Diễm Tinh thấy Cẩm Trúc thân thiện như vậy, cũng tươi cười nói: “Tôi là Triệu Diễm Tinh, cô cứ gọi tôi Diễm Tinh là được.
Còn chưa cảm ơn cô ngày hôm đó đã cứu tôi, cảm ơn cô.” Diễm Tinh cũng đưa tay ra bắt tay Cẩm Trúc.
Cẩm Trúc mỉm cười, trong lòng có đôi phần ngạc nhiên.
Theo cô biết tiểu thư chi thứ nhất của Triệu gia được từ trên xuống dưới Triệu gia cưng chiều.
So về dung mạo, hiện tại Quách Ngọc cùng Quách Hân của Quách gia một người chiếm vị trí thứ nhất một người chiếm vị trí thứ hai.
Nhưng nếu nhìn vị Triệu tiểu thư này rồi, hai người đó còn phải thua một hai phần.
Còn học thức, cô cũng chưa tiếp xúc và cũng không thấy vị Triệu tiểu thư này có gì đặc biệt.
Có lẽ là vì Triệu tiểu thư chi thứ nhất bị bệnh từ bé, và được yêu chiều cho nên đối với cô chuyện đó không quan trọng.
Dù cô có không làm gì thì hai anh trai cùng Triệu thị có thể nuôi cô hết đời này, lại vẫn có thể tìm cho cô một người chồng tốt.
Có điều khi gặp, vị Triệu tiểu thư này lại không giống với tưởng tượng của cô.
Kể cả hai vị Quách Ngọc và Quách Hân kia có tiếng là dịu dàng lễ độ, nhưng trong con người vẫn ẩn chứa sự cao ngạo của vị tiểu thư sinh ra trong hào môn.
Nhưng trên người vị Triệu tiểu thư này, dù cao ngạo nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.
Ánh mắt như sao sáng trên trời có thể soi được hết vẩn đục của trần gian.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, người ta sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Kiêu ngạo từ xương tủy nhưng lại không mất đi tâm địa thuần lương, điều này e là trong giới thượng lưu, không ai có thể làm được.
Cho dù họ nói họ không chê người nghèo, nhưng thực chất những người nơi đây phân biệt tầng lớp rất rõ rệt, họ vẫn luôn có những ánh nhìn thiếu thiện cảm với người thấp kém hơn họ cho dù có che giấu đến thế nào đi chăng nữa.
Cẩm Trúc đối với Diễm Tinh thêm phần hảo cảm, cô quay sang nhìn Tần Phong nói: “Sao vậy, hôm nay cô…ấy lại gặp chuyện gì mà gọi tôi tới đây?” Cô suýt buột miệng nói là “cô gái nhỏ” nhưng nghĩ tới người ta còn chưa chấp nhận Tần Phong nha.
Cho nên cô kịp thời nuốt lại lời nói kia vào bụng, thay bằng từ khác.
“Lưng cô ấy bị đập vào bàn, hiện tại đang đau.” Tần Phong không nhìn Cẩm Trúc một cái, nói sơ qua tình hình của Diễm Tinh.
Diễm Tinh cười cười: “Tôi không muốn đến bệnh viện tránh rắc rối, lần này nhờ cô rồi.”
Cẩm Trúc gật đầu cười nhẹ với Diễm Tinh: “Không sao, tôi xem giúp cô.” Nói xong cô lại quay sang Tần Phong, nhíu mày: “Anh phải ra ngoài tôi mới khám được cho cô ấy.”
Tần Phong nghe vậy cau mày nhưng rốt cuộc cũng ra bên ngoài, để Cẩm Trúc ở lại xem cho Diễm Tinh.
“Làm phiền cô rồi.” Diễm Tinh cười nhẹ, nằm xuống, có chút ngượng ngùng nói với Cẩm Trúc.
Cô bị thương không nặng, lại làm phiền đến bác sĩ riêng của thiếu gia Tần Gia.
Nếu để lộ chuyện này ra ngoài, người của Tần Gia không biết chừng sẽ muốn xé xác cô.
“Đừng ngại, tôi cùng anh ấy là anh em họ, cũng chơi với anh ấy từ bé.
Người anh ấy quan tâm, tôi cũng có chút tò mò.
Huống chi khi gặp cô tôi cũng cảm thấy có cảm tình.
Để tôi xem vết thương của cô nhé!” Cẩm Trúc thân thiện nói, tay nhẹ nhàng kéo khóa váy của Diễm Tinh xuống, lộ ra làn da trắng nõn.
Một đường kéo khóa váy xuống đến thắt lưng Cẩm Trúc mới dừng lại.
Nơi thắt lưng của Diễm Tinh có một vết bầm lớn, đã tụ máu.
Cẩm Trúc nhíu mày lấy từ trong bộ y tế của cô ra một lọ thuốc xoa bóp.
Cô bóp một chút lên say sau đó nhẹ giọng nói với Diễm Tinh: “Vết bầm của cô khá nặng đấy, giờ tôi xoa bóp để tan máu bầm, sẽ đau đó, cố chịu nhé.”
Diễm Tinh gật đầu, nhẹ nói: “Được!”
Cẩm Trúc nghe được lời của Diễm Tinh thì bắt đầu hành động.
Cô áp tay lên vết bầm bắt đầu xoa bóp.
Người Diễm Tinh sau khi Cẩm Trúc động vào liền cứng đờ trong một giây sau đó cô cố gắng thả lỏng.
Trong một giây làn da của Diễm Tinh cảm thấy mát mát, nhưng sau đó không biết là vì có tác động bởi xoa bóp hay tại thuốc khi đó mới phát huy tác dụng mà làn da ở thắt lưng của Diễm Tinh nóng như lửa đốt.
Diễm Tinh cắn chặt răng để kiềm chế cơn đau, trên đầu đã lấm tấm mồ hôi, đôi mắt cô nhắm chặt, đôi lông mày nhíu lại.
Sau khoảng 15 phút, cuối cùng Cẩm Trúc cũng đã xoa thuốc xong.
Máu bầm theo xoa bóp của Cẩm Trúc cũng đã tan đi, chỉ còn vết xanh tím lớn thì vẫn rõ rệt.
Diễm Tinh sau hồi xoa bóp đau đớn cuối cùng cũng được giải thoát, thở hắt ra một hơi.
“Không ngờ cô chịu đau giỏi đó, ít người dưới tình trạng này mà có thể nhịn đau như cô lắm.” Cẩm Trúc kéo khóa váy cho Diễm Tinh xong, vừa cất đồ dùng vừa cười nhẹ nói, trong giọng nói của cô có sự tán thưởng đối với Diễm Tinh.
Diễm Tinh ngồi dậy cười yếu ớt: “Tôi còn phải xoa bóp thế này mấy lần vậy?”
“Không cần nữa đâu, chỉ có lần này.
Còn thuốc này, cô mang về nhờ người thoa, mỗi ngày hai lần.
Khoảng 2 ngày nữa là vết xanh tím trên da sẽ biến mất.” Cẩm Trúc nói sau đó đưa ra một lọ thuốc cho Diễm Tinh.
Diễm Tinh nghe vậy, cười gật đầu nói cảm ơn rồi nhận lấy lọ thuốc.
Ngày hôm đó, Diễm Tinh ở lại Trừng Viên đến chiều mới về.
Ở Trừng Viên của Tần Phong, hắn đều chuẩn bị cho cô mấy bộ quần áo cho nên khi ở đó Diễm Tinh không phải mặc bộ váy dạ hội vướng víu này.
Diễm Tinh ở lại trò chuyện với dì Trần một lúc, sau đó cô bàn bạc với Tần Phong về chuyến đi Mỹ sắp tới.
Tần Phong có thể lấy được dự án thiết kế đó giúp cô tức là đối với ngài David hắn có quen biết.
Cho nên cô muốn hỏi thăm hắn một số vấn đề của ngài David và phu nhân của ông ấy.
Để tránh việc cô xảy ra sơ xuất trước mặt họ, cũng là không muốn Tần Phong mất mặt.
