Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 174: Cái miệng nhỏ này là di truyền từ Mộ Sâm, đúng không?
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Sơ Trần nhướng mày, cảnh giác hỏi, “Anh muốn dẫn con gái tôi đi đâu?”
Thành thật mà nói, anh thực sự không yên tâm khi để Hoắc Nghiêu chăm trẻ.
So với Mộ Sâm còn không yên tâm hơn.
Trong ba người ba của cô nhóc, Thẩm Sơ Trần nhìn tuy rằng nhất không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế anh lại cẩn thận hơn bất cứ ai khác.
Đến nỗi Hoắc Nghiêu……
Thẩm Sơ Trần ha hả cười một chút.
Vẫn là thôi đi.
Người này từ khi vừa sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đến lớn đã chăm sóc người khác bao giờ.
Lỡ con gái đi lạc biết đâu mà tìm?
Hoắc Nghiêu nhéo má của tiểu gia hỏa, đeo một sợi dây chuyền kim nguyên bảo* nhỏ trên cổ cho bé.
(*Kim nguyên bảo: Kim Nguyên Bảo là thỏi vàng có hình dạng giống như một chiếc thuyền bên trong chở một quả bóng to, người thời xưa đã dùng Kim Nguyên Bảo thay thế cho tiền để trao đổi hàng hóa. Dây chuyền kim nguyên bảo có hình thỏi vàng.)
Cô nhóc lớn lên phấn điêu ngọc trác, mang theo một sợi nguyên bảo tròn tròn, nhìn rất đáng yêu.
Diệp Tang chớp mắt mèo một chút, tay nhỏ trắng nõn cầm lấy kim nguyên bảo tò mò đung đưa một chút, phát ra tiếng lục lạc thanh thúy.
Trẻ con có món đồ chơi mới là có thể chơi thật lâu, Diệp Tang cũng không ngoại lệ.
Tiểu gia hỏa ngồi dưới đất, vui mừng chơi đùa với kim nguyên bảo.
Nguyên bản còn ở bão táp trung ương Diệp Tang nháy mắt đứng ngoài cuộc.
Thẩm Sơ Trần khom lưng đem khuê nữ ôm vào trong ngực, thân mật cọ cọ đối phương mềm mại khuôn mặt, cười nhẹ nói, “Tang Tang muốn cùng ba ba nào đi ra ngoài chơi? Hửm?”
Âm cuối nhẹ nhàng, quả thực hay muốn mạng.
Một đám hầu gái ở xung quanh không thể kiềm chế được liền nổi lên hoa si.
“A a a hay quá. Giọng hay quá.”
“Ba người này đều đẹp mắt, làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy tôi yêu rồi.”
“Thật không dám giấu giếm, thanh âm của tiên sinh nhà chúng tôi kỳ thật cũng rất dễ nghe, chính là có chút độc miệng.”
Mộ Sâm không dễ dàng dỗi người, một khi dỗi đều là đao trí mạng.
Dần dà, thanh âm có dễ nghe cũng vô dụng.
Diệp Tang do dự một chút, bé kỳ thật muốn đi theo cả ba.
Nhưng mà……
Mấy ba ba này hình như không thích đi cùng nhau.
Tiểu gia hỏa lắc đầu, do dự một chút, chỉ Mộ Sâm: “Muốn chú ~”
Dù sao bây giờ còn chưa nhận nhau.
Hai ba ba kia đều không thể đắc tội, chỉ có thể chọn ba ba số 3.
Mộ Sâm chớp mắt, tia vui sướng nơi đáy lòng kia còn không kịp nảy lên, thì nghe được câu “Chú” kia của tiểu gia hỏa.
Tâm tình anh lại khó chịu.
Dựa vào cái gì bọn họ là ba ba, đến mình lại thành chú?
Mộ Sâm phát hiện ra nhãi ranh này có thói quen ai cũng kêu ba ba, mặc kệ nhìn thấy Hoắc Nghiêu hay là Thẩm Sơ Trần, một khi mở miệng đều là ba ba.
Nhớ trước đây anh cũng từng được gọi như vậy.
Khi đó Mộ Sâm cực kỳ chán ghét Diệp Tang.
Sau khi lặp đi lặp lại từ chối nhiều lần, tiểu gia hỏa mới từ bỏ cách gọi ba ba này.
Hoắc Nghiêu nheo mắt, hừ cười một tiếng, tức giận nhéo khuôn mặt của Diệp Tang, “Ba vừa mới trở về, con không muốn bồi dưỡng tình cảm vài ngày với ba à?”
Tiểu tra nữ.
Mới có mấy ngày, khuê nữ của anh liền xoay người nhào vào vòng tay của người khác.
“Đi nước ngoài có nửa thanhg……” Hoắc Nghiêu càng nói càng tức, nhéo cái miệng nhỏ của cô nhóc hơi dẩu lên, tức giận cười nói: “Trở về liền nhận giặc làm cha?”
Mệt anh ở nước ngoài còn nhớ thương con nhóc này có bị khi dễ hay không, có nhớ anh hay không.
Bây giờ hiện thực tàn nhẫn nói cho anh.
Nó không chỉ không nhớ mình, còn thuận tiện lại tìm được hai ba ba khác.
Diệp Tang ủy khuất ôm lấy cánh tay của đối phương, lắc chùm tóc trên đỉnh đầu, bất mãn bẹp cái miệng nhỏ, “Ba ba sao ba có thể tự mắng mình là giặc vậy ~”
Mắt đào hoa của Thẩm Sơ Trần chợt lóe qua ý cười, cố ý bắt chước giọng điệu thường ngày của tiểu gia hỏa, “…… Sao con có thể mắng các ba ba vậy?”
Hoắc Nghiêu thấy tiểu gia hỏa này còn ở nơi đó phá đám, tức giận đến mức đè lại chùm tóc của bé, lẩm bẩm tự nói, “Cái miệng nhỏ này của con là di truyền từ Mộ Sâm chắc luôn……”
Tức chết người không cần đền mạng.
Mộ Sâm không thể hiểu được bị call: “???”
Anh giật giật khóe miệng.
Liên quan gì đến anh?
Một bữa cơm ăn người ăn ngon nhất chắc chỉ có Diệp Tang.
Ba người khác đều nhìn nhau không vừa mắt, ngươi một đao ta liếc mắt một cái, ăn một bữa cơm làm như cung đấu.
Hoắc Nghiêu nhéo khuôn mặt của tiểu gia hỏa, hứng thú bừng bừng bắt đầu đút cho con gái, lúc ăn tiểu gia hỏa như hamster nhỏ, một người an an tĩnh tĩnh khuôn mặt nhỏ thiếu chút nữa chôn ở trong bát cơm.
Thẩm Sơ Trần cũng không cam lòng yếu thế ngồi ở bên cạnh tiểu gia hỏa, kẹp các loại đồ ăn khác nhau vào chén bé.
Hai người giống như đang giằng co, ngươi kẹp giống nhau ta kẹp giống nhau, cuối cùng diễn biến thành thiếu chút nữa đánh nhau trên bàn cơm.
Diệp Tang chớp mắt mèo, nhìn bụng nhỏ căng phồng, cọ tới cọ lui đứng ở bên cạnh Mộ Sâm, nhỏ giọng nói: “Tang Tang ăn no.”
Các ba ba đều thật đáng sợ.
Mộ Sâm nhìn hai người giương cung bạt kiếm, thờ ơ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía tiểu gia hỏa nhàn nhạt ừ một tiếng.
Anh đang ự hỏi.
Anh nên kéo gần quan hệ với nhãi ranh này như thế nào.
Một lớn một nhỏ thừa dịp hai người sắp đánh nhau liền trốn đi.
Mộ quản gia nhìn thấy một nhà đầy người, cùng với trợ lý Triệu và trợ lý Lưu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đột nhiên có ảo giác chỗ này của bọn họ tương lai sẽ càng thêm gà bay chó sủa.
……
“Nhãi ranh.”
Tiểu gia hoả ngồi ở trong xe, vẫn luôn dán khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trên cửa sổ, tò mò nhìn khắp nơi nghe được ba ba kêu mình, bé theo bản năng xoay đầu, mềm giọng: “Chú ~”
Mộ Sâm nghe từ chú này, càng nghe càng khó chịu, nhưng lại không thể nói gì.
Anh mím môi, mày hơi nhíu lại, nửa ngày, anh nhàn nhạt hỏi nói, “Cháu sợ chú không?”
Diệp Tang nắm lấy tiểu kim nguyên bảo, lắc lư chân ngắn nhỏ, nghĩ hồi lâu: “Sợ nha.”
Vai ác ba ba đều thật đáng sợ.
Một đám đều muốn đánh mông bé.
Hừ.
Nhưng mà.
Hai người đang không trò chuyện trên cùng một kênh, lông mày của Mộ Sâm nhíu chặt khi nghe thấy cô gái nhỏ nói sợ mình.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Mộ Sâm nhớ lại những gì anh đã làm.
Hình như trừ việc có chút cẩu, thì anh cũng không có khi dễ nó mà?
Anh thậm chí còn lười uy hiếp, đang êm đẹp sợ anh làm cái gì?
Mộ Sâm thậm chí cảm thấy so với Hoắc Nghiêu, anh ta giống như một thiên thần.
Mặt anh hơi trầm xuống, vẻ mặt khó lường, cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên.
Không giống như vẻ cố ý dịu dàng của Hoắc Nghiêu, thanh âm của Mộ Sâm vốn có thiên hướng mát lạnh như ngọc, trong trẻo tựa như châu lạc mâm ngọc*, “Chú rất dữ hả?”
(*Châu lạc mâm ngọc: Ngọc rơi trên đĩa ngọc.)
Anh vẫn không chết tâm tiếp tục hỏi.
Tiểu gia hỏa do dự, gật đầu.
Dù sao thì dịu dàng cũng chẳng đi đến đâu.
Mộ Sâm hít một hơi thật sâu.
Được rồi.
Anh hơi ngồi thẳng người, chưa từ bỏ ý định chuẩn bị lên lớp cho cô nhóc, “Ba của cháu có dạy cháu rằng mọi người đều bình đẳng chưa?”
Diệp Tang nhấp má lúm đồng tiền, lắc đầu.
Mộ Sâm: “Vậy thì họ có dạy cháu phải tôn trọng lẫn nhau không?”
Tiểu gia hỏa lần thứ hai mờ mịt lắc đầu.
Mộ Sâm không thể tưởng tượng được: “…… Vậy bọn họ đã dạy cháu cái gì?”
Diệp Tang lắc đầu nhỏ, ngây thơ nói: “Ba ba cháu nói, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.”
“Hoặc là nhổ cỏ tận gốc, hoặc là nghiền xương thành tro.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!