Editor: Diệp Hạ
Blogger này khá nổi tiếng, là blog giải trí chuyên đăng những mẩu chuyện và video hài hước.
Trong những năm đầu, lưu lượng truy cập rất mạnh, nội dung biên tập cũng trau chuốt, bài nào cũng có tương tác rất cao, các bình luận và lượt thích đều ở mức trên dưới năm mươi ngàn.
Cho tới bây giờ đại khái là đã “hết thời”, tần suất đăng bài cao hơn lúc trước gấp ba bốn lần, nhưng tương tác bình quân chỉ được tầm hơn một ngàn, đặt dưới con số mấy chục triệu fan nhìn cực kỳ trào phúng.
Nhưng lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, lượng fan có, chỉ cần có thể chọc đúng chỗ, các fan già vẫn sẵn sàng đóng góp một lượng nhỏ lưu lượng cho.
Cũng tỷ như bài viết hôm nay, số lượng bình luận tăng cao, đã gần đến mười ngàn.
Có tổng cộng chín tấm ảnh.
Ba tấm là thiết kế sân khấu, ba tấm là khung cảnh nhân viên công tác cùng người chơi, còn có ba tấm chụp lại toàn bộ hiện trường rầm rộ.
Giang Cảnh Bạch cũng không cố ý làm nổi bật gì.
Y đứng bình thường trong đám người, khi thì ngẩng đầu nhìn màn hình LED, khi thì quay đầu cười nói với người đàn ông đứng cạnh, có khi là vừa vặn đi qua một người chơi thử, ảnh chụp được một phần gò má với nụ cười rạng rỡ.
Rõ ràng y chỉ chiếm một chút vị trí bằng cái móng tay trên ảnh, nhưng màu tóc cùng ngũ quan lại nổi bật hơn hết thảy người đi đường, lại phối hợp với người đàn ông bên cạnh, sức hấp dẫn tăng gấp đôi.
Chuyện như vậy không tính là xâm phạm hình ảnh, cũng không tiện nói gì.
Giang Cảnh Bạch nằm ở trên giường, lần lượt lật xem hết thảy bức ảnh, xác nhận mình và Nam Việt không bị chụp quá rõ ràng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lo lắng nhìn bình luận phía dưới.
Fan blogger cũng không phải dạng vừa, bình luận còn muốn hài hước hơn.
[Trước đây tui cảm thấy mình không thể cưỡng lại mấy anh trai biết nhảy, giờ nghĩ lại rồi, anh trai không biết nhảy cũng không cưỡng lại được:)]
[Nam sinh đi cùng nam nhân, ai, một đôi quá tuyệt. Các bằng hữu đừng khách khí, trực tiếp cắm tui ở giữa hai người, trói chặt lại, tuyệt đối đừng quan tâm đến sống chết của tui.]
Vốn Giang Cảnh Bạch muốn xem có ai nhận ra mình như Lâm Giai Giai không, ngón tay lướt trên màn hình mấy cái, cuối cùng bị những câu này chọc cho dở khóc dở cười.
Nụ cười trên mặt y còn chưa ngớt, Nam Việt đã tắm xong đi ra, gõ nhẹ lên đầu Giang Cảnh Bạch một cái.
Giang Cảnh Bạch theo bản năng biện giải: “Em muốn chờ anh ra rồi ngủ, không định chơi nhiều đâu.”
Có lúc Nam Việt thật giống một người cha, cứ không biết mệt mà quản việc y ngủ trễ chơi điện thoại.
Nam Việt cười cười, hắn có nói là không cho y chơi sao?
“Đừng nằm,” Nam Việt đè điện thoại Giang Cảnh Bạch đang cầm xuống ngực y, “Không tốt cho xương cổ.”
Nằm nghiêng áp bức dây thần kinh thị giác, nằm thẳng áp bức động mạch, cái nào cũng không phải thói quen tốt.
“Chỉ lần này thôi.” Giang Cảnh Bạch tắt điện thoại, thương lượng với Nam Việt.
Ngồi xe lâu như vậy, thành thật mà nói mông của y tê rần rồi, thực sự quá mệt mỏi, giờ trừ nằm ra không muốn làm gì hết.
Nam Việt ngồi vào đầu giường, vừa chỉnh điều hoà vừa nói: “Mệt thì nhanh đi nghỉ.”
Miệng thì nói như vậy, nhưng lại không tắt đèn nhỏ đi, để lại một tia sáng cho Giang Cảnh Bạch chơi điện thoại.
Giang Cảnh Bạch hiểu tâm tư của đối phương, cười khanh khách ngoắc ngoắc Nam Việt lại: “Lại đây chút, cho anh xem cái này.”
Điện thoại của Giang Cảnh Bạch đang sạc, dây không đủ dài để có thể kéo sang tới bên kia.
Y đổi thành tư thế nằm nghiêng, một tay chống mặt một tay đặt điện thoại ở cuối gối.
Nam Việt nghiêng người lại, hai tay chống bên cạnh Giang Cảnh Bạch, hoàn toàn nhốt người dưới thân mình.
Thời gian thân mật đã lâu, Giang Cảnh Bạch cũng đã quen bị khí tức của người đàn ông vây lấy, không đỏ mặt nữa.