Đến chiều tối Diễm Tinh về nhà, sau khi ăn cơm xong cô chạy một mạch lên phòng để hoàn thành nốt bản thiết kế.
Cách ngày Ellie ra mắt sản phẩm mới vừa đúng 1 tuần nữa, cho nên cô cần nhanh chóng sắp xếp mọi việc.
Ở một nơi khác, Mạn Nhu đang ngồi trong quán bar uống rượu.
Cô cầm ly rượu trong tay, miệng nở một nụ cười tươi nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra.
Sáng nay khi cô đến gặp Tử Mặc, tình cờ cũng gặp Chu Thiên Ân ở nơi đó.
Vốn là không có chuyện gì, nhưng khi chuẩn bị ra ngoài, Chu Thiên Ân bỗng chặn đường cô.
Cô nhíu mày nhìn Chu Thiên Ân: “Sao vậy?”
Chu Thiên Ân mỉm cười, tiến đến gần Mạn Nhu: “Cậu vẫn chưa từ bỏ Tử Mặc sao? Cậu bám anh ấy dai thật đấy.
Từ hôm tôi đưa anh ấy về, chắc cậu cũng phải hiểu rồi chứ.
Anh ấy…không còn tỉnh cảm với cậu nữa rồi, Giản Mạn Nhu ạ!”
Mạn Nhu nghe vậy dù trong lòng trùng xuống nhưng nét mặt vẫn như bình thường, cô cười khẩy một cái nói: “Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu? À, vậy là Chu tiểu thư thích thầm người yêu tôi, cho nên mới đến đây xin tôi buông tay anh ấy, xin tôi nhường anh ấy lại cho cô?”
Mắt Chu Thiên Ân trừng lớn, sau đó cô ta lại cười nhẹ: “Ha, Giản tiểu thư quả nhiên mồm miệng lanh lợi.
Nhưng lanh lợi thì thế nào, Tử Mặc cuối cùng cũng không thích cô nữa.”
“Ôi trời ơi, Chu tiểu thư.
Trên đời này, có mỗi Thẩm Tử Mặc là đàn ông sao?” Mạn Nhu cười nói giống như những lời Chu Thiên Ân nói thật nực cười.
Thấy Mạn Nhu không bị mấy lời nói của mình chọc tức, mà ngược lại cô ta lại bị lời nói của Mạn Nhu chọc tức.
Đúng lúc cô ta đang muốn phát tiết, cô ta nghe được tiếng bước chân từ đằng xa vọng lại, khóe môi Chu Thiên Ân nhếch lên một nụ cười gian tà.
“Tôi không có hứng ở lại nơi này cùng Mạn Nhu tiểu thư đôi co, tôi còn có việc muốn tìm Tử Mặc.” Nói xong cô ta nhếch môi lùi lại sau một bước sau đó muốn đi qua Mạn Nhu.
Nhưng không biết cô ta cố tình hay vô ý, vai cô ta thế nào đụng trúng vai Mạn Nhu khiến Mạn Nhu đau điếng người.
Sau đó một tiếng hét vang lên: “A, Giản tiểu thư cô làm gì tôi vậy?”
Đúng lúc này, Thẩm Tử Mặc xuất hiện ở đằng sau Mạn Nhu.
Thấy Mạn Nhu cùng Chu Thiên Ân đồng thời ngồi dưới sàn nhà.
Anh ta lo lắng, đi lên muốn đỡ Mạn Nhu dậy, nhưng lại nghĩ đến tiếng hét vừa rồi với bàn tay đang xoa chân của Chu Thiên Ân, anh ta do dự một lát sau đó quyết định đi đến đỡ Chu Thiên Ân lên.
Nhìn thấy hành động này của Thẩm Tử Mặc, đáy mắt Mạn Nhu hiện lên tia thất vọng.
Còn Chu Thiên Ân khi thấy hành động này của Thẩm Tử Mặc, cả gương mặt cô ta hiện lên vẻ đắc chí.
Cô ta chui trong ngực Thẩm Tử Mặc khóc.
