Triệu Hoành bên này sau một ngày một đêm thức trắng mới cố hết sức ổn định lại giá cổ phiếu của công ty.
Anh ta lê một tấm thân mệt mỏi về đến nhà, nhưng vừa bước vào trong lại nghe được tiếng khóc lóc cùng tiếng cãi vã rất quen thuộc và cũng khiến anh ta vô cùng chán ghét.
“Ông là tên khốn khiếp, suốt ngày ông chỉ để ý đến mấy thứ vớ vẩn trong phòng thí nghiệm và con ả Mục Vân kia chứ có bao giờ ông để tâm đến tôi đâu.
“
Lâm Huyên đầu tóc rối bù nước mắt tèm lem đang ôm một chai rượu khư khư trên tay, nắm lấy góc áo của Triệu Thần Dật không chịu buông.
Lúc bên ngoài bà là một Triệu phu nhân cao quý kiêu ngạo nhưng có mấy ai biết được khi đóng lại cánh cửa lớn kia thì bà chẳng khác gì mấy oán phụ suốt ngày chỉ biết mượn rượu khóc lóc mắng chửi.
Triệu Thần Dật nhìn nhiều nghe nhiều cũng thấy phiền nên suốt ngày chỉ ru rú trong phòng thí nghiệm không chịu về nhà.
Mà cứ như thế oán khí của Lâm Huyên ngày càng tăng chứ không giảm, nên bà lại quay sang oán trách Triệu Hoành không có tài cán để Triệu Thần Dật để tâm đến anh ta.
Mới đi đến cửa nhà, Triệu Hoành bỗng chốc đứng sững tại chỗ không muốn nhấc chân tiến vào chút nào.
Mà Triệu Thần Dật bên này bị Lâm Huyên lôi lôi kéo kéo cũng bắt đầu phát hoả, thẳng tay đẩy bà ngã ra ghế quát:
“Bà đủ chưa, đi soi gương thử xem bà hiện tại là cái bộ dáng gì! Suốt ngày chỉ biết oán trách, bà không phiền nhưng tôi phiền!”
Lâm Huyên bị ông quát, cảm xúc đau thương lập tức chuyển sang phẫn nộ.
Bà đứng bật dậy chỉ tay vào ngực ông mắng:
“Tôi làm sao? Ông có giỏi thì nhìn lại mình đi, không tài không đức nên Mục Vân mới chọn Giang Phùng chứ không thèm liếc mắt nhìn ông một cái đấy!”
Triệu Thần Dật bị chọc trúng chỗ đau, thời niên thiếu ông thân là đại thiếu gia nhà họ Triệu một lòng say mê tiểu thư Mục gia xinh đẹp tài giỏi lại bị bà xem nhẹ mà chọn một Giang Phùng đang ra sức lăn lộn bên ngoài.
Ông không cam tâm nên dùng đủ mọi cách cho dù bỉ ổi nhất cũng muốn chiếm được người trong lòng, nhưng không ngờ lại bị Lâm Huyên giữa đường phá hỏng nên mới lòi ra một Triệu Hoành hiện tại.
Ông vốn không thích Lâm Huyên nên càng về sau chung sống lại càng không hoà hợp, nhưng vì Triệu Hoành nên ông vẫn cố nhẫn nhịn để cho con có một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng Lâm Huyên này dường như chưa bao giờ thấy đủ, suốt ngày ầm ĩ rượu chè ông cũng không thèm quản nhưng mà cứ hết lần này đến lần khác bà ta cứ lôi Mục Vân và vết sẹo cũ của ông ra chế giễu.
Là một người đàn ông sao ông có thể nhịn, tôn nghiêm và tự ái bị Lâm Huyên chà đạp nhất thời nóng giận Triệu Thần Dật nhấc tay tát thẳng Lâm Huyên một bạt tay.
Chỉ nghe bốp một tiếng vang dội, Lâm Huyên bị đánh đến ngơ ngẩn không kịp phản ứng mà Triệu Hoành đứng bên ngoài ánh mắt đã âm u đến đỉnh điểm.
Lại là Mục Vân, lại là người nhà họ Giang, suốt 23 năm nay từ lúc có kí ức thì dường như những câu mắng chửi này Triệu Hoành đã sớm nghe đến phát hận.
Mắt thấy Lâm Huyên đã lấy lại phản ứng liền lao qua sáp lá cà với Triệu Thần Dật, Triệu Hoành lạnh mắt nhìn rồi xoay người rời đi luôn anh ta bình tĩnh đến mức hệt như hai người đang dằn co bên trong không phải là ba mẹ ruột của anh ta.
Có một số chuyện và một vài tình huống, cho dù bạn có chán ghét đến đâu thì đó vẫn là một phần trong cuộc đời bạn.
Cho dù bạn nhiều lần căm hận không thể gi3t chết hết những thứ chướng mắt kia, nhưng dòng máu đang chảy trên người bạn lại nhắc nhở bạn không được làm như thế.
Hận thù và sự không đành lòng đan xen, ngày ngày tích tụ đã sản sinh ra một Triệu Hoành âm độc và căm phẫn với thế giới này.
Anh ta hận bản thân đã sinh ra trong Triệu gia, hận có một gia đình rách nát rẻ mạt, hận người Giang gia khiến gia đình anh ta không được yên ổn, hận trên đầu mình còn có một ông chú tài giỏi hơn người.
Trên đường cao tốc một chiếc siêu xe lao nhanh trên đường, gió lạnh tháng 12 mang theo chút rét nhẹ như muốn xé rách da thịt.
Triệu Hoành bị gió thổi đến đầu óc cũng thanh tỉnh hơn, ánh mắt vốn âm u tăm tối giờ đây chỉ còn lại sự sắc bén và âm độc.
Lấy di động ra ấn gọi một dãy số dài không được lưu tên, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
“Loại thuốc tôi cần, anh chuẩn bị xong chưa?”
Triệu Hoành lạnh lùng hỏi, đầu dây bên kia liền đáp ngay.
“Xong rồi, vài ngày nữa giao cho anh.
“
“Được.
”
Cúp máy Triệu Hoành đem số kia xoá đi rồi ném di động qua một bên, ánh mắt âm trầm nhìn con đường phía trước.
Xe một mạch chạy đến chỗ của Liễu Tư Tình, Triệu Hoành hiện tại rất mệt mỏi nên chỉ muốn tìm chỗ ngủ một giấc.
Nhưng hình như hôm nay anh ta ra ngoài mà không có xem lịch thì phải, tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa.
Vừa mới an vị trên sofa còn chưa kịp uống ngụm nước nào đã thấy Liễu Tư Tình từ trong phòng ngủ lao ra ôm lấy anh ta lệ rơi đầy mặt.
“A Hoành, anh cuối cùng cũng đến! Em sắp bị người ta ức hiếp đến chết rồi, huhu.
“
Nói rồi cô ta liền bật khóc, cũng không biết nước mắt đã tích tụ bao lâu mà khóc đến lợi hại.
Triệu Hoành nhìn mà thái dương đau buốt, có chút mất kiên nhẫn hỏi:
“Lại là chuyện gì nữa?”
Liễu Tư Tình đưa ra lau nước mắt tựa đầu lên ngực Triệu Hoành cáo trạng.
“Chú út của anh cắt hết vai diễn còn lại của em, còn không cho bất cứ dự án nào của Triệu thị hợp tác với em nữa.
“
Bộ phim Dạ Nguyệt kia cô ta đã sớm quay gần xong nên không có luyến tiếc gì, thứ yếu là câu lệnh thứ hai của Triệu Thần Huân như chặt đứt mọi tài nguyên về sau của cô ta.
Phải biết gần nửa cái giới giải trí chính là giang sơn của tập đoàn Triệu thị.
Hiện tại Triệu Hoành nghe nhắc đến Triệu Thần Huân lại thấy cực kỳ phiền, anh ta bực bội đưa tay đẩy Liễu Tư Tình ra.
“Em rốt cuộc đã gây ra hoạ gì? Để chú ta tự mình hạ lệnh phong sát em?”
Anh ta biết Triệu Thần Huân sẽ không bao giờ để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, nên anh ta một đường nâng đỡ Liễu Tư Tình cũng không có gì trở ngại.
Trừ phi Liễu Tư Tình đã chọc phải điểm mấu chốt của Triệu Thần Huân.
Quả nhiên nhiên sau khi nghe Triệu Hoành hỏi Liễu Tư Tình rất căm phẫn mà mắng.
” Còn không phải con tiện nhân Mục Hy kia kéo em cùng rơi xuống nước sao? Cô ta còn muốn dìm chết em! “
“Đủ rồi!”
Chưa nói hết câu thì Triệu Hoành đã tức giận quát cô ta.
“Em chê tôi còn chưa đủ phiền phức hay sao? Muốn dìm chết em? Em nghĩ Mục Hy điên hay là tôi bị ngu!”
Anh ta biết Mục Hy căn bản không biết bơi, nếu nói Liễu Tư Tình muốn dìm chết Mục Hy thì có lẽ anh ta sẽ tin hơn đấy.
“Ý anh là gì hả?”
Liễu Tư Tình bị quát cũng rất uất ức, phẫn nộ hét lên với Triệu Hoành.
Càng nhìn Liễu Tư Tình Triệu Hoành lại thấy phiền, dáng vẻ ầm ĩ này của cô ta lại khiến anh nhớ đến Lâm Huyên.
Không nói hai lời trực tiếp đứng dậy rời đi, Triệu Hoành không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.
Liễu Tư Tình ngơ ngác nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô ta vừa giận vừa tủi thân hét lên một tiếng đem mấy đồ vật xung quanh đều ném hết xuống đất.
“Mục Hy, con tiện nhân!”.