Đầu tiên y lướt lên để Nam Việt nhìn rõ bài viết, sau đó nhanh chóng lướt xuống, chỉ vào một bình luận trong đó, ra hiệu Nam Việt đến xem.
Người bình luận tên là “Chàng béo đã từng gầy”, câu từ viết đúng quy củ, không ngớ ngẩn* cũng không pha trò*: [Người đàn ông bên cạnh anh trai tóc vàng….. giống sếp của công ty chúng tôi ghê, liếc mắt một cái mà đã cảm thấy rất sợ hãi, nhìn kỹ lại thì hmm… có lẽ trẻ ơn so với sếp.]
(*Sa điêu – 沙雕: đồng âm với 傻屌 ~ ngu ngốc, ngớ ngẩn. [mọi người nhớ cái này nhé tại vì phía sau sẽ còn nhắc đến, mà mình thì không biết thay bằng gì]
*泥石流: thuật ngữ internet, ý nói một người rất hài hước, nhưng thực chất đây là một kiểu chế giễu)
Mọi người cũng lanh lợi tràn vào.
[Ha ha ha ha đừng yên tâm quá sớm nha, nói không chừng đó chính là ông chủ công ty của bồ đó.]
[Ông chủ lớn mà đi dạo triển lãm, ay, sao thấy có chút đáng yêu?]
[Bạn học bên trên nộp bài hơi thiếu rồi nha, phải là bá đạo tổng tài đích thân bồi bạn trai nhỏ xinh đẹp đi chơi, độ ngon miệng lập tức level up.]
Mỹ nhân cùng tổng tài có thể coi là thể loại tiểu thuyết rất phổ biến, cũ hay mới không quan trọng, đại đa số người đều thích cái này.
Bình luận càng lúc càng tăng, đã dần lệch khỏi đường đi ban đầu.
Chàng béo đã từng gầy đúng lúc xuất hiện, giữ gìn hình tượng của sếp mình: [Không không không dám chắc không phải ha ha ha, sếp của chúng tôi rất cuồng công tác, ngày nào cũng rất bận rộn, sao mà có thời giờ đi tham gia trò vui chớ. Hơn nữa anh trai trong hình nhìn trẻ hơn sếp nhiều, cũng có thể là do phong cách ăn mặc, nhưng mà thật đẹp trai.]
Câu trả lời này ngay lập tức được hưởng ứng, người phía sau còn trêu hắn to gan, lại dám nói sếp mình không được trẻ.
Chủ yếu là Giang Cảnh Bạch muốn cho Nam Việt xem bình luận này nên chỉ lướt đến đây thôi, không đi xuống nữa.
Đầu ngón tay y lướt qua “trẻ tuổi” “phong cách ăn mặc” cùng “đẹp trai” một lần, mắt sáng lấp lánh nhìn Nam Việt, dường như đang chờ khích lệ.
Bộ quần áo đó là y phối cho Nam Việt.
Xuống chút nữa là một bình luận đặt câu hỏi: [Xin hỏi công ty của vị huynh đài ở đâu? Nếu sếp của các bạn nhìn giống vị trong hình thì tôi quyết định ngày mai sẽ nộp CV vào!!]
Nam Việt đảo mắt qua, nhận ra có vài tình huống có lẽ sẽ phát sinh, lông mày hơi nhíu lại.
Hắn bình tĩnh xoa xoa tóc Giang Cảnh Bạch, sau đó cúi người đặt vài nụ hôn nhỏ vụn lên khoé mắt y xem như đáp lại.
Giang Cảnh Bạch bị hôn đến híp mắt, Nam Việt thừa dịp y không chú ý lướt bình luận xuống một đoạn nhỏ.
Chàng béo đã từng gầy quả nhiên không ngoài dự đoán của Nam Việt, một phút trước đã trả lời tên của một công ty con, chính là công ty Nam Việt nói với Giang Cảnh Bạch lúc xem mắt.
Khác công ty thì thì miễn cưỡng có thể chối, nhưng cùng một công ty thì quá đáng ngờ.
Du͙ƈ vọиɠ cầu sinh bộc phát, Nam Việt lập tức lướt bình luận lên.
Loại weibo này cũng chỉ như phù dung chớm nở, nhiều nhất ba ngày sẽ hạ nhiệt, nhưng nhìn tình hình bây giờ, hiển nhiên không thể tùy ý để nó ở chỗ này, ít nhất không thể thả mặc tất cả các bình luận không quản.
Đã hơi muộn, Nam Việt ôm Giang Cảnh Bạch ngủ, định ngày mai gọi điện thoại cho Cảnh Văn Khuynh.
Đối phương quanh năm giao thiệp với truyền thông, xử lý loại vấn đề này sẽ tiện tay hơn hắn.
Sở dĩ Nam Việt không tìm người bây giờ, một là vì đã khuya, không tiện lấy cớ làm việc, hai là hắn sợ mình rời mắt một cái, Giang Cảnh Bạch sẽ đọc hết bình luận mất.
Nam Việt cân nhắc rất nhiều, cố gắng vững vàng.
Chỉ là hôm sau hắn còn chưa kịp ra cửa, Cảnh Văn Khuynh đã gọi điện thoại đến.
_______
Chương này ngắn đến thần kỳ luôn