Úy Lam - Chương 64
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Úy Lam


Chương 64


 
 
Edit: Malbec
 
Thật ra hôm qua khi vô tình nghe thấy vài câu hờn dỗi kia, Úy Lam đã đoán được tâm sự của cô gái nhỏ. Thế nhưng không ngờ mới ngày hôm sau, người đã đuổi theo đến cửa.
 

 
Trong tay cô còn đang bưng nồi đất nên trước tiên đặt nồi đất lên bàn rồi mới xoay người.
 
Tần Lục Trác thấy cô nhìn qua thì vẻ mặt có hơi xấu hổ, chỉ vào cô gái bị mình đẩy ra: “Đây là Lưu Cẩn.”
 
Lưu Cẩn không ngờ lúc này trong nhà Tần Lục Trác sẽ có phụ nữ, mà cách ăn mặc của Úy Lam khiến lòng cô ta sụp đổ ngay lập tức. Cô ta nhìn Úy Lam, tủi thân ở đáy lòng vốn chỉ có mấy phần lập tức biến thành mười phần.
 
Đứng ở cửa khóc rống lên.
 
Tần Lục Trác thấy cô ta khóc thành thế này bèn kéo người vào trong phòng.
 
Lúc Lưu Cẩn lên đại học, cha mẹ cô bé muốn tự mình đưa con gái đến Bắc Kinh. Khi ấy đồng nghiệp trong đội còn mời họ ăn một bữa cơm, Tiếu Hàn vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ chiếu cố Lưu Cẩn thật tốt, coi cô bé như em gái ruột của mình.
 
Ngày đó Tần Lục Trác không nói lời nào mà chỉ uống rất nhiều rượu.

 

Ngược lại sau này Lưu Cẩn gặp phải chuyện đều do anh đi qua xử lý.
 
Đáy lòng anh xem Lưu Cẩn như em gái ruột vậy.
 
Cho nên lúc này thấy cô ta khóc, anh kéo người vào phòng khách xong liền cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
 
Thái độ quan tâm thật sự.
 
Úy Lam chậm rãi tháo găng tay ra, yên lặng nhìn bọn họ.
 
Đến khi Lưu Cẩn khóc sướt mướt kể chuyện trên mạng ra, càng nói càng thấy tủi thân: “Rõ ràng em không trộm đồ, nhất định là Giang Hiêu Nghiên có ý chỉnh em. Bây giờ tin nhắn Weibo của em đều là những lời thô tục của dân mạng gửi tới.”
 
Tần Lục Trác không có tài khoản Weibo nên phải lấy điện thoại của cô ta để xem.
 
Úy Lam đi đến bên cạnh, xem bài đăng Weibo hôm đó với anh, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua bài viết, đến khi xem những bình luận phía dưới đều là nhục mạ Lưu Cẩn. Đặc biệt là tài khoản kia trực tiếp đưa Weibo của Lưu Cẩn ra.
 
Tần Lục Trác bất đắc dĩ, anh không chơi những thứ như mạng xã hội này.
 
Tuy nhiên lại có Thẩm Phóng hiểu rõ cái này, anh nói với Lưu Cẩn: “Chờ anh một chút.”
 
Sau đó anh gọi cho Thẩm Phóng, nói chuyện này cho cậu ta biết. Tối hôm qua Thẩm Phóng đến trường học với anh, vốn cho là chuyện này sẽ trôi qua như vậy, dù sao cũng chỉ là một thỏi son mà thôi.
 
Ai ngờ hôm nay lại xảy ra một màn như thế.
 
“Lau nước mắt đi.” Úy Lam đưa khăn tay.
 
Lưu Cẩn chớp mắt nhìn cô một lát, quay đầu nhìn về phía Tần Lục Trác, thấp giọng hỏi: “Anh Lục Trác, chị này là…”
 
Đáy lòng cô ta muốn gọi Úy Lam là dì, nhưng người ta dung mạo xinh đẹp lại còn trẻ tuổi, cho dù cô ta nhỏ tuổi hơn đối phương nhưng tướng mạo thật sự chênh lệch quá nhiều.
 
Tần Lục Trác nói thẳng: “Cô ấy là Úy Lam, bạn gái của anh, em trực tiếp gọi chị là được.”
 
Sắc mặt Lưu Cẩn thay đổi, dù sao nhìn thấy và chính tai mình nghe được vẫn có chút khác nhau. Lúc chưa nghe thấy thì đáy lòng còn có một chút mong chờ.
 
Úy Lam nhìn bộ dạng này của cô ta cũng không có dự định thừa thắng đuổi theo.
 
Một cô gái nhỏ không đáng để cô so đo.
 
Cô cười yếu ớt: “Em gọi Úy Lam là được.”
 
Lưu Cẩn nhìn cô, đáy lòng thật sự có cảm giác tuyệt vọng. Trước kia khi Tần Lục Trác không tìm bạn gái, mặc dù người khác vẫn luôn tiếc nuối thay anh nhưng Lưu Cẩn lại vui vẻ. Dù sao tuổi cô ta còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp đại học. Cô ta nghĩ sau khi mình tốt nghiệp đại học thì đến công ty Tần Lục Trác làm.
 
Gần quan được ban lộc.
 
Úy Lam thấy cô ta ngẩn người bèn chỉ vào ghế salon bên cạnh, khẽ nói: “Ngồi trước đi, chị đi rót cho em cốc nước.”
 
Cô xoay người đi vào phòng bếp, rót cho Tần Lục Trác và Lưu Cẩn mỗi người một cốc nước. Buổi sáng hôm nay Tần Lục Trác thức dậy có hơi sốt, vậy mà anh nhất định phải đi làm, cũng may Úy Lam ở nhà nên mới có thể giữ người lại.
 
Cô đặt thuốc trên bàn, chờ sau khi Tần Lục Trác trở về, thúc giục anh: “Uống thuốc nhanh đi.”
 
Tần Lục Trác thấy cô chuẩn bị nước, ngay cả thuốc cũng đã lấy ra đặt trên hộp thuốc, không khỏi cười khẽ: “Thật sự xem anh như con nít mà chăm sóc sao?”
 
“Anh cũng không ngoan ngoãn hơn con nít đâu. Sốt cao còn muốn đi tăng ca.”
 
Úy Lam nói chuyện không chút yếu thế.
 
Lưu Cẩn ngồi trên ghế salon cầm ly nước mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Tần Lục Trác lấy viên thuốc trên bàn bỏ vào miệng, uống một hớp nước, nuốt viên thuốc xuống. 
 
Lúc này cô ta mới hậu tri hậu giác nói: “Anh Lục Trác bị bệnh sao?”
 

“Không sao, chỉ hơi sốt mà thôi.”
 
Tần Lục Trác nói không chú ý, đàn ông không phải toàn thế này sao, cảm thấy cơ thể mình tốt, có thể chịu được, đặc biệt là chuyện bị sốt, không hơn 39 độ thì tuyệt đối không đến bệnh viện.
 
Lưu Cẩn xiết chặt cái ly trong tay, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, em còn làm phiền đến anh.”
 
Tần Lục Trác cũng không để ý lắm, quay đầu nhìn cô ta, an ủi: “Anh đã đồng ý với cha mẹ em phải chăm sóc em thật tốt.”
 
Nếu như bình thường nghe những lời này, nhất định Lưu Cẩn sẽ cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
 
Nhưng giờ phút này chỉ còn lại cay đắng.
 
Thật ra cô cũng biết Tần Lục Trác đối xử tốt với mình đều là vì anh trai mà thôi. Lúc trước khi anh trai hi sinh, cô mới chỉ lên lớp 11, cô còn trọ ở trường, cô giáo tự mình đưa cô về nhà. Khi đó đã có người chờ ở nhà cô, dẫn cô đến sân bay, bay đến Quảng Tây.
 
Cuối cùng thì người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
 
Đó là lần đầu tiên cô ta gặp Tần Lục Trác, anh đứng trước mặt cha mẹ mình, khuôn mặt hóp lại gầy gõ, râu ria xồm xoàm nhưng vẫn anh tuấn nổi bật đến như vậy. Cô mới biết được đây chính là đội trưởng anh trai hay nhắc đến trong điện thoại.
 
Thiếu nữ mới biết yêu gặp được một người đàn ông như vậy.
 
Sau này, mặc kệ những chàng trai ưu tú trong trường kia, trong mắt cô ta không ai có thể so với anh Lục Trác.
 
Thật ra cô cũng biết, Tần Lục Trác đối xử với cô như em gái.
 
Nhưng một ngày anh ấy chưa có bạn gái thì cô cũng chưa từ bỏ ý định.
 
Bây giờ, anh ấy có bạn gái, cô đau lòng muốn chết nhưng vẫn không muốn chết tâm.
 
Úy Lam múc cho anh một bát cháo nữa, thấp giọng hỏi anh: “Sao rồi?”
 
Tần Lục Trác nhận lấy bát, bất đắc dĩ nói: “Thẩm Phóng nói tìm bạn xem sao, xem có thể tìm người xóa bài đăng Weibo này trước không.”
 
“Vẫn nên nhanh chóng đổi ký túc xá cho con bé đi. Lòng trả thù của đối phương rất mạnh, nếu như còn ở chung một phòng không biết lại xảy ra chuyện gì nữa. Cũng phải nhanh chóng báo cho chủ nhiệm lớp con bé.” Úy Lam nhíu mày.
 
Thật ra đề nghị của cô là để cả hai bên đều nói chuyện với giáo viên tâm lý của trường học.
 
Mặc dù chuyện này xem như là mâu thuẫn thường phát sinh trong phòng ngủ nữ sinh nhưng hai bên đã ầm ĩ đến mức này, thêm một bước nữa có thể sẽ tiếp tục trở nên gay gắt.
 
Lưu Cẩn ngồi trên ghế salon bên cạnh nghe thấy Úy Lam nói vậy.
 
Tần Lục Trác nghe xong, gật đầu.
 
Bởi vì giữa trưa anh cũng không muốn ăn cơm nên Úy Lam mới nấu cháo cho anh. Anh ăn được một bát, đứng dậy muốn đưa Lưu Cẩn về trường học.
 
Úy Lam thấy chìa khóa bên trên huyền quan, trực tiếp cầm lấy.
 
“Em đưa cô bé về.”
 
Tần Lục Trác biết việc này không có quan hệ gì với cô, lắc đầu: “Không sao, anh đưa con bé về là được.”
 
Cuối cùng Tần Lục Trác không lay chuyển được cô, Úy Lam lái xe, anh cũng đi cùng.
 
Sau khi lên xe, Thẩm Phóng gọi điện tới.
 
Tần Lục Trác: “Sao rồi?”
 
Thẩm Phóng cười haha hai tiếng: “Ban đầu em rất khách sáo bảo người kia xóa bài Weibo đó, kết quả thế mà công phu sư tử ngoạm đòi em 10 vạn mới chịu xóa bài.”
 
Anh ta cười xấu xa hai tiếng.
 
Tần Lục Trác nhíu mày, anh không hiểu nhiều về những thứ trên Internet, chỉ là không ngờ những tài khoản tự marketing truyền thông này thế mà cũng làm như vậy.
 
Thẩm Phóng: “Sau đó em trực tiếp hack số tài khoản của hắn, tốn chút sức xóa không ít Weibo.”
 
“Đừng gây chuyện.” Tần Lục Trác dặn dò.
 
Thẩm Phóng hừ một tiếng: “Anh yên tâm, chuyện trộm nick Weibo là rất bình thường. Huống hồ IP của em ở nước ngoài, muốn tìm được em là không có khả năng. Cái loại đăng Weibo bắt chẹt này không chừng nó đã làm không ít lần đâu. Đúng lúc em trừ hại cho dân.”
 
Huống hồ trước khi trộm nick, Thẩm Phóng đặc biệt giữ lại chứng cứ đối phương muốn 10 vạn.
 
Sau khi cúp điện thoại,Tần Lục Trác nhìn Lưu Cẩn ngồi ghế sau: “Bây giờ đã xóa bài đăng Weibo đó, về phần những tin nhắn kia em không nên xem. Chờ thêm hai ngày, những người kia không còn hứng thú nữa sẽ không đến quấy rầy em.”
 
Lưu Cẩn gật đầu.
 
Cô ta lén đăng nhập vào Weibo, xem lại tài khoản bài đăng đó, phát hiện không chỉ không có bài đăng về mình. Mà tài khoản này còn xóa những bài đăng trước đó, thậm chí còn không ngừng gỡ fan hâm mộ.
 
Sau khi đưa Lưu Cẩn về ký túc xá, Tần Lục Trác gọi điện thoại cho cô giáo Trần.
 
Đúng lúc cô giáo Trần ở văn phòng nên Úy Lam đi cùng anh đến tòa nhà hành chính.
 
Cô giáo Trần cũng biết được đại khái câu chuyện từ học sinh, lúc này cảm thật thật là đau đầu, thấy bọn họ đến mặt mũi vô cùng xấu hổ.
 
Cô giáo Trần: “Thật có lỗi, chuyện trên mạng tôi đã thấy rồi.”
 

Ngược lại Tần Lục Trác không có ý trách móc giáo viên, chuyện này là do học sinh gây ra, anh mở miệng, trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, chỉ là tôi cảm thấy bọn họ không thích hợp ở cùng ký túc xá.”
 
Cô giáo Trần nhanh chóng gật đầu: “Hôm qua tôi đã nói chuyện với giáo viên quản lý ký túc xá, hôm nay sẽ sắp xếp đổi phòng ngủ cho tụi nó.”
 
Bây giờ ngoại trừ việc đổi phòng ngủ thì không còn biện pháp xử lý nào tốt hơn.
 
Dù sau mọi người đều biết chuyện bài đăng Weibo này nhất định là do Giang Hiêu Nghiên làm ra nhưng cố tình lại không có chứng cứ gì.
 
Cho nên sau khi Tần Lục Trác xác định chuyện đổi phòng ngủ bèn đưa Úy Lam rời đi.
 
Ai ngờ hai người vừa ra khỏi văn phòng cô giáo Trần thì đụng phải Minh Hằng ở cửa thang máy.
 
Minh Hằng nhìn thấy hai người bọn họ, trên mặt vô cùng bất ngờ: “Úy Lam, Tần tiên sinh.”
 
Tần Lục Trác khẽ gật đầu: “Chào anh, giáo sư Minh.”
 
“Đến trường học có việc gì sao?” Anh ta hỏi lời khách sáo.
 
Úy Lam lên tiếng: “Có chút việc riêng.”
 
Minh Hằng cười yếu ớt, chủ động nói: “Nếu có chuyện gì cần anh hỗ trợ thì cứ nói.”
 
Úy Lam gật đầu: “Cảm ơn anh, học trưởng.” Mặc dù cô không thân thiết với Minh Hằng như hai người Ôn Thấm vậy nhưng lễ phép cơ bản vẫn phải có.
 
Cuối cùng thang máy đã đến, Tần Lục Trác và Úy Lam đi vào thang máy, Minh Hằng đứng ở cửa lại đột nhiên nói: “Tôi quên đồ ở văn phòng, hai người đi trước đi.”
 
Úy Lam gật đầu.
 
Minh Hằng đột nhiên làm tư thế gọi điện thoại: “Úy Lam, chúng ta liên lạc sau nhé.”
 
Anh ta nhìn cô cười.
 
Anh ta quay người đi về phía văn phòng cô giáo Trần, đi đến cửa thì cô giáo Trần đang phàn nàn về chuyện hôm nay với giáo viên cùng văn phòng. Minh Hằng gõ cửa, người bên trong đồng loạt quay đầu.
 
Bởi vì trước mắt Minh Hằng không chỉ dạy lớp cho nghiên cứu sinh mà thỉnh thoảng cũng sẽ dạy sinh viên chưa tốt nghiệp.
 
Lớp của cô giáo Trần chính là một trong những lớp anh ta dạy.
 
Cô giáo Trần nhìn thấy, lập tức khách sáo nói: “Giáo sư Minh, cậu tới rồi.”
 
Minh Hằng trò chuyện với bà về chuyện học sinh trong lớp, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Vừa rồi lúc mới vào hình như nghe thấy cô giáo Trần đang nói về chuyện của học sinh.”
 
Nhắc đến chuyện này cô giáo Trần liền phàn nàn.
 
Học sinh bây giờ thật sự càng ngày càng lợi hại, có chút mâu thuẫn ở ký túc xá nhất định phải đăng lên mạng tố cáo, để dân mạng cấu xé bạn cùng phòng của mình, cũng không biết nên làm thế nào.
 
Lúc bà đang phàn nàn, chủ nhiệm lớp bên cạnh đột nhiên nói: “Cô giáo Trần, nếu không cô để giáo sư Minh nói chuyện với mấy học sinh kia đi, giáo sư Minh là giáo viên tâm lý học, nói không chừng để cậu ấy khai thông thì mấy mấy đứa bé kia sẽ nghĩ thông suốt.”
 
Cô giáo Trần sững sờ, nhìn về phía Minh Hằng.
 
Bà ngại ngùng hỏi: “Thế không làm phiền giáo sư Minh chứ?”
 
“Không sao, đúng lúc gần đây trường chúng ta chuẩn bị mở lại phòng hỗ trợ tâm lý, tôi là thầy giáo chủ nhiêm phòng hỗ trợ, mặc dù còn chưa quyết định nhưng chắc hẳn tám chín phần là vậy. Nếu như học sinh thật sự có nhu cầu về phương diện tâm lý thì có thể đến tìm tôi.”
 
Cô giáo Trần nghe xong mừng tít mắt.
 
Bà nói: “Vậy thì nhờ giáo sư Minh khai thông cho mấy đứa bé, tôi cảm thấy nếu mấy đứa nó cứ tiếp tục như thế đều sẽ có vấn đề về tâm lý.”
 
Minh Hằng cười khẽ: “Không phiền phức. Là chuyện nên làm.”
 

 
Bởi vì bài đăng nhanh chóng bị xóa đi nên tin nhắn của dân mạng mấy ngày sau cũng mất dần.
 
Tần Lục Trác không xen vào chuyện của Lưu Cẩn nữa.
 
Mạnh Thanh Uyển gọi điện thoại cho anh, bảo anh đưa Úy Lam về ăn cơm.
 
Tần Lục Trác không cho câu trả lời chắc chắn ngay lập tức, Mạnh Thanh Uyển liền nói: “Thật ra là ba con muốn gặp Úy Lam một lần, Úy Lam tốt như thế thì con còn giấu diếm làm chi, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt mà.”
 
Tần Lục Trác nhíu mày.
 
Hồi lâu sau anh mới nói: “Con hỏi ý kiến Úy Lam trước đã.”
 
Mặc dù Mạnh Thanh Uyển không lấy được câu trả lời chắc chắn nhưng tốt xấu gì Tần Lục Trác cũng không từ chối.
 
Những ngày gần đây, Úy Lam vẫn luôn ở trong nhà Tần Lục Trác, hai người ai tan ca sớm thì về nhà nấu cơm trước. Nhưng mà công việc Tần Lục Trác bận rộn nên Úy Lam phải làm nhiều hơn. Thời gian dài xem như cô cũng hiểu rõ khẩu vị của anh.
 
Sau khi cô nấu ăn xong, chơi với Tần Tiểu Tửu một hồi thì nghe tiếng mở cửa.
 

Tần Lục Trác đổi giày liền vào phòng bếp bưng đồ ăn ra bàn giúp cô. Lúc hai người ăn cơm, Tần Lục Trác đột nhiên mở miệng hỏi: “Cuối tuần em có rảnh không?”
 
“Có ạ.” Úy Lam gật đầu.
 
Tần Lục Trác bưng bát, ăn hai đũa cơm, ngẩng đầu hỏi: “Có muốn đến nhà anh không?”
 
Úy Lam chớp mắt, trong chốc lát không nói gì. 
 
Ai ngờ Tần Lục Trác thấy cô không nói lời nào thì cúi đầu, hồi lâu sau anh nói: “Nếu như em không đồng ý, anh sẽ bảo bọn họ…”
 
“Chờ một chút, ai nói em không muốn đi.” Úy Lam ngắt lời anh.
 
Giọng nói cô có chút sốt ruột.
 
Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn cô, Úy Lam sững sờ, tỉnh ra mới biết mình vừa nói quá gấp.
 
Anh quá bất ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
 
Lúc này Úy Lam trở nên ngại ngùng hiếm thấy, bưng bát lên, nghe thấy tiếng cười khẽ của người đối diện.
 
Cũng không biết là nụ cười này có phải là cố ý hay không.
 
Dù sao nghe vào tai Úy Lam chính là cố ý.
 
Thế là cô đưa chân đá anh một cái.
 
Không khách sáo chút nào.
 
Cố tình lại đá đúng chỗ, Tần Lục Trác khẽ rên một tiếng, là đau thật sự, đá trúng đầu ngón chân của anh. Anh nhếch miệng nói: “Úy Lam, đây là em muốn mưu sát chồng hay sao.”
 
“Ai là chồng cơ?” Úy Lam liếc mắt.
 
Ai ngờ Tần Lục Trác lại rất thản nhiên, nói không chút do dự: “Anh đấy.”
 
Người này ấy à, lúc lạnh lùng thật sự dọa người. Nhưng lúc tính côn đồ nổi lên thì lại khiến người ta hận đến nghiến răng.
 
Không lâu sau, cô lại hỏi: “Đây xem như chính thức gặp phụ huynh sao?”
 
“Đương nhiên.” Tần Lục Trác nhìn cô, ung dung nói: “Đây là lần đầu tiên anh đưa con gái về nhà, tất nhiên là chính thức.”
 
Gặp phụ huynh là sẽ thành người của anh.
 
Lời này mặc dù Tần Lục Trác không nói ra nhưng đáy lòng lại suy nghĩ như vậy.
 
Thật ra, cho dù không gặp phụ huynh thì anh cũng cảm thấy đời này Úy Lam chính là người của anh.
 
Úy Lam sừng sốt: “Anh không phải là người thứ nhất em đưa về gặp phụ huynh thì anh có để ý không?”
 
Cô đang nói đến Chu Tây Trạch, thật ra chuyện giữa cô và Chu Tây Trạch thế nào Tần Lục Trác đã biết. Nhưng dù sao cô và Chu Tây Trạch cũng là quan hệ xác định chính thức, thậm chí người xung quanh còn cảm thấy họ sẽ kết hôn.
 
Quan hệ giữa họ không có tình yêu nhưng lại môn đăng hộ đối.
 
Tần Lục Trác nhíu mày.
 
Mãi cho đến khi anh chậm rãi ung dung nói: “Không sao, dù gì thì anh nhất định là người cuối cùng.”
 
Úy Lam ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, thẳng thắn vô tư thật sự không ngại.
 
Thế nên cô nhếch khoé miệng, nở nụ cười.
 

 
Bởi vì chính thức gặp cha mẹ Tần Lục Trác nên Úy Lam suy nghĩ, cuối cùng quyết định nói chuyện này cho Nghiêm Phong nghe. Buổi chiều thứ tư không có khách hàng tư vấn tâm lý nên cô hẹn Nghiêm Phong ra ngoài dạo phố.
 
Hiếm khi con gái dạo phố cùng mình, tất nhiên Nghiêm Phong vô cùng vui vẻ.
 
Bất quá hành vi vô sự hiến ân cần này của Úy Lam cũng khiến Nghiêm Phong có chút cân nhắc trong lòng. Nhưng mà trước đó Úy Nhiên đã tiết lộ với bà, có lẽ gia cảnh bạn trai bây giờ của Úy Lam không tầm thường.
 
Hai mẹ con đi vào trong cửa hàng, vì Nghiêm Phong là khách VIP.
 
Nên nhân viên cửa hàng đặc biệt đặt dải niêm phong ở cửa, trong thời gian hai mẹ con cô mua đồ sẽ không tiếp đón các vị khách khác.
 
Trong cửa hàng lớn như vậy, ngoại trừ nhân viên thì cũng có chỉ có hai mẹ con họ.
 
Nghiêm Phong không mua đồ gì cho mình, ngược lại nhanh chóng lấy quần áo thử lên người Úy Lam, bà nhìn màu sắc nhạt nhẽo trên người Úy Lam, không nhịn được mà nói: “Con vẫn còn trẻ tuổi, nên mặc màu sắc sáng một chút.”
 
Úy Lam nhìn váy ngắn màu trắng trong tay bà, quả thật nhìn rất tươi mới hoạt bát.
 
Cô bất đắc dĩ nói: “Nhưng mẹ cảm thấy con mặc như thế khách hàng tư vấn tâm lý có nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của con không?”
 
Cô là chuyên gia tư vấn tâm lý, đối mặt với người lần đầu tiên đến tư vấn, cô cần phải cho đối phương một cảm giác an toàn nên phải ăn mặc nhã nhặn.
 
Nghiêm Phong lắc đầu, bà không có ý kiến gì về công việc của Úy Lam.
 
Chỉ là không thích việc con bé mặc màu quá nặng nề.
 
Cũng may bà không phải người hay càu nhàu, sau khi nói xong liền buông xuống.
 
Úy Lam không đỡ được chuyện Nghiêm Phong mua quần áo, thấy cách bà mua sắm thì không nhịn được mà líu lưỡi. Phàm chỉ cần là món đồ cô nhìn nhiều hơn một chút, Nghiêm Phong lập tức cho người tính tiền.
 
Cuối cùng suýt chút nữa đã mua hết nửa cửa hàng.
 
Sau khi đi dạo vài tiệm nữa, Úy Lam cảm thấy mình đã mua hết quần áo của quý sau rồi.
 
Thế là cô nhanh chóng kéo Nghiêm Phong rời đi.
 
Vì sát vách có một hội sở với menu trà chiều không tệ, Úy Lam liền đi cùng Nghiêm Phong qua đó ăn trưa.

 
Sau khi ngồi xuống, Nghiêm Phong nhìn cô, đột nhiên cảm thán: “Mẹ nhớ dường như chỉ có mấy lần chị gái con đi dạo cùng mẹ, còn con là lần đầu tiên.”
 
Bà ấy nói như vậy, Úy Lam sững sờ.
 
Thật ra trong trí nhớ, cô vẫn luôn không quá thân thiết với cha mẹ. Đều nói con gái hay thân với mẹ, chuyện gì cũng tâm sự cho mẹ nghe nhưng Úy Lam nhớ rõ mình chưa từng tâm sự gì với Nghiêm Phong.
 
Thật ra cô biết khúc mắc của mình ở đâu.
 
Có lẽ bà ấy cũng biết.
 
Năm đó lúc ở Việt Nam, thời khắc lật thuyền ấy, khi cô đang nhấp nhô trong dòng nước, bên tai ngoại trừ tiếng mưa gió chỉ có tiếng mẹ gọi tên chị gái.
 
Đó là một cái gai vẫn luôn đâm trong lòng cô.
 
Nghiêm Phong thấy con gái trầm mặc, đột nhiên thở dài một hơi.
 
Bà thấp giọng nói: “Úy Lam, không phải là mẹ không đồng ý cho con quen bạn trai, chỉ sợ con sống không hạnh phúc mà thôi.”
 
Tình yêu quả thật có thể chỉ uống nước no bụng nhưng cuộc sống lại luôn cần củi gạo dầu muối tương dấm trà.
 
Bà đã gặp Tần Lục Trác, có thể nói là vẻ ngoài xuất sắc. Nhưng bà sợ nhất là Úy Lam bị kiểu người chỉ có vẻ ngoài này làm cho hoa mắt.
 
Úy Lam nhìn bà, nói thẳng: “Hôm nay con muốn nói với mẹ chuyện này, anh ấy mời con cuối tuần này đến nhà anh ấy làm khách. Con đã đồng ý.”
 
Nghiêm Phong sững sờ.
 
Úy Lam: “Cho nên con muốn nói với mẹ một tiếng.”
 
Lúc này nhân viên phục vụ đã đưa trà lên, Nghiêm Phong cầm lấy ly trà trước mặt nhấp một hớp nhỏ, hỏi: “Nhà cậu ta làm gì?”
 
Úy Lam suy nghĩ một chút: “Cha của ấy làm ở ban ngành chính phủ, mẹ anh ấy là nội trợ.”
 
Cô cũng chỉ tình cờ nghe Tần Lục Trác nhắc đến.
 
Mặt Nghiêm Phong không nhìn ra cảm xúc, hồi lâu sau mới hỏi: “Con muốn đi à?”
 
“Mẹ, con muốn kết hôn với anh ấy.”
 
Úy Lam gọn gàng dứt khoát.
 
Cô không muốn vòng vo với Nghiêm Phong.
 
Kết quả vừa nói xong thì bên cạnh có tiếng người chào hỏi. Vừa quay đầu, Nghiêm Phong đã đứng lên, cười nói với người vừa đến : “Lý phu nhân, bà cũng ở đây sao.”
 
Úy Lam cũng đứng lên theo.
 
Vừa xoay người, cô nhìn thấy Mạnh Thanh Uyển cầm túi xách đứng bên cạnh vị Lý phu nhân kia.
 
Hai người đều vô cùng bất ngờ.
 
Lúc này, Lý phu nhân đã giới thiệu mọi người với nhau, bà ấy cười khách sáo: “Vị này chính là phu nhân của bộ trưởng Tần.”
 
Sau đó bà ấy giới thiệu Nghiêm Phong với Mạnh Thanh Uyển: “Vị này chính là phu nhân chủ tịch Uý của Hậu Cần Thượng Đạt, bây giờ Hậu Cần Thượng Đạt rất đáng gờm đấy.”
 
Chồng Lý phu nhân làm ở bộ công thương nên Nghiêm Phong khá quen biết với bà ấy.
 
Lý phu nhân lại nhìn thoáng qua về phía Úy Lam, a một tiếng, cười nói: “Vị này chắc hẳn là con gái bà rồi, vẻ ngoài thật giống nhau, vô cùng xinh đẹp.”
 
Nghiêm Phong cười khách khí: “Đây là con gái út của tôi, tên Úy Lam.”
 
Úy Lam gật đầu về phía hai người, chào hỏi đầy khách khí. 
 
Lý phu nhân nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy vị nhị tiểu thư Úy gia này thật sự xinh đẹp, không biết đã kết hôn chưa.
 
Bà cười hỏi: “Úy nhị tiểu thư còn chưa tốt nghiệp sao?”
 
Nghiêm Phong nhìn ra bà ấy đang thăm dò, cười nói: “Nào có, đã bắt đầu làm việc lâu rồi.”
 
Lý phu nhân gật đầu: “Bây giờ người trẻ không giống chúng ta lúc ấy, đều muốn công việc ổn định trước rồi mới thành gia. Nhìn nhị tiểu thư còn trẻ như vậy hẳn là còn chưa kết hôn đâu nhỉ.”
 
Úy Lam không nhịn được nhìn về phía Nghiêm Phong.
 
Nghiêm Phong gật đầu: “Quả thật còn chưa kết hôn.”
 
Lý phu nhân giống như nhớ tới chuyện gì đó, nhìn về phía Mạnh Thanh Uyển một cái, cười nói: “Vài ngày trước không phải bà nói với tôi là lo lắng về Lục Trác nhà mình sao, bây giờ những người trẻ này đều dốc sức vào sự nghiệp, không thông cảm chút nào cho lo lắng của người lớn.”
 
Mạnh Thanh Uyển nghe xong đột nhiên cười.
 
Bà nhìn Lý phu nhân, thấp giọng nói: “Vẫn ổn, con trai nhà tôi cuối cùng cũng thông suốt rồi, cuối tuần này muốn đưa bạn gái về ăn cơm.”
 
Lý phu nhân đã nói đến đây, thật ra mọi người đều hiểu rõ.
 
Lại không ngờ con cái nhà người ta đột nhiên có chủ.
 
Sau khi hai người rời đi, Nghiêm Phong và Úy Lam ngồi xuống.
 
Ai ngờ không lâu sau, Mạnh Thanh Uyển quay lại. Nghiêm Phong hơi bất ngờ, Mạnh Thanh Uyển đi đến trước mặt, vô cùng ngại ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi Lý phu nhân ở đây tôi không tiện lên tiếng chào hỏi.”
 
“Tôi là mẹ Tần Lục Trác.”
 
Nghiêm Phong đang nghĩ sao cái tên Tần Lục Trác này lại quen như vậy thì bà nghe thấy con gái nhỏ của mình nhắc nhở bên cạnh.
 
“Mẹ, Tần Lục Trác chính là bạn trai con.”
 
Nghiêm Phong ồ một tiếng, sau đó đôi mắt trừng lớn.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN