Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)
Chương 34: Độc Huyền Cầm
“Ngươi có biết cách nào khắc chế hồn khí?” – Từ Thức thấy Chính Minh bị hồn khí của Trương Viễn chém trọng thương, quay sang hỏi Hắc Quy.
“Ngươi có tinh thần lực mạnh liền có thể tránh né, đợi các ngươi tu tới Tụ Thần Cảnh sẽ rõ!” – Hắc Quy đáp.
Rùa đen giải thích thêm: “Khi đã khai phá hết tiềm năng kinh mạch, xương cốt, tu luyện giả sẽ chuyển sang tu tinh thần, tinh thần chia linh và hồn, các ngươi sẽ tu hồn trước. Hồn chính là nói tới hồn khí, dùng tinh thần lực điều khiển hồn khí công kích, một ý nghĩ giết người ngoài vạn dặm, thần không biết quỷ không hay, tinh thần lực càng lớn phạm vi công kích càng rộng. Mỗi tu luyện giả hình thành hồn khí riêng mình, chính là hình thái vũ khí các ngươi dùng thuận tay nhất, khi tới Thâu Linh Cảnh, các ngươi tu linh, linh chính thiên địa lực lượng, âm dương ngũ hành linh lực, là đạo mà các ngươi theo đuổi, các ngươi hấp thụ linh vào thân thể, dùng hợp linh với hồn khí của mình, hầu hết tu luyện giả cả đời chỉ luyện tới bước này, vượt Thâu Linh tới được Huyễn Nhu là lạch trời, phải chuẩn bị sâu dày.”
“Ngươi ở cảnh giới gì?” – Lý Minh hỏi Hắc Quy.
“Lão Quy Thần ta mới bước nửa chân vào Tụ Thần, yêu thú tu hành cực kỳ vất vả.” – Hắc Quy cảm thán, trăm năm tu hành của hắn bằng mười năm thời gian của bọn Lý Minh, hắn mang trong mình máu thần thú, có thể trực tiếp tu hành, yêu thú khác còn cần phải hóa hình sau đó tu lại từ đầu.
Lúc này trên đài trận đấu thứ hai đã ngã ngũ, Vô Vi Tông Vũ Thảo bị Thiên Hoa Tông Tôn Lệ áp đảo, thất bại không tránh khỏi. Hai vị tiểu cô nương một dùng tiễn, một dùng cầm, đánh nhau chẳng động tay động chân, Tôn Lệ âm luật siêu tuyệt, công kích vô hình khiến Vũ Thảo vô pháp phòng thủ, tiễn pháp vừa bắn ra đã bị cầm khí chém nát, chưa bao giờ chạm tới vạt áo Tôn Lệ, thất bại là điều sớm muộn.
“Chỉ trách đệ tử tu hành không tới nơi tới chốn.” – Vũ Thảo bị thương trở lại thì thào nhận lỗi.
Ai có thể trách nàng, chỉ trách thiên phú địch nhân quá mạnh, Chính Minh mạnh nhất đã trọng thương, có lẽ hôm nay mặt mũi mất hết, ai cũng thở dài, đã vậy hộ vệ của Khai Quốc Vương còn báo tin dữ, Chiêm Quốc xua quân vượt biển vòng qua phòng tuyến Hùng Lược quân, đánh phá một dải duyên hải, Mai tộc đã kéo quân đi tiếp viện, cao thủ chẳng thể tới đây, địch nhân lên Hống Sơn đã chuẩn bị kỹ càng, Phan Trí Kiên sốt ruột như lửa đốt trong lòng.
Bọn Thiên Hoa Tông thắng một trận nhưng thần sắc vẫn bình thản, trận tiếp theo cũng là người bọn hắn, Trương Nhất Sơn đấu Thiên Môn Đạo Hoàng Nam, trận này đặc biệt ly kỳ cổ quái, Hoàng Nam lôi ra một cây Độc Huyền Cầm, cả thân đàn chỉ có một dây, đầu phía trái có một cái bầu nhỏ khuếch trương âm thanh gắn liền vào một thanh nhỏ dùng để luyến láy âm thanh gọi là Cầm Cần, cả thân cầm được làm đơn giản tre trúc trông rất thô sơ, điều này khiến bọn Thiên Hoa Tông ôm miệng cười, cho rằng thực đúng phương nam mọi rợ quái đản.
Hoàng Nam thấy vậy hướng xuống bọn đệ tử Thiên Hoa Tông gảy một nhịp, cả bọn kia lập tức trong đầu ong ong như trời đất quay cuồng, Tôn Lệ vội gảy Huyền Cầm đánh tan âm công. Hoàng Nam nhếch mép cười, quả nhiên đúng là quái đản.
Trương Nhất Sơn ôm đàn đặt lên đùi, xếp bằng nồi đối diện với Hoàng Nam, Thất Huyền Cầm của hắn bảy dây, thân đàn làm từ huyền thiết, dây đàn không rõ vật liệu gì trông trắng như sợi tơ phản chiếu ánh nắng lóa mắt, e rằng đấy là tơ của Thiên Tàm. Phía Hoàng Nam dây đàn duy nhất hình như từ gân thú, đấy là truyền thống của Thiên Môn Đạo, chuyên săn Tây Lâm yêu thú về đánh binh khí.
Chẳng đợi mời mọc chào hỏi Hoàng Nam rút trong ngực ra một miếng huyền thiết hình tam giác gảy đàn tấn công trước, tiếng đàn vang lên nghe vô cùng thê lương não nề, tự như cõi u minh vọng về kêu gọi, đệ tử phía dưới nghe thấy tâm trạng lập tức trùng xuống. Trái lại tiếng Huyền Cầm của Trương Nhất Sơn réo rắt vui tai nhưng ẩn chứa đầy sát khí, cầm khí như sóng đánh va đập nhau từng đợt trên không trung liên miên bất tận, Trương Nhất Sơn gảy dây đàn phát ra cầm khí tấn công nhiều gấp bảy lần Hoàng Nam, ấy vậy mà tiếng đàn cổ quái của Hoàng Nam một đợt đều phá tan khí thế từ Huyền Cầm.
Trương Nhất Sơn đổi giai điệu, nghe như kiếm khí va chẹm leng keng, một kiếm trận thành hình ào ào lao về phía địch nhân, Hoàng Nam đánh ra một đầm nước đen ngòm che chắm, kiếm trận cắm vào bị sa lầy không tiến lên nổi.
“Hay, bọn cổ quái quả nhiên có chút bổn sự!” – Hắc Quy thấy thú vị bèn gào thét.
Từ đầm nước lầy bỗng nhiