Trêu Chọc Trái Tim Em - Chương 72: Ngoại truyện 20: Sinh con
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Trêu Chọc Trái Tim Em


Chương 72: Ngoại truyện 20: Sinh con


Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Sang thu, thời tiết cũng mát mẻ hơn, lá cây ngoài sân vàng óng ánh.

Bụng Dương Thư ngày càng lớn, hành động cũng bất tiện hơn trước nhiều.

Ngày nghỉ Quốc khánh, Khương Bái không đi đâu cả, chỉ ở nhà với cô.

Tối hôm đó, sau khi rửa mặt xong, Dương Thư ôm bụng nằm xuống, đột nhiên kêu “ai ui”.

Khương Bái đang cầm ipad xử lý công việc, nghe vậy liền đặt ipad sang một bên, lo lắng đi tới: “Em sao thế?”

“Không sao, đột nhiên bị đạp một cái.”

Khương Bái nghiêng người, ghé tai lên bụng cô nghe ngóng: “Còn chưa chui ra đã không ngoan vậy rồi, đợi đến lúc nó ra đời, anh sẽ dạy dỗ nó thay em.”

Dương Thư nói: “Cũng không biết là con trai hay con gái, cảm giác giống như mở hộp mù* vậy.” 

*Hộp mù là một hộp đồ chơi được bọc kín, không hề biết bên trong có gì, khi mua về bóc ra mới biết.

“Vậy không phải rất thú vị à?” Khương Bái hôn lên bụng cô một cái, “Nếu là con gái, sau này anh sẽ bảo vệ em và con, nếu là con trai, vậy thì sau này anh và con sẽ bảo vệ cho em.”

Đáy lòng Dương Thư như được rót mật, không khỏi nở nụ cười: “Muộn rồi, mau ngủ đi.”

Khương Bái tắt đèn, nằm xuống ôm cô.

Anh rất có kỷ luật, ngoại trừ buổi tối đi ngủ ôm cô ra thì không làm gì khác, cực kỳ tiết chế.

Trông anh khá thoải mái, so với Khương Bái trước đây tối nào cũng giày vò cô cứ như hai người khác nhau vậy, thi thoảng Dương Thư sẽ cảm thấy hoảng hốt, không biết có phải ông xã nhà mình bị ma nhập không.

Suy nghĩ một lúc lâu, Dương Thư không biết mình thiếp đi từ lúc nào.

Lúc đang mơ mơ màng màng, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Dương Thư ngủ không sâu giấc, mở mắt ra thấy điện thoại của Khương Bái kêu, cô đẩy anh: “Ông xã, hình như có người gọi anh.”

Khương Bái duỗi tay mò lấy điện thoại, anh ấn nghe rồi đặt bên tai: “Có chuyện gì thế?”

Đầu bên kia nói gì đó, Dương Thư không nghe rõ, cơn buồn ngủ của Khương Bái lập tức tiêu tan, anh nghiêm túc ngồi dậy: “Vâng, bây giờ con qua ngay.”

Tắt điện thoại xong, anh nhìn về phía Dương Thư: “Khương Ngâm sắp sinh rồi, anh đưa ba mẹ tới bệnh viện.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Thư cẩn thận tính toán, ngày dự sinh của Khương Ngâm đúng là mấy ngày này: “Vậy anh mau đi đi, bây giờ Khương Khương thế nào rồi?”

Khương Bái đứng ở bên giường mặc quần áo: “Doãn Toại đưa em ấy vào bệnh viện rồi, vẫn chưa biết tình huống như nào.”

Anh cúi đầu hôn lên trán Dương Thư, nhẹ giọng vỗ về cô, “Anh qua đó xem một lát, em ở nhà phải ngoan đấy, có chuyện gì thì gọi anh.”

“Vâng ạ.”

Sau khi Khương Bái vội vàng rời đi, Dương Thư cũng không ngủ được, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Cô vuốt v e bụng mình, hi vọng mọi chuyện bên Khương Ngâm diễn ra thuận lợi.

Sáng sớm, Khương Bái gọi điện về, nói Khương Ngâm sinh một bé trai, mẹ tròn con vuông.

Lúc này Dương Thư mới cảm thấy yên tâm.

Lúc Khương Bái từ bệnh viện về đến nhà, Dương Thư vẫn còn đang ngủ.

Tối qua cô không ngủ được, hiện tại phải ngủ bù.

Trong lúc ngủ, cô cảm giác được Khương Bái vén chăn ra chui vào, tuy động tác của anh rất nhẹ, nhưng Dương Thư vẫn mở mắt ra: “Anh về rồi à?”

Giọng nói của cô có vẻ mệt mỏi.

Khương Bái “ừ” một tiếng, nâng đầu cô gối lên tay mình: “Em ăn sáng rồi à?”

Dương Thư nhẹ nhàng gật đầu: “Dì Ngô bê lên phòng cho em ăn rồi. Khương Khương khỏe không anh?”

“Ừ, khỏe lắm, ba mẹ và Doãn Toại đều ở lại bệnh viện với con bé, anh không yên tâm về em nên về trước.”

Dương Thư thấy từ tối qua tới giờ anh vẫn chưa chợp mắt, bèn nói: “Vậy anh ngủ thêm một lát đi, chiều nay chúng ta đến bệnh viện thăm Khương Khương.”

“Ừ.” Khương Bái chủ động ôm cô, “Em cũng ngủ thêm một lát đi.”

Hai vợ chồng ngủ đến trưa, sau khi ăn trưa xong, Khương Bái lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Sau khi sinh xong, Khương Ngâm được chuyển đến phòng thường, đứa bé trắng trẻo, sạch sẽ, khiến người ta yêu mến.

Dương Thư ở bệnh viện trò chuyện với Khương Ngâm một lát, cô đang mang thai nên cũng không ở lại quá lâu.

Chạng vạng, Khương Bái lái xe đưa Khương Bẩm Hoài và Lương Văn về Đại học C.

Trên đường về Đại học C, Lương Văn và Dương Thư ngồi phía sau, Khương Bẩm Hoài ngồi ghế phụ lái.

Lương Văn nói, vì con của Khương Ngâm và Doãn Toại sinh vào buổi sáng nên đặt tên là Lê Hân, sau đó lại hỏi Khương Bái và Dương Thư đã nghĩ được tên cho con chưa?

Còn mấy tháng nữa là Dương Thư sinh rồi.

Nhắc đến chuyện này, Dương Thư thở dài: “Con đã xem từ điển rồi nhưng vẫn không tìm được cái tên nào thích hợp.”

Cô nghiêng đầu, “Ba, mẹ, hay là hai người nghĩ giúp chúng con đi?”

“Sao lại không có cái tên nào thích hợp, không phải anh đã nghĩ xong rồi à?” Đột nhiên Khương Bái nói chen vào.

Dương Thư nghĩ đến cái tên anh đặt, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Lương Văn ở phía sau hăng hái hỏi: “Tên gì thế, nói mẹ nghe thử xem nào?”

Khương Bái nói: “Nếu là con gái thì gọi là Khương Dĩ, còn con trai thì gọi là Khương Dĩ Tắc.”

Giáo sư Khương ở bên cạnh hỏi: “Là Dĩ Tắc trong lấy mình làm gương à?”

“Đúng vậy ạ.”

Khương Bẩm Hoài trầm ngâm: “Cái tên này không tồi, không theo quy tắc thì không nên vuông tròn*, làm người thì phải biết tự chủ mọi lúc, biết phân biệt thị phi, làm việc đúng đắn, tương lai sẽ trở thành người có cống hiến cho xã hội quốc gia.”

*Không theo quy tắc thì không nên vuông tròn: Người biết phép tắc sẽ làm theo lẽ phải

Khương Bái nhướng mày nhìn Dương Thư cười: “Em thấy chưa, đến ba cũng cảm thấy cái tên này hay.”

Dương Thư cố gắng kìm nén nỗi xúc động trong lòng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc trước Khương Bái nói đặt tên cho con là Khương Dĩ hoặc Khương Dĩ Tắc, anh đâu có giải thích như vậy.

Lúc trước, khi hai người vẫn còn quan hệ hợp đồng, Dương Thư không cho phép Khương Bái ngủ qua đêm, không cho phép anh đắp chung chăn với cô, thường nhắc nhở anh phải tuân thủ quy tắc trò chơi, lấy quy tắc làm đầu.

*Lấy quy tắc = Dĩ Tắc

Khương Bái nói, muốn đặt tên con là Dĩ Tắc, để sau này mỗi khi Dương Thư gọi tên con, sẽ nhớ lại trước đây đã bắt nạt anh thế nào, sau đó dùng hiện tại để bồi thường cho anh.

Sau đó Khương Bái lại nghĩ, tên Dĩ Tắc không hợp với con gái lắm, nếu sinh con gái vậy thì lấy mỗi chữ Dĩ thôi, chỉ cần trong lòng Dương Thư tự biết là được rồi.

Dù sao thì, nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua là anh muốn kiếm được ít hời từ tên của con thôi.

Có lẽ trên đời này chỉ có mỗi Khương Bái mới có cách đặt tên cho con vừa ngây thơ vừa không đáng tin như vậy thôi.

Sau khi đưa Khương Bẩm Hoài và Lương Văn về Đại học C, hai người về thẳng biệt thự Chương Hoa.

Trên đường, Dương Thư cảm khái: “Em cảm thấy cái tên Dĩ Tắc này nói ra từ miệng anh nghe có vẻ không đứng đắn, nhưng mà vừa nãy nghe ba giải thích, đúng là cái tên này rất phù hợp.”

“Sao anh lại không đứng đắn chứ?” Tay Khương Bái tùy ý đặt trên tay lái, anh thản nhiên nói, “Dựa theo cách giải thích của anh thì cái tên này chứa đựng kỷ niệm đẹp mà chúng ta đã từng trải qua đấy.”

“À.” Dương Thư thích thú gật đầu, “Thì ra đối với anh, không được phép ngủ lại, không được đắp chung chăn lại là kỷ niệm đẹp từng trải qua, vậy thì về nhà chúng ta phải tiếp tục duy trì những kỷ niệm này mới được.”

“Em nói sai rồi.” Đèn đỏ, Khương Bái dừng xe lại, xoay người nhìn cô, “Với anh mà nói, tất cả những ký ức liên quan đến em, đều tốt đẹp hết. Cho dù anh bị em làm cho khó chịu, bị em ức hiếp, anh cũng cảm thấy rất tốt.”

Dương Thư ngước mắt nhìn anh: “Ông xã à, sao anh lại lấp li3m thế, tuyệt đối không được di truyền tật xấu này cho bé con đâu đấy.”

Khương Bái: “…”

Ngày dự sinh của Dương Thư là vào khoảng đầu năm mới, mọi người xung quanh đều thấp thỏm, mong ngóng.

Lễ Giáng Sinh vừa kết thúc, sáng ngày 27 tháng 12, lúc đang ăn sáng, Dương Thư cảm thấy khác thường, khoảng ba phút bụng cô sẽ co thắt một lần.

Thấy tình huống không ổn, lúc này Khương Bái lập tức đưa cô đến bệnh viện, giữa đường đi, Dương Thư vỡ ối.

Cô đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Trước đó, Dương Thư từng tham gia lớp học tiền sản, cô đặt một cái gối tựa ra sau lưng.

Khương Bái nhìn cô qua kính chiếu hậu, vẻ mặt căng thẳng: “Em thấy nào rồi? Có phải rất khó chịu không?”

“Em không sao, anh cứ tập trung lái xe đi, chú ý an toàn.”

Khương Bái cố gắng giữ bình tĩnh, chân nhấn ga.

Đến bệnh viện, Khương Bái xuống xe ôm cô chạy nhanh vào trong, có y tá nhìn thấy thì vội vàng đẩy giường tới.

Tử c ung phải mở ba phân mới có thể tiêm thuốc tê, tạm thời Dương Thư chỉ có thể nằm trong phòng chờ sinh.

Đau đớn tăng lên từng chút một, cả người cô đổ mồ hôi lạnh, đến cả thở cũng thấy đau.

Khương Bái ngồi bên cạnh thấy cô như vậy, vừa đau lòng lại vừa bất lực, vẫn luôn nắm chặt tay Dương Thư, thỉnh thoảng đưa tay lau mồ hôi cho cô, khóe mắt anh ửng đỏ.

Anh không còn hăng hái giống như trước, trông anh như một đứa trẻ hoang mang, lo sợ, tất cả tinh lực và tâm tư đều đặt hết lên người Dương Thư.

Mãi đến khi cổ tử c ung mở thêm, Dương Thư được tiêm thuốc tê, cô mới đỡ hơn một chút.

Cô an ủi Khương Bái: “Không đau nữa rồi.”

Sau khi Dương Thư được đẩy vào phòng sinh, Khương Bái mới nhớ ra, anh vẫn chưa gọi cho Khương Bẩm Hoài và Lương Văn.

Gần đây Giang Triệt cũng ở Trường Hoàn, Khương Bái đi đến cầu thang gọi điện thoại, nói tình huống của Dương Thư cho anh ấy biết, bảo anh ấy không cần lo lắng.

Lúc mọi người đến, Dương Thư vẫn chưa ra khỏi phòng sinh.

Giang Triệt ngồi cạnh Khương Bái, anh ấy nhìn cánh cửa phòng sinh, thấy Khương Bái không nói gì, chỉ yên lặng vỗ vai anh.

Lúc cửa phòng sinh mở ra, y tá ẵm em bé ra ngoài, nói mẹ con đều bình an, bé con rất khỏe mạnh.

Mọi người lập tức vây lại xem.

Sau khi Dương Thư được đẩy ra, Khương Bái chạy về chỗ cô, trông cô rất yếu, không có chút sức nào cả.

Khương Bái nắm chặt tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô.

Quãng đường di chuyển từ phòng sinh đến phòng thường, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Dương Thư hỏi: “Con đâu anh? Vừa rồi em chưa được nhìn, là Khương Dĩ hay Khương Dĩ Tắc thế?”

“Khương Dĩ Tắc.”

Đối với Dương Thư mà nói, con trai hay con gái cũng được, cô lại hỏi: “Giống anh hay giống em?”

“… Anh vẫn chưa nhìn kỹ, cũng không biết nữa.”

Anh vừa dứt lời, Lương Văn đã ôm đứa bé tới.

Thấy hai người họ, Lương Văn cười nói: “Mau nhìn xem bé con này, trông đáng yêu quá, rất giống Khương Bái lúc nhỏ.”

Nói rồi, bà đặt đứa bé vào lòng Dương Thư.

Dương Thư và Khương Bái vô cùng mong đợi nhìn con.

Hai giây sau, đôi vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn đứa bé, không ai nói gì.

Lương Văn cười, hỏi: “Thế nào, bé con nhà chúng ta đáng yêu lắm đúng không?”

Bà quay sang nói với Khương Dĩ Tắc, “Dĩ Tắc, con nhìn ba mẹ con không nói lên lời kìa, chắc chắn là đang rất vui đấy.”

Trước đó, đứa bé vẫn luôn ở trong nước ối, cho nên cả người nhăn nhúm lại.

Dương Thư và Khương Bái yên lặng nhìn, một lúc lâu sau, Dương Thư than thở: “Đứa nhỏ này hạ thấp nhan sắc nhà chúng ta quá.”

Khương Bái gật đầu tán thành: “Hiện tại, thằng bé là thành viên xấu nhất nhà.”

Dương Thư nói: “Từ từ rồi sẽ đẹp lên thôi.”

Khương Bái: “Có lẽ vậy, dù sao anh và em đều đẹp, thằng bé muốn xấu cũng khó. Có ba mẹ xuất sắc như vậy là phúc phận của nó.”

Dương Thư chợt nhớ ra gì đó, cô quay đầu lại: “Mẹ nói bé con giống anh lúc bé, thì ra khi còn bé anh cũng xấu như vậy sao?”

Khương Bái: “…”

Trên mặt Dương Thư dần hiện lên vẻ tự hào: “Không giống em, vừa ra đời đã xinh đẹp như tiên nữ rồi.”

Khương Bái: “…”

Khương Dĩ Tắc: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN