủ nên Lục Yến Thần không trêu cô nữa, anh nhanh chóng tắm qua cho cô rồi lau khô, khoác áo choàng tắm rồi dẫn cô về giường.
Khương Dư Miên chui vào trong chăn, vừa dính giường đã ngủ.
Lục Yến Thần đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau đó cúi người hôn lên khóe miệng, má rồi chóp mũi của cô, cuối cùng là giữa lông mày với tình yêu không gì sánh được.
***
Ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, Khương Dư Miên bị đói phải tỉnh dậy.
Nhìn trái ngó phải cũng không thấy ai, Khương Dư Miên ngồi dậy, cảm giác khó chịu sau khi vận động vẫn còn đó.
Hơn nữa, cả người cô còn không mặc gì cả.
Khương Dư Miên chợt nhớ, trước đây cô ở khác phòng với Lục Yến Thần, đồ dùng và quần áo vẫn đang ở trong phòng mình. Áo ngủ mặc lúc tối đã bị làm bẩn, cô cuộn mình trong chăn suốt đêm.
Khương Dư Miên nhìn quanh, kinh ngạc phát hiện ở đầu giường có một bộ quần áo nên vội vàng lấy mặc vào.
Cô đang định về phòng thì thấy Lucky Star đi ra từ phòng khác và tự động mở khi nhắc cô lấy bữa sáng bên trong ra. Lần đầu tiên Khương Dư Miên thấy được sự tiện lợi của Lucky Star nhưng cô vẫn chưa rửa mặt.
Khương Dư Miên mở cửa, suýt thì đụng phải Lục Yến Thần đang đi tới.
Trông thấy anh, trong đầu tự hiện lên hình ảnh dây dưa tối qua, mặt Khương Dư Miên nóng lên, sau đó nghe thấy anh hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Khương Dư Miên vô thức che miệng: “Em vẫn chưa đánh răng rửa mặt.”
Lục Yến Thần bước tới hai bước: “Trong phòng có, em có thể rửa mặt ở đây luôn.”
“Hả?” Từ khi nào mà trong phòng ngủ chính của anh lại có độ vệ sinh cá nhân của cô vậy?
Co quay lại nhìn, trước bồn rửa là đồ vệ sinh cá nhân cô hay dùng, còn có mấy cái chai lọ dùng để dưỡng da.
Không cần nói cũng biết Lục Yến Thần đã lấy chúng tới đây.
Bụng đói đến mức sôi ùng ục, nghĩ đến bữa sáng Lucky Star mang tới, Khương Dư Miên cầm đồ rửa mặt thường dùng nhanh chóng rửa cho xong.
Cô uống một hơi hết bát cháo, mới nhớ tới chuyện khác: “Anh lấy đồ của em sang đây làm gì?”
“Hả?” Câu hỏi của cô nằm ngoài dự đoán, một lát sau Lục Yến Thần kiên nhẫn trả lời: “Ở chung.”
“Uầy, trước kia chúng ta không tính là ở chung hả?” Khương Dư Miên hỏi rất chân thành, từ trước đến nay cô chưa từng nghiêm túc phân biệt hai người. Cô cho rằng sống ở biệt thự Thanh Sơn là ở chung, phòng ngủ của hai người cách nhau không xa nên gặp nhau rất tiện.
Lục Yến Thần nói: “Việc sống chung mà em nghĩ khác với anh.”
Đến giờ Khương Dư Miên mới hiểu sống chung mà anh nói là ngủ chung một giường.
Cô thật sự rất thích cảm giác ở bên Lục Yến Thần nên tạm thời không có ý kiến gì với chuyện này.
Vất vả lắm hai người mới đi tới được bước này, cho dù là tinh thần hay thể xác đều tràn đầy nhiệt huyết vì nhau.
Có một số thứ ăn mãi quen mùi, dù trời sáng hay trời tối, phòng ngủ hay thư phòng bầu không khí cũng trở nên mập mờ, một ánh mắt lơ đãng chạm nhau cũng tóe ra tia lửa.
Hôm đó Lục Yến Thần cho là thật nên ghi lại tất cả câu hỏi của cô, cũng thực hành từng cái để tìm được đáp án, hậu quả là Khương Dư Miên vì câu trả lời mà phải trả giá rất nhiều.
Đến lúc sắp không thể chịu nổi nữa, công việc đã cứu vớt cô.
Kỳ nghỉ tết kết thúc, Khương Dư Miên chính thức tham gia vào tổ dự án để nghiên cứu.
Hạng mục nghiên cứu lần này có liên quan đến y tế, các thiết bị y tế phục vụ con người. Sau khi làm rõ các yêu cầu về nguồn lực, tuân theo khái niệm an toàn và sáng tạo, đồng thời tiến hành kiểm soát chính xác dữ liệu theo từng giai đoạn.
Chu kỳ nghiên cứu và phát minh các máy móc sản phẩm y tế rất dài, Khương Dư Miên vừa mới gia nhập đã rất bận rộn. Thành viên trong tổ đều là người có thâm niên, Khương Dư Miên mới gia nhập muốn làm quen tình hình, người trẻ tuổi mới ra xã hội phải bỏ ra nhiều thời gian và cố gắng hơn người khác mới có thể nhận được sự tán thành của họ.
Bởi vì Khương Dư Miên vào nhóm muộn, không chỉ phải theo kịp tiến độ mà còn phải dành thời gian để bổ sung rất nhiều kiến thức. “Tự học sáng tối” mỗi ngày khiến cô có ảo giác mình đang quay lại lớp mười hai.
Lục Yến Thần mang một ly sữa bò tới, anh im lặng đứng sau lưng cô một lúc, Khương Dư Miên vẫn không hề hay biết.
Cô đọc tài liệu đến mức hai mắt mỏi nhừ, định đưa tay lên dụi mắt thì bị Lục Yến Thần ngăn cản: “Đừng dụi lung tung.”
Lúc này Khương Dư Miên mới biết anh tới.
Lục Yến Thần đưa ly sữa trong tay cho cô: “Đọc mệt rồi thì nghỉ ngơi đi.”
Khương Dư Miên bưng ly thủy tinh uống từng ngụm nhỏ, ngoài miệng xuất hiện một vệt sữa, đầu lưỡi cuốn phần sữa còn thừa vào miệng nhưng đến nửa chừng thì bị ngăn lại.
Lục Yến Thần rút khăn tay ra lau cho cô.
Khương Dư Miên lắc lắc ly sữa bò còn gần một nửa trong tay: “Vừa nãy em uống rất nhiều nước, giờ không uống nổi nữa.”
Lục Yến Thần chìa tay ra, Khương Dư Miên đưa cái ly cho anh.
Lục Yến Thần nắm chặt cái ly, hơi ngửa đầu không hề ghét bỏ mà giải quyết nốt chỗ sữa bò còn lại.
“Mệt thì nghỉ một lát đi.”
“Còn vài trang nữa, em muốn đọc cho xong.”
Ở mức độ nào đó, cô và Lục Yến Thần là cùng một loại người, tập trung vào sự nghiệp của mình, mỗi ngày cần cù chăm chỉ, trong đầu lúc nào cũng đầy ắp số liệu. Cuộc sống như vậy duy trì gần một tháng, Khương Dư Miên mới dần khôi phục lại.
Dần dần, thời gian của cô được điều chỉnh lại, buổi tối không cần phải tăng ca đọc tài liệu nữa, cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống bình thường và… hẹn hò.
Hai người đều không có kinh nghiệm yêu đương, bắt đầu thử tiến hành hẹn hò theo các đôi tình nhân bình thường, thế rồi sau đó họ phát hiện không phải cái nào cũng phù hợp với tất cả các cặp đôi.
Bữa tối dưới ánh nến cố tình theo đuổi bầu không khí, hương vị còn không tốt bằng đầu bếp được mời tới biệt thự Thanh Sơn.
Xem phim, Khương Dư Miên chọn một bộ phim mới đang rất hot, trong rạp đầy người và luôn có người vô tình gây ồn ào. Thế là hai người về nhà, nằm trong phòng chiếu phim độc lập, vừa yên tình vừa thoải mái.
Liên tục đá phải mấy tấm sắt, Khương Dư Miên gối lên đùi anh đưa ra kết luận: “Em cảm thấy mấy cái khoản hẹn hò bên ngoài không thích hợp với chúng ta.”
Lục Yến Thần nhéo khuôn mặt cô, mỉm cười nói: “Anh cũng cảm thấy bên trong thích hợp hơn.”
Khương Dư Miên ngồi dậy nhanh như chớp, ngồi sang cái ghế sofa khác, không muốn thừa nhận mình đã biến thành cô gái cái gì cũng biết.
Hơn nữa, cô nhìn thấy ánh mắt như muốn bắt giữ con mồi trong mắt Lục Yến Thần, rất quen thuộc cùng rất… nóng bỏng.
Tháng trước bận rộn, Lục Yến Thần rất ít khi quấy rầy cô, trừ khi thỉnh thoảng cô không cẩn thận lăn vào lòng anh khiến anh có phản ứng, sau đó anh mới dỗ dành cô giải quyết giúp mình. Điều này khiến Khương Dư Miên ảo tưởng rằng khả năng tự chủ của anh rất tốt.
Mãi đến hai ngày nay, cô cũng nằm xuống ngủ giống như trước, chẳng bao lâu sau đã bị lột sạch quần áo, tất cả những kiềm chế trước đây đều đi tong.
Khương Dư Miên vô cùng nghi ngờ rằng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì cô sẽ bị ép khô!
Thấy cô chạy còn nhanh hơn thỏ, Lục Yến Thần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn hỏi: “Chạy ra thế để làm gì?”
Khương Dư Miên:… Trốn anh.
Lục Yến Thần cong một chân lên, cánh tay trái khoác lên đầu gối, ngoắc tay với cô: “Lại đây, anh ôm em.”
Khương Dư Miên nhìn động tác của anh, nhìn thế nào cũng không thấy tư thế thích hợp để ôm.
Cô duỗi chân ra tìm đôi dép lê dưới đất: “Bỗng nhiên em nhớ còn vài tài liệu em chưa đọc xong.”
Vừa nãy ngồi với Lục Yến Thần nên dép lê cũng cách chân anh không xa. Lúc thấy hành động của Khương Dư Miên, anh còn nhanh hơn một bước dùng chân đẩy dép lê của cô ra xa hơn.
Anh nhìn thẳng Khương Dư Miên: “Có vấn đề gì, anh dạy em.”
Nhìn dép lê đã xa tầm với, Khương Dư Miên ngồi xuống ghế sofa: “Em có thể tự học.”
Lục Yến Thần lại cười: “Anh dạy em, học sẽ nhanh hơn nhiều.”
Quả nhiên cô vẫn không thể chạy thoát, bị người kia đè xuống ghế sofa. Lục Yến Thần thực hiện lời hứa, anh thì thầm bên tai cô từ ngữ chuyên môn liên quan đến dự án, nói là giúp cô học tập.
Lúc đầu cô còn nghe rõ ràng đến lúc sau, giọng của cô át tiếng giảng bài của Lục Yến Thần, cả người mềm thành một vũng nước, nào có tâm trạng để tập trung học tập nữa.
Từ ngữ phản kháng vỡ vụn trong cổ họng: “Đừng mà, đừng làm em phân tâm.”
Lục Yến Thần sửa lại: “Cái này gọi là tiết kiệm thời gian, làm ít được nhiều.”
Đặc biệt ngày mai là ngày nghỉ cuối tuần, người kia càng không kiêng nể gì cả.
Lúc thật sự bị kéo theo, khoái cảm thân thể truyền thẳng đến đại não. Lục Yến Thần cố ý dừng lại, Khương Dư Miên cực kỳ khó chịu, không nhịn được thúc giục: “Anh, vào đi.”
“Vừa nãy đọc đến đâu rồi? Người đàn ông ra vẻ đứng đắn: “Anh đã đồng ý sẽ dạy em thật tốt, không thể nuốt lời được.”
Lòng Khương Dư Miên như bị mèo cào, hét lên: “Em không học được.”
Ngón tay của Lục Yến Thần dừng lại ở chỗ xương hồ điệp: “Bỏ dở nửa chừng không phải là học sinh ngoan.”
Khương Dư Miên thút thít lắc đầu: “Em không muốn làm học sinh ngoan.”
Lục Yến Thần nhích lại gần cô một chút: “Còn nhớ lúc nãy anh đã nói gì với em không?”
Khương Dư Miên vươn tay ôm lấy anh.
Lục Yến Thần cúi đầu hôn lên xương hồ điệp, cuối cùng cũng lấp đầy cô.
Những ngày này kéo dài suốt hai tuần Khương Dư Miên bắt đầu hối hận với quyết định ban đầu.
Khi kỳ nghỉ thứ hai đến, Khương Dư Miên yếu ớt ngồi trước bàn trang điểm, nhìn quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm, có ý muốn thương lượng với Lục Yến Thần: “Em cảm thấy phòng ngủ lúc trước khá là thoải mái, chúng ta đã ở rất gần nhau rồi, có thể cho đối phương chút không gian riêng tư được không?”
Lục Yến Thần ngẩng đầu lên liếc cô một cái, còn chả buồn nói lời phản bác.
“Tục ngữ nói, khoảng cách tạo nên cái đẹp.” Khương Dư Miên lau kem dưỡng mắt, xoa nhẹ hai lần xung quanh: “Em cảm thấy làm người cần phải biết kiềm chế. Chúng ta có thể dựa theo nguyện vọng của hai bên mà thỏa thuận thời gian, lúc cần củng cố tình cảm thì lại ở cùng nhau.”
Lục Yến Thần đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu lên từ đống số liệu lít nha lít nhít: “Đề nghị này của em cũng khá thú vị.”
Nghe anh đáp lời, Khương Dư Miên vui vẻ quay đầu, rèn sắt khi còn nóng: “Đúng không, anh cũng đồng ý, vậy chúng ta…”
Lục Yến Thần nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích, cong môi lên: “Rõ ràng là người yêu nhưng lại muốn làm bạn tình.”