Nức nở nói: “Giản tiểu thư, tôi biết cô không thích tôi, nhưng cũng không cần hành động như vậy chứ.” Vừa nói, tay cô ta vừa nắm chặt vạt áo trước mặt Thẩm Tử Mặc, bàn tay còn hơi run nhẹ, giống như hiện tại cô ta đang rất sợ hãi.
“Nhu Nhi, hôm nay em làm vậy là hơi quá đáng rồi.
Dù sao cũng là lễ khánh thành của Thẩn Thị, em cũng phải giữ thể diện cho anh nữa chứ.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài…” Thẩm Tử Mặc nhíu mày nhìn Mạn Nhu trách cứ.
Nhưng còn chưa nói hết câu giọng nói của Mạn Nhu đã chen vào, giọng nói không mang bất cứ tình cảm nào chỉ lạnh nhạt như không: “Truyền ra ngoài thì thế nào?”
Cô từ mặt đất đứng lên, phủi phủi những hạt bụi vốn không có trên người.
Dáng vẻ cao ngạo giống như được Mạn Nhu giải phóng ra bên ngoài.
Điều này khiến Chu Thiên Ân đang núp trong ngực Thẩm Tử Mặc cảm thấy bản thân thật thấp hèn.
“Tử Mặc, đây là tiệc của nhà anh, vì sao lại bảo tôi phải giữ thể diện cho anh? Tôi rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, với anh có chút quan hệ.
Nhưng nếu bảo tôi nơi nơi phải giữ thể diện cho anh, vậy xin lỗi, Giản Mạn Nhu tôi làm không được.” Mạn Nhu khinh thường cười một cái, kiêu ngạo đứng nơi đó.
Cô mặc chiếc dạ hội đen tuyền được gắn những hạt kim tuyến nhỏ li ti, theo từng chuyển động của cô, những hại kim tuyến đó cũng chuyện động tạo nên một chuỗi lấp lánh xung quanh Mạn Nhu.
“Nhu Nhi, em nói vậy là hơi quá đáng rồi đấy!” Thẩm Tử Mặc không ngờ Mạn Nhu sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, anh ta cáu giận.
Sao Mạn Nhu lại không giữ thể diện cho anh ta chứ, trước mặt người ngoài lại nói anh ta như vậy.
“À, tôi quá đáng sao?” Mạn Nhu vẫn giữ nét cười trên môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt.
“Thẩm Tử Mặc, sao anh không hỏi tôi vì sao tôi lại làm điều quá đáng với Chu tiểu thư.
Anh biết tính tôi mà, từ bé tôi không phải người vô cớ đi gây sự với người khác trừ khi…” Vừa nói cô vừa tiến lên trước mặt Chu Thiên Ân.
“Trừ khi…người đó cố tình đến gây sự với tôi.” Giọng nói lạnh nhạt cùng ánh mắt kia khiến Chu Thiên Ân thật sự sợ hãi, cô ta bất giác đến gần Thẩm Tử Mặc thêm một chút.
Cô ta chưa từng chứng kiến Giản Mạn Nhu có bộ dạng như thế này.
Trước kia dù hai người có cãi nhau thế nào nhưng ánh mắt cùng giọng nói của Giản Mạn Nhu Không đáng sợ như vậy.
“Thẩm Tử Mặc, tốt nhất anh nên giải quyết tốt chuyện này.
Giản Mạn Nhu tôi không phải người mềm yếu, nếu tôi tâm trạng không tốt, cẩn thận đem chuyện ngày hôm nay anh cùng Chu Thiên Ân ôm ấp nói lại với cha mẹ anh.
Xem cô chú có đánh gãy tay anh hay không.
Còn có, nếu Giản Mạn Nhu tôi thật sự gây khó dễ cho cô ta, thì cô ta không còn sức để đứng đây trốn trong lòng anh khóc lóc như vậy đâu.
Anh nên suy nghĩ kỹ trước khi bảo tôi phải giữ thể diện cho anh mới đúng.” Mạn Nhu nhìn hai người trước mặt càng ngày càng ngứa mặt, cô cười nhẹ rồi lướt qua hai người không thèm quay đầu lại.