Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh
Chương 137
Toàn trường sôi trào hừng hực.
Tiềng ồn ào cùng tiếng vỗ tay, có người kêu to không ngừng: “Diễn quá tốt.” Thậm chí có người hối hận vô cùng, vậy mà không mang máy ảnh tới đây chộp lại nụ cười trong nháy mắt đó của Trần Giới.
Ngón tay Tịch Lục cuộn lại thật chặt, chỗ khớp xương đã trắng bệch, cậu ngẩn người, nghe thấy tiếng hoan hô của người dưới sân khấu, cậu lại nhìn về phía Trần Giới một lần nữa, có chút mơ hồ.
Vừa rồi cậu nghe được cái gì, cậu không có xuất hiện nghe lầm chứ, Tịch Lục vươn tay nhắm ngay hai má của mình, chính là bấm mạnh một cái, không chút lưu tình nào.
Cảm giác được đau đớn mãnh liệt, làm cho cậu không tự chủ được hít sâu một cái.
Xã trưởng lên sân khấu, nhìn thấy bộ dạng này của Tịch Lục, vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu, nhỏ giọng nói: “Cho dù là rất cao hứng, cũng không thể quên chào cảm ơn.”
Tất cả diễn viên đều đứng ở trên sân khấu, Tịch Lục trông ngu ơi là ngu đứng ở bên cạnh Trần Giới, trong đầu đến bây giờ cũng hoàn toàn chưa phản ứng lại.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, làm cho cậu có chút trở tay không kịp.
Xã trưởng dẫn đầu cúi đầu, nói: “Cám ơn sự ủng hộ của mọi người.”
Những người còn lại liền cùng nhau cúi đầu theo.
Nào đâu biết người ở dưới sân khấu còn một bộ dáng chưa tan hứng thú, học sinh bên dưới có ồn ào nói: “Ôm lấy cô ấy, ôm lấy cô ấy, ôm lấy cô ấy!”
Cũng có không ngừng gào to: “Hôn cô ấy, hôn cô ấy!”
Tựa hồ còn đắm chìm trong màn biểu diễn vừa rồi.
Tịch Lục vốn là đã bị hạnh phúc làm cho hôn mê rồi, hiện tại càng thêm là mặt đỏ tía tai, nhìn cũng không dám nhìn Trần Giới một cái.
Xã trưởng cười rộ lên, nói: “Nếu mọi người đều muốn xem được kết cục mỹ mãn, như vậy xin mời nam nữ chính của chúng ta tới hoàn thành.” Anh ta quay đầu, thấp giọng nói bên tai Tịch Lục: “Cơ hội tốt cho cậu, nắm chặt nha, đừng quá cảm ơn anh, anh chỉ là quá lương thiện thôi.”
Tịch Lục đầu mất tri giác, mặt nóng hầm hập, người xung quanh đều dời đi, ở giữa sân khấu chỉ còn lại hai người Tịch Lục và Trần Giới, mặt Trần Giới không biết là bởi vì hiệu quả ánh đèn hay là cái khác, thoạt nhìn trông cũng có chút đỏ rực, Tịch Lục nhìn đến chộn rộn, tay không biết rốt cuộc nên để ở chỗ nào.
Bên dưới vẫn ra sức gào to ——
“Hôn cô ấy, hôn cô ấy, hôn cô ấy!”
Tịch Lục ngượng ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh…”
Trần Giới ngước mắt lên, chạm vào con ngươi có chút bối rối của Tịch Lục, khẽ nhếch một nụ cười với cậu, giống như là đang khích lệ cậu.
Trong lòng Tịch Lục run rẩy, ngón tay cậu run rẩy, vươn ra, từ từ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia của Trần Giới, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Mọi người ở bên dưới tiếp tục hô lớn: “Hôn cô ấy, hôn cô ấy, hôn cô ấy.”
Tai Tịch Lục cũng sắp nhỏ ra máu rồi, âm thanh xung quanh rất lớn, cậu cũng sắp có một loại muốn rống bọn họ một câu: “Đừng ồn, bộ như thế này bảo tôi làm sao hôn được, tôi xấu hổ mà.”
Âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn.
Tịch Lục đỏ mặt nhìn Trần Giới, nhích mặt từ từ tới gần cô, tầm mắt dừng ở trên đôi môi mỏng màu hồng phấn tô chút son môi kia, trời ới, muốn chết rồi.
Đừng như vậy, vừa mới tỏ tình thành công, đã phải hôn môi trước mặt mọi người rồi, không khỏi quá không chính quy rồi đi.
Trong đầu Tịch Lục, vẫn luôn nghĩ nụ hôn đầu với Trần Giới, là phải vô cùng lãng mạn, nói chẳng như xảy ra ở một buổi đêm tràn đầy trời sao, nói chẳng hạn như, ở một nhà hàng chỉ có hai người bọn họ, cho dù không tốt hơn nữa cũng không phải có nhiều người như vậy.
Cho dù là người bên dưới hoàn toàn là đang đùa bỡn, nhưng đối với Tịch Lục mà nói, đây chính là ý nghĩa phi phàm.
A a a a a a, trong lòng Tịch Lục đang gào thét.
Chỉ cách môi Trần Giới còn có mấy xăng ti mét, Tịch Lục dừng lại, không có động tác.
Tiềng ồn ào dưới sân khấu càng lớn ——
“Hôn cô ấy, hôn cô ấy!! Hôn cô ấy!!”
Gương mặt Trần Giới mang màu hồng nhạt, lúc làn da để sát vào thoạt nhìn cứ y như không có lỗ chân lông, xinh đẹp cực kỳ, cô ngước mắt lên, nhìn thấy đối diện cái trán rịn mồ hôi khẩn trương của Tịch Lục.
Cô cười cười, phảng phất hiểu suy nghĩ trong lòng Tịch Lục, cậu ấy nhất định là rất trân trọng lần này nhỉ.
Trần Giới nhón chân lên, chạm vào môi Tịch Lục, hôn lên, chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lại làm cho dưới sân khấu lại lần nữa bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng huýt sáo tiếng hoan hô.
Chân Tần vội vàng đi lên, trêu chọc Tịch Lục nói: “Tịch Lục, ông xem cái dạng này của ông nè, mĩ nữ cũng nhìn không vừa mắt, trực tiếp dâng nụ hôn, được rồi, được rồi, mọi người cũng hài lòng chưa, thôi để cho bọn họ đi xuống nghỉ ngơi trước, tôi hát cho mọi người một bài thế nào?”
“Được!”
“Thật tốt quá.”
Tiêu điểm lập tức từ trên người Tịch Lục cùng Trần Giới dời ngay ra chỗ khác, thật không hổ là Chân Tần, Chân Tần quay đầu đẩy Tịch Lục một cái, chìa ngón cái, giơ lên với cậu.
Tịch Lục đỏ mặt cùng Trần Giới xuống sân khấu, liền nghe thấy Chân Tần ở trên sân khấu hát bằng giọng tràn đầy tình cảm, giọng của Chân Tần không tệ, cho dù là kém ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng trong đám người bình thường coi như là hàng đầu.
Đám người xã trưởng chờ ở phía sau sân khấu, nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức lao tới.
Xã trưởng cười lớn nói: “Thằng này được, chúc mừng hai người các em.”
Xã viên nhìn thoáng qua xã trưởng nói: “Xã trưởng, làm sao em nghe giống như là anh chúc mừng Trần Giới cùng Tịch Lục kết hôn ý?”
Tịch Lục liếc nhìn Trần Giới, hai người đều có chút ngượng ngùng, ngay cả Trần Giới vẫn luôn khá lãnh đạm, hiện tại trong mặt mày đều mang một loại ngượng ngùng không nói được.
Xã trưởng chớp chớp mắt, nói: “Đây chẳng phải vậy sao? Sau khi hai người này ở bên nhau, anh chỉ muốn chúc bọn họ mãi mãi cho đến già.”
“Được rồi.”
Tịch Lục đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Cám ơn các bạn.”
Xã trưởng cười lớn nhìn nhìn những người bên cạnh nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, hai người các em sau này chung đụng hòa hợp là được, bọn anh đều sẽ không nói ra ngoài.”
“Xã trưởng xã trưởng, đừng quên, anh đáp ứng chúng em nếu biểu diễn rất thành công, sẽ mang chúng em đi ra ngoài ăn cơm, anh mời khách, anh cũng đừng quên.”
Xã trưởng cười rộ lên, nói: “Đó là tất nhiên rồi, các cô các cậu giỏi như vậy, anh nhất định mời khách rồi, có điều cũng không biết Tịch Lục có thể đi cùng hay không?”
Tịch Lục liếc nhìn Trần Giới bên cạnh một cái, đỏ mặt ho khan một tiếng, nói: “Nếu Trần Giới đi, em sẽ đi.”
“Ai yo, lúc này mới đã bao lâu, đã bắt đầu vợ hát chồng theo rồi, Tịch Lục, anh đã nhìn ra, sau này cậu sẽ là người bị vợ quản nghiêm rồi.” Vừa dứt lời, xã trưởng cùng các xã viên lại bắt đầu trêu chọc bọn họ.
Tịch Lục cứng cổ, nói: “Dù sao em không ngại mà.”
Trần Giới nói: “Vậy cùng đi chứ.”
Tịch Lục gật gật đầu, hai người nhìn nhau một cái, Trần Giới cười cười với Tịch Lục, Tịch Lục đỏ tai, cũng ngượng ngùng cười cười.
Một đám người bên cạnh nhìn, không khỏi cảm thấy có một loại cảm giác thật buồn nôn.
Bắt nạt cờ hó độc thân, hai người các người sống dạt dào thật là đủ lắm rồi.
…
Một đám người thay quần áo xong, Tịch Lục lại võ trang đầy đủ, trên mặt che đậy kín đáo, chỉ lộ ra mũi và miệng, Chân Tần hát xong xuống dưới, nhìn thấy Tịch Lục bèn nói: “Tôi đi tìm Trương Giai luôn đây, không quấy rầy hai người bọn ông.”
Sau đó cậu ta nhìn Trần Giới, cười rộ lên tiện tiện, kêu một tiếng: “Vợ Tịch Lục, hẹn gặp lại.”
Trong lòng Tịch Lục nóng lên, quay đầu nhìn Trần Giới, thấy cô cười nhìn bóng lưng Chân Tần, cuối cùng xoay đầu lại, nói: “Bạn anh thật không tệ.”
Tịch Lục cười hì hì, nói: “Ừm, thoạt nhìn không có tim không có phổi, trên thực tế trên một vài chuyện nào đó cậu ấy vẫn rất đáng tin.”
Trần Giới giương môi lên.
Bầu không khí giữa hai người tốt đến mức làm cho những người khác của xã đoàn cảm thấy mình là một cái bóng đèn lớn, Tịch Lục Trần Giới và người trong xã đoàn cùng đi ra khỏi đại học X.
Hai người vai tựa vào ai, kề rất gần, Tịch Lục mím môi, phòng ngừa mình vừa đi vừa không nhịn được cười lên.
Mặt mày cảm giác hạnh phúc, quả thực là làm cho những người bên cạnh nhìn thấy tưng tức.
Tịch Lục nhìn nhìn tay Trần Giới, lấy dũng khí, nắm lấy tay cô, bàn tay rộng lớn bao trùm lấy bàn tay bé nhỏ sạch sẽ trắng nõn kia thật chặt.
Cậu nghiêng mắt khẩn trương nhìn phản ứng của Trần Giới, lại thấy cô hơi cúi đầu, nốt ruồi nhỏ màu nâu đen trên mí mắt kia làm cho người ta cảm thấy trong lòng ngưa ngứa, nhìn kỹ, trên gương mặt cô mang theo màu hồng nhàn nhạt.
Tịch Lục giương môi lên, dùng sức dằn xuống xúc động mình cười ra tiếng.
Thành viên xã đoàn đi theo phía sau bọn họ, nhìn bầu không khí màu hường phấn giữa hai người này, có mấy người cũng không nhẫn tâm nhìn tiếp, nhìn thế nào hai người này cũng giống là đôi tình nhân ngu ngốc.
Tịch Lục thì thôi, liên lụy đến Trần Giới cũng giống cậu ta.
Ai yo, ghen tị chết người rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!