Tỏa Băng Tâm - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Tỏa Băng Tâm


Chương 8


Cuối tháng ba, Mạc Kỳ trở lại.

Ta mới biết rằng, Vân Hạc suýt chút nữa đã tìm thấy Phong cô nương, kết quả là một sai sót ngẫu nhiên, vẫn chưa thể gặp được.

Mạc Kỳ cảm khái nói: “Thuộc hạ cũng thật không ngờ thế tử lại là người thâm tình như vậy, Phong cô nương cũng đã gặp qua thế tử, nếu là người khác, mấy ngày này trời lạnh cóng, sợ là sẽ sớm bỏ cuộc.”

Thật ra từ khi còn bé, ta chưa xác thực chưa bao giờ thấy Vân Hạc để tâm đến bất kỳ cô nương nào nhiều như vậy.

Mạc Kỳ tiếp tục nói: “Phong cô nương am hiểu kiếm thuật, nghe nói ngay cả Dao Y bên cạnh phu nhân cũng không phải là đối thủ của nàng. Thế tử nói, người không sợ nàng gặp nguy hiểm, thế tử chẳng qua chỉ muốn gặp nàng, nhưng nàng luôn trốn tránh.”

Linh Tê kinh ngạc: “Ngay cả Dao Y cũng không phải là đối thủ của nàng sao? Vậy thì cũng lợi hại quá rồi.”

Mạc Kỳ cười: “Không sai, e rằng cả ta và ngươi đều không phải là đối thủ của nàng. Có điều thế tử nói, đợi sau khi trợ giúp chủ tử xong việc thì sẽ tiếp tục tìm nàng, nàng cũng sẽ không thể trốn tránh thế tử cả một đời. Một ngày nào đó, thế tử sẽ tìm được Phong cô nương.”

Ta gật đầu: “Biểu ca đã không bỏ cuộc, vậy có nghĩa là duyên phận của bọn họ chưa cạn, sau này, nhất định sẽ gặp được nhau.”

Tình hình của ngũ ca bây giờ, Mạc Kỳ cũng không quá rõ ràng, ngũ ca bên kia chỉ truyền tin để Mạc Kỳ và Linh Tê bảo vệ ta cho tốt, nếu muốn rời khỏi Bắc Lương, có thể đi đến Phong huyện, về phần Đại Tề và Nhạc quốc, không có nhiều điều để nói.

Mạc Kỳ hỏi: “Công chúa hiện tại có dự định gì?”

Ta nhớ lại những lời Nghiêm Hủ nói hôm đó, đỡ trán nói: “Thời gian này nhị điện hạ ở Nguyên Châu, chúng ta sẽ không đi.”

Buổi chiều, Tống Cẩn đến gặp ta, mang theo tin tức từ trên kinh.

Hóa ra đúng như những gì Nghiêm Hủ lo lắng, trong cung tìm đến Tú Sơn tiên sinh, sau khi bắt mạch bình an cho đế hậu, còn thật sự muốn để Tú Sơn tiên sinh đi đến hoàng trang chữa bệnh cho ta. Chỉ là Tú Sơn tiên sinh đã tiếp nhận giao phó của Tống Cẩn, giúp che giấu chuyện ta không có ở hoàng trang.

Tống Cẩn nói: “Ta và nhị điện hạ cũng đã nói về chuyện này, nhưng dù lần này sư phụ ta che giấu được, sau này cũng khó có thể đảm bảo được không có ai nghi ngờ, nhị điện hạ hiện tại ở Nguyên Châu động tác cũng lớn, muội phải cẩn thận một chút.”

Ta gật đầu.

Nghĩ đến đây, ta hỏi: “Tống Cẩn, loại thuốc nhuyễn hương tán này, thường mua ở đâu được?”

Một tia ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Tống Cẩn: “Tiểu Vân, muội hỏi cái này làm gì?”

Ta đáp: “Người hạ dược ta lúc đó vẫn luôn chưa được tìm thấy, bây giờ hai hộ vệ của ta đều ở đây, Nghiêm Hủ đã đưa họ cho ta, an toàn của ta đương nhiên không vấn đề gì. Cho nên ta muốn để Linh Tê và Mạc Kỳ cũng đi tra xem, có thể tìm ra được manh mối gì không?”

“Thuốc này, ngoài chợ không có bán để mua. Nếu muốn mua, phỏng chừng phải đến mấy nơi như chợ đen, nhưng từ nơi đó, sợ cũng rất khó tra.”

Tống Cẩn cười cười: “Muội hình như không tin nhị điện hạ, nhưng ta tin, hắn nhất định sẽ bắt được người hãm hại muội.”

Ta cười khổ: “Ta cũng hi vọng như vậy, nhưng gần đây hắn cũng bận, ta cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà đi làm phiền hắn.”

Tống Cẩn đứng bên cạnh ý vị thâm trường nói: “Có lẽ trong mắt hắn, đây không phải là chuyện nhỏ…”

Ta bĩu môi, lần trước đi đến còn suýt đ.á.n.h nhau với hắn, bây giờ ta vẫn giữ trạng thái hòa bình, đợi hắn xong việc thì lại lập kế hoạch là được.

Linh Tê đã tra xong tin tức về nhà Vương Như Quân, Vương gia hiện giờ, thật sự chỉ còn mấy cửa hàng tơ lụa, mà làm ăn cũng không tốt lắm.

Ta hỏi: “Thương nhân bán tơ lụa ở Nguyên Châu cũng không có bao nhiêu người, sao làm ăn của nhà nàng ta lại như vậy?”

Linh Tê đáp: “Các thương nhân bán tơ lụa khác mỗi năm đều đổi mới các kiểu hoa văn, nhưng nhà nàng ta mấy năm rồi đều chỉ sử dụng một mẫu hoa văn, cũng chỉ có một vài bà lão không để ý đến kiểu dáng hoa văn mới mua, các cô nương sao có thể muốn mua?”

Ta luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, mỗi lần Vương Như Quân trang điểm ăn mặc, đều không hề giống nữ tử xuất thân từ một thế gia bình thường.

“Trong nhà nàng ta còn có ai?”

Linh Tê đáp: “Trong nhà còn có một ca ca, nhưng nghe nói cả ngày ăn chơi nhàn rỗi, không quan tâm nhiều đến việc buôn bán tơ lụa.”

“Không quan tâm nhiều đến việc buôn bán tơ lụa?”

Ta và Linh Tê nhìn nhau, “Vậy có nghĩa là, nhà bọn họ có thể còn những việc làm ăn khác kiếm được nhiều tiền hơn so với buôn bán tơ lụa.”

Đã là một chuyện làm ăn tra không ra, tất nhiên cũng sẽ không nhìn thấy rõ.

Thương nhân bán tơ lụa, chẳng qua chỉ là một vỏ bọc mà thôi.

Nghiêm Hủ đã tra đến muối lậu, cũng tra được thêm nhiều thứ khác.

Ví như một số thương hộ bán muối lậu, vì không thể chịu nổi tra tấn dã man, đã khai ra không ít quan chức ở Nguyên Châu.

Cũng có một số thương hộ đã thừa nhận bản thân vận chuyển lậu quặng sắt đến Đại Tề, Nhạc quốc, thậm chí Man Cảnh, mà sở dĩ có thể vận chuyển lậu thành công, cũng đều nhờ sự tiếp tay tương trợ của một số quan chức.

Do đó, toàn bộ quan chức ở Nguyên Châu đều đang thấp thỏm sợ hãi.

Huệ Tâm mỗi ngày đều tới nói ta nghe một số tin tức, chẳng qua là chưởng quỹ của cửa hàng nào đó đã bị bắt.

Kết quả hôm nay, nàng lại thần thần bí bí đem đến một bức họa cho ta xem.

Mở trục cuốn ra, một bức họa sông núi tráng lệ hiện ra trước mắt.

Ta không nhịn được tán thưởng: “Bức họa này thật sự không tệ.”

Nhưng người vẽ nó không đề lạc khoản, chỉ tùy tiện ấn một con dấu xiêu xiêu vẹo vẹo vào.

*Lạc khoản: Phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.

“Cốc Xuân Sinh.”

Huệ Tâm nhíu nhíu mày: “Tỷ tỷ đã nghe nói qua người này rồi sao?”

Ta lắc đầu: “Nhưng có lẽ là một người thú vị, muội lấy bức họa này từ đâu?”

Huệ Tâm cười nói: “Đương nhiên là Tư Phong đưa cho ta rồi, hắn nói bức họa này không dễ dàng, nhưng lại không nói cho ta biết không dễ chỗ nào, chỉ để ta tỉ mỉ thưởng thức, nên ta đem đến cho tỷ tỷ xem.”

Ta cười: “So với vẽ tranh, ta ngược lại hay viết chữ hơn, có điều bức họa này quả thật vẽ rất đẹp, ý cảnh sông núi, là một kiệt tác hiếm có.”

Ta nhìn dáng vẻ có chút ngượng ngùng của Huệ Tâm, nói đùa: “Muội và Lý công tử, có phải sắp có chuyện tốt rồi không?”

Huệ Tâm đỏ mặt: “Vẫn nên nghe theo trưởng bối trong nhà… Tỷ tỷ, Tư Phong còn vẽ hoa văn váy cho ta, mấy ngày trước ta đã đưa đến cửa hàng y phục, chiều hôm nay có thể đi lấy rồi… Ngày mai ta đi gặp hắn, thì… thì có thể mặc được rồi.”

Nói xong, Huệ Tâm cúi đầu nhìn bức họa, nhưng không thể che giấu sự ngọt ngào trên không mặt của mình.

Nhìn thấy nàng và Lý Tư Phong tâm đầu ý hợp, ta cũng thấy vui vẻ yên tâm, nữ tử tốt như Huệ Tâm, quả thật rất đáng được người khác yêu quý nâng niu.

Buổi chiều, ta đang ở trong phòng đọc sách, tì nữ của Huệ Tâm vội vội vàng vàng đến tìm ta, “Vân cô nương, không tốt rồi, tiểu thư ở cửa hàng y phục đối diện bị người khác bắt nạt, hôm nay lão gia, phu nhân, thiếu gia đều đã đi Nam thành rồi, cái này… cái này… cô nương…”

Ta bỏ sách xuống: “Mau đưa ta đến đó.”

Là Giang Tích Văn.

Huệ Tâm đi lấy y phục, đang định mặc thử xem vừa hay không thì gặp phải Giang Tích Văn cũng đi đến cửa hàng y phục.

Ai ngờ Giang Tích Văn lại nhìn trúng y phục trên người Huệ Tâm.

Giang Tích Văn muốn, Huệ Tâm không cho.

Lão bản cửa hàng nhát gan sợ chuyện, cũng thuyết phục Huệ Tâm đưa y phục cho Giang Tích Văn, nói sẽ làm lại một kiện mới cho Huệ Tâm sau.

Nhưng Giang Tích Văn lại nói, nàng ta không muốn mặc y phục giống người khác, bộ y phục này, sau này chỉ có nàng ta mới có thể mặc.

Nghe xong trong lòng ta cảm thấy rất tức giận.

Lúc ta theo Đào Đào bước vào cửa hàng y phục, tì nữ của Giang Tích Văn đang cầm kéo đi về phía Huệ Tâm.

Huệ Tâm vẻ mặt quật cường, liều mạng giữ chặt y phục.

Ta chạy đến đứng trước mặt Huệ Tâm, Giang Tích Văn đang nhàn nhã uống trà một bên quay mặt lại nói: “Ồ, hóa ra là Vân cô nương.”

Ta cười lạnh: “Đại tiểu thư nhà thái thú, ngay cả một kiện y phục cũng làm không nổi sao?”

Giang Tích Văn đặt chén trà xuống: “Không phải làm không nổi, là ta nhìn trúng kiểu dáng này.”

“Ngươi nhìn trúng thì là của ngươi sao? Đây lẽ nào là đạo lý của phủ thái thú các ngươi?”

Lão bản cửa hàng y phục ở bên cạnh chảy mồ hôi ròng ròng, không dám thở mạnh.

Ta nói: “Giang tiểu thư sợ là đã quên, thiên hạ này không phải họ Giang, mà là họ Nghiêm. Ngay cả quý nữ hoàng tộc trên kinh cũng không dám nói màu sắc hoa văn thiên hạ này chỉ một người được mặc, Giang tiểu thư ở Nguyên Châu mà mặt mũi còn lớn hơn hoàng gia.”

Những lời ta nói quả thật rất nặng, các cửa hàng y phục vốn mở cửa làm ăn, những người đi đường, đi ngang đều nhìn vào bên trong.

Sắc mặt Giang Tích Văn tái nhợt, bước lên phía trước, trầm trọng nói: “Vân cô nương sợ rằng ở chung với nhị hoàng tử mấy ngày đã quên mất bản thân là ai rồi, lúc trước ta cho ngươi thể diện, chẳng qua vì nể mặt thể diện của nhị hoàng tử, ngươi đi hỏi những người phía sau ngươi xem, hoa văn vải vóc ở Nguyên Châu này, cái nào không phải là ta chọn trước?”

Ta cười: “Thể diện của nhị hoàng tử?”

Ta cũng tiến lại gần một bước: “Giang tiểu thư xem mình có thân phận gì mà cho nhị hoàng tử thể diện? Lại có thân phận gì mà cho ta thể diện?”

Giang Tích Văn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi chẳng qua chỉ là một người bị nhị hoàng tử vứt bỏ, vậy mà còn dám đứng trước mặt ta…”

Ta ngắt lời nàng ta: “Làm sao Giang tiểu thư biết ta bị nhị hoàng tử vứt bỏ? Nhị hoàng tử thích ta, ta cũng thích hắn, chúng ta rất tốt. Giang tiểu thư lẽ nào vì từ trước đến nay vẫn chưa đến gần người nhị hoàng tử được, không có cơ hội bị bỏ rơi, lòng sinh đố kị, nên mới đến cướp đoạt y phục do hôn phu của người khác làm?”

Huệ Tâm nhẹ nhàng kéo ống tay ta, ta quay đầu nhìn nàng, nước mắt vẫn còn rơi không ngừng.

Ngoài cửa đã có vài người đứng vây lại xem.

Ta nhìn lên, phảng phất nhìn thấy trong đám người có một góc áo trắng thêu chim hỉ thước tinh xảo vụt thoáng qua.

Ta đoán không sai, Giang Tích Văn luôn cho mình cao hơn người khác một bậc, sao có thể chịu đựng được việc bị nhiều người vây xem xung quanh thế này?

Nhiều người xung quanh xì xào bàn tán, sắc mặt nàng ta trắng bệch, nhìn ta đầy hận ý: “Vân Nguyệt, ngươi đợi đấy.”

Ta hờ hững đáp một tiếng “Được”.

Giang Tích Văn đội mũ sa, vội vàng cùng tì nữ rời đi.

Ta quay đầu nâng Huệ Tâm, nàng nói trong nước mắt: “Tỷ tỷ… xin lỗi.”

Ta xoa đầu nàng: “Bảo vệ đồ của mình có gì mà không đúng, Giang Tích Văn mới là người cần phải xin lỗi.”

Ta nhìn y phục của nàng, cười: “Kiểu dáng của y phục này thật sự rất đẹp, chả trách muội lại thích như vậy”, Trong đầu ta chợt lóe lên góc áo trắng ban nãy, ta liền nói, “Muội cứ thử y phục trước đi, ta ra ngoài một chút, chút nữa đến tìm muội sau.”

Huệ Tâm gật đầu.

Đám người xem náo nhiệt đã giải tán hết, ta bước ra khỏi cửa hàng y phục, nhìn sang trái liền thấy một cửa hàng bán rượu.

Chỉ là chủ tiệm hình như không có ở đó.

Có lẽ ta đã nhìn nhầm.

Ta định xoay người rời đi, nhưng cánh tay bị một người kéo lại, cả người ta bị một lực kéo mạnh vào trong cửa hàng rượu.

Ta còn chưa kịp kinh ngạc, Nghiêm Hủ trên mặt đầy ý cười nhìn ta, tiện tay đóng nửa cánh cửa của cửa hàng rượu lại.

Hắn đẩy ta dựa vào tường, thấp giọng cười bên tai ta: “Hơn hai năm, ta vẫn luôn nghĩ rằng ta cưới được một con mèo ngoan, ai ngờ lại là giả heo ăn thịt hổ.”

Tuy ta không cựa quậy được, nhưng miệng cũng không tỏ ra yếu thế: “Nhị điện hạ đã nhường rồi, ta cũng tưởng rằng đã gả cho một con chó ngoan, ai ngờ lại là một con sói hoang ăn sạch không chừa một miếng xương.”

Hắn nhướng mày: “Ồ?” Sau đó cúi đầu thở nhẹ bên tai ta, “Vân nhi, nàng nói xem, ta ăn sạch không chừa một miếng xương như thế nào?”

Lưng ta kề s.á.t tường, hai tay chống lên ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Nhìn thì có vẻ như ngươi đang điều tra các thương hộ ở Nguyên Châu, kỳ thật cuối cùng là muốn tra… tra người đó…” Ta bĩu môi, lại đè giọng xuống thấp một chút, “Ngươi ở nhà người ta, cuối cùng còn muốn tính kế người ta, ngươi còn nói ngươi không phải là một con sói hoang ăn sạch không chừa một miếng xương sao?”

Trong mắt hắn dường ẩn hiện chút tán thưởng, không trả lời ta, chỉ thấp giọng nói: “Khuỷu tay của nàng thế mà lại xoay ra bên ngoài.”

*Khuỷu tay xoay ra bên ngoài: Chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.

Ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có xoay ra bên ngoài cũng không phải ta xoay, ngươi buông ta ra, chút nữa Huệ Tâm mua y phục xong sẽ tìm ta.”

Hắn làm như không nghe thấy, chỉ giương mày, bộ dạng có chút đắc ý: “Không xoay về ta thì còn xoay ra ai?” Hắn vén tóc trước trán ta, “Vừa rồi là ai ở trong kia nói thích ta?”

Ta: “…”

Vốn muốn để Giang Tích Văn không vui, mới cố ý nói như vậy.

Ai biết khi đó hắn cũng có ở đó đâu.

Ta không nhịn được nói: “Chẳng qua ta tùy miệng nói thôi, ngươi là một hoàng tử lại đi nghe nữ nhân cãi nhau, ngươi…”

Hắn nhún vai: “Ta vốn định đi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân…” Hắn nhìn ta, khóe miệng cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, “Ai ngờ hổ con nhà ta đã sớm đem đối phương ăn sạch, hoàn toàn không cho ta cơ hội ra trận, nếu ta vẫn ra tay tương trợ thì cũng thật bắt nạt người khác quá rồi.”

Ta lườm hắn một cái: “Ngươi thương hoa tiếc ngọc thì có.” Nói xong mới phản ứng lại, “Ai là hổ con nhà ngươi, ngươi mau buông ta ra, chút nữa sẽ có người đến, đây là cửa hàng của người ta, bị nhìn thấy thì phải làm sao…”

Ngoài cửa chính là đường lớn, lúc này người bên ngoài tuy không nhiều nhưng không lúc nào là không nghe thấy tiếng bước chân.

Hắn lại không chút để ý: “Bị nhìn thấy thì thế nào?”

Ta mở to mắt nhìn hắn, khẽ nói: “Vạn nhất truyền đến trong cung…”

Hắn cười, đưa tay ra, nhưng đột nhiên dừng lại trên không trung, hắn nhìn ra bên ngoài, con ngươi hắn tối sầm lại.

Ta nghi hoặc trong lòng, quay đầu nhìn ra phía cửa, nhưng lại không nhìn thấy gì.

Hắn nhẹ nhàng quay thẳng người ta lại, giọng nói của hắn mềm dịu không gì sánh được, ánh mắt nhìn ta tràn ngập tình ý.

Dường như vừa rồi lúc hắn nhìn ra phía cửa, sự sắc bén trong mắt hắn chỉ là ảo giác của ta.

“Vạn nhất truyền đến trong cung thì thế nào? Nàng sợ sao? Sợ chính phi từ Đại Tề của ta ở trong cung kia làm khó nàng sao?”

Hắn đang nói gì vậy?

Chính phi từ Đại Tề… Đó không phải là ta sao?

Hắn hơi cúi đầu, môi hắn cọ vào vành tai ta, thấp giọng nói: “Có người ở bên ngoài.”

Tuy kinh ngạc nhưng ta cũng lập tức sáng tỏ, người mà hắn ám chỉ…

Trong lòng không khỏi căng thẳng, bất kể bên ngoài là ai, e rằng đều không phải là người có ý tốt.

Cho dù ở cạnh nhau gần ba năm, hai người chúng ta vẫn có chút hiểu nhau ngầm, hắn ngẩng đầu nháy mắt với ta, ta đương nhiên hiểu được.

Có lẽ, hắn muốn ta phối hợp diễn với hắn.

Ta nhẹ đáp lại một tiếng “Ừm”.

Chỉ là hơi thở hắn thở ra cứ quanh quẩn bên tai ta, có chút ngứa ngáy, khiến cả người ta không khỏi run lên.

Vành tai ta bị hắn cọ môi nóng như lửa đốt, không cần nhìn cũng biết, lúc này nhất định là đang đỏ bừng bừng.

Hắn đứng thẳng, tiếp tục nhìn ta nói: “Nhưng nàng nói xem, nếu nàng ấy biết đến nàng, nàng ấy có ăn giấm chua không?”

*Ăn giấm chua: Ghen.

Ta ổn định tâm tình, suy nghĩ một hồi, phối hợp với hắn: “Đương nhiên là có rồi, nữ tử nào mà không muốn phu quân chỉ toàn tâm toàn ý với mỗi mình mình?”

Hắn nghe vậy thì ngẩn ra, lông mi rũ xuống, giọng điệu thất vọng: “Thật sao? Nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng thấy nàng ấy nổi m.á.u ghen.”

Hắn đúng là diễn rất sâu.

Ta chỉ đành nói: “Ngươi không thấy không có nghĩa là không có, có lẽ nàng ấy đã đập nát cả vại giấm sau lưng ngươi.”

Khóe miệng hắn nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời nhìn ta: “Vậy ta mua cho nàng một vại giấm mới, được không?”

Ta sửng sốt, quay đầu đi: “Mua cho ta làm gì? Ta không cần.”

Sau khi nói xong câu này ta lại cảm thấy không đúng, cái giọng điệu này… cảm thấy giống như ta đang cáu kỉnh ăn giấm chua vậy.

Ta thở dài trong lòng, đột nhiên cảm thấy mấy người xướng kịch cũng thật không dễ dàng.

Hắn nhướng mày, khóe mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Giận rồi sao?”

Ta không có năng lực diễn kịch được như hắn, hơn nữa lúc này ta sợ mình càng nói càng sai, thầm nghĩ phải kết thúc cuộc đối thoại này càng sớm càng tốt.

Ta dùng mắt ra hiệu với hắn: “Ngươi buông ta ra, chút nữa Huệ Tâm sẽ tìm ta, tìm không thấy sẽ không tốt.”

Nhưng khóe miệng hắn lại câu lên một đường cong đẹp đẽ: “Bị nhìn thấy thì thế nào? Nàng đến ở cũng ở chung với ta rồi, Huệ Tâm lẽ nào vẫn chưa biết nàng là người của ta sao?”

Ta: “…”

Đang không biết nên trả lời hắn thế nào, thì ta nghe thấy trên mái nhà truyền đến một tiếng động nhẹ.

Ta ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, liền nghe thanh âm ôn nhu của hắn: “Bây giờ ở Trương gia, buổi tối ngủ có ngon không?”

Trong lòng ta bối rối, cũng không biết nên trả lời hắn ngon hay không ngon.

Thân phận lúc này của ta, là tình nhân mới của hắn ở Nguyên Châu, đã là tình nhân thì phải diễn vai một con chim nhỏ nũng nịu nép vào lòng hắn mới đúng, tất nhiên phải yêu yêu kiều kiều nói ngủ không ngon.

Nhưng mà ta nói không được.

Suy nghĩ một hồi, chỉ lắp bắp nói: “Cũng… cũng được.”

Trong mắt hắn lộ ra chút mất mát, hắn giúp ta vén vài sợi tóc mảnh ra sau tai: “… Nhưng ta lại ngủ không ngon.”

Hắn có gì mà ngủ không ngon?

Cho dù ở chỗ hắn, vốn dĩ mỗi tối hai người chúng ta đều ngủ riêng, lúc nào ta cũng ngủ trước, ta ở đó hay không thì có liên quan gì tới việc hắn ngủ ngon hay không?

Nhưng nghĩ lại, bây giờ hai chúng ta đang diễn với nhau, hắn nói không có tình nhân ở đó hắn ngủ không ngon, hình như cũng hợp tình hợp lí.

Hắn thở dài, kiềm nén một tia ủy khuất.

“Vân nhi, ta nhớ nàng.”

Dù biết câu này chẳng qua hắn nói cho người bên ngoài cửa nghe, nhưng ta vẫn hơi choáng váng.

“Mỗi đêm ta đều ngủ không ngon… Vân nhi, ta rất nhớ nàng.”

Hắn đưa tay chạm nhẹ vào mặt ta: “Còn nàng thì sao? Nàng có nhớ ta không?”

Ta cắn môi: “… Nhớ.”

Hắn đến gần hơn, trong mắt hắn dường như có những vì sao rơi xuống: “Nhớ thật sao?”

Ta đột nhiên cảm thấy, vở kịch này của Nghiêm Hủ, có phải là đi hơi xa rồi không.

Nhưng lúc này ta đã dựa lưng s.á.t tường, muốn lui cũng không thể lui được nữa, chỉ có thể nhìn ánh mắt sáng rực của hắn: “… Thật sự nhớ.”

Ánh mắt hắn khẽ động, cũng không nói nữa, tay hắn chỉ men theo má ta đi xuống, giống như đang cẩn thận xem một bức họa, cuối cùng dừng lại ở cằm ta, nhẹ nhàng nâng lên.

Khi chóp mũi chạm nhau, đầu ta ầm một tiếng, vừa muốn đẩy hắn ra, liền nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt” mở cửa.

Cả hai chúng ta cùng lúc quay đầu lại, một hán tử to khỏe đẩy cánh cửa mà Nghiêm Hủ đóng một nửa, bước tới với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Ấy, vị công tử này, đến mua rượu sao?”

Nghiêm Hủ bước lên che trước mặt ta, cười nói: “Đúng vậy, hôm nay trời lạnh, ta và phu nhân muốn đi mua chút rượu uống cho ấm, đợi chưởng quầy đã nửa ngày rồi, có rượu gì ngon không?”

Hán tử kia to giọng cười: “Vậy công tử đến đúng chỗ rồi đấy.” Nói xong bước nhanh đến sau quầy hàng, lấy ra mấy bình rượu, hăng hái giới thiệu với Nghiêm Hủ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập thình thịch không ngừng, ai ngờ bàn tay phải dưới ống tay áo rộng của hắn đột nhiên nắm lấy tay trái ta kéo về phía quầy.

Vì thân thể ta yếu nhược, ngày thường ít uống rượu, đối với chuyện này cũng không có nhiều hứng thú.

Lần cuối cùng ta uống, là lúc ở cùng mấy người Tiến Bằng bọn họ vào đêm giao thừa lần trước.

Lúc đó ta vừa từ trên kinh đến Nguyên Châu, còn nghĩ rằng đã nhất biệt lưỡng khoan với Nghiêm Hủ, khó mà gặp lại nhau.

Không ngờ, tháng ba hắn lại dắt tay ta đi mua rượu.

Quả thật là thế sự khó lường.

“Muốn uống cái nào?”

Một giọng nói ấm áp xen lẫn lành lạnh cắt ngang mạch suy nghĩ của ta.

Ta sủng sốt nhìn Nghiêm Hủ, chỉ thấy trong mắt hắn hiện ý cười nhìn ta, dường như thật sự đang đợi ta trả lời.

Vẫn phải mua thật sao?

Chưởng quầy cũng nhìn ta với vẻ mặt tràn đầy tươi cười: “Phu nhân muốn mua loại rượu nào?”

Bởi vì vừa rồi lúc chưởng quầy giới thiệu rượu, ta lơ đễnh không nghe, chỉ đưa tay phải ra chỉ vào một bình màu hồng khói ở giữa: “Cái này.”

Ta thành thật cảm thấy bình này có vẻ đẹp.

Ai ngờ ta vừa nói xong, chưởng quầy sững sờ, Nghiêm Hủ cũng sững sờ.

Trong lòng ta nghi hoặc, bình rượu này lẽ nào có gì không ổn: “… Rượu này, không thể bán sao?”

Chưởng quầy lập tức cười nói: “Có thể bán, có thể bán, đương nhiên có thể bán.” Chưởng quầy nhanh chóng buộc nút trên chai bằng dây thừng, vừa đưa cho Nghiêm Hủ vừa nói, “Không nghĩ tới tôn phu nhân nhìn có vẻ yếu nhược, nhưng lại là nữ trung hào kiệt…”

Ta không hiểu tại sao, nhìn qua Nghiêm Hủ, lại thấy hắn hơi cúi đầu, hình như đang cố nhịn cười, lấy tiền đưa cho chưởng quầy.

Sau khi ra khỏi cửa hàng rượu, ta hỏi: “Chưởng quầy kia nói vậy là ý gì?”

Nghiêm Hủ đáp: “Không có gì, nàng còn nhớ tên của rượu này không?”

Ta: “Hả?”

Hắn cười bất lực: “Biết ngay là nàng không nhớ.”

Hắn đưa rượu cho ta: “Nàng cứ đem rượu về trước.” Sau đó hắn ghé s.á.t tai ta, thì thầm: “Đợi khi nào chúng ta uống, ta sẽ nói cho nàng biết tên.”

Ta đơ ra một lúc, cảm thấy rượu này giống như một củ khoai nóng bỏng tay, “Kỳ thật ta cũng không uống nhiều rượu, không bằng ngươi đem về cho Chí Chính bọn họ uống…”

Ánh mắt hắn khẽ động, cười nói: “Rượu này, Chí Chính thật sự uống không được.”

Chẳng qua chỉ là một bình rượu, còn thần thần bí bí như vậy.

Ta giật nhẹ tay mình khỏi lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Kịch… diễn xong chưa? Ta về đây.”

Hắn không nói gì, nhưng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay ta, tay ta vốn đã bị hắn nắm chặt đến đổ mồ hôi, bây giờ như này lại có chút khó chịu.

Ta định nói lại lần nữa thì hơi ấm bao quanh bàn tay trái của ta đột nhiên biến mất, lòng bàn tay bị gió thổi lạnh buốt.

Hắn buông ta ra, nhìn ta đáp: “Được.”

Ta ngước mắt nhìn hắn, trong con ngươi của hắn phủ một tầng dịu dàng mỏng.

“Giữ kĩ rượu, chờ ta.”

Ta không còn cách nào khác đành phải cầm bình rượu đi tìm Huệ Tâm, Huệ Tâm nhìn thấy liền kinh ngạc: “Vân tỷ tỷ, tỷ… sao tự nhiên lại đi mua rượu?”

Ta chỉ còn cách nói dối: “Vừa rồi vô tình vào cửa hàng rượu bên cạnh, chưởng quầy nhiệt tình quá, nên… mua một bình nhỏ.”

Huệ Tâm cũng không uống nhiều rượu, chỉ cười nói: “Mấy bình rượu ở đây thật đẹp.”

Sau khi xem vải vóc một lúc, ta và Huệ Tâm cùng nhau trở lại Trương phủ, tìm một nơi để cất rượu.

Đến tháng tư, trời càng lúc càng ấm, vậy mà lại là một mùa xuân lạnh giá, mấy ngày liền bầu trời Nguyên Châu đều u ám, giống như sắp có một trận tuyết.

Nghiêm Hủ bắt rất nhiều quan chức Nguyên Châu, sợ rằng đã đắc tội với không ít người.

Nghe nói, có kẻ đã từng lẻn vào sân viện của hắn để hành thích, may mà bị hộ vệ phát hiện, nên vẫn không thành.

Nhưng vì chuyện này, Nghiêm Hủ đã đem hết hộ vệ trong trong ngoài ngoài của phủ thái thú đổi thành hộ vệ của hắn.

Mười ngày sau, mấy quan chức Nguyên Châu bị bắt vào đại lao đưa cho Nghiêm Hủ những bức huyết thư, nói bản thân muốn lập công chuộc tội, đều đồng nhất nói tất cả chuyện này đều nghe theo sai khiến của Giang thái thú.

Chuyện này vốn xảy ra trong nhà lao, nhưng tiếc rằng tên cai ngục là một kẻ to mồm, vừa ra ngoài đã đi kể hết cho người xung quanh nghe.

Bình thường bách tính thập phần quan tâm đối với cái gọi là chuyện bí mật này, một truyền mười, mười truyền một trăm, không quá hai ngày, tiếng hô hào bắt Giang thái thú trái luật ăn hối lộ đã truyền đi khắp các con đường lớn nhỏ ở Nguyên Châu.

Nhưng Nghiêm Hủ lại luôn không có động tĩnh gì.

Dần dần, bách tính Nguyên Châu không thể ngồi yên, bắt đầu có người xuống đường tuần hành, hơn nữa còn viết một bức huyết thư trước cửa phủ thái thú, thỉnh nhị hoàng tử tra rõ Giang thái thú.

Nghiêm Hủ vẫn không có động tĩnh gì.

Vì vậy có người bắt đầu truyền, nhị hoàng tử ở trong phủ thái thú, có thể thấy quan hệ của hai người không bình thường, sợ là có bí mật gì đó không thể nói với người khác.

Lời này là muốn nói, nhị hoàng tử và Giang thái thú, kỳ thật là đứng chung một thuyền.

Giang thái thú không còn cách nào, chỉ có thể ra mặt làm sáng tỏ, trước đây đều là tin đồn nhảm, vì chứng minh bản thân trong sạch, tự thỉnh đình chỉ công vụ, thỉnh nhị điện hạ tra rõ phủ thái thú.

Những tin tức này, đều là lời đồn trên đường. Một phần trong số đó là Huệ Tâm kể cho ta khi nói chuyện phiếm, cũng có thăm dò từ Linh Tê và Mạc Kỳ.

Tin tức thế nào thì ta nghe vậy, cũng không đi hỏi Nghiêm Hủ cái nào thật, cái nào giả.

Ta mở cửa sổ, lặng lẽ nhìn bầu trời lạnh giá.

Lưới của hắn, ước chừng cũng sắp đến lúc thu được rồi.

Chỉ là mấy ngày nay Huệ Tâm có chút ủ rũ không vui. Lúc đến chỗ ta, thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ, giống như có tâm sự. Ta đã hỏi nàng có phải cãi nhau với Lý Tư Phong hay không, nàng lại lắc đầu nói không có.

Chiều nay, ta vốn định đi đến chỗ Tiến Bằng trả lại tập sách ta mượn lúc trước, nhưng vừa bước đến cửa, ta liền nghe giọng Tiến Bằng truyền tới: “… Chắc là muội đã nghĩ nhiều rồi. Tiểu Vân? Không có khả năng…”

Giọng của Huệ Tâm cũng truyền tới: “Ban đầu ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng mà ca ca, mấy ngày nay ta đều để ý rất nhiều, Tư Phong… Tư Phong hắn hẳn là thích Vân tỷ tỷ…”

Thân thể ta ứ đọng.

Huệ Tâm nói tiếp: “Lúc Vân tỷ tỷ từ chỗ nhị điện hạ trở về, ta nói với hắn hôm trước, hôm sau hắn đã hẹn đi xem vở kịch của Nhạc quốc… Đây có lẽ là trùng hợp đi. Nhưng sau đó, sau đó hắn đưa ta một bức họa, lúc chúng ta gặp lại nhau, hắn cũng hỏi ta Vân tỷ tỷ có xem qua hay chưa, ta nói với hắn Vân tỷ tỷ không quá am hiểu hội họa, chỉ nói bức họa này rất đẹp. Hắn lại suy nghĩ rất lâu, chỉ hỏi ta có biết Vân tỷ tỷ thích gì không. Lúc đó trong lòng ta có một cảm giác kì quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền nói với hắn Vân tỷ tỷ bình thường thích viết chữ, ai ngờ… ai ngờ, hôm nay hắn lại đem bản tập này qua, nói là ngẫu nhiên có được một bản kiệt tác này, có thể để ta và Vân tỷ tỷ dùng luyện chữ hàng ngày.”

Tiến Bằng đáp: “Có lẽ hắn cảm thấy muội và Tiểu Vân thân thiết, nên yêu ai yêu cả đường đi, đối với Tiểu Vân cũng chiếu cố nhiều hơn…”

Huệ Tâm lãnh đạm đáp: “Yêu ai yêu cả đường đi, trước tiên phải yêu ai đã chứ. Ca ca, hắn chưa bao giờ hỏi ta thích gì, ta thật sự không biết, ta thật sự không biết người hắn thích rốt cuộc là ai…”

Ta xách váy nhẹ nhàng rời đi.

Bước đến cửa, vừa vặn đụng phải Đào Đào, Đào Đào cười nói: “Vân cô nương, Lý công tử vừa phái người đến truyền tin, tối nay thỉnh thiếu gia, tiểu thư và Vân cô nương cùng nhau đi đến Lục Vị Lầu ở góc đường đối diện để dùng cơm.”

Ta ngây người, đáp: “Tối nay ta còn có việc, sợ là không thể đi được, phiền ngươi nói lại với Tiến Bằng và Huệ Tâm một tiếng.”

Đào Đào nghi hoặc: “Muộn như vậy rồi cô nương vẫn còn muốn ra ngoài sao?”

Ta gật đầu: “Ừm”, Sau đó nói thêm một câu, “Ngươi đi nói với bọn họ, đêm nay ta phải đi tìm… nhị điện hạ.”

Vụ của Bàng gia, gần đây cũng có chút tiến triển. Mấy chuyện của Bàng gia, nghe nói đã tra ra, là nhị thúc và tam thúc của Bàng Nghệ làm.

Nhưng Nghiêm Hủ vẫn chưa thả Bàng Nghệ ra, gần đây ta cũng muốn đi hỏi hắn xem tình hình của Bàng Nghệ thế nào rồi.

Mà Vương Như Quân, kể từ lần trước, cũng lâu rồi không thấy nữa.

Ta gọi Phi Linh đến hỏi: “Nhị điện hạ hôm nay có ở đây không?”

Phi Linh sửng sốt một chút: “Nhị điện hạ… Để thuộc hạ đi hỏi Chí Chính đại nhân trước.”

Ta đáp một tiếng “Được”.

Ai ngờ một lúc sau, Chí Chính lại theo Phi Linh đi đến Trương phủ.

Mỗi lần Chí Chính đến Trương phủ tìm ta, đều là vì Nghiêm Hủ gặp chuyện, ta không nhịn được khẩn trương: “Nhị điện hạ xảy ra chuyện gì sao?”

Chí Chính đến gần, dường như có chút chần chừ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Công chúa, nhị điện hạ hôm nay sợ là không thể gặp công chúa.”

Ta sững sờ một lúc, hỏi: “Hắn… có phải bị thương không? Hay là sinh bệnh rồi?”

Chí Chính lắc đầu: “Nhị điện hạ không sao, chỉ là… hôm nay là… ngày giỗ của Ngọc phi nương nương.”

Ngọc phi, là mẫu phi của Nghiêm Hủ.

Nghe nói ba năm trước, trước khi ta đến Bắc Lương, Ngọc phi bộc phát bệnh nặng mà c.h.ế.t.

Chí Chính khó xử nhìn ta nói: “Nếu Vân cô nương không có việc gì gấp thì để ngày khác Phi Linh giúp cô nương thông báo. Bởi vì trong ngày giỗ của Ngọc phi nương nương, điện hạ mỗi năm đều ở một mình, không bao giờ cho người khác đến gần. Năm nay cũng giống như vậy, điện hạ vừa mới một mình đi ra sông hộ thành, đêm nay không biết lúc nào mới trở về, cho nên…”

Ta gật đầu: “Ta đã biết, phiền hà Chí Chính ngươi rồi.”

Sau khi Chí Chính rời đi, ta dựa vào cửa sổ nhìn trăng tròn đang từ từ lên cao. Nhưng dần dần, từng đám mây đen nổi lên, bầu trời mất đi ánh sáng của trăng, chỉ một màu tối đen như mực, nhìn thật đáng sợ.

Không hiểu sao ta lại nhớ đến Nghiêm Hủ mà ta đã nhìn thấy đêm giao thừa năm đó.

Ta một mình ngắm tuyết, nhìn hắn.

Hắn một mình ngắm tuyết, nhìn trời.

Vào thời điểm này ba năm trước, trên đường ta đi đến Bắc Lương, lần đầu tiên ta vô cùng kinh ngạc trước phong cảnh tuyết rơi vào tháng tư.

Bây giờ nhìn đến ngày hôm nay, trong lòng ta luôn có chút chua xót không nói nên lời.

Ta gọi Phi Linh tới: “Vừa nãy Chí Chính nói, nhị điện hạ đêm nay ở bờ sông hộ thành?”

Phi Linh đáp: “Vâng, Chí Chính đại nhân đã phát người bảo vệ điện hạ từ xa, cô nương không cần lo lắng.”

“Có thể đưa ta đi đến sông hộ thành không?”

Phi Linh khó xử đáp: “Không phải thuộc hạ không đưa cô nương đi, chỉ là nhị điện hạ ngày này mỗi năm đều là…”

“Ta biết, ta chỉ đứng ở xa, ta không gặp hắn.”

Lúc ta đi đến bờ sông hộ thành, nhìn từ xa đã thấy Nghiêm Hủ.

Lúc này bờ sông không còn một ai, hắn mặc một kiện áo choàng trắng như trăng, bóng lưng thẳng tắp, giống như một cây hàn mai lạnh lẽo cô độc.

Ta cầm một chiếc đèn lồng, đứng cách hắn rất xa.

Nghiêm Hủ, ngươi lúc này, mới chân chính là ngươi sao?

Ba năm rồi, nhưng ta dường như chưa từng thật sự hiểu biết về hắn.

Không biết đã qua bao lâu, gió dần dần thổi, ta khẽ rùng mình vì lạnh.

Thôi vậy.

Trong lòng thở dài một hơi, ta cầm đèn lồng chuẩn bị trở về.

Nhưng ngay lúc quay đầu lại, giọng nói của hắn từ sau lưng ta vang lên: “… Vân nhi?”

Ta quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hắn.

Hắn bước nhanh tới gần ta, không ngờ hắn xoay người thấy ta, chỉ nói: “Ngươi đừng trách Chí Chính và Phi Linh, là tự ta…”

Trên người ta liền cảm thấy ấm áp, hắn đã vội cởi áo choàng khoác cho ta: “Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy? Đêm nay lạnh như vậy, ra ngoài không biết mặc thêm y phục sao?”

Trên áo choàng vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên cơ thể hắn, toàn thân ta cứng đờ, hắn nắm lấy tay ta: “Vân nhi, nàng… đến bao lâu rồi?”

Ta thầm nghĩ, một người kiêu ngạo như hắn, hẳn là không muốn để người khác thấy bộ dáng của hắn đêm nay, ta liền nhỏ giọng đáp: “… Không lâu lắm.”

Hắn tiếp lấy lồng đèn trên tay ta đặt xuống đất, áp đôi bàn tay mát lạnh của ta vào tay hắn.

Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Chí Chính đã nói với ta, ta biết đêm nay ngươi muốn ở một mình, ta không muốn quấy rầy ngươi, ta chỉ là… ta chỉ là…”

Ta không thể nói ra, ta cũng không biết rốt cuộc ta đến đây một chuyến để làm gì.

Ta nhanh chóng rút tay ra, cúi người nhặt đèn lồng lên: “Ta trở về ngay đây.”

Ai ngờ hắn đột nhiên giữ chặt tay ta.

“Vân nhi, ở lại cạnh ta đi.”

Ta sửng sốt nhìn hắn, hắn vẫn nắm chặt tay ta, giúp ta làm ấm tay, “Đêm nay, ở lại cạnh ta đi, chỉ một lát thôi, có được không?”

Một lúc sau, ta nghe thấy chính mình nhẹ đáp một tiếng “Được”.

“Vậy ngươi đợi ta một chút, kỳ thật ta có đem theo một chiếc đèn hoa sen để ở xe ngựa, ta muốn… đêm nay, thả đèn hoa sen cho Ngọc phi nương nương.”

Lúc ta đi lấy đèn hoa sen, nhìn thấy hắn vẫn còn đứng sững tại chỗ.

Hai người chúng ta đứng cạnh sông hộ thành, ta cẩn thận từng li từng tí thả đèn hoa sen vào sông hộ thành, chiếc đèn hoa sen trôi theo dòng sông, dường như là ánh sáng duy nhất trong khoảng trời đất tối tăm này.

Nghiêm Hủ nhẹ giọng nói: “Nếu người biết được nàng thả đèn hoa sen cho người, người nhất định sẽ rất cao hứng.”

Ta nhìn đèn hoa sen, trước đây ở trong cung, mấy từ Ngọc phi nương nương này dường như là một từ cấm kỵ, cũng chưa có ai chủ động nhắc tới.

Ngay cả Nghiêm Hủ cũng chưa từng chủ động nhắc tới mẫu phi của hắn trước mặt ta.

Ta hỏi: “Ngọc phi nương nương là người như thế nào?”

Thật lâu sau Nghiêm Hủ mới đáp: “Có thể nói là một người rất ngốc.”

Đợi một hồi sau, hắn nói: “Vân nhi, nàng có biết vì sao trong hậu cung Bắc Lương chỉ có hai hoàng tử là ta và Nghiêm Mạc không?”

Trong lòng ta lộp bộp một tiếng, lúc trước cũng không phải không nghĩ qua, hậu cung Bắc Lương có mười mấy vị phi tần, nhưng người sinh được hoàng tự chỉ có hoàng hậu và Ngọc phi nương nương thôi.

Hắn tiếp tục nói: “Bởi vì Triệu Tử Thiên.”

Triệu Tử Thiên, là khuê danh của hoàng hậu Bắc Lương.

“Lúc phụ hoàng còn là hoàng thái tử, Triệu Tử Thiên đã gả cho phụ hoàng, làm thái tử phi. Sau khi phụ hoàng kế vị, đã năm năm không tuyển tú, chuyên sủng hoàng hậu. Mặc dù trong triều có lời ra tiếng vào, nhưng phụ hoàng nhắm mắt làm ngơ. Chỉ là khi Triệu hoàng hậu sinh ra Nghiêm Mạc thì khó sinh, dẫn đến không thể hoài thai được nữa. Lúc này cả triều bức bách phụ hoàng tuyển tú, phụ hoàng e ngại áp lực, liền tuyển một nhóm tú nữ tiến cung.”

“Trong số đó, có Ngọc phi nương nương sao?”

Hắn lắc đầu: “Không có, nhóm tú nữ này sau khi tiến cung cũng được thánh sủng, nhưng cuối cùng không hiểu sao đều c.h.ế.t hết.”

Ta ngơ ngác hỏi: “C.h.ế.t hết rồi?”

Nghiêm Hủ gật đầu: “Đúng, c.h.ế.t hết rồi, một số bệnh c.h.ế.t, một số tự s.á.t, mà hoàng hậu thì vẫn thánh sủng không suy. Mẫu phi ta vốn là nữ nhi nhỏ nhất của một tiểu quan địa phương, trong một lần phụ hoàng vi hành đi tuần đã gặp mẫu phi ta, mẫu phi chỉ một ánh mắt liền thích phụ hoàng… Đợi đến khi người được đưa trở lại hoàng cung Bắc Lương, người đã hoài thai ta. Ta không biết phụ hoàng rốt cuộc có thật sự thích mẫu phi hay không, nhưng người đã vì phụ hoàng bước vào hoàng cung, nơi động hổ hang sói này.”

Ta hỏi: “Tuy nhóm tú nữ lúc trước đều không có ai sống sót, nhưng Triệu hoàng hậu đã để Ngọc phi nương nương sinh ra ngươi.”

Hắn cười khổ: “Lúc đó trong triều vì chuyện của nhóm tú nữ, đã có người khởi tấu hoàng hậu nương nương đố kỵ, thỉnh cầu phế hậu, lúc này mẫu phi hoài thai ta, ngược lại đã cứu bà ta.”

Hắn quay đầu nhìn ta: “Điều bà ta cần chính là mẫu phi, một nữ tử tính cách ôn nhu, không có nương gia chống lưng, có thể tùy ý nắm giữ trong lòng bàn tay, đối với bà ta không có chút uy h.i.ế.p nào. Nếu phải có người sinh thêm một hoàng tử thì mẫu phi ta là người tốt nhất để chọn.”

Ta biết trong hậu cung, ít nhiều gì đều có một vài bí mật mà người khác không biết, nhưng không ngờ hậu cung Bắc Lương lại khiến người khác nghẹt thở như vậy.

Một nữ tử vì người trong lòng của mình mà tràn đầy dũng khí, một mình đến hoàng cung này, hẳn trong lòng có một loại tình cảm cùng bên nhau đến bạc đầu không phân ly. Chỉ là, ở đây chỉ có lợi dụng và quyền lực lạnh lẽo.

Nghiêm Hủ nói tiếp: “Từ nhỏ ta đã biết nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện, vì ta biết, chỉ cần ta nói sai hoặc làm sai chuyện gì khiến hoàng hậu và Nghiêm Mạc không vui, mẫu phi nhất định sẽ bị gọi đến cung hoàng hậu. Lúc trở về, người luôn giấu hai tay không cho ta xem, người còn lừa ta, nói là phải bảo vệ đôi tay mới có thể đ.á.n.h đàn cho phụ hoàng nghe. Mãi cho đến một đêm, ta nhân lúc mẫu phi ngủ, lén lút xem tay của người, ta mới biết, tay của người đã sớm không thể đ.á.n.h đàn được nữa. Sau này, cô cô trong cung bí mật nói với ta, mỗi lần mẫu phi bị gọi đến cung hoàng hậu đều sẽ bị hoàng hậu dùng hình phạt riêng, vì phụ hoàng đã từng khen tay mẫu phi rất đẹp. Mỗi lần hoàng hậu tra tấn tay của mẫu phi, không phải châm kim thì là nẹp tay, hoặc là trực tiếp dùng roi da đ.á.n.h, các loại thủ đoạn, không có điểm dừng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN