Diễm Tinh bị ánh mắt của Tần Phong nhìn đến mất tự nhiên.
Cô cúi đầu, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, anh nhìn em làm gì.”
Tần Phong lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ có bộ dáng này không nhịn được trêu đùa cô thêm chút.
Hắn bước thêm một bước đến gần Diễm Tinh cúi đầu xuồng cười gian nói: “Sao vậy, tôi không được nhìn?”
Diễm Tinh ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, đưa tay ngọc lên đẩy hắn ra xa một chút.
Vừa rồi khi hắn nói chuyện hơi thở hắn phả vào mặt cô khiến mặt cô có chút ngứa vừa đẩy vừa nói: “Sao em dám không cho Tần thiếu nhìn chứ.”
Tần Phong thuận theo lực đẩy của cô đứng thẳng dậy một chút nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên.
“David muốn gặp trực tiếp em để nói chuyện về bản thiết kể.
Ông ấy hỏi em có thể hoàn thành bản thiết kế trước tháng 11 không?” Hắn thấy cô như vậy cũng không trêu chọc nữa, đạm cười nói.
“A thật sao.” Diễm Tinh nghe đến chuyện này, cáu giận vừa rồi cũng bay mất, mang theo mấy phần hào hứng hỏi Tần Phong.
“Ừ, cho nên nếu em hoàn thành xong sớm, tôi sẽ cùng em đi gặp ông ấy.” Tần Phong gật đầu xác nhận với cô.
“Được, em làm cũng sắp xong rồi.
Đến lúc đó hẳn sẽ kịp.
Nhưng mà còn Tần Thị, anh đi như vậy không vấn đề gì chứ?” Diễm Tinh đương nhiên vui vẻ.
Cô đây kiếp trước đến khi có khả năng ra nước ngoài lại chỉ đi được có vài lần, kiếp này sao không tận dụng đi cho tốt.
“Thời điểm đó tôi cũng phải sang Mỹ để kiểm tra chi nhánh bên đấy, có thể đưa em đi.”
Diễm Tinh đương nhiên vui vẻ.
Có Tần Phong đi cùng, cô đối với nay đấy cũng sẽ yên tâm hơn.
Diễm Tinh cười tươi gật đầu nhìn Tần Phong: “Vậy anh sắp xếp thời gian cùng công việc rồi nói với em, thời gian của em đều ổn.
Chiếc váy đó, sẽ thiết kế xong trong tuần này.”
Tần Phong gật đầu, muốn nói gì tiếp với cô thì Jason từ đằng xa đi lại, nói với hai người: “Thiếu gia, Triệu tiểu thư buổi lễ khánh thành sắp bắt đầu rồi ạ.”
Tần Phong và Diễm Tinh nghe vậy đồng thời quay đầu.
Tần Phong gật đầu, nói với Diễm Tinh: “Chúng ta đi thôi.
Không cần quá sức, còn 3 tuần nữa mới đến tháng 11.”
Diễm Tinh hiểu ý hắn cũng cười nhẹ nói: “Vâng.”
Hai người sánh vai cùng nhau đi ra bên ngoài.
Khi ra bên ngoài cô cũng mới thấy Mạn Nhu.
Nhưng trông thần sắc Mạn Nhu không được tốt lắm, hốc mắt còn hơi hồng hồng, giống như vừa mới khóc!
Diễm Tinh nhìn Mạn Nhu sau đó không nói hai lời bước đến cạnh cô ấy, mỉm cười giống như mình cái gì cũng chưa biết.
“Nhu Nhi, cậu đến rồi.
Sao hôm nay đến muộn vậy?”
Sau đó cô khẽ nói bên tai của Mạn Nhu: “Cậu không sao chứ?”
Mạn Nhu nghe cô nói vậy cười yếu ớt gật đầu: “Tớ đến rất sớm đó, chỉ là lúc đó có việc phải đi một lát.
Lúc quay lại lại chỉ có An An, tớ còn tưởng cậu đến muộn đấy.” Nói xong cô khẽ lắc đầu một cái ám chỉ mình không có vấn đề gì.
Sau đó ánh mắt lại nhìn lên bục cao trên kia, khóa hình bóng của một người vào trong tầm mắt.
Thẩm Tử Mặc đứng bên trên cùng cha mẹ mình, thấy Mạn Nhu dùng ánh mắt yêu thương dịu dàng như vậy nhìn mình, trong lòng không khỏi tăng thêm phần áy náy, nhưng rất nhanh ánh ta rời mắt đi.
Buổi lễ khánh thành diễn ra hết sức suôn sẻ.
Sau đó những vị khách mời có mặt tại đây được mời vào khuôn viên phía sau để dự tiệc.
Trong giới thượng lưu, hai ngày một tiệc nhỏ ba ngày 1 tiệc lớn là chuyện bình thường.
Diễm Tinh đối với những bữa tiệc như vậy hầu hết là không hứng thú.
Cô cùng với An An và Mạn Nhu đi ra một góc tám chuyện.
Thỉnh thoảng có một vài người cũng đến bắt chuyện với các cô, ba cô cũng vui vẻ trò chuyện.
“Nhu Nhi, lúc nãy tớ thấy sắc mặt cậu không được tốt, không sao chứ?” Diệu An nhìn Mạn Nhu, quan tâm hỏi.
“Không sao đâu.
Khi nãy tớ cùng Chu Thiên Ân có chút xích mích nên mới có biểu cảm như vậy.” Mạn Nhu lắc đầu tỏ vẻ không có gì, những cô đơn trong mắt cô sao qua khỏi Diễm Tinh cùng Diệu An.
Chu Thiên Ân gì chứ, Mạn Nhu bình thường không phải người dễ bắt nạt.
Chuyện khiến cậu ấy thành ra như vậy chỉ có thể liên quan đến Thẩm Tử Mặc, hoặc là giữa Chu Thiên Ân cùng Thẩm Tử Mặc có chuyện gì đó mới khiến Mạn Nhu trở nên như vậy.
“Có liên quan đến Thẩm Tử Mặc sao?” Diễm Tinh nhẹ hỏi.
Mạn Nhu cũng không muốn dấu hai người bạn của mình cười khổ gật đầu.
Sau đó cô lại ngẩng đầu lên nói: “Nhưng chuyện này tớ sẽ tự giải quyết, các câu yên tâm.
Giản Mạn Nhu tớ đâu phải người dễ ức hiếp như vậy.”
“Ha, cậu thôi đi.
Đúng là Giản Mạn Nhu cậu không dễ chọc, những hễ là chuyện liên quan đến cái tên ngựa đực kia cậu rất nhanh chóng trở thành một người dễ bắt nạt.” Diệu An khinh thường nhìn Mạn Nhu một cái, không khỏi châm chọc đôi lời.
Mạn Nhu bị bạn thân của mình nói thẳng như vậy, quay mặt trừng mắt với Diệu An: “Cậu nhé, đừng tưởng là bạn nên tớ không dám làm gì cậu.” Sau đó cô quay sang Diễm Tinh tủi thân nói: “A Tinh, cậu xem, An An lại bắt nạt tớ.”
Diễm Tinh nhìn cảnh này, ý cười trên môi phải cố nén xuống, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Hmmm, An An…” Mạn Nhu mỉm cười, đắc ý nhìn về phía Diệu An giống như muốn nói: “An An, cậu xem, A Tinh vẫn là bênh vực tôi.” Nhưng ngay lập tức vẻ đắc ý đó của Mạn Nhu bị vâu nói đằng sau của Diễm Tinh dập tắt.
“Tớ đồng ý với cậu.”
Nụ cười trên mặt Mạn Nhu cứng đờ, nếu không phải địa điểm này không đúng, cô sẽ không ngần ngại lao lên đánh hai cô bạn thân của mình một cái.
Mạn Nhu thở phì phò lườm Diễm Tinh rồi cầm cốc nước trên bàn bắt đầu uống.
Hai con người này rõ ràng không phải bạn thân của cô, hừ.
Diễm Tinh bị bộ dáng của Mạn Nhu chọc phì cười.
Diệu An thì rất không khách khí bồi thêm một câu: “Uống từ từ thôi, chốc sặc tớ cũng không biết đi đâu tìm Thẩm Tử Mặc cho cậu.”
Mạn Nhu bị chọc tức, ngay sau đó dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Diệu An: “Bữa tiệc kết thúc, cậu chết với tớ.”
“Mã Diệu An tớ rất mong chờ.” Diệu An không thèm để ý đến ánh mắt kia của Mạn Nhu, tiếp tục con đường trêu chọc bạn mình.
Ba cô gái cứ như vậy vì những câu nói trêu chọc nhau, chuyện không vui liền quẳng ra sau đầu, cười đùa vui vẻ.
Nhưng ba cô không thể ngờ rằng, mình ngồi yên ở góc bên này nói chuyện lại vẫn có người muốn đến gây sự.
Mà người đó lại vừa xuất hiện trong câu chuyện của ba cô gái.
Diễm Tinh giật giật khóe môi, nhìn gương mặt trát đầy son phất trước mắt mình thầm nuốt nước bọt.
Thẩm Tử Mặc nếu thật sự có gì với vị này thì khẩu vị đúng là quá mặn rồi.
Cô là con gái nhìn còn chịu không được muốn tránh xa.
Chu Thiên Ân vừa nãy tình cờ nhìn lướt qua đây.
Thấy bộ dáng Mạn Nhu vui vẻ như vậy, giống như việc xảy ra lúc nãy đối với cô một chút cũng không ảnh hưởng, trong lòng cô ta bực bội liền tiến đến.
Chu Thiên Ân nở một nụ cười rạng rỡ đến gần ba người Diễm Tinh nói: “Các vị đang nói chuyện gì vui vậy, cho tôi tham gia với có được không?”
Diệu An vốn không ưa cô ta, hiện tại cô ta cùng Mạn Nhu có xích mích, mức độ chán ghét lại càng tăng thêm, cô nở một nụ cười duyên dáng nói: “Nếu chúng tôi nói không, vậy Chu tiểu thư có tránh đi không?”
Chu Thiên Ân trợn mắt, cô ta không ngờ Mã Diệu An lại không nể mặt cô ta như vậy.
Điểu chỉnh lại tâm trạng một chút, Chu Thiên Ân lại cười, cô ta nhìn Mạn Nhu nói: “Giản tiểu thư, chuyện lúc nãy là tôi đã hiểu nhầm cô.
Thẩm thiếu cũng vì lo lắng tôi có thể bị thương nên mới tức giận với cô như vậy.
Tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi, muốn nói với cô một tiếng xin lỗi.” Nói xong cô ta đưa ly rượu vang đang cầm trong tay lên, ý muốn cùng Mạn Nhu cụng ly, bày tỏ ý xin lỗi của mình.
Diễm Tinh nãy giờ vẫn ngồi yên xem cô ta, lúc này khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo: “Nhu Nhi, tớ thấy Chu tiểu thư vô cùng thanh tâm đó.
Đến mức mà khi nãy mọi chuyện xảy ra, Chu tiểu thư không đến xin lỗi, lại đợi đến bây giờ mới xin lỗi.
Thật là có tâm nha.”
Chu Thiên Ân nghe Diễm Tinh châm biếm mình như vậy, tức giận một lần nữa dâng trào.
Nhìn cô gái cười tươi như hoa, hai lúm đồng tiền theo nụ cười của cô ấy lúc nông lúc sâu.
Làn gia trắng như sứ, mình màng đẹp đẽ.
Chu Thiên Ân không khỏi nổi lên ghen tị.
Tuy cô ta không hề xấu nhưng đứng trước mặt Triệu Diễm Tinh, cô ta có một loại cảm giác mình giống như chỉ là một phông nền cho cô.
Hôm nay Chu Thiên Ân mặc một chiếc váy dạ hội hai dây màu đỏ, đường xe sâu xuống vòng một lộ ra đôi gò bồng đẫy đà.
Cô ta vốn rất tự tin vào hình thể của mình, nhưng so với Diễm Tinh đang mặc trên mình chiếc váy đỏ kia, dù không cắt xê như cô ta nhưng cả người toát ra hơi thở quyền quý lại khiến cô ta cảm thấy bản thân mình thật thấp kém.
Chu Mạn Ninh miễn cưỡng kéo một nụ cười nói: “Khi nãy là tôi chưa kịp xin lỗi Giản tiểu thư đã đi.
Cho nên bây giờ tôi mới đến nói một tiếng xin lỗi với Giản tiểu thư.
Triệu tiểu thư không cần dùng lời lẽ công kích tôi.” Giọng cô ta không lớn, nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy.
Những người xung quanh thấy 4 cô tiểu thư này giống như có chuyện liền tò mò, muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Dù bề ngoài họ giống như không quan tâm đến việc bên đây nhưng thực chất tai đều đang hướng về phía bàn của Diễm Tinh.
“Chu tiểu thư, lời xin lỗi này Mạn Nhu tôi không dám nhận.
Nhớ đâu chốc nữa, cô lại đến mắng tôi rồi hai ba bữa nữa lại đến xin lỗi tôi vì đã hàm oan tôi, như vậy không tốt cho lắm.” Mạn Nhu mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Thiên Ân nói.
Chu Thiên Ân nghe được câu này, nước mặt lập tức rơi xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương, giọng nói nghẹn ngào: “Giản tiểu thư, sao cô lại có thể nói tôi như vậy.
Tôi thật sự cảm thấy có lỗi nên muốn đến xin lỗi cô thôi mà, cô có cần nói tôi nặng nề như vậy không?” Nhìn bộ dáng của cô ta lúc này, người nào không biết còn nghĩ rằng ba người Diễm Tinh là hùa vào bắt nạt cô ta.
Nhưng chưa đợi co ta tiếp tục nói thêm, Diễm Tinh một tay che miệng, hốt hoảng nói: “Ui đừng khóc, cô khóc làm phấn trên gương mặt trôi hết rồi kìa.”
Chu Mạn Ninh nghe như vậy quả nhiên dừng khóc, một tay đưa lên sờ mặt mình.
Lại thấy Diễm Tinh ngồi bên kia cười cười, cô ta liền biết cô ta bị Diễm Tinh trêu chọc, không khỏi trừng mắt với Diễm Tinh.
“Chu tiểu thư, tôi nhắc nhở cô một câu, Triệu Diễm Tinh tôi chưa bao giờ là người tốt.
Kể cả ở nơi nào, hoàn cảnh nào đi chăng nữa chỉ cần động đến tôi thì tôi sẽ không nể nang mà động thủ với cô đâu.” Diễm Tinh tay cầm ly rượu đi đến trước mặt Chu Thiên Ân, nhẹ giọng nói.
Trên môi cô còn nở một nụ cười đắc ý.
“Thế nào, Chu tiểu thư có muốn chén rượu này đổ lên chiếc váy của cô không? Diễm Tinh tôi nhất định sẽ làm cô hài lòng.” Vừa nói tay Diễm Tinh vừa đưa lên, ánh mắt nhìn Chu Thiên Ân lạnh băng ẩn ẩn sát khí.
Chu Thiên Ân bị ánh mắt của Diễm Tinh dọa sợ, theo bản năng đưa tay ra đẩy Diễm Tinh một cái.
Lại không ngờ người trước mắt bị cô đẩy nhẹ đã đứng không vững, đập người vào chiếc bàn đằng sau ngã xuống.
Càng không ngờ hơn là, ly rượu cô ta cầm trên tay cũng vì hành động vừa rồi mà hất lên người Diễm Tinh.
Chu Thiên Ân nhìn tay mình, rồi lại không tin những gì xảy ra trước.
“Không, tôi…tôi không…không cố ý đẩy…cô ấy.” Chu Thiên Ân hoảng sợ lắp bắp nói.
Những người xung quanh bị một màn này làm bất ngờ.
Diệu An cùng Mạn Nhu cũng vậy, khi thấy Diễm Tinh lảo đảo muốn ngã liền hô một tiếng sau đó nhanh chóng muốn đỡ cô.
Nhưng không may chưa đỡ được Diễm Tinh đã ngã xuống.
“A Tinh, cậu không sao chứ?” Hai người cùng đồng thanh nói.
Diễm Tinh đưa mắt nhìn hai bạn mình ý nói hai người đừng lo, sau đó lệ đã đảo quanh vòng mắt.
Đôi mắt bình thường khiến người khác mê đắm khi được nước mắt gột rửa lại càng hút hồn người.
Diễm Tinh tủi thân nói: “Chu tiểu thư, tôi có ý muốn chúng ta làm hòa, sao cô lại đẩy tôi còn hất rượu lên người tôi như vậy.”
Ở bên kia hai người anh của Diễm Tinh cũng đã biết, nhanh chóng đến cạnh em gái.
Lại thấy em gái mình tủi thân ngồi dưới đất, nước mắt lưng tròng, Hạo Hiên cùng Tuấn Khải đều quăng cho Chu Thiên Ân ánh mắt muốn giết người sau đó nhẹ nhàng đỡ Diễm Tinh dậy, dỗ dành: “A Tinh, không sao, có hai anh đây rồi.”
Tần Phong cũng từ nơi khác đến đây, thấy Diễm Tinh khóc đến đáng thương, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng, tầm mắt dừng ở chỗ thắt lưng của Diễm Tinh.