Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
255


Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời


Chương 38


Gần đây sóng yên biển lặng, Mạch Khê ban đầu còn hoảng loạn, dần dần cũng bình tĩnh lại. Cha nuôi không hề có động tĩnh gì, ngay cả cận vệ Phí Dạ cũng không xuất hiện lấy một lần. Mạch Khê rốt cục tin lời của Nhiếp Thiên Luật, có lẽ cha nuôi thật sự vì tình thân mà buông tha cho họ.

Dạo này Mạch Khê thật sự thoải mái. Hằng ngày đến công ty tập vũ đạo, luyện thanh, sau sẽ đi cùng Nhiếp Thiên Luật. Thiên Luật dù mỗi ngày đều bề bộn công việc nhưng đều cùng Mạch Khê ăn cơm, sau đó về nhà.

Bề ngoài, hai người thật sự giống một đôi tình nhân.

“Đinh…”

Trong phòng nhạc, Đàm Trử Quân đột ngột đập tay xuống phím đàn. Tiếng đàn chói tai cho thấy sự bất mãn của anh ta. Mạch Khê hoảng sợ, lập tức nhìn anh ta.

“Mạch Khê, cô đang làm lãng phí thời gian của tôi đấy hả?” Đàm Trử Quân vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt đen không hiện ra rõ ràng sự tức giận.

“Thực xin lỗi thầy Đàm!”

Mạch Khê ảo não. Cô tuy thế lại thất thần nghĩ đến không phải người khác mà là người gần đây không có lộ diện…cha nuôi. Tuy nói mấy ngày nay thật sự bình tĩnh nhưng lòng của cô có chút rung động cùng bối rối…Cha nuôi thật sự cho phép cô ở bên ngoài?

Đàm Trử Quân không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, giọng nói lạnh nhạt răn dạy: “Đừng ỷ vào mình thông minh, có tài năng. Không biết cái gì gọi là ‘Tôi thấy những người mới khác so với cô còn kém xa!’ nữa. Ca khúc này sáng tác cho cô vì cô là khách mời trong buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn. Ngay cả ca khúc dễ như thế còn không hát được thì làm ca sĩ cái gì chứ. Về nhà mà yêu đương đi!”

Chuyện Mạch Khê cùng Nhiếp Thiên Luật đã truyền ra khắp công ty. Bởi vì có vài ca sĩ nhìn thấy Nhiếp Thiên Luật lái xe đến đợi Mạch Khê tan tầm. Lời ra tiếng vào, rất nhiều người biết chuyện nhà thiết kế nổi tiếng của KY cũng chính là tổng giám đốc của Nhiếp thị. Tin đồn kinh người này nhanh chóng lan truyền chẳng khác gì thứ bệnh dịch.

Tuy nhiên giới truyền thông cũng không có được tin tức gì. Nguyên nhân là do Jon đã khéo léo sắp đặt. Jon đã làm tại đây được hơn mười năm đương nhiên hiểu được, giới truyền thông cũng giống như nước, có thể đẩy thuyền đi xa cũng có thể nhấn chìm thuyền. Vào thời điểm thích hợp mà truyền thông tin ra mới là cách khôn ngoan. Bởi vậy chừng nào Mạch Khê còn chưa chính thức ra mắt thì anh ta không cho truyền thông biết được một chút thông tin nào.

Mạch Khê bị Đàm Trử Quân nói đến đỏ mặt tía tai, vừa định giải thích cái gì đó thì Đàm Trử Quân không kiên nhẫn đứng dậy: “Hôm nay nghỉ ở đây, khi nào chuẩn bị tốt thì hẵng đến tìm tôi.”

Mạch Khê nghẹn lời, vẻ mặt ấm ức vô tội. Khi Đàm Trử Quân đi rồi thì trợ lý Apple đi vào, nhìn có vẻ rất cao hứng.

“Mạch Khê à, nói cho em một tin tốt nha, trang phục biểu diễn của em đều do KY tài trợ.”

Mạch Khê ngẩn người. Do KY…Thiên Luật tài trợ? Mấy ngày nay tuy rằng Thiên Luật cùng cô luôn đi với nhau nhưng cô chưa từng nhắc đến chuyện tài trợ trang phục.

Apple thấy cô vẻ mặt kinh ngạc thì như hiểu rõ, cười cười, “Mạch Khê, sao phải ngạc nhiên vậy? Hiện tại, cả công ty từ cao đến thấp, ai chẳng biết em với tổng giám đốc Nhiếp thị có quan hệ. Nhiếp thị khi biết em là ca sĩ khách mời trong buổi biểu diễn của Phỉ Tỳ Mạn, không nói hai lời lập tức muốn tài trợ trang phục cho em. Mạch Khê, em sẽ hiểu rất nhanh thôi, tìm được bạn trai có tiền quả là rất tốt.”

“Apple, chị hiểu lầm rồi. Anh ấy…anh ấy không phải bạn trai em.”

“Lừa quỷ đi, Mạch Khê, chị là trợ lý của em, có gì mà không thể nói với chị đâu. Mấy ngày nay mọi người đều nhìn thấy em ngồi xe Nhiếp tổng nha. Anh chàng đó quả thực là cực phẩm, to cao, đẹp trai, ánh mắt anh ta nhìn em cũng rất dịu dàng, hạnh phúc. Nếu anh ta không phải bạn trai em, vì sao lại phải mỗi ngày đến công ty đón em. Còn nữa, vừa rồi rõ ràng là em thất thần, có phải là nhớ anh ta không?” Apple cười điệu quỷ quái.

“Đâu có!” Vẻ mặt Mạch Khê mất tự nhiên.

“Mặt đỏ mà còn nói là không có.” Apple cười trêu trọc.

Mạch Khê không giải thích nữa. Loại chuyện này thường thường là càng giải thích càng rối rắm. Kỳ thật, khi vừa nghĩ đến hình ảnh đẹp trai của Thiên Luật, cô cực kỳ bình tĩnh, nhưng không hiểu sao trong đầu lại thoáng hiện ra bóng dáng lạnh lùng của một người đàn ông.

Vì sao lại như vậy?

_________________

“Mạch Khê, tiểu Mạch Khê…”

Ở một góc trong nhà hàng vang lên giọng nói trầm thấp, thân thiết của một người đàn ông.

Mạch Khê đột nhiên có phản ứng lại, nâng mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử âm trầm.

Nhiếp Thiên Luật cẩn thận lấy đồ ăn ngọt mà Mạch Khê thích ăn nhất, nhẹ giọng nói: “Sao vậy? Không phải là hôm nay lại bị nhạc sĩ mắng đấy chứ?”

Mạch Khê bĩu môi, “Tay nhạc sĩ đó rất là đáng ghét, em cố gắng thế nào đi nữa anh ta cũng không hài lòng.”

“Không phải là do anh ta đáng ghét mà là do em đang không yên lòng.”

Nhiếp Thiên Luật cười khẽ, “Tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau, em thất thần đến ba lần. Nói cho anh biết em đang vướng bận chuyện gì trong lòng?”

Mạch Khê bị anh nhìn thấu tâm can thì trẻ con mà lè lưỡi nói: “Kỳ thật em luôn nghĩ cha nuôi vì sao không có một chút động tĩnh nào!”

“Cả buổi tối chỉ nghĩ điều này?” Nhiếp Thiên Luật cười cười.

“Vâng!” Mạch Khê tâm tư đơn thuần, gật đầu mạnh một cái.

Nhiếp Thiên Luật chỉ cười, uống một ngụm rượu rồi thản nhiên hỏi: “Vậy em hy vọng cậu ấy có động tĩnh hay không có động tĩnh gì?”

Câu hỏi này khiến Mạch Khê á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau cũng không nghĩ được câu trả lời.

“Em nhớ cậu ấy!” Nhiếp Thiên Luật bất thình lình nói một câu.

“Hả?!?”

“Đâu có, em sao có thể nhớ một người cao cao tự đại, tàn nhẫn, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác. Em…em không nhớ ông ta!” Khuôn mặt Mạch Khê phiếm hồng, lời nói còn lắp ba lắp bắp.

“Không sai!” Cô lập tức nói ra một loạt khuyết điểm của Lôi Dận khiến ý cười của Nhiếp Thiên Luật càng đậm, nhưng ngữ khí thì vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ.

“Anh Thiên Luật…”

Mạch Khê hơi chớp mi “Anh giễu cợt em sao? Em chỉ là thực sự lo lắng anh bị thương tổn mà thôi.”

Nhiếp Thiên Luật nghe vậy thì cười nhẹ, bàn tay to dịu dàng xoa đầu cô, “Anh biết, tiểu Mạch Khê rất quan tâm anh, anh thực rất cảm động.”

“Thế này là ít, không nhiều lắm!” Mạch Khê ngọt ngào cười.

Bầu không khí trong nhà hàng tốt hẳn lên, không gian cũng yên tĩnh, cho đến khi…

“Thì ra là tiểu thư Bạc Cơ! Hôm nay tôi thực đúng là gặp may mới có thể gặp tiểu thư Bạc Cơ ở chỗ này.” Ở một góc trong nhà hàng truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

“Là anh! Thực xin lỗi, tôi đang cùng bạn ăn cơm.” Giọng nói của người con gái có vẻ không kiên nhẫn.

“Bạn? Tôi thấy là kim chủ mới đúng. Tiểu thư Bạc Cơ, cô làm như vậy là không đúng rồi. Dù sao cũng đều là muốn tìm kim chủ, sao Bạc Cơ tiểu thư không cho tôi một cơ hội?”

“Anh buông tay ra!”

Tiếng nói vọt ra không phải là quá lớn nhưng bởi góc độ thích hợp nên lọt vào tai Mạch Khê. Tuy nói khách hàng của nhà hàng này đều là người giàu sang phú quý, nhưng là thường người say sẽ lộ bản chất.

Mạch Khê nhíu mày, chưa nói câu nào đã đứng dậy đi đến phía đó.

Quả nhiên thấy một người đàn ông đang quấn quýt bên người Bạc Cơ, thậm chí hắn ta còn động thủ đá người phục vụ đứng bên cạnh, nhìn qua có vẻ đang sốt ruột, nhưng vì là khách hàng nên cũng không còn cách nào.

Mạch Khê vừa muốn tiến lên lại bị Nhiếp Thiên Luật kéo lại.

“Tiểu Mạch Khê, em tiến lên cũng chẳng giải quyết được vấn đề.”

“Nhưng người bị quấy rầy là Bạc Cơ.”

Mạch Khê lo lắng nói, lập tức lại nói thêm một câu: “Chị ấy từng là người mẫu hợp tác cùng em, em không thể đứng nhìn chị ấy bị bắt nạt.”

“Bạc Cơ có thể tồn tại được trong cái vòng luẩn quẩn của làng giải trí, lại thành công ra trò, nhất định là có người nâng đỡ. Em không cần phải thay cô ấy lo lắng.” Nhiếp Thiên Luật nhẹ giọng khuyên giải.

“Nhưng mà…”

“Bạc Cơ tiểu thư đêm nay đi cùng tôi đi.”“Anh buông tay ra! Nếu không buông tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát tới bắt tôi? Tôi đường đường là Hoa Thái Tử của tập đoàn Hoa thị, còn cô chẳng qua chỉ là một người mẫu nho nhỏ mà thôi. Nói trắng ra, cô cũng chỉ là con đàn bà nằm dưới thân đàn ông mà thôi. Còn làm ra vẻ trang nhã!” Gã đàn ông mặt đỏ bừng, thô lỗ nói.

“Anh…”

“Anh lập tức xin lỗi cho tôi!”

Chỗ cửa truyền đến tiếng nói lạnh băng của Mạch Khê. Cô rốt cục không thể nhịn được nữa bởi gã đàn ông đó quá mức thô lỗ, làm cô phản cảm đến cực điểm.

Thình lình có tiếng nói phát ra làm gã kia giật mình, Bạc Cơ cũng ngẩn người, ngay sau đó nhìn thấy Mạch Khê. Cô bước nhanh đến chỗ Mạch Khê, bất an nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạch Khê.

Mạch Khê cảm thấy trong lòng bàn tay Bạc Cơ đều là mồ hôi lạnh thì không khỏi nhìn thoáng qua Nhiếp Thiên Luật.

Nhiếp Thiên Luật bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này từ khi nào thì học được cách can thiệp vào chuyện người khác? Trước đây cô đối với chuyện gì cũng đều là lãnh đạm.

“Lại đến nữa một tiểu nha đầu, cũng là tiểu mỹ nữ nha!” Gã đàn ông thất tha thất thểu tiến lên, đôi mắt ngà say mông lung nhìn Mạch Khê, đáy mắt lộ vẻ lang sói vô cùng vui sướng.

“Tôi mặc kệ anh là cái gì thái tử hay là thái thượng hoàng đi chăng nữa, lập tức xin lỗi Bạc Cơ!” Ánh mắt Mạch Khê lạnh thấu xương nhìn hắn, gằn từng tiếng nói.

Gã đó sửng sốt, hắn không dự đoán được tiểu nha đầu này toàn thân lộ ra khí thế cường ngạnh.

“Tiểu mỹ nhân, em tên gì? Anh có thể xin lỗi Bạc Cơ, nhưng mà… em phải theo hầu rượu anh mới được.” Hắn muốn tiến lên giữ chặt tay Mạch Khê nhưng ngay lúc đó bóng hình cao lớn của Nhiếp Thiên Luật chắn trước mặt hắn.

“Hoa Thái Tử, anh uống say rồi!” Giọng nói anh rất thản nhiên, một chút gợn sóng đều không có.

Hoa Thái Tử ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thiên Luật. Chính hắn so với Nhiếp Thiên Luật còn thấp hơn một cái đầu. Hắn nhíu mày lại rồi đột ngột bừng tỉnh.

“À, thì ra là Nhiếp tiên sinh. Có thể gặp được Nhiếp tiên sinh ở đây quả thực là vinh hạnh lớn của tôi.”

Nhiếp Thiên Luật hơi nghiêng đầu bên người phục vụ nói: “Hoa Thái Tử uống say, anh đưa anh ta về!”

“Vâng!”

“Nhiếp tiên sinh, tôi không có say. Hôm nay có thể may mắn gặp được anh thì phải uống một chén rồi. À đúng rồi, còn có tiểu mỹ nhân này nữa…” Hoa Thái Tử ôm chầm lấy bả vai Mạch Khê, gần như sắp nhỏ giãi ra, nói lăng linh tinh: “Hôm nay tôi rất cao hứng, để cô bé đi theo hầu rượu chúng ta!”

Hoa Thái Tử đánh giá cô rất cao.

Ánh mắt Nhiếp Thiên Luật vẫn như cũ, không chút gợn sóng cũng không thấy dấu vết sợ hãi, một lần nữa kéo Mạch Khê đến bên người mình, bàn tay to nắm lấy tay cô, “Cô ấy còn nhỏ tuổi, không uống rượu.”

“A, tôi hiểu rồi!” Hoa Thái Tử cười thực ái muội, bàn tay to vỗ vỗ bả vai Nhiếp Thiên Luật, “Cô ấy là người phụ nữ của anh!”

Nhiếp Thiên Luật hơi nhíu mày nhưng cũng không có làm gì, cũng không phủ nhận phán đoán của hắn.

“Vậy Bạc Cơ…”

Hoa Thái Tử kéo Bạc Cơ lại, “Hôm nay Hoa Thái Tử tôi coi trọng cô, nếu thức thời, hầu hạ tôi một đêm cho tốt, nếu không tôi sẽ cho cô trong giới người mẫu không còn đường tiến. Cô phải biết rằng thế lực của nhà tôi ở cả chính giới lẫn thương giới!”

Bạc Cơ hung hăng trừng mắt với hắn. Vừa muốn giãy dụa …

“Hoa Thái Tử, lá gan của cậu càng lúc càng lớn. Ngay cả người phụ nữ của Lôi Dận tôi mà cậu cũng dám động đến.” Tiếng nói mang theo độ lạnh lẽo vang lên. Một góc nhà hàng lớn như vậy nhưng như bị đóng băng.

Sau tiếng bước chân thưa thớt, vài tên vệ sĩ cũng tiến lên. Lôi Dận ở trước mặt giống như một pho tượng từ trên trời giáng xuống mang khí thế của thần linh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra uy quyền làm người khác bất an.

Thân mình Mạch khê khẽ run lên theo bản năng quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.

Đôi mắt lạnh như băng cùng đôi mắt đẹp của cô chạm nhau. Trong lòng đột nhiên nổi lên sự khó hiểu, cô vội vàng quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi nhưng lại không thể nào kiềm chế được sự kinh hoàng.

Trong ánh mắt Nhiếp Thiên Luật không thấy chút gợn sóng. Sự xuất hiện của Lôi Dận không làm cho anh kinh ngạc, thậm chí biểu hiện cũng chẳng có chút biến đổi.

Vài tên vệ sĩ canh giữ ở cửa, Lôi Dận trầm ổn tiến lên, mỗi bước chân đều như khắc rõ trong lòng Mạch Khê.

“Tôi tưởng là ai, hóa ra là Lôi tiên sinh lừng danh!”

Hoa Thái Tử thật sự là uống say đến nỗi không sợ gì cả. Thân thể hắn loạng choạng, tiến lên phía trước vừa muốn chụp bàn tay to trên bả vai Lôi Dận liền bị một tên vệ sĩ nhanh chóng phủi mạnh một cái.

Hoa Thái Tử tựa như một đống thịt nhão, cả người hung hăng bị đập vào góc tường khiến hắn kêu rống lên.

“Lôi tiên sinh, thủ hạ của anh xuống tay độc ác quá. Nói gì thì nói, tôi cũng coi như là người của anh, sao có thể đối xử như vậy?” Lời nói của hắn ta khiến Mạch Khê kinh ngạc.

Lôi Dận cười lạnh tiến lên, bàn tay to đột nhiên duỗi ra, nhắm thẳng mắt hắn giáng một cú đấm khiến hắn trợn trắng mắt.“Chính xác mà nói thì đại ca cậu mới là người của Ảnh tổ chức, nhưng mà hắn trước mặt tôi cũng không dám làm càn như vậy.”Hoa Thái Tử bị Lôi Dận đấm như vậy, cơn say tán đi không ít, lại nhìn đến người đàn ông trước mắt, con ngươi xanh lục lạnh lùng khiến hắn tỉnh táo hẳn, sợ tới mức đầu đầm đìa mồ hôi.

“Lôi, Lôi tiên sinh… thực xin lỗi, thực xin lỗi tôi uống rượu say, có mắt như mù.”

Có thể khiến hắn trong nháy mắt tỉnh rượu thì không thể không nhìn ra lực uy hiếp của Lôi Dận lớn đến cỡ nào. Hoa Thái Tử có tiếng là chuyên bắt nạt kẻ yếu. Các nữ ngôi sao trong làng giải trí qua tay hắn không ít, hắn đã nhắm nữ ngôi sao nào thì người đó buộc phải đi vào khuôn khổ, nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ bá đạo mà vùi dập; dù họ có bị làm nhục, có ấm ức đến mấy cũng không dám lên tiếng. Dù sao bối cảnh của Hoa Thái Tử cũng là có quyền thế, chẳng những trong chính giới mà còn cả thương giới đều có thế lực nhất định. Điều làm người ta nghe đến đã sợ mất mật chính là bối cảnh hắc đạo của hắn.

Anh trai Hoa Thái Tử chính là trụ cột một nhánh của tổ chức Ảnh. Bởi ỷ vào quan hệ này mà Hoa Thái Tử mới có lá gan lớn như vậy mà tác oai tác quái. Nhưng chỉ là không ngờ đến hôm nay hắn xui xẻo có cuộc gặp mặt này. Bởi Lôi Dận cực kì chán ghét những kẻ ra ngoài rêu rao mình là người của tổ chức Ảnh.

“Xin lỗi hai vị tiểu thư cho tôi!” Lôi Dận chán ghét mà buông tay ra, lạnh lùng ra lệnh.

Hoa Thái Tử liên tục gật đầu hướng Bạc Cơ và Mạch Khê “Thật ngại quá, tôi uống rượu say, mong hai vị tiểu thư đại nhân đại lượng không trách tội.”

Ánh mắt Bạc Cơ còn có chút kinh hãi, lập tức đi đến trước mặt Lôi Dận nép vào lòng hắn, nhẹ giọng nói “Dận, vừa rồi em sợ muốn chết, may mà anh đến kịp thời.”

“Dọa đến em?”

Lôi Dận nâng tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt thản nhiên “Như vậy phải trừng phạt hắn thế nào mới làm em bình phục tâm tình?”

“Lôi tiên sinh, Lôi tiên sinh, tôi biết tôi sai rồi, cầu ngài giơ cao đánh khẽ.” Hoa Thái Tử nghe vậy thì nhanh chóng quỳ lạy Lôi Dận, hắn đã nghe đại ca hắn nhắc đến Lôi Dận này cực kì tàn nhẫn. Cho dù chỉ là trừng phạt nho nhỏ nhưng cũng coi như vứt bỏ nửa cái mạng.

Bạc Cơ nhìn Hoa Thái Tử liếc mắt một cái, ánh mắt hiện lên một chút sắc bén, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Cô nhu hòa nói: “Dận, coi như hắn đã bị anh dọa cho sợ hãi rồi, tha cho hắn đi.”

“Cám ơn Bạc Cơ tiểu thư!” Hoa Thái Tử như là gặp được một chút ánh sáng hừng đông.

Lôi Dận nghe vậy sau lạnh lùng rời tầm mắt đạm mạc đảo qua Hoa Thái Tử, lại dừng lại trên người Mạch Khê, bất thình lình hỏi, “Còn cô?”

Mạch Khê sửng sốt, theo bản năng nhìn lại Lôi dận, sau lại vội vàng cụp mắt xuống, cắn cắn môi nói: “Tha cho anh ta đi, anh ta cũng chỉ là uống say thôi mà.”

Hoa Thái Tử rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng trong mắt dần biến mất.

Bên môi Bạc Cơ hơi gợi lên ý cười.

Nhiếp Thiên Luật nhíu mày lại, thấp giọng nói bên tai Mạch Khê: “Không cần nói nữa!”

Mạch Khê sửng sốt, ngay lúc cô còn chưa rõ hàm ý trong lới nói này thì đã thấy Lôi Dận buông Bạc Cơ ra, vững bước hướng cô đi tới. Mỗi bước gần đến, cô có thể cảm nhận được rõ ràng mùi hương kia, hơi thở kia như có như không đang dần đậm thêm, cho đến khi tầng tầng bao vây lấy cô.

Mạch Khê theo bản năng muốn dựa vào Nhiếp Thiên Luật nhưng ngay sau đó lại bị bàn tay to của Lôi Dận kéo lại. Thân thể mềm mại của cô kề sát thân hình cao lớn của Lôi Dận khiến cô bất an, run rẩy không thôi.

“Bé con, thế nào lại học thói hư vây?”

Hắn ngoài ý muốn cúi đầu xuống, đôi môi nhìn như vô cùng thân mật bên tai cô. Hơi thở nam tính phả vào vành tai mẫn cảm của cô khiến cô không khỏi run run.

“Càng là đàn ông được cô cầu xin hộ thì lại càng chết thảm, huống chi là người đàn ông cô để ý đến.”

Nói xong câu đó, Lôi Dận ở trước mặt mọi người mở miệng ra ngậm lấy vành tai tinh xảo của Mạch Khê.

“A…” Mạch Khê kinh suyễn một tiếng, đột nhiên đẩy Lôi Dận ra. Bên tai mẫn cảm như vẫn còn vương hơi thở của hắn. Sao có thể vậy? Những lời vừa rồi là có ý gì?

Nhiếp Thiên Luật ôm lấy Mạch Khê, ánh mắt mang theo một tia bất mãn nhìn Lôi Dận.

Lôi Dận cười lạnh, xoay người nhìn về phía Hoa Thái Tử, tiếng nói đột nhiên lạnh băng như cái rét tháng chạp.

“Người đâu!”

Bọn vệ sĩ đi theo hàng vào chờ mệnh lệnh.

Hoa Thái Tử vừa thấy như vậy, tình trạng gần như đã bình tĩnh lại đột nhiên biến sắc.

Lôi Dận trên cao nhìn xuống hắn gằn từng tiếng mệnh lệnh nói: “Bịt miệng hắn lại, chặt đứt một bàn tay hắn cho tôi!”

“Vâng Lôi tiên sinh!” Bọn vệ sĩ không nói hai lời lập tức tiến lên lôi Hoa Thái Tử đi.

“Lôi tiên sinh tha mạng… a… Lôi tiên sinh…” Hoa Thái Tử la hét như heo bị chọc tiết.

Mạch Khê sớm đã bị dọa đến kinh hãi, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại phát hiện ở cổ nghẹn lại, thậm chí còn thoáng cảm thấy mùi máu tanh.

Nhiếp Thiên Luật vẫn bình tĩnh như cũ, đứng đó vững vàng ôm lấy thân thể cô, dường như đối với những trường hợp như vậy đã quá quen thuộc.

Lôi Dận lại lần nữa nhìn hướng Mạch Khê, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt thì cất tiếng nói lạnh băng: “Khê nhi nên trở về nhà rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN