“Trẫm là một người cha, nhưng trước hết trẫm là một quân vương, Nhị hoàng tử ý đồ bất chính hạ độc gi3t ch3t Huệ phi, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng luật pháp cũng không thể tha cho hành động này, trẫm không biếm Nhị hoàng tử xuống thành thứ dân đã là mở cho nó một con đường rồi.”
Con người luôn phải trả giá đắt cho chuyện của mình đã làm. Thẩm Ninh không có cách nào can thiệp vào quyết định của Đông Duật Hoành, một người vừa là cha vừa là Hoàng đế, trong nhất thời tâm trạng của nàng vô cùng phức tạp.
“Được rồi, trẫm sẽ tự mình tuyển chọn hai tiên sinh đức cao vọng trọng đi theo nó đúc thúc dạy bảo nó đức hạnh.” Đông Duật Hoành vừa nói vừa ôm nàng lên, “Nàng còn chưa có ăn tối đó, gọi người mang một chút đồ ăn thanh đạm lên nhé?”
“Ta không thấy thèm ăn… Có phải chàng cũng chưa ăn không?”
“Trẫm không đói.”
“Chúng ta cùng ăn một chút đi.”
“… Ừm.”
Đông Duật Hoành ôm nàng trở về nội điện, phân phó người đi xuống chuẩn bị đồ ăn.”
“Duật Hoành, Trang phi và Hoa Lộng Ảnh… Dù sao thì chuyện của bọn họ cũng không thành, chàng xử nhẹ thôi.”
“Không được.” Đông Duật Hoành lên tiếng từ chối.
“Người bọn họ hại là ta, ta có quyền xử tội bọn họ thế nào chứ.”
“Haiz, sao nàng trở nên mềm lòng như vậy rồi?”
“Không phải mềm lòng,” Thẩm Ninh dựa vào tường cười khổ một tiếng, “Có khi ta cảm thấy bản thân mình chính là một cảm bẫy, có một cục thịt béo như chàng bên cạnh làm mồi nhử, khiến cho bọn họ không thể không nhảy vào.”
Đông Duật Hoành nghe vậy mày kiếm nhíu chặt, môi mím lại không nói gì.
Thẩm Ninh nhắm mắt lại, nhóe đến khuôn mặt tươi cười của Thẩm Mi khi hạ độc nàng, “Về phần Thẩm Mi… Thật sự là muội ấy sao?”
“… Tám chín phần là vậy.” Cung nhân của thiện phòng và cung Xuân Hi đều đã bị thẩm vấn qua một lượt, cộng thêm chứng cứ trước đó và căn cứ vào lời khai của Ngụy Hội và Đông Minh Thịnh, Đông Duật Hoành cực kỳ chắc chắn Thẩm Mi là người hạ độc.
“Nếu thật sự là muội ấy, giết đi.” Nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân sẽ nói ra lời này, nhưng Thẩm Mi trước mặt thì cười nói vui vẻ với nàng, nhưng sau lưng lại muốn gi3t ch3t nàng và đã giết luôn cả hài nhi của nàng.
Thẩm Mi ấy thật sự đáng sợ. Muộ ấy ngụy trang lâu như vậy, mà nàng lại chưa từng cảm thấy có gì khác thường.
“Nàng yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.”
Mà trên thực tế, lúc này Thẩm Mi đang chịu tra tấn như ở dưới địa ngục.
Lúc Thẩm Mi bị áp giải đến thận hình ty, đại thái giám của cung Càn Khôn cũng theo đến, nói thầm hai câu với Quan Hữu Vi rồi vội vàng rời đi.
Ban đầu Thẩm Mi còn cố gắng bình tĩnh, cho rằng chỉ cần bản thân thề thốt không nhận tội, bọn họ cũng không có chứng cứ thì nàng sẽ không sao. Nhưng nàng không ngờ trên đời này lại có một địa ngục trần gian… Tàn khốc, dã man.
Nàng vẫn còn thân phận của Thẩm tiệp dư, có Thẩm gia làm chỗ dựa, nhưng những tên nô tài nàng luôn coi thường này lại hoàn toàn không để ý đến thân phận của nàng. Nàng không muốn quỳ nhưng bọn họ thô bạo nắm lấy cánh tay nàng đè mạnh ép nàng quỳ xuống, lúc đó nàng cảm thấy cánh tay của nàng sắp gãy đến nơi rồi, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra. Lúc này nàng sợ hãi tỉnh táo lại, nàng cũng hiểu được nơi bản thân đến là nơi như thế nào.
Nhưng nàng sự tỉnh táo này của nàng cũng đều là dưa thừa, người thẩm vấn đã nhận được mật chỉ, lấy lý do là những lời của nàng đều là giảo biện, nghiêm hình bức cung nàng, nàng bị bọn họ dùng hình cụ ép cung đau đến chết đi sống lại, sớm đã không chịu nổi. Nhưng cho dù nàng đã nhận tội, tên quan thẩm vấn này vẫn nói là nàng còn có chuyện giấu diếm không buông tha nàng, liên tục dùng hình lên người nàng. Trước đây chỉ cần bị kim đâm nàng đã không chịu nổi rồi, sao giờ có thể chịu được cảm giác tay như sắp gãy, cả người đều đau xót như vậy? Nàng đau đến ngất đi, lập tức lại bị nước lạnh dội tỉnh lại.
Thẩm Mi nằm trên mặt đất thoi thóp, nàng không để ý cái gì gọi là kiêu ngạo của tôn nghiêm gì nữa, chật vật khóc lóc cầu xin, “Ta nhận tội… Tha cho ta… Tha cho ta.”
Quan Hữu Vi vẫn luôn ngồi ở bên trên uống trà, nghe vậy ung dung chuyển tầm mặt lên mặt đất, hắn đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống người đang nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, “Thẩm tiệp dư, ngài nói xem tội của ngài là gì? Sống những ngày yên ổn thì ngài không chịu, Hoàng quý phi nương nương che chở thì không muốn, ăn gan hùm mật báo dám hạ độc Hoàng quý phi nương nương… Chậc chậc, Hoàng quý phi nương nương lại là tỷ tỷ ruột của ngài, ta nghe nói nương nương bình thường đối xử với ngài cũng không tệ, nhưng tâm địa ngài thật sự lại rất ngoan độc!”
Trên mặt Thẩm Mi không biết là mồ hôi lạnh hay là nước lạnh do bị hắt lên, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, “Ta nhận tội… Đừng dùng hình nữa…”
“Ngài nói xem, vì sao ngài hạ độc Hoàng quý phi nương nương?”
“Ta… “
Thẩm Mi còn chưa mở miệng, Quan Hữu Vi đã thuận miệng nói: “Còn dám chống chế! Người đến dùng kẹp hình!”
Thẩm Mi cực kỳ hoàng sợ, nàng nhìn chằm chằm bàn tay sưng đỏ ứa máu của mình lần nữa lại mình kẹp vào hình cụ, không biết khí lực từ đâu ra mà dùng hết sức gào lên: “Không… Không ——!”
Tờ mờ sáng ngày ngày hôm sau, lúc Thẩm Chiêu nhờ vào quan hệ lén đến thăm Thẩm Mi, Thẩm Mi đã bị giày vò đến gần như không còn nhìn ra hình người. Nàng run rẩy duỗi bàn tay loang lổ vết máu về phía hắn, giống như cuối cùng cũng thấy được một cọng cỏ cứu mạng, nước mắt lập tức ứa ra, “Chiêu ca ca, cứu mạng…”
“Muội bị dùng hình?” Thẩm Chiêu đỡ cánh tay của muội muội, nhìn cánh tay bầm tím đầy máu của muội muội lông tơ trên người hắn đều dựng lên, phủ nội vụ sao dám dùng trọng hình với một tiệp dư?
“Chiêu ca ca, cứu muội ra… ” Hơi thở của Thẩm Mi mỏng manh, vừa khóc vừa nói.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Rốt cuộc muội đã phạm vào tội gì? Muội thật sự đã hạ độc Hoàng quý sao?” Thẩm Chiêu lo lắng hỏi. Đầu tiên là tin Hoàng quý phi trước mặt mọi người đánh nhau với Phong Bảo Lam, mấy ngày sau lại truyền đến tin Thiên gia sủng hạnh Tây Môn Nguyệt vắng vẻ Hoàng quý phi, sau đó lại có tin Hoàng quý phi trúng độc. Mẫu thân thỉnh cầu yếu kiến nhưng không được gặp, đúng vào lúc cả nhà đều đang lo lắng không biết tình hình trong cung thế nào, không ngờ trong đêm lại truyền đến tin Thẩm Mi bị bắt đến phủ nội vụ thẩm vấn. Cho dù thế nào hắn cũng không tin Thẩm Mi sẽ làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là do ai nhân cơ hội muốn đổ tội lên Thẩm gia? Nếu thật sự như vậy, đây là nguy cơ lớn đối với Thẩm gia.
“Muội không có… ” Thẩm Mi vô thức nhìn ra bên ngoài nhà lao, chợt thấy có bóng người xuất hiện, nàng lập tức hoảng sợ nói, “Chiêu ca ca, huynh cứ cứu muội ra trước đã… “
Thẩm Chiêu thấy thế lại buồn lòng, “Thật sự là muội sao? Hắn bỗng nhiên nắm chặt tay nàng, “Hoàng quý phi nương nương bây giờ thế nào rồi?”
“Huynh cứ cứu muội ra trước đã… ” Thẩm Mi bây giờ chỉ có thể nói được một câu này.
Thẩm Chiêu vô cùng thất vọng, “Muội làm ra loại chuyện tàn nhẫn không có tính người này, còn vọng tưởng ai đến cứu muội?”
Thẩm Mi nghe xong, chật vật khóc biểu tình quái dị cố gắng nói: “Chiêu ca ca, huynh không cứu muội, muội sẽ nói chuyện này là do Thẩm gia bảo muội làm.”
“Muội…!” Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, Thẩm Chiêu cười lạnh một tiếng, hiểu là không ai hãm hại Thẩm Mi mà là chính muội muội làm chuyện này hắn ngược lại lại khẽ thở phào một hơi, hắn hất tay của Thẩm Mi ra, “Sắp chết đến nơi còn không hối cả, thật sự là Thẩm gia nuôi phải một kẻ ăn cháo đá bát! Chắc muội không biết rồi, một năm trước tổ phụ đã đưa lệnh bài tổ tiên vào trong cung, bây giờ đương gia của Thẩm gia chính là Hoàng quý phi nương nương, nói chính nương nương muốn tự hại mình, đây chỉ là lời nói vô căn cứ!”
Thẩm Mi không dám tin mở to hai mắt, “Không… Không… ” Nàng ta dựa vào cái gì! Nàng ta dựa vào cái gì mà luôn luôn có được tất cả những gì nàng khát vọng chứ!
Thẩm Chiêu liếc mắt nhìn vẻ mặt dữ tợn của muội muội một chút, “Thẩm tiệp dư, muội tự giải quyết cho tốt đi.” Dứt lời hắn phất tay áo bỏ đi.
“Chiêu ca ca, Chiêu ca ca.” Thẩm Mi vùng vẫy hét lớn, “Huynh đừng đi, huynh đừng đi —— “
Thẩm Chiêu không hề quay đầu lại đi thẳng ra đại lao.
Thẩm Ninh hoàn toàn không biết cảnh ngộ hiện giờ của Thẩm Mi, nàng để Vô Trần bắt mạch cho mình, nghĩ thầm nàng nên gửi thư trấn an Thẩm Nhị phu nhân, để người của Thẩm gia khỏi lo lắng, cũng là để bọn họ chuẩn bị tốt khi bị người trong triều hỏi về chuyện của Thẩm Mi.
“Được rồi, độc tố trong cơ thể của ngươi đã được thanh lọc hết.” Vô Trần buông lỏng tay, quay người lấy khăn ướt lau tay, từ tốn nói.
“Đa tạ.” Thẩm Ninh lấy lại tinh thần, khẽ cười nói.
“Ngươi cứ theo phương thuốc này của ta uống thêm hai ngày, nhiều một ít hay thiếu một ít cũng không được.” Vô Trần dặn dò.
Thẩm Ninh đã lâu không gặp người nói chuyện giống ông, mỉm cười muốn nói chuyện thêm với ông vài câu, nàng nói: “Vô Trần đại phu, ông chính là bạn tốt của Hàn Chấn, là thần y phá được huynh ấy được độc của Na Gia đúng không?”
Vô Trần nghe nàng nhắc đến Hàn Chấn, lông mày trắng khẽ động, “Ngươi cũng biết Hàn Chấn?”
“Ta và huynh ấy là bạn tốt, ta còn nghe nói ông tốt bụng làm chuyện xấu.”
Lần này lông mày trắng của Vô Trần nhíu chặt lại, “Ngươi cũng biết chuyện này? Không được, không được, ngươi ngàn vạn lần không được nói cho tên nhóc đó biết ta ở trong hoàng cung.”
“Huynh ấy không biết ông ở đây sao?”
“Tất nhiên, thằng nhóc đó muốn giết ta, ta là vì tránh hắn mới đồng ý vào trong hoàng cung.”
Thẩm Ninh bật cười, “Huynh ấy sẽ không giết ông đâu.” Ngược lại nàng lại hỏi, “Ta nhìn ông không giống như người muốn ở lại trong cung lâu dài, người lần trước nửa đêm bắt mạch chữa phong hàn cho ta cũng là ông đúng không? Tính ra ông ở trong cung cũng lâu rồi đấy.”
Vô Trần cúi đầu múa bút viết phương thuốc, nói: “Ai mà thèm ở lại chỗ quái quỷ này, nếu ta có thể nghĩ ra cách điều trị, ta đã sớm rời khỏi đây rồi.”
“Điều trị cái gì?”
“Ngươi không à? Ngươi… ” Vô Trần muốn nói gì đó, lại nhớ đến chuyện gì, nhíu mày nói quanh co một câu, “Không có chuyện gì.”
Thẩm Ninh có chút tò mò, “Rõ ràng là ta đã không có chuyện gì sao vẫn chưa xong?” Nàng? Nàng bị làm sao? Chẳng lẽ nàng bị bệnh nan y?
“Haiz, nói không có chuyện gì chính là không có chuyện gì, ta ghét nhất là phải giữ bí mật!” Vô Trần vội vàng viết xong, “Ta đi đây.”
“Dừng bước.” Thẩm Ninh để cung tỳ mang đơn thuốc đi bốc thuốc, chỉ còn lại mỗi nàng và Vô Trần trong phòng.
“Ông nói ra đi, ta giúp ông giữ bí mật, ông cũng sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.”
“Thật sự?” Vô Trần thong thả bước mấy bước, “Ta muốn nói ra lâu lắm rồi, ta kìm nén đến muốn phát điên đến luôn.”
“Ông nói đi.”
Thẩm Ninh còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Vô Trần vội vàng nói như sợ sẽ có người đến cắt ngang, “Hoàng đế của ngươi không sống đến muôn tuổi được đâu.”
– —–oOo——