Vậy Cùng Anh Về Nhà - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Vậy Cùng Anh Về Nhà


Chương 22


Editor: Byredo

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Tri Miên quay lại đường cũ với pháo hoa trên tay, chưa đi được vài bước, thì tiếng bước chân lại vang lên từ phía sau.

Cô quay lại, thấy người đàn ông đang theo sau.

Cho đến khi đối phương đi bên cạnh, Tri Miên liếc mắt nhìn anh: “Anh đi theo tôi làm cái gì?”

Mặt Đoạn Chước không chút thay đổi, giải thích: “Tôi nhớ lầm, không biết có thể đốt ở đây.”

Ha hả, tin anh mới là lạ.

Tri Miên không biết tại sao anh lại muốn đi theo, nên dứt khoát coi anh như không khí.

Con đường bên cạnh quảng trường như nước chảy, hội tụ thành biển sao, ánh đèn cao 20 mét ở trung tâm quảng trường giống như hải đăng trên biển, chiếu sáng mọi thứ trong tầm mắt.

Đoạn Chước nhìn Tri Miên.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ được ánh đèn chiếu sáng lên, thanh tú trong trẻo, hai má có chút sợi lông tơ nhỏ mịn, sống mũi nhỏ mà thẳng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, khiến người ta cảm thấy dễ thương không tưởng được.

Vốn dĩ, sau khi tặng trà xong, sự kiêu ngạo không cho phép anh đến tìm cô nữa. Sự phiền muộn chán chường mấy ngày nay, khi gặp cô lại từ từ tan biến.

Anh chợt nhận ra rằng ——–

Dù cô có cãi nhau với anh, có cứng đầu với anh, thì vẫn tốt hơn là anh không thể gặp được cô.

Đoạn Chước thấy mình gần đây càng ngày càng kỳ quái.

Khi vừa bước đến đài phun nước, Tri Miên thấy cách đó khoảng 10m, có ba cô gái cũng đang cầm một ống pháo hoa, chăm chú nhìn, có vẻ như muốn đốt chúng.

Một cô gái quay đầu nhìn về phía Tri Miên và Đoạn Chước nói gì đó, sau đó, một người liền chạy tới nói với Tri Miên: “Chị gái nhỏ ơi, bật lửa của tụi em bị hỏng rồi, chị có thể cho tụi em mượn bật lửa được không?”

Tri Miên đưa cho cô ấy bật lửa trong túi mình.

“Cảm ơn!”

Cô gái chạy về, Đoạn Chước nói với Tri Miên. “Chờ bọn họ đốt xong trước đã.”

“Ừm.”

Ba cô gái đốt kíp nổ của pháo hoa rồi chạy đi, vài giây sau đã lao lên độ cao 200m, cô vừa định giơ tay thì Đoạn Chước đứng sau giơ tay che tai cô lại.

Cô giật mình.

Sau khi pháo hoa nổ vài lần, Tri Miên đã quen, thì Đoạn Chước mới buông tay ra.

Sau khi pháo hoa được bắn xong, cô gái liền chạy đến, trả lại chiếc bật lửa cho Tri Miên: “Cảm ơn chị gái nhỏ nha, tụi em đốt xong rồi, bây giờ xem hai người đốt thôi.”

Tri Miên mỉm cười, đặt pháo hoa xuống đất, Đoạn Chước nhìn cô: “Cẩn thận một chút, không thì để tôi làm cho?”

“Không cần.”

Cô không tự đốt thì còn có ý nghĩa gì cơ chứ.

Sau khi châm lửa, cô nhanh chóng đứng dậy, chạy sang bên cạnh, pháo hoa rực rỡ sắc màu nở rộ, Tri Miên ngẩng đầu chăm chú quan sát, mấy phút sau, khi cô xem đến hăng say, thì nó liền kết thúc.

“… Chỉ vậy thôi sao?”

Chỉ vậy? Chỉ vậy?

Đoạn Chước đút hai tay vào túi, đứng sang một bên, liếc cô một cái. “Nếu không thì sao?”

Tri Miên chán nản.

“Biết thế thì tôi đã mua nhiều hơn rồi…”

Cô thở dài, cầm túi xách định rời đi thì bàn tay bất ngờ bị kéo lại.

“Chờ ở đây, trên xe vẫn còn.” Anh nói khẽ.

Tri Miên:???

Còn cái gì?

Đang nghi ngờ thì thấy Đoạn Chước đi về xe, mấy phút sau quay lại, mang theo hai cái hộp, đặt xuống đất.

Khi mở ra, thì tất cả bên trong đều là pháo hoa.

“Những thứ này… anh mua từ khi nào vậy?” Tri Miên ngạc nhiên.

“Người khác cho, tôi lại không thích chơi, bây giờ chỉ tùy tiện lấy ra đốt thôi.”

Đoạn Chước lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa, nhướng mắt nhìn cô, hất cằm sang một bên. “Đứng sang bên cạnh.”

“… Ồ.”

Cô đứng sang một bên, thấy anh cúi xuống đốt pháo hoa.

Sau khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, Tri Miên nhìn thấy có nhiều pháo hoa với đủ loại hình dạng, màu sắc, đẹp hơn cô mua nhiều, ngay cả ba cô gái kia cũng phải ngây người.

Tri Miên vốn định rời đi, nhưng vẫn nhịn không được mà ở lại xem, đầu óc quay cuồng, cuối cùng vẫn trấn an mình.

Cũng không phải là Đoạn Chước đốt cho cô, nên cô chỉ được coi là người qua đường có diễm phúc được ngắm pháo hoa free thôi.

Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn cô gái nhỏ đang ngắm pháo hoa, khóe môi lặng lẽ cong lên.

Sau khi đốt xong hết, Tri Miên cảm thấy hài lòng, thu dọn hộp pháo hoa mà không hề tiếc nuối.

Rời khỏi quảng trường, cô đi tới cổng khu chung cư, Đoạn Chước vẫn đi theo sau cô, cô bất lực dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Đốt xong rồi, anh có thể rời đi được rồi chứ?”

“Ăn cơm tất niên chưa?” Anh hỏi.

“Rồi.”

“Đến nhà bạn thân ăn cơm?”

Tri Miên không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy. “Có chuyện gì?”

Anh ho khan hai tiếng. “Tôi chưa ăn được bao nhiêu cả.”

So? (Vậy nên?)

Tri Miên khịt mũi. “Vậy về nhà ăn thêm đi.”

“…”

Anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nhàn nhạt nói: “Đúng lúc tôi buồn chán không có việc gì làm, có thể tùy tiện lên nhà em ngồi một chút.”

Tri Miên lập tức từ chối: “Không được.”

Anh cong khóe miệng cười. “Làm sao? Chẳng phải là em cũng ở một mình sao?”

Tri Miên cười: “Một mình tôi ăn uống, xem Xuân Vãn là tốt rồi, không thích bị người ngoài quấy rầy.”

Người đàn ông cau mày, mang theo một tia bất mãn và lạnh lùng. “Dù sao thì tôi một mình, em cũng một mình. Hai ta cùng nhau trải qua một năm mới, không phải là tốt hơn sao?”

“Sao anh lại một mình? Ba mẹ anh còn chưa về sao?”

Đoạn Chước nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Ba mẹ tôi biết chúng ta đang đòi chia tay, nên bắt tôi đến dỗ em.”

Tri Miên hơi giật mình, giật mình vì câu “Ba mẹ tôi bắt tôi đến dỗ em”, nhưng sau đó kịp phản ứng lại: “Không cần, chúng ta đã chia tay rồi, không phải là đòi chia tay.”

Sắc mặt Đoạn Chước tối sầm lại, đưa tay lên, bừa bãi xoa đầu Tri Miên.

“Này!!”

Người đàn ông này có bị bệnh không!

Cô hất tay anh ra, vừa định mắng anh thì điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.

Cô tạm thời dừng miệng, vén gọn mái tóc dài rồi lấy điện thoại ra.

Đoạn Chước liếc nhìn xuống dưới.

Nhìn thấy ba chữ hiển thị trên màn hình: Anh Tư Nguyên.

Anh cau mày, không thể không quan sát nghiêm túc.

Tri Miên sửng sốt một hồi, sau đó bắt máy, một giọng nam nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia truyền đến: “Alo, Tri Miên, chúc mừng năm mới, em đã ăn cơm tất niên chưa?”

“Dạ, em ăn rồi.”

Từ Tư Nguyên cười nói: “Anh nhìn thấy lời chúc mừng năm mới mà em gửi tới, nghĩ là gọi điện thoại cho em sẽ thành tâm hơn. Tết năm nay em đi đâu chơi vậy?”

“Không, em chỉ ở nhà thôi…”

Điện thoại hơi bị rò âm ra ngoài, Đoạn Chước đứng bên cạnh mơ hồ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Anh nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt cô gái, trái ngược hẳn với khi đang nói chuyện với mình, cảm giác cáu kỉnh lập tức tăng lên.

Tri Miên và Từ Tư Nguyên hỏi thăm nhau đôi câu, ngay khi vừa cúp điện thoại, thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đoạn Chước:

“Tại sao tôi không biết em còn có anh trai khác vậy?”

“…?”

Tri Miên phản ứng vài giây, sau đó liếc nhìn anh: “Có liên quan gì đến anh sao?”

Đoạn Chước nắm lấy tay cô, nhìn cô chằm chằm. “Em gửi lời chúc mừng năm mới cho rất nhiều người sao? Bao gồm cả anh ta?”

Tri Miên bất lực. “Anh có biết cái gọi là nhắn tin nhóm không?”

Anh hơi nhíu mày. “… Vậy thì tại sao tôi lại không nhận được?”

Nghe thấy câu hỏi nghiêm túc của anh ta, Tri Miên muốn cười một chút, nhưng kìm lại. “Đó là bởi vì anh không có trong danh sách nhóm của tôi thôi.”

“…”

“Tại sao?”

“Tôi không muốn nói chúc mừng năm mới với anh.” Cô rụt tay lại. “Đừng có đi theo tôi nữa.”

Nói xong, cô liền quay người đi về phía căn hộ.

Đoạn Chước đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô biến mất hoàn toàn, cuối cùng thì cười nhạt một tiếng.

Cô nhóc vô lương tâm.

Bên kia, Tri Miên trở về căn hộ, sau khi bước vào, cô liền ngồi trên sofa, ôm gối trong tay, nghĩ đến chuyện vừa rồi, không khỏi sửng sốt.

Có trời mới biết đêm nay cơn gió độc mà đã quăng quật Đoạn Chước đến trước mặt cô.

Người này gần đây không thi đấu, có phải là nhàn rỗi quá rồi không?

Sau khi Tri Miên nghĩ mãi không ra, cuối cùng liền không nghĩ nữa, bật TV lên và xem Xuân Vãn.

Nằm dài trên sofa, cô vừa ăn vặt vừa xem mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng, đồng hồ trong đài truyền hình cũng đếm ngược, cô bị tiếng pháo trúc bên ngoài làm náo động đến mức không thể nghe rõ người dẫn chương trình đang nói gì.

Cô chỉ có thể đếm theo kim giây đang ngọ nguậy.

57, 58, 59, 60.

Một năm mới đã đến.

Cô đứng dậy đi ra khỏi ban công, bịt tai nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa, dần dần nở nụ cười.

Cô mở điện thoại di động lên, muốn gửi tin nhắn chúc mừng đầu tiên cho Lương Chi Ý, thì thấy một tin nhắn hiện lên chỉ vỏn vẹn bốn chữ.

Đoạn Chước: [Chúc mừng năm mới.]

Tri Miên sững sờ trong giây lát.

Do dự một lúc, cuối cùng cô cũng không trả lời mà thoát ra khỏi khung chat.

———————–

Ngày mồng một tháng Giêng âm lịch, trời hửng nắng.

Đoạn Chước thức dậy rất muộn.

Sau khi tỉnh dậy, anh hơi tỉnh táo, bấm vào WeChat nhưng không thấy Tri Miên trả lời.

Anh khẽ cau mày.

Bây giờ, có phải cô đã chặn tin nhắn của anh không?

Bên dưới, một vài người bạn tốt đã nhắn 99+ tin nhắn trong nhóm.

Tối hôm qua, Gia Cát Vũ, Tư Mã Thành và một vài người khác đang phát lì xì, chơi trò chơi trong nhóm đến hơn ba giờ sáng thì Đoạn Chước đi vào, tiện tay phát một bao lì xì đỏ lớn, sau đó liền rời đi.

Lúc ấy, trong nhóm có người hỏi:

Người bạn: [Có chuyện gì vậy, sao tối nay Đoạn Chước không nói gì hết vậy?]

Người bạn: [@Đoạn Chước ra chơi với anh em đi.]

Người bạn: [Không ra cũng được, anh Chước phát lì xì cho tui em nhiều một chút là được. [nhe răng] ]

Gia Cát Vũ: [Được rồi, đừng ép cậu ta, đã thất tình rồi mà còn bắt cậu ta phải phát lì xì cho chúng ta, đến lúc đó, cả năm liền không yên ổn, trốn ở trên giường khóc chảy nư ớc mắt nước mũi thì chết.]

Người bạn: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Tư Mã Thành: [Tớ nghĩ chúng ta nên phát lì xì cho cậu ta để chia buồn, mỗi người gửi cho cậu ta 111 được không?]

Người bạn: [Ha ha ha ha Tư Mã đúng là thâm độc, đây là chúc người ta cả đời độc thân sao.]

“…” Đoạn Chước đọc tin nhắn trong nhóm, trong lòng chửi thề một tiếng ĐM, sau đó ném điện thoại sang một bên.

Anh nhấc chăn, ra khỏi giường. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh bước xuống lầu, nhìn thấy Trang Gia Vinh đang ngồi uống trà trong phòng khách.

“Lão Trang, sao cậu lại ở đây?”

Đoạn Chước ngồi xuống bên cạnh Trang Gia Vinh, nằm ườn trên sofa.

Nhìn thấy khuôn mặt ngái ngủ của anh, Trang Gia Vinh rót một tách trà đưa cho anh. “Ngày đầu tiên của năm mới, chẳng lẽ cậu phải ở nhà một mình sao? Hôm nay đưa ba mẹ cháu ra ngoài đi dạo đi, ngày thường họ không chịu nghỉ ngơi cho tốt.”

“Chút nữa cháu sẽ đi cùng mọi người.”

Trang Gia Vinh vỗ vai anh. “Hôm qua cậu đã hỏi rồi, ngày mồng năm Tết họ lại phải về phương bắc. Mấy ngày nay cháu nên ở bên họ nhiều hơn.”

“Vâng.”

“Ôi, nếu lúc trước cậu không từ chức, thì hiện tại cũng là kỹ sư hàng đầu trong ngành đấy.”

Hồi còn trẻ, Trang Gia Vinh cũng là một nhà thiết kế vũ khí, ở cùng đơn vị với cha mẹ Đoạn. Vào những năm 1990, có thời điểm nền kinh tế quốc gia suy thoái, ngành sản xuất trì trệ, vì vậy, Trang Gia Vinh liền từ chức, mạo hiểm làm ăn, cuối cùng trở thành một doanh nhân lớn.

Đoạn Chước nhếch khóe miệng. “Thôi, cậu đừng chém gió nữa.”

“Để cậu nói cho cháu nghe, sở dĩ cháu thích nhập ngũ là do gen của gia đình lão Đoạn nhà chúng ta. Cậu đã nói với cháu rằng, khi cậu còn trẻ, cũng muốn trở thành một người lính đặc công. Mẹ cháu lại sợ cậu xảy ra chuyện, cho nên cậu không làm nữa. Cho nên, họ càng không thể để cháu nhập ngũ được.”

Cha mẹ Đoạn đều hiểu tính tình của Đoạn Chước, biết nếu anh mà trở thành quân nhân, thì chắc chắn sẽ cắm rễ sâu trong quân đội, đến lúc đó, anh sẽ phải dấn thân vào vô số phi vụ, nhất định sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Đoạn Chước khẽ khịt mũi, nói với Trang Gia Vinh: “Không nói chuyện nữa, Tiểu Cửu đâu? Ngày hôm qua bảo con đi dỗ dành, có dỗ được không?”

Người làm mang sữa và bánh mì nướng lên rồi rời đi.

Đoạn Chước cầm cốc sữa lên, nhấp một ngụm, rũ mắt xuống, mấy giây sau, mới nhẹ nhàng thản nhiên nói. “Cô ấy muốn chia tay với cháu.”

“Chia tay?!”

Trang Gia Vinh bị sốc. “Thằng nhóc này, cháu làm gì người ta đấy hả?”

Đoạn Chước gác chân đặt ở trên bàn trà, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, lười biếng quay đầu nhìn ông ấy: “Sao lại là lỗi của cháu?”

“Cậu còn không hiểu tính tình thối của cháu sao? Tiểu Cửu nhà người ta là một cô gái ngoan biết bao. Cháu yêu đương với người ta, nếu bây giờ đòi chia tay, vậy chắc chắn là lỗi của cháu.”

Đoạn Chước cười nhạo một tiếng.

“Đừng có linh tinh, nói cho cậu biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà nghiêm trọng như vậy?”

Cuối cùng, người đàn ông chỉ nói rằng thời gian trước bận quá, không dành thời gian cho cô, Trang Gia Vinh liền trách anh: “Cháu xem cháu đi, yêu đương mà còn không thèm để tâm đến người ta thế à.”

“Vậy có cần cậu gọi điện cho Tiểu Cửu, tâm sự một chút, nói đỡ cho cháu vài lời không?”

Đoạn Chước lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Không cần, để cháu tự mình giải quyết.”

Lại cho cô gái nhỏ một khoảng thời gian nữa để trút bỏ cơn giận, khi nào cơn giận nguôi ngoai, thì cô sẽ quay trở lại thôi.

——————-

Buổi trưa, Tri Miên đang nấu bữa trưa một mình thì nhận được cuộc gọi từ Lương Chi Ý.

“Cửu Cửu, vừa rồi anh Hạ gọi điện cho tớ, nói là sẽ mời hai người chúng ta đi chơi vào ngày mùng 4. Ngày mai anh ấy sẽ trở lại thành phố Lâm ăn Tết đó.”

Anh Hạ tên đầy đủ là Tuyên Hạ, là bạn thân nam thời cấp 3 của Lương Chi Ý, tính tình rất giống Lương Chi Ý, cũng là cậu chủ nhà giàu rất ham chơi, có quan hệ rất tốt với Tri Miên, sau khi thi đại học xong liền đi nơi khác học nhạc, ngày thường, ngoài học hành ra, thì anh ấy còn làm ca sĩ trong quán bar.

Tri Miên trả lời. “Được nha, đến lúc đó thì cho tớ biết thời gian nhá.”

“À, Tuyên Hạ cũng bảo chúng ta dẫn theo bạn trai, nói rằng hôm đó hạ gục tất cả bọn họ. Tớ liền nói rằng là cậu ta nên tỉnh mộng đi, Tri Miên người ta chia tay rồi, Bùi Thầm lại không biết uống rượu. Ha ha ha ha.”

Tri Miên xào sườn heo trong nồi, cười nhẹ. “Cậu ấy không có bạn gái sao?”

“Ai mà thèm nhìn trúng cậu ấy chứ, hoàng tử nhỏ thích lảm nhảm của thành phố Lâm Thành…”

Trò chuyện một lúc, Lương Chi Ý đột nhiên nói: “Cậu chờ chú nhé, cô tớ gọi điện, để lát nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.”

Hai người cúp điện thoại, Tri Miên đặt điện thoại lên bàn bếp, rồi nêm nếm gia vị vào sườn, mấy phút sau, điện thoại lại vang lên, cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức nhấc máy. “Alo…”

Im lặng trong vài giây, rồi truyền đến tiếng một người phụ nữ cười lạnh:

“Tri Miên, thật sự là cô sao?”

Khi Tri Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, cô liền giật mình, tay run đến mức làm đổ nửa thìa muối vào sườn.

Cô lập tức bỏ điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi trên đó, là Từ Tư Nguyên.

Giọng nói đó, cô đã đoán đúng —

Em gái của Từ Tư Nguyên, Từ Tư Mông.

Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói bức bối giống như tiếng trống nặng nề đập điên cuồng: “Sao mày không nói gì? Không nhận ra tao là ai à? Mày giả vờ cái gì? Nói gì đi chứ?”

Tri Miên tắt lửa, bình tĩnh nói: “Từ Tư Mông, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Bên kia cười. “Mày còn nhớ tao à, vậy mày còn nhớ rõ chuyện hồi đó không? Lúc trước chúng ta tuyệt giao, hiện tại mày lại xuất hiện trên WeChat của anh trai tao, mày có ý gì hả? Rốt cuộc là mày nghĩ…”

Giọng nói sắc bén của cô ta bị phá vỡ bởi một giọng nói trầm ấm đầy tức giận: “Từ Tư Mông! Trả lại điện thoại lại cho anh!”

Đầu bên kia liền xảy ra một cuộc cãi vã.

Vài giây sau, Từ Tư Nguyên cầm điện thoại lên: “Tri Miên, thật ngại quá, chút nữa anh sẽ gọi lại cho em sau.”

Sau khi cúp điện thoại, Từ Tư Nguyên liền lạnh lùng nhìn cô gái bên cạnh. “Ai cho phép em chạm vào điện thoại của anh? Còn gọi điện đến quấy rầy cô ấy hả?”

Từ Tư Mông tức giận. “Tối hôm qua, em nhìn thấy anh nói chuyện điện thoại với ai đó, nói chúc mừng năm mới với người ta, trên mặt còn mang theo ý cười, nên em chỉ muốn xem anh có đang yêu đương hay không thôi. Nhưng vừa bấm vào thì thấy sao, thế mà anh lại liên lạc với Tri Miên?! Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hai người là gì?!”

“Anh mới gặp cô ấy cách đây một thời gian. Hơn nữa, bây giờ bọn anh còn là bạn tốt. Chuyện này có liên quan gì đến em không?”

“Cái gì mà không liên quan gì đến em? Em là em gái của anh! Anh, rõ ràng là anh biết em ghét Tri Miên đến mức nào, vậy mà anh vẫn làm bạn với cô ta. Anh đang cố ý chống lại em sao!”

Đau đầu nhức óc, Từ Tư Nguyên ngồi xuống sofa bên cạnh. “Anh thích làm bạn với ai là tự do của anh, anh chống lại em cái gì?”

“Con nhỏ Tri Miên đó thật đúng là kinh tởm, nó thích anh trai mình, lại còn…”

Từ Tư Nguyên nhìn cô ta, sắc mặt chìm hẳn xuống: “Từ Tư Mông, em còn dám nói thêm một lời nữa thử xem?”

Từ Tư Mông sợ Từ Tư Nguyên tức giận nên lập tức nuốt lời xuống, nắm chặt tay lại.

“Đừng tưởng là anh không biết vì sao em lại tức giận, chẳng phải là do em thích anh trai của Tri Miên sao?”

Từ Tư Mông giật mình, rồi lại lảng tránh ánh mắt anh ấy:

“Vậy thì sao, trước nay cô ta chưa từng nói với em, còn không phải là muốn nhìn thấy em thích Đoạn Chước, sau đó nói với em là cô ta và Đoạn Chước đã ở bên nhau, để tát vào mặt em sao?”

“Chuyện cũ đã qua, Tri Miên và Đoạn Chước đã không còn ở bên nhau, em còn muốn gì nữa?”

“Không ở cùng nhau nữa?” Từ Tư Mông vài giây sau liền nở nụ cười. “Cô ta là người như vậy, vốn dĩ đã không thể ở bên Đoạn Chước rồi.”

“Từ Tư Mông, tự soi lại sự hẹp hòi của mình đi.”

Từ Tư Mông hai mắt đỏ hoe nhìn anh ấy: “Anh, Tri Miên có quan hệ gì với anh, mà anh bảo vệ cô ta đến mức này? Có phải anh thích cô ta không?”

Từ Tư Nguyên giật mình. “Em đang nói bậy bạ gì đó?”

“Dù anh có thích cô ta hay không, thì em vẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta. Nếu anh muốn tiếp tục làm bạn với cô ta, thì em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!”

Từ Tư Mông nói xong liền xoay người đi lên lầu.

Từ Tư Nguyên nhắm mắt lại, nhíu mày, sau khi bình tĩnh lại một lúc mới gọi điện lại cho Tri Miên.

Tri Miên ở đầu bên kia đang nêm lại xương sườn, vừa nhấc điện thoại lên liền nghe thấy đầu dây bên kia xin lỗi, nói không biết tại sao Từ Tư Mông lại gọi điện cho cô.

“Không sao, cô ta cũng chưa kịp nói gì cả.”

“Tri Miên, về sau anh sẽ yêu cầu con bé đến xin lỗi em.”

“Không cần.”

Tri Miên nhắm chặt mắt lại, vẫn nói lời thật lòng: “Lời xin lỗi của cô ta không có ý nghĩa gì với em cả, em chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được.”

Cô không phải là thánh mẫu, mà Từ Tư Mông đến đây xin lỗi thì cô sẽ tha thứ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô chỉ muốn yên tĩnh, không muốn trở lại năm lớp 11 đó nữa.

“Ừm, anh thực sự xin lỗi…”

Cuối cùng, Tri Miên nói muốn đi ăn trưa và kết thúc cuộc trò chuyện.

Cô đặt điện thoại xuống, đổ sườn từ trong nồi vào đĩa sứ, cúi xuống ngửi mùi vị, cuối cùng thở dài, bưng đĩa đi đến bàn ăn.

———————

Mồng 4, Tri Miên, Tuyên Hạ và Lương Chi Ý hẹn nhau uống trà chiều tại nhà của Lương Chi Ý.

“Vậy là cậu đã chia tay với Đoạn Chước, bây giờ đang sống bên ngoài một mình à?” Tuyên Hạ bắt chéo chân chân, nghịch cây đàn guitar trong tay. “Sao cậu lại dứt ra chứ? Nhà họ Đoạn giàu có biết bao, đặc biệt là cậu của anh ta, ba tớ thực sự muốn hợp tác với ông ấy, còn muốn tới nhờ vả cậu để bắc cầu nữa đây này…”

Lương Chi Ý cầm hộp giấy trên bàn ném qua, Tuyên Hạ cười cười. “Đùa thôi mà, sao cậu lại động chân động tay chứ?”

“Cậu tưởng ai cũng nông cạn như cậu sao. Cửu Cửu nhà chúng ta đâu phải là không thể sống thiếu Đoạn Chước chứ.”

“Ài, Tiểu Cửu chỉ có thể yêu tiền của anh ta, nhưng không yêu con người của anh ta mà. Loại cuộc sống này không phải khá thú vị sao?”

“Có con khỉ.”

“Được rồi, không nói giỡn nữa.” Tuyên Hạ nhấp một ngụm cà phê. “Chia tay thì chia tay thôi. Đàn ông tốt rất nhiều, Tiểu Cửu lại xinh đẹp như vậy, nhất định là sẽ có người hốt nhanh thôi.”

Tri Miên cười bất lực. “Cậu đẹp trai như vậy, không phải vẫn là chó độc thân từ trong bụng mẹ sao?”

Lương Chi Ý bật cười, Tuyên Hạ càng tức giận: “Tiểu Cửu, cậu không học được theo Lương Chi Ý, cậu ấy chính là đồ ngốc.”

“CMN cậu…”

Cả ba trò chuyện. Buổi tối, sau khi ăn tối tại nhà Lương Chi Ý, Tuyên Hạ nói vẫn còn hứng, đề nghị tối nay đi chơi.

Cuối cùng, Lương Chi Ý và anh ấy đã thống nhất – đến hộp đêm chơi.

Thiểu số tuân theo đa số, Tri Miên chỉ có thể đi theo họ.

Lương Chi Ý nói cô đi thay quần áo, đồng thời nhìn cách ăn mặc của cô nương, nhẹ giọng nói: “Cửu Cửu, cậu mặc như vậy chưa đủ chặt chém, lại đây, tớ sẽ đích thân ra tay cứu vớt cậu một phen.”

“Không cần đâu, tớ cảm thấy thế này khá ổn mà…?”

“Tốt cái đầu cậu, cậu phải đẹp đến mức trở thành tâm điểm của cả hộp đêm hôm nay.”

“…”

Một lúc sau, Tri Miên đi ra khỏi phòng thay đồ, Lương Chi Ý yêu cầu stylist ở nhà trang điểm và làm kiểu tóc cho cô một lần nữa.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Lương Chi Ý dẫn Tri Miên ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách để tìm Tuyên Hạ.

“Thế này, quá tuyệt vời đúng không?”

Tuyên Hạ ngẩng đầu lên, kinh ngạc trước sự xinh đẹp của Tri Miên.

Cô gái mặc một chiếc váy nhung đen hai dây, trên cổ đeo vòng choker màu đen. Làn da trắng nõn láng mịn như bừng sáng dưới ánh đèn chùm pha lê. Chiếc váy dài đến đầu gối, lộ ra hai đôi chân thon dài nhỏ gọn.

Tóc đen và môi đỏ, quyến rũ và hấp dẫn.

Tri Miên hiếm khi ăn mặc theo phong cách se/xy như vậy, nhưng không có nghĩa là cô không cân được.

Tuyên Hạ ngây người nhìn một hồi, sau đó nói: “Tiểu Cửu, khi tìm bạn trai, cậu có thể cân nhắc tớ trước. Chị gái, em có thể!”

Tri Miên và Lương Chi Ý: “…”

——————

Trong bóng tối, chiếc siêu xe Porsche phóng qua con đường nhựa, cuối cùng dừng lại trước Lanxi.

Lanxi là hộp đêm do một người bạn giàu có trong giới Tuyên Hạ mở ra, Tuyên Hạ thường xuyên đến đây chơi.

Ban đêm hơi lạnh, Tri Miên quấn chặt chiếc áo choàng nhung, đi giày cao gót, nắm lấy tay Lương Chi Ý, đi về phía trước.

Hai gái xinh, một trai đẹp cộng thêm một chiếc xe thể thao, chắc chắn là một sự tồn tại cực kỳ chặt chém.

Cả ba bước vào hộp đêm, không lâu sau, liền có vài chiếc xe dừng ở cửa.

Mấy người đàn ông cao lớn và rắn rỏi bước ra khỏi xe, cười nói bước vào trong.

“Cuối cùng thì đêm nay cũng có thể ra ngoài thả lỏng được rồi.”

“Nghỉ Tết xong sẽ bắt đầu tập luyện ngay. Ôi má ơi, mệt mỏi quá.”

“Đại ca nói là sẽ bao trọn cuộc ăn chơi của chúng ta đêm nay, hạnh phúc chết đi mất.”

“Tại sao huấn luyện viên Gia Cát và Tư Mã vẫn chưa đến nhỉ?”

“Vừa rồi gọi cho tớ bảo là đang trên đường đến.”

Đoạn Chước đang đi ở giữa, đút hai tay vào túi áo khoác đen, liếc nhìn vài thành viên GYB bên cạnh, nghiêm nghị nói: “Cẩn thận vào, đừng uống quá nhiều.”

“Biết rồi, đại ca yên tâm đi.”

Đám người bước vào Lanxi, ánh đèn rực rỡ và tiếng nhạc điện tử ồn ào. Khi họ bước đi, một người đột nhiên nói:

“Kia… kia không phải là chị dâu sao?!”

Người nói chỉ về một hướng, Đoạn Chước nhìn sang, trong nháy mắt liền ghim chặt trên người cô gái ngồi trên ghế cao bên cạnh sàn nhảy.

Cô gái mặc chiếc váy đen gợi cảm, dáng người thanh mảnh duyên dáng, chỉ lộ ra một bên người, là có thể nhìn thấy vòng eo nhỏ chưa đến một nắm của cô, thiết kế dây đeo cột sau lưng, để lộ xương b.ư.ớm tinh xảo.

Cô đang nói chuyện với người con trai bên cạnh, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, từng cái nhíu mày và nụ cười đều rất duyên dáng.

Cho dù là trong hoàn cảnh sáng tối lẫn lộn như thế này.

Người đàn ông vẫn có thể chắc chắn 100% rằng đó là cô.

Đoạn Chước ánh mắt dừng lại, trong lòng bốc lên cảm giác khô nóng, đáy mắt chìm xuống.

Các thành viên trong nhóm ở bên cạnh không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa Đoạn Chước và Tri Miên, hơi ngạc nhiên khi thấy Tri Miên lại ngồi ở đó. Còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy Đoạn Chước cất bước đi đến chỗ Tri Miên.

Trong khi Tri Miên và hai người bạn đang trò chuyện hăng say, thì bàn tay trên bàn đột nhiên bị nắm chặt.

Cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ, cô trực tiếp bị kéo đứng lên, nhào vào trong lồng ngực ấm áp.

Cô giật mình, ngước mắt lên thì bắt gặp hàng lông mày quen thuộc.

Khi Lương Chi Ý và Tuyên Hạ bên cạnh nhìn thấy anh, thì hai mắt lập tức trợn tròn, lời nói trong miệng đột nhiên dừng lại. Đám đồng đội cũng đi theo, hoàn toàn không ngờ được trường hợp này.

Đoạn Chước trầm mặc nhìn cô gái, khàn giọng nói, kìm nén tức giận:

“Gan lớn rồi hả? Dám mặc thế này đến đây chơi sao?”

Tri Miên giống như bị người đàn ông ôm vào trong ngực, mùi bạc hà xâm nhập vào mũi, cảm giác áp lực nặng nề, cô cau mày, cố gắng thoát khỏi tay anh. “Buông tôi ra.”

“Đoạn Chước, buông cậu ấy ra! Anh muốn làm gì hả?!”

Lương Chi Ý đứng lên.

Đoạn Chước quay đầu lạnh lùng nhìn Lương Chi Ý, ngay sau đó liền buông tay ra.

Tri Miên lùi lại vài bước, lạnh lùng nhìn anh.

Đội viên bên cạnh đều ngẩn người.

Tại sao chị dâu và đại ca lại thành ra thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?!

Đoạn Chước nhìn Tri Miên, hầu kết dịch chuyển, vài giây sau, anh mới nhẹ giọng lại, như muốn dỗ dành cô: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Tri Miên không chút động đậy, nâng cằm lên, đối diện ánh mắt của anh, nở nụ cười: “Đoạn Chước, có phải anh đã quên rằng, chúng ta đã chia tay rồi không.”

“Xin hỏi bây giờ anh có tư cách gì để quản tôi?”

Sắc mặt Đoạn Chước tối sầm lại.

Mấy đội viên bên cạnh trợn mắt, thất thần nhìn nhau.

Chia tay?!!!

Yêu thích: 4 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN