Beta: Rosaline
Tiến vào eo biển, mặt biển dần thu bé lại, Tiêu Quân Mặc dựa vào kế sách đã định sẵn, chia đội thuyền thành ra để tấn công người Kim từ hai phía, nhưng đến khi vào trong eo biển mọi người mới phát hiện ra trong này có mấy cái đảo nhỏ, vì thế người Kim đã bỏ lại thuyền và tiến lên đảo, làm loạn kế hoạch của bọn họ.
Bản đồ mà Tiêu Quân Mặc không hề ghi rằng nơi này có đảo nhỏ, Phó Thuần từ phía sau đi tới, gió biển phần phật, hắn nói nhỏ: “Hoàng thượng, tiếp theo nên làm gì?”
“Đuổi theo.” Tuy mọi việc diễn ra không giống với kế hoạch nhưng nếu đã đến đây rồi thì không có lý nào lại trở về, hắn ra lệnh cho các tướng sĩ rời thuyền, đuổi theo lên đảo nhỏ.
Khi lên đảo, ngay trước mặt là một mảng rừng cây, những người Kim kia đã chạy vào đó để lẩn trốn, địa hình trong này phức tạp, nếu không có chuẩn bị tiến vào thì khả năng sẽ bị mất phương hướng mà lạc đường, chẳng những không thể tiêu diệt quân địch mà còn có thể đánh ngược lại.
Nghe nói khả năng phân biệt phương hướng của Đại Hãn nước Kim A Bố Trát rất tốt, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không thấy được tung tích của bọn chúng, khả năng đã đi vào nơi sâu nhất trong rừng câu, bọn họ chưa tìm hiểu trước nên tốt nhất đừng tùy tiến vào, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ một chút, Tiêu Quân Mặc ra lệnh lui binh, lui ra rìa của rừng cây, hạ trại tại chỗ, vừa trấn thủ bên này, vừa cắt cử các tướng lĩnh vây quanh tứ phía, hắn không tin những người Kim kia có thể trốn trong đó cả đời.
Tuy nói như vậy nhưng hắn cũng không định thực sự cứ chờ đợi như vậy, Lan Thanh vẫn đang ở quân doanh đợi hắn trở về, đương nhiên là phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Hắn tập hợp các tướng lĩnh lại để thương nghị làm sao có thể ép người Kim tự mình đi ra, chỉ cần bọn chúng tự loạn trận tuyến, không thể tử thủ trong rừng cây nữa thì bọn họ sẽ tự có cách công phá.
Lúc này, người Kim đã tiến sâu vào trong rừng, thở hồng hộc bắt đầu hạ trại, thấy Tiêu Quân Mặc không tiến vào thì bọn họ mới nhẹ nhàng thở phào, A Bố Trát nghĩ một chút rồi phái người đi thiết lập bẫy rập quanh quân doanh, tránh cho Tiêu Quân Mặc tập kích lúc nửa đêm.
Gã ngửa đầu nhìn nơi xa lạ này, đáy lòng đã lửa giận cuồn cuộn, tên Triệu Như Hải kia nói muốn mượn lực lượng của gã để soán vị, nào là sau khi chuyện thành sẽ cho gã không ít chỗ tốt, giờ không phải đã chết trong tay Tiêu Quân Mặc rồi hay sao, nghe nói còn chết rất thảm, tứ chi không còn, biến thành người heo ném vào trong nhà xí, quả thực là sống không bằng chết.
A Bố Trát đấm ngực dậm chân, sớm biết thế thì gã đã không bước vào cái vũng nước đục này, giờ thì hay rồi, không những không kiếm được thứ gì tốt còn bị tân hoàng của Bắc Địch Tiêu Quân Mặc coi như cái đinh trong mắt, tiến không được, lùi cũng chẳng xong, nếu sớm biết có ngày này thì lúc trước gã tuyệt đối sẽ không đồng ý giúp đỡ Triệu Như Hải.
Hiện tại bọn họ ở lại đây, xung quanh lập bẫy, chỉ cần Tiêu Quân Mặc tiến vào sẽ giết cho chúng không còn manh giáp, sau đó Tiêu Quân Mặc chắn chắn sẽ biết khó mà lui, đến lúc đó bọn họ sẽ thừa cơ rời khỏi hòn đảo này, còn sau đó thế nào thì từ từ tính.
Tô Lan Thanh ở trong quân doanh, không có Tiêu Quân Mặc thì y sẽ không để bất cứ ai giúp mình cả, mọi chuyện đều tự làm dù có rất khó khăn, lúc này y đang dùng cơm trưa, không có Tiêu Quân Mặc bầu bạn, bầu không khí trong trướng vô cùng tịch mịch.
Sau khi ăn xong thì quân y lại đến thay thuốc, băng gạc ở hai chân được tháo ra rồi băng bó lại, Tô Lan Thanh thấy động tác của quân y rất nhanh thì hỏi: “Hai chân này, còn có thể chữa khỏi không?”
Quân y đang băng bó thì giật mình, suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: “Xương đùi đứt đoạn, muốn đứng lên là rất khó, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể, trong cung có rất nhiều ngự y, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp chữa được hai chân cho Tô tướng quân, xin tướng quân không cần buồn lo, cảm xúc tiêu cực sẽ khiến miệng vết thương lâu khép lại hơn.”
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, để ta tự làm.” Tô Lan Thanh đón lấy bình thuốc trong tay quân y rồi để quân y ra ngoài, bản thân thì cởi bỏ xiêm y cùng băng gạc trên người ra, từ từ bôi thuốc cho bản thân.
Tiêu Quân Mặc từng nói, trừ hắn ra thì không muốn bất cứ ai nhìn thấy thân thể của y cả, cho nên y mới không để quân y bôi thuốc cho mình mà tự y làm, ngón tay chạm đến miếng ngọc bội trắng muốt trước ngực, Tô Lan Thanh giật mình, chỉnh lại vạt áo, để cho ngọc bội dán vào lồng ngực.
Y thông thả nâng cơ thể lên, ngồi lại vào xe lăn, di chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn, trên đó trải một tấm bản đồ, Tô Lan Thanh suy tính cẩn thận một lượt, ngẫm lại có lẽ nhóm người Tiêu Quân Mặc đã tiến vào eo biển nhưng tiền phương vẫn chưa truyền tin về, bọn họ có an toàn hay không cũng không rõ, y chờ ở nơi này thực sự rất rất lo lắng.
Y điều khiển xe lăn đi ra ngoài, ánh nắng rất ấm áp, y đi tới một nơi không người, nơi này y đã từng tới, là nơi Tiêu Quân Mặc dẫn y đi tắm nắng, hôm nay lại chỉ có mình y, y nhìn vào khoảng không bên cạnh, giống như thấy được chiếc ghế, trên ghế là Tiêu Quân Mặc đang ngồi đối diện, mỉm cười dịu dàng.
“Tướng quân.” Một tiểu binh nhìn thấy y đi ra, săn sóc mà lấy cho y một tấm thảm lông mềm mại, hắn ngồi quỳ trước mặt Tô Lan Thanh đắp thảm cho y, động tác vô cùng cẩn thận.
“Ngươi tên gì?” Tô Lan Thanh nhìn theo động tác của hắn, mặt binh sĩ này nhìn rất trẻ, cũng hơi quen mắt.
“Hẳn là tướng quân không nhớ đến tôi đi? Người nhà gọi tôi gọi tôi là Cẩu Đản Nhi, sau khi nhập ngũ thì sửa thành Lý Tiệp. Tướng quân có còn nhớ trận bình lưu khấu (*) mấy năm trước không? Người nhà của tôi đã bị những tên lưu khấu đó cướp giết, tướng quân đã cứu mạng tôi vì vậy nên tôi đã nhập ngũ, tướng quân chính là ân nhân cứu mạng tôi.” Binh sĩ tên Lý Tiệp kia cười rộ lên, để lộ ra hàm răng trắng.
(*)流寇 (lưu khấu): khấu ở đây là cướp, lưu là di chuyển, chuyển động. Lưu khấu ở đây là chỉ những nhóm cướp thường xuyên di chuyển khắp nơi để cướp bóc. Nó khác với thổ phỉ để chỉ một nhóm cướp chỉ hoạt động trên một địa bàn nhất định.
Nghe hắn nói vậy thì Tô Lan Thanh cũng nhớ lại một chút, năm đó y bình định lưu khấu ở Tây Bắc, đám lưu khấu này đã giết người của một thôn, bọn họ đã đến chậm, chỉ cứu được vài đứa trẻ, nếu nói vậy thì Lý Tiệp chính là một đứa trong đám trẻ đó sao? Thảo nào y lại cảm thấy hơi quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu.
“Tướng quân, ta có một câu muốn nói từ lâu, tuy tướng quân bị thương nhưng người vẫn luôn là anh hùng trong lòng ta, không phải Hoàng thượng cũng đã mang theo các huynh đệ đi báo thù cho tướng quân đấy sao? Nhất định có thể đánh cho bọn họ không còn manh giáp, để tướng quân có thể thỏa nỗi lòng.” Lý Tiệp càng nói càng hăng, gương mặt rạng rỡ.
Tô Lan Thanh cười, đột nhiên tâm tình y tốt hẳn lên, giống như nhành cây đón gió xuân vậy, y vươn tay xoa đầu người trước mặt, ôn hòa trả lời: “Ngươi nói đúng lắm.”
Ngay lúc này đột nhiên có người đến báo, binh sĩ truyền tin đã trở lại, Lý Tiệp hiểu ý mà giúp y di chuyển xe lăn, trở lại trướng, Tô Lan Thanh ngồi trước mặt binh sĩ truyền tin, nghe hắn báo cáo tin tức truyền về.
Khi nghe đến đoạn trong eo biển có một hòn đảo nhỏ, người Kim cố thủ trong nơi sâu trong rừng cây không chịu ra, Tô Lan Thanh nhíu mày, rừng cây là nơi địa hình phức tạp, dễ thủ khó công, lại thêm những bẫy rập mà người Kim thiết lập, chiến sự lần này đã trở lên khó khăn hơn rồi, giằng co lâu dài với đối phương thì kiểu gì cũng không có lợi, nhất định phải nghĩ cách ép đám người Kim đó ra mới được.
[Raizel: là tôi thì tôi cho mồi lửa, đốt trụi cái đảo nhỏ đấy luôn chứ làm gì phải lằng nhằng mất thời gian]
[Rosaline: phải biết bảo vệ thiên nhiên chứ]
Tô Lan Thanh nhắm mắt lại, tự ngẫm trong lòng một lúc lâu, nghĩ ra được một biện pháp tốt nhất sau đó để binh sĩ truyền tin mang theo tình báo đến cho Tiêu Quân Mặc, cũng để người này đi tìm quân y lấy một ít thuốc, hiện tại, y muốn đùa giỡn nhưng tên ngoại bang đó một trận!
Binh sĩ truyền tin rời đi, Tô Lan Thanh phát biện Lý Tiệp vẫn còn ở trong trướng, hai tay nắm chặt, y không hiểu mà hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Lý Tiệp bừng tỉnh, cúi đầu nửa quỳ trước mặt Tô Lan Thanh, cảm xúc hơi suy sụp: “Tướng quân, tôi chỉ hận bản thân không thể tự ra chiến trường để giúp tướng quân báo thù, tướng quân đã cứu tôi một mạng nhưng tôi lại không biết lấy gì báo đáp, thậm chí còn chẳng giết được những kẻ đã làm tướng quân bị thương.
Tô Lan Thanh nghẹn lời, thở dài than rằng tâm tư đứa trẻ này quá trần trụi, y chỉ cứu hắn một mạng mà hắn lại nhớ kỹ một đời, y có tài đức gì cơ chứ? Hai cánh môi khép lại, Tô Lan Thanh hỏi: “Lý Tiệp, ngươi còn nhỏ tuổi, cứ vậy mà ra chiến trường, không sợ chết sao?”
“Không sợ!” Lý Tiệp ngẩng đầu, cao giọng, nhưng sau đó lại lập tức mềm xuống, như một chú chó nhỏ đáng thương: “Tướng quân đã cứu mạng tôi, đương nhiên là tôi muốn đi theo tướng quân cả đời, vì nước quên thân chính là anh hùng, chết có gì đáng sợ chứ?”
“Được lắm.” Tô Lan Thanh vỗ lên bả vai còn chưa đủ rộng của hắn, năm đó y theo chân cha y đến biên quan cũng chỉ mới mười hai tuổi, lên chiến trường năm năm, hai mươi tuổi phong tướng, chớp mắt đã mấy năm rồi, đúng là thời quang nhẫm nhiễm(*), lưu thủy vô tình mà.
(*)时光荏苒: thời gian thấm thoát. Nghe giống thành ngữ nên để nguyên cho nó hợp với vế sau.
Hôm sau binh sĩ truyền tin trở lại hòn đảo ở giữa eo biển Mã Lĩnh, nói lại những lời mà Tô Lan Thanh đã nói cho Tiêu Quân Mặc, Tiêu Quân Mặc nghe xong thì hô lên một tiếng được, rồi sai người mang theo thuốc đi hạ độc.
Chiêu mà Lan Thanh chỉ cho hắn chính là đầu tiên để hắn bao vây tứ phía người Kim, khiến cho bọn chúng lui thật sâu vào trong rừng không thể ra, nhưng mà con người thì dù sao cũng phải ăn uống, hắn sai người hạ độc xung quanh những người Kim đó, khiến cho bọn chúng ăn phải thức ăn không sạch sẽ rồi trúng độc, đây mới chỉ bước đầu tiên.
Bước thứ hai, cũng là bước quan trọng nhất, sau khi người Kim trúng độc thì phái người đi loan truyền tin đồn rằng có ôn dịch, đương nhiên là cũng không thể nói bên ta không có dịch, mà nói là bên ta đã chữa khỏi hết rồi, muốn tiến sâu vào để đánh người Kim, đến lúc này có thể truyền tin cho chúng rằng nếu đầu hàng thì bọn họ sẽ chữa trị cho chúng, đương nhiên chúng cũng có thể không đầu hàng, điều này chẳng ảnh hưởng gì đến Tiêu Quân Mặc cả, hắn có thể chờ đến khi bọn chúng chết hết, như vậy thì sẽ không phải tốn một binh một tốt nào, chiêu này sẽ khiến cho người Kim tự loạn trận tuyến, rồi cuối cùng tự khắc có người ra đầu hàng.
Cuối cùng, thông qua những kẻ ra đầu hàng để biết được thông tin các bẫy rập cùng phương pháp phá giải, sau đó lại mang binh đánh vào trong rừng, môt tay diệt trọn đại quân nước Kim.
Phó Thuần dẫn theo người đi hạ độc bốn phía, chất độc này truyền qua không khí, khiến cho người hít vào miệng bị trúng độc, tất cả quân của Bắc Địch đều đã uống thuốc giải trước để phòng người của mình dính phải. Qua mấy ngày, Tiêu Quân Mặc đoán thuốc độc đã ngấm một cách tương đối rồi, hắn cười lạnh, trong đầu xuất hiện một chiêu độc.
“Sao cơ?” Phó Thuần sửng sốt một giây.
“Thất thần làm gì, đi, nướng càng thơm càng tốt, nhưng không cho phép uống rượu.” khóe miệng Tiêu Quân Mặc cong lên thành nụ cười lạnh lẽo, một lúc sau, trong quân doanh đốt lên rất nhiều đống lửa, trên đó là thịt nướng thơm ngào ngạt, mùi thơm bay đến tận nơi sâu nhất trong rừng, khiến cho người Kim đã gặm lương khô mấy ngày nay phải nuốt nước bọt.
[Raizel: ủa, đang đánh nhau giữa biển kiếm đâu được thịt nướng hay vậy, câu cá lên nướng à]
[Rosaline: tui không biết là thịt nướng ở đâu ra, nhưng mà chiêu này ác ~]
Cứ chui rúc trong rừng thì có thể ăn được thứ gì ngon chứ? Tiêu Quân Mặc cười lạnh, hắn có ý để tướng sĩ Bắc Địch ở bên ngoài ăn ngon chính là để đám man tử kia ngửi được mùi thơm nhưng lại không ăn được, khiến cho bọn chúng tức chết.
Cùng lúc đó, Đại Hãn nước Kim A Bố Trát đang nghiến răng nghiến lợi trong rừng, tức đến sùi bọt mép.
______