Sáng sớm chủ nhật, trên xe buýt không có nhiều hành khách, tài xế đang mở radio trên xe lên, hai dì lên xe nhìn thấy người quen cũ, thì cười cười nói chuyện rôm rả, chớp mắt cả khoang xe đã trở nên náo nhiệt như chợ bán thức ăn vậy.
Bạch Chỉ liên tục gửi tin nhắn vào nhóm chat trong QQ, cô ấy vội vàng muốn chia sẻ ý tưởng của mình cho mọi người biết.
Trần Hề và Phương Nhạc ngồi hàng sau của xe buýt, ngoài cửa xe là ánh sáng rực rỡ, Trần Hề trả lời Bạch Chỉ: “Bọn tớ mới lên xe, chừng nửa tiếng nữa mới đến trường học, chắc là sẽ đến trễ, cậu báo thời gian trễ quá.”
Bạch Chỉ: “Chẳng phải do tớ sợ đánh thức mọi người sớm quá thì các cậu sẽ mệt à, không sao đâu, Hạ Hạ cũng nói muốn đến trễ, hai người từ từ đi. Đúng rồi bây giờ hai người ngồi xe cũng đang rảnh rỗi, tớ gửi kịch bản đã sửa đổi cho hai người xem trước, cậu và Phương Nhạc tranh thủ thời gian làm quen trước một chút.”
Trần Hề nhìn tin nhắn mới mà Bạch Chỉ vừa gửi đến, nhìn Phương Nhạc nói: “Bạch Chỉ gửi kịch bản mới sửa sang.”
Phương Nhạc hỏi: “Sửa lại những chỗ nào?”
Trần Hề liếc mắt nhìn sơ qua phần mở đầu một chút, vẻ mặt là kiểu một lời khó nói hết rồi nói với anh: “Phải nói là cậu ấy giữ nguyên những chỗ nào.”
Phương Nhạc ngầm hiểu nói: “Cho nên cậu ấy viết một kịch bản mới sao?”
Trần Hề: “Tôi cảm thấy cách nói này của anh chính xác đó.”
Phương Nhạc nhếch môi, nghiêng đầu nhìn cô: “Thế thì cậu ấy giữ nguyên cái gì?”
Trần Hề bấm điện thoại tải kịch bản về, vừa nhìn vừa nói: “Cốt truyện và bối cảnh đều không thay đổi, vẫn là ở sân trường, tôi vẫn là học sinh.”
Phương Nhạc nghe thấy thế thì hỏi: “Còn tôi?”
Trần Hề đọc rồi nói với anh: “Thiết lập nhân vật của anh đã thay đổi, anh từ người sống biến thành hồn ma.”
Bạch Chỉ viết truyện ma đô thị hả? Phương Nhạc hỏi: “Kịch bản mới nói về cái gì?”
Chữ rất nhiều, Trần Hề đưa điện thoại của mình cho Phương Nhạc xem, để anh tự nhìn.
Phương Nhạc kéo ngược cuộc nói chuyện lên phía trên, sau đó thì thấy Bạch Chỉ gửi đến những nội dung chính của kịch bản.
Đại khái chính là, nữ chính là một nữ sinh lớp 11 đang cảm thấy hoang mang, mờ mịt về tương lai của mình, nam chính là một hồn ma đã quên đi quá khứ của mình, ngày đó, nữ chính đi đến Đỉnh Quang Minh, gặp nam chính ở đó. Mà nam chính chưa từng bị ai nhìn thấy, nữ chính là người duy nhất có thể nhìn thấy được anh.
Phương Nhạc kéo xuống dưới, vừa khéo Bạch Chỉ lại gửi đến một đoạn tin nhắn.
“Bạch Chỉ lại gửi tin nhắn.” Phương Nhạc đọc cho Trần Hề nghe: “Nữ chính không biết nam chính là hồn ma, cô ấy nghĩ đối phương chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba bình thường thôi, nam chính cũng cất giấu suy nghĩ của mình, không nói cô ấy biết thân phận của mình…”
Các cô các dì nói chuyện rất lớn tiếng, hoàn toàn làm át luôn tiếng của radio trên xe, thật ra giọng của Phương Nhạc không lớn, nhưng âm sắc của anh trầm ổn, giống như máy hát cũ, có cảm giác trầm tĩnh nhưng lại khoe khoang, tùy ý thu hút lỗ tai người khác.
Ngày hôm sau qua khi rời khỏi sân bóng, số câu mà Trần Hề nói với Phương Nhạc có thể đếm trên đầu ngón tay, lúc ăn cơm tối hai người họ ngồi cùng một bên, suốt quá trình đều nghe Phương Mạt nói chuyện. Sau khi ăn xong Trần Hề về phòng chuẩn bị tắm rửa, khi cô mở cửa phòng ngủ lần nữa thì gặp phải Phương Nhạc, cửa phòng vừa mới mở ra cô đã nhìn thấy anh, nhìn hướng anh đi chắc là đang muốn đến nhà vệ sinh.
Phương Nhạc hỏi cô: “Đi vệ sinh sao?”
Trần Hề “Ừ” một tiếng, Phương Nhạc nói với cô: “Em đi trước đi.”
Trần Hề cũng không đùn đẩy qua lại với anh, sau khi vào nhà vệ sinh cô cũng không nghe thấy tiếng động bên ngoài nữa, kết quả đi vệ sinh xong, cô vừa tính mở cửa phòng vệ sinh ra thì đã nhìn thấy Phương Nhạc đang đứng khoanh tay dựa vào cửa phòng ngủ của mình, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Trần Hề nghĩ nhà vệ sinh này cách âm không tệ, nơi cách âm kém nhất trong căn nhà này chính là mặt tường ngăn cắt hai phòng ngủ của hai người.
Nhưng Trần Hề vẫn không muốn nói chuyện, cô thuận tay mở cửa phòng mình ra rồi đi vào.
Từ chiều tối hôm qua đến giờ, số chữ hai người nói còn không nhiều bằng lúc này.
Xe buýt chuyển hướng, ánh nắng mặt trời từ phía đông chiếu xuống tay Phương Nhạc, giống như sân khấu đang chiếu ra thứ ánh sáng chói mắt. Trần Hề nhìn nửa gương mặt bị che phủ bởi ánh mặt trời, cực kỳ nóng bỏng, bên cạnh là rèm cửa sổ được may bằng vải thô màu xanh, Trần Hề dùng sức kéo hai lần, không mở được.
“Để tôi.” Phương Nhạc bỏ điện thoại xuống, cánh tay lướt qua trước mặt cô.
Trước khi ra ngoài anh vừa mới tắm xong, Trần Hề ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc. Trước kia Phương Mạt mua sữa tắm mùi hoa nhài cho cả nhà, mùi hương cực kỳ nồng, Phương Nhạc dùng tạm, sau đó anh tự mua cho mình một chai sữa tắm khác, sữa tắm này có mùi hương của cam và bưởi, còn mấy mùi khác nữa, mùi hương sau cùng sẽ là mùi tao nhã, lạnh nhạt của tuyết tùng.
Rèm cửa được thả xuống, ánh mặt trời cũng trở nên dịu dàng hơn, Trần Hề từ khe hở cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, xe đã đi được nửa đoạn đường.
Bạch Chỉ đi ra khỏi tiệm in trước cửa trường học, trên tay cầm một xấp kịch bản mới ra lò, số chữ không nhiều, bởi vì kịch bản chỉ có dàn ý và nội dung phần mở đầu, cô ấy nhịn cả một đêm, cô ấy đã cố hết sức để làm rồi.
Trần Hề và Phương Nhạc xuống xe buýt thì đến tụ tập với mọi người, Thẩm Nam Hạo có việc nên không đến được, Bạch Chỉ phát kịch bản cho mọi người, vừa đi phía ngoài vừa nói: “Vốn dĩ khi viết kịch bản trước tớ đã cảm thấy rất khó khăn rồi, chủ đề trong chốn sân trường cứ quanh đi quẩn lại nhiêu đó chuyện, chẳng mới mẻ gì cả, lời thoại tớ viết mãi chẳng được, kết thúc cũng định là không tốt.”
Trần Hề cúi đầu nhìn kịch bản, tiện miệng nói: “Không có cảm xúc mới mẻ thì vì sao trước đó cậu còn muốn giữ bí mật?”
“Cậu ngốc thật đấy, dù không mới mẻ đi nữa thì tớ cũng không thể để chuyện nhà mình lộ ra cho người khác nhìn được.” Mắt của Bạch Chỉ thâm đen lại, nhưng tinh thần lại phấn chấn nói: “Ngày hôm qua chúng ta đến sân vận động, mặc dù gặp phải chút bất ngờ nhưng chính vì bất ngờ đấy đã mang đến cho tớ linh cảm sáng tác cực kỳ lớn.”
Lâu Minh Lý rất phối hợp với cô ấy: “Thế đạo diễn Bạch có thể nói chút về nội dung kịch bản lần này được không?”
Bạch Chỉ thấy Lâu Minh Lý lại xách máy quay phim, lại cầm thêm một túi đồ ăn sáng, nên nói: “Tôi giúp cậu cầm máy quay phim, cậu đi ăn sáng trước đã.”
Lâu Minh Lý: “Không cần, chờ lát nữa tôi ăn sau.”
Bạch Chỉ: “Ôi trời tôi cầm giúp cậu cho.”
Tay Trương Tiểu Hạ đang bị băng bó, hôm nay chỉ có mình cô ấy là một tay, Phan Đại Châu không đến, Trương Tiểu Hạ nhắc nhở: “Này này này, hai người đừng có lạc đề nhé, đạo diễn Bạch cậu nói về nội dung kịch bản của cậu đi.”
“À.” Bạch Chỉ không giành với Lâu Minh Lý nữa, cô ấy quay về chuyện chính: “Phương Nhạc không phải đánh nhau với người khác đến mức mặt mày hốc hác sao?”
Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn sang Phương Nhạc, Phương Nhạc bị mọi người nhìn đang vào thang máy, trong thang máy ba mặt đều là gương, mà Phương Nhạc ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Phương Nhạc không tỏ vẻ gì, giống như người đang được nhắc đến chẳng phải anh, Trương Tiểu Hạ kháng nghị: “Cậu nói cái mặt này hốc hác đó hả?”
Giả Xuân cũng không nhịn được cười nói: “Thế mặt mày hốc hác cũng rất đẹp.”
“Được rồi, dù mặt Phương Nhạc hốc hác cũng rất đẹp trai” Bạch Chỉ nhấn thang máy lên lầu: “Nhưng dựa theo kịch bản lúc đầu, gương mặt này của cậu ấy hoàn toàn không dùng được, cũng không thể trang điểm cho cậu ấy được, kỹ thuật trang điểm của chúng ta không tốt. Tớ tưởng sắp xong đời rồi, xem ra chỉ có thể dựa vào Lâu Minh Lý sửa lại, nhưng tớ không thể để tổn thất một người quay phim chuyên nghiệp được.”
Lâu Minh Lý ôm chặt máy quay phim, khen thưởng: “Ý kiến này của cậu rất sáng suốt.”
Bạch Chỉ nhìn Lâu Minh Lý cười, tiếp tục nói: “Cho nên tớ đã nghĩ, chỉ có thể đổi kịch bản, nhưng đổi kịch bản thế nào mới là vấn đề, nếu nam chính mặt mũi hốc hác, thì vì nguyên nhân gì mà mặt mũi lại hốc hác chứ? Không thể chỉ đơn giản là vì đánh nhau được, cái này quá thô tục. Nên tớ nhớ đi nhớ lại cảnh tượng Phương Nhạc đánh nhau ở sân bóng rổ hôm qua, lúc chúng ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì cậu ấy đã vọt từ trên khán đài xuống, một sức mạnh cực kỳ lớn, sau đó đột nhiên linh cảm đến, mở đầu tớ sẽ để nam chính chết thảm, là một hồn ma không có ký ức, mọi người không cảm thấy bối cảnh đẹp đẽ, mạnh mẽ và bi thảm như thế sẽ rất ngạc nhiên không?”
Trương Tiểu Hạ Lâu Minh Lý: “Ngạc nhiên —”
Thang máy đến, Đỉnh Quang Minh có một gác lửng, họ ra khỏi thang máy còn phải đi bộ thêm một tầng lầu nữa.
Trước kia mọi người chỉ nghe nói qua về nơi này, đây là lần đầu tiên họ đến đây, khắp tường của cầu thang đầy những nét vẽ graffiti, Trương Tiểu Hạ rung động: “Cái này cũng được à, thầy cô không để ý đến sao?”
“Cậu nghĩ vì sao nơi này lại gọi là Đỉnh Quang Minh, giáo viên thường không thể vào nơi này.” Bạch Chỉ là người duy nhất trong số bọn họ đến nơi này.
Các đường nét graffiti không đồng đều, nội dung rất đơn giản chính là một vài lời tỏ tình hoặc là chửi nhau, các chữ chửi rủa cũng bị người khác dùng bút xóa đi, cũng không biết là người khác lau, hay người mắng chửi lau.
Ngay cả tay vịn cầu thang cũng viết đầy chữ, Trần Hề không chớp mắt, vừa đi vừa nhìn, Phương Nhạc đi phía sau cô, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy nơi này.
Đỉnh Quang Minh không khóa cửa, đẩy cửa ra là vào được. Bên trong ngôi nhà có ba mặt kính lớn từ sàn đến trần, trên bức tường thủy tinh được dán đầy ghi chú đầy màu sắc, hai bên phòng cũng có bàn có ghế, trên bàn để mấy quyển sách và giấy ghi chú cùng các loại bút màu.
Trần Hề nghe Bạch Chỉ nói qua, bàn ghế nơi này đều do các đàn anh đàn chị khóa trước mang lên, sách ghi chú trên bàn cũng để cho các cặp đôi yêu nhau dùng, bởi vì thế ba mặt kính thủy tinh được dán đầy ghi chú, học sinh rất nhiều sợ là không dán đủ.
Trần Hề tùy ý đưa mắt nhìn ghi chú trên tường thủy tinh, một tờ màu vàng trong đó viết “Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy, ngày 1 tháng 6 năm 2003.”
Phương Nhạc đứng trước bàn, tiện tay mở cuốn sách lời nhắn màu xanh ra, quyển sách này trông rất mới, chắc là mới dùng không lâu, vừa mở ra trang đầu tiên Phương Nhạc đã nhìn thấy tên mình, có người viết một câu “Phương Nhạc, chờ tớ kỳ thi tháng tớ thi được trước hạng 100, tớ sẽ đến tỏ tình với cậu.”
Phương Nhạc không hứng thú đóng sách lại, ánh mắt lại nhìn sang Trần Hề, anh nhìn thấy Trần Hề đứng yên một chỗ, không biết đang xem cái gì. Phương Nhạc đi đến chỗ cô, đứng cạnh cô nhìn theo ánh mắt cô, cũng thấy rõ tờ giấy ghi chú màu vàng: “Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy, ngày 1 tháng 6 năm 2003.”
Đã gần mười năm, không biết người viết tờ ghi chú này có còn giữ vững tình yêu này không, hay là đã cảnh còn người mất. Phương Nhạc suy nghĩ, hỏi Trần Hề: “Sao thế, nhìn lâu vậy?”
Trần Hề sờ cằm, không hiểu nói: “Giấy ghi chú này làm từ chất liệu gì, sao dán tận mười năm trời cũng không rơi xuống khỏi gương thế?”
Phương Nhạc: “…”
Trần Hề không nghe thấy câu trả lời, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Anh biết tấm bảng kia không?”
Phương Nhạc yên lặng hai giây, mới rời mắt khỏi người cô, nói: “Tôi giúp em hỏi thăm một chút.”
Trương Tiểu Hạ đột nhiên kêu lên: “Hề Hề, chỗ này có người tỏ tình với cậu này!”
Phương Nhạc lập tức nhìn sang, vốn dĩ Bạch Chỉ đang sửa đổi kịch bản với Giả Xuân, nghe thấy cũng cực kỳ hứng thú mà ném bút xuống nói: “Viết gì thế, mau cho tớ nhìn một chút!”
Mọi người đều đi đến cạnh Trương Tiểu Hạ, lời tỏ tình với Trần Hề được viết trong cuốn sổ màu đen ở trang cuối cùng.
“Trần Hề, tớ thích dáng vẻ khi cậu nở nụ cười, mỗi lần thấy cậu cười, tim tớ như mất khống chế. Tớ biết cậu một lòng muốn học tập cho nên tớ không muốn làm phiền cậu, chờ sau khi thi đại học xong, tớ nhất định sẽ tiến về phía cậu, hy vọng cậu cũng có thể cho phép tớ đến gần, ngày 8 tháng 3 năm 2012.”
Bạch Chỉ nói: “Không phải là mới viết học kỳ này sao, ai viết thế, chẳng để lại tên gì cả, lá gan nhỏ quá đi.”
Trương Tiểu Hạ thích thú nắm lấy cánh tay Trần Hề, Trần Hề nói: “Cũng chưa chắc là viết cho tớ, có khi trùng họ trùng tên đấy.”
“Tên cậu đặc biệt như thế, có mấy người trùng họ trùng tên với cậu chứ.” Bạch Chỉ nói: “Hơn nữa cậu nhìn ngày tháng đi, cũng chẳng phải mấy năm trước, mà học kỳ này đấy, chắc chắn là viết cho cậu rồi!”
Giả Xuân và Lâu Minh Lý đợi một lúc lâu, thấy các cô vẫn chưa nói xong, không nhịn được nhắc nhở: “Này các cô gái, thời gian là vàng là bạc đó.”
Bạch Chỉ lấy lại tinh thần: “Rồi rồi, nào nào các vị, chúng ta bắt đầu thôi!”
Trước khi đi Phương Nhạc nhìn lời tỏ tình trên sách lại lần nữa, chữ viết này rất ngay ngắn, nét bút không hề mạnh mẽ, không có gì đặc sắc.
Giải quyết trước hai trang kịch bản, dựa theo thời gian lần lượt tiến hành quay.
Nữ chính đi vào phòng kính, nam chính đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn xuống sân trường phía dưới. Nghe thấy tiếng động nam chính quay đầu lại, dáng người anh rất cao, gương mặt đẹp trai, gò má và khóe miệng lại bị thương, giống như cây tùng bách bị mưa gió thổi rơi đầy lá dưới đất.
Khi nữ chính thấy nơi này có người, cô lại phân vân giữa việc có nên đi vào hay nên lui ra ngoài, nam chính phát hiện nữ chính thật sự nhìn thấy, anh tỉnh bơ chớp mắt một cái, sau đó làm như không nhìn thấy cô, ánh mắt lại nhìn xuống sân trường, lúc này nữ chính mới từ từ đi vào phòng kính.
Phòng kính này là căn cứ riêng của học sinh trung học số 8, thỉnh thoảng sẽ có người đến đây viết tâm sự của mình, hôm nay nữ chính đến đây cũng muốn viết tâm sự của mình.
Nữ chính tập trung cúi đầu viết, không hề phát hiện nam chính đã từ từ đi đến sau lưng cô, khoảnh khắc đó nam chính nói: “Chỗ này sai chính tả này.”
Sau đó hai người cũng bắt đầu quen biết từ nơi này.
Nhưng lời thoại của Phương Nhạc như bị mắc kẹt, trước đó Bạch Chỉ còn chưa nghĩ ra nội dung tâm sự của thiếu nữ nên để Trần Hề tùy ý viết, kết quả khi Phương Nhạc đến sau lưng cô, đã nhìn thấy Trần Hề tùy tiện viết một chuỗi số pi.
“Cắt —” Đạo diễn Bạch: “Nam chính cậu bị gì thế, lời thoại đơn giản như thế mà cậu không nhớ hả? Chỗ này làm lại!”
Cứ như thế, đoàn làm phim tay mơ quay đến tận trưa, buổi trưa bọn họ tùy tiện tìm một quán cơm ở trước cổng trường ăn, Phan Đại Châu ngủ đủ giấc rồi, lại mang theo cánh tay bó bột ngàn dặm xa xôi đến tìm họ chơi.
Chủ nhật khách rất đông, bọn họ cùng chen chúc trên một cái bàn nhỏ, Lâu Minh Lý nói: “Đại Châu, sao bây giờ cậu mới đến?”
Phan Đại Châu than thở: “Ôi trời, tôi cũng không phải làm việc cho lớp mấy cậu mà, dù sao cũng phải nghỉ ngơi thẳng cẳng cho đủ sức chứ.”
Bạch Chỉ ghét bỏ nhìn cánh tay bó bột của Phan Đại Châu: “Bớt diễn khổ đi nha.”
Phan Đại Châu không vui: “Cậu còn chê nữa, cậu hoàn toàn không tìm thấy người thứ hai đâu nha.”
Trần Hề bên cạnh mở nước ngọt đặt trước mặt Bạch Chỉ: “Này, cậu kính cậu ấy đi.”
Bạch Chỉ nghĩ cũng đúng, nhìn Phan Đại Châu khen một tiếng, kính cậu ấy một ly.
Phan Đại Châu uống xong nước ngọt lại ăn đến món mặn, cậu đã ăn trưa rồi, nhưng khi nhìn thấy sủi cảo hấp lại có hơi thèm, cậu nhìn Phương Nhạc há miệng: “A—”
Phương Nhạc bất đắc dĩ đút cho cậu một cái, Phan Đại Châu nói anh lấy sủi cảo chấm một chút ớt.
Sau khi ăn xong đoàn người lại trở về sân trường, vốn dĩ kế hoạch quay phim buổi chiều vẫn diễn ra ở Đỉnh Quang Minh, nhưng Bạch Chỉ phát hiện hôm nay sân bóng rổ hiếm khi trống rỗng, mà trong kịch bản của cô ấy có một cảnh diễn ngay trên sân bóng rổ, cảnh này trước mắt vẫn còn chưa viết nhưng tình cảnh đã lặp đi lặp lại trong đầu cô ấy rất nhiều lần.
Sau khi quay ở Đỉnh Quang Minh một lát, Bạch Chỉ dứt khoát đổi cảnh, dẫn cả đoàn người đến sân bóng rổ không người.
Bạch Chỉ nói cho hai nhân vật chính cách diễn: “Trong kịch bản lúc đầu, hai người có một cảnh trong sân bóng rổ rất quan trọng, nhưng tài chơi banh của Hề Hề thật sự không ổn, kịch bản mới tớ giữ nguyên cảnh này, nhưng tớ sẽ thay đổi một số lớn. Nữ chính lúc này, bởi vì học tập không được tốt nên đối với tương lai của mình rất mơ hồ, cô ấy nghĩ mình làm cái gì cũng thất bại, ngay cả giờ thể dục yêu cầu đến gần để thảy bóng vào rổ cũng không vào. Lúc nói lời này hai cậu đúng lúc cũng đến sân bóng rổ, vốn dĩ cái giỏ trống trơn lại có một trái bóng dưới đáy rổ, bởi vì Phương Nhạc là hồn ma mà, bóng rổ là do Phương Nhạc đổi ra ngoài. Chỗ này cũng do Phương Nhạc cho tớ linh cảm đó, các cậu nghe nè, sau đó Phương Nhạc nói Hề Hề đến gần bỏ bóng vào rổ, đương nhiên Hề Hề chẳng trúng trái nào, một lần cuối cùng, Hề Hề cuối cùng cũng ném được bóng vào rổ —”
Sau giờ trưa trời trong nắng ấm, Phan Đại Châu mua một kẹo trứng ngạc nhiên, cậu hợp tác với Trương Tiểu Hạ, mỗi người kéo nửa trúng.
Trương Tiểu Hạ cầm một nửa trứng hỏi cậu: “Cậu không ăn à?”
“Không ăn, tôi đã ăn ngán từ lâu rồi.” Phan Đại Châu cắn miệng bịt ra, bên trong là một con rồng nhỏ: “Năm nay năm rồng sao.”
Trương Tiểu Hạ không muốn dùng miệng cắn miệng bịt, cô ấy cúi đầu nghiên cứu: “Năm nay sẽ qua rất nhanh, năm sau là năm rắn.”
Phan Đại Châu cầm chú rồng nhỏ chuẩn bị chơi, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời bên dưới sân bóng rổ, cả người cậu run lên.
Trương Tiểu Hạ nhờ cậu giúp đỡ: “Đại Châu, cậu xé giúp tôi đi.”
Phan Đại Châu đẩy tay trước mặt ra, hai mắt sáng rực lên nói: “Chờ một lát chờ một lát, đừng cản tôi!”
Bên dưới sân bóng rổ, Phương Nhạc đứng sau lưng Trần Hề, hai tay từ từ nâng lên, như có như không giữ lấy eo cô. Bên eo dần dần có cảm giác, Trần Hề không nhúc nhích.
Tay Phương Nhạc rung một cái, dùng chút sức, chân Trần Hề vẫn chưa bay lên không trung hoan toàn đã rơi xuống đất.
“Cắt —” Đạo diễn Bạch hô ngừng: “Chuyện gì xảy ra thế Phương Nhạc?”
Phương Nhạc đứng cách Trần Hề một bước, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trước tiên nghỉ một lát đã, tôi đi nhà vệ sinh chút.”
“Cậu đi nhanh rồi về đấy!” Bạch Chỉ nhìn bóng lưng của Phương Nhạc, cô ấy chạy đến trước mặt Trần Hề hỏi cô: “Cậu cao bao nhiêu nặng bao nhiêu thế?”
Trần Hề kéo vạt áo, hôm nay cô mặc áo thun bình thường, vạt áo cũng nhét vào trong lưng quần jean.
Trần Hề nói: “1m63, 96 cân, tớ cảm thấy tớ còn có thể cao ra thêm 2 cm nữa.”
Bạch Chỉ nắm trọng điểm là cân nặng của cô nói: “Cậu có 96 cân thôi hả? Hoàn toàn không nhìn ra được.”
(*) 1 cân = 1/2 kg
Bạch Chỉ nhìn Trần Hề, chắc do xương Trần Hề nhỏ, chân của cô trông rất dài, tay chân cân đối, chỗ nên có da có thịt đều có đủ, dáng người này rất khiến người ta thấy hâm mộ.
“96 cân cũng không nặng mà.” Bạch Chỉ nghi ngờ: “Hôm qua Phương Nhạc đánh một trận như thế, hôm nay sao cứ giả dối thế nào ý? Nâng cậu cũng không nâng nổi.”
– —
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Chỉ: “Thì ra Phương Nhạc lại hư như thế!”.