Tình Yêu Quý Tộc
Chương 43
Đó là sơ lược kế hoạch của buổi lễ, cô cần nắm rõ và tham gia tổ chứcbuổi lễ. Mặc dù nói cho oai thế thôi chứ thật ra cũng chỉ là làm vàiviệc lặt vặt.
Xem xong tài liệu đó cô lại tiếp tục nghiên cưa bản thiết kế phòng hộitrường và phòng dạ hội. Càng xem càng hào hứng. LẦn đầu làm một việc như thế này làm cô cảm thấy hồi hộp, mặc dù có hơi run nhưng lại rất thúvị. Vừa cười vừa đọc kĩ bản thiết kế đó rồi cô thiếp lúc nào không hay.
Mở mắt từ từ ra, Xuân nhận ra là mình đã ngủ đi mất một lúc, trên tayvẫn còn cầm sấp tài liệu. Vội vàng đứg dậy nhìn vào chiếc đồng hồ.
4h45’
Cô hốt hoảng phóng như bay ra khỏi phòng. Vậy là cô đã ngủ 2 tiếng rồi.Đã tính là sẽ đi lên trường sớm vậy mà ngủ quên mất. Vừa bực mình vừaxấu hổ, cô phóng như bay trên chiếc xe đạp của mình đến trường.
– Cháu chào bác. – cô vội chào bác bảo vệ rồi chạy thẳng vào trong sau khi “ném” tạm chiếc xe vào trong bãi giữ xe.
Đúng là sắp tới lễ hội có khác, mọi thứ đều được chuẩn bị rất kĩ lưỡng.Không khí của lễ hội cũng bắt đầu tràn ngập khắp mọi nơi. Khẽ mỉm cườivì hào hứng, Xuân bước nhanh về phía văn phòng hội học sinh.
Cạch……
Xuân đẩy cánh cửa bước vào và ngay lập tức thu hút được sự chú ý của nhiều người trong phòng.
– Em về rồi sao? – Minh cười nồng nhiệt chào cô.
– Dạ. – cô mỉm cười chào lại.
– Tới hơi trễ nhưng không sao. Cô hãy xử lí nốt sấp giấy mời này đi. – Băng lạnh lùng nói mà không nhìn cô.
Khẽ cúi đầu chào rồi cô đi vào phòng làm việc phía trong để hoàn thành nốt công việc.
Lúc bước vào, cô nhận ra là có Hà đang ở trong đó. Ôi, năm bông hồng gai nhưng giờ chỉ có một (thế cũng đủ chết rồi =.=) chứng tỏ là công việcphải bận rộn lắm.
Cô hơi cúi chào Hà nhưng đáp lại chỉ là cái lườm sắc lạnh của Hà. Côkhông nói gì mà cũng không ngạc nhiên cho mấy vì cô biết Hà cũng như bốn người kia cũng không ưa gì cô, chỉ cần họ không làm gì quá đáng là được rồi.
– Về rồi à? Nghe nói cô sẽ là người trang trí phòng dạ hội đúng không? – giọng nói hoàn toàn không một chút thiện cảm.
– Vâng. – cô đáp rất nhỏ.
– Vậy sao? Chúc may mắn. – Hà mỉm cười giả tạo trông đến kệch cỡm, ánh mắt của cô lộ rõ sự khó chịu dành cho Xuân.
Nói xong, Hà bỏ ra ngoài mà không thèm chú ý tới Xuân. Lắc đầu ái ngại,Xuân không biết phải nói gì mà quay lại công việc, quả thật cô cũng thấy hơi áy náy khi dành mất việc “tuyệt” nhất chứ. Thôi, biết sao được, côphải làm sớm để còn ra vườn hoa nữa. Hoa cho lễ hội chắc cũng sắp chuẩnbị đầy đủ rồi.
…………………………………
Công việc nhiều quá khiến Xuân mệt cả người, mới ngồi máy bay mấy tiếngliền mà giờ còn phải làm việc vất quả là mệt thật. Xoa bóp vai cho đỡmỏi rồi cô đứng dậy. Đã gần 8h rồi nhưng chắc không sao. Mở cửa sổ ra và hít thở không khí trong lành xong, cô quyết định đi ra vườn hoa. Bướctừ từ ra khỏi phòng, không quên tắt điện và chào mọi người ở đó, Xuânvui vẻ ra về.
Đi dọc con đường dẫn ra khu vườn, cô tận hưởng không khí trong lành.Thoang thoảng trong gió mang theo mùi hương của cây cỏ, hơi lạnh củanhững này cuối năm làm cho con người thấy hơi cô đơn. Nhưng không hiểusao lúc này cô lại thấy thích cái cảm giác kì lạ đó.
Cạch……
Xuân đẩy nhẹ cánh cửa đi vào trong nhà kính. Cô trố mắt ra vì ngạcnhiên. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị gần như xong xuôi rồi. Các bông hoađược chăm chút khá kĩ lưỡng và cũng bắt đầu nở. Màu sắc rất phong phú đa dạng, chủng loại cũng thế, có nhiều loại mà cô cũng không rõ. Thích thú lượn một vòng quanh khu vườn một lúc và chìm đắm trong đó.
An empty street, an empty house……
Tiếng chuông điện thoại, làm Xuân chợt tỉnh.
– Alo. – cô trả lời.
– Em chưa về sao? – giọng nói ấm áp ở đầu dây bên kia giúp cô nhận ra đó là Phong.
– Dạ. – cô nhìn đồng hồ và phát hoảng. Hơn 9h rồi. – Vâng, em về.
– Ừm, anh đợi em ở cổng trường. – anh nói.
– Nhưng còn xe đạp của em.
– Không sao. Để đây cũng được. Ra nhanh anh đợi.
– Vâng.
Nói xong cô cúp máy rồi bay vội ra khỏi nhà kính mà không hề hay biết ở đó đã có người.
– Tao không chấp nhận việc con nhỏ đó có thể nhận được việc đó. – mộtđứa con gái tức tối nói, tay giựt phắt một cành hoa – Quyên.
– Tao biết tao cũng như mày thôi. – một giọng đanh đá của Linh xen vào.
– Hừ, ghét thì ai mà không ghét. Tao chắc chắn, mọi việc sẽ không dễdàng như thế. – một giọng nói chanh chua xen vào với một sự căm ghétkinh khủng mà không ai khác là Hà.
– Mày định làm gì? – Linh hỏi.
Không trả lời câu hỏi đó mà Hà chỉ nhéch mép lên cười – một nụ cười đắc chí và độc ác.
– Ai biết được. – Hà “ngây thơ”.
Đưa chiếc điện thoại lên và gọi điện thoại cho một ai đó trước ánh mắttò mò của Linh và Quyên. Ngước nhìn bầu trời đêm đang bắt đầu mưa.
– Ta muốn…..
Trong màn đêm đang buông xuống, giọng nói cay nghiệt của một đứa con gái đang bắt đầu chìm trong tiếng mưa nhưng như thế lại càng khiến cho nócàng trở nên xấu xa hơn nhiều…….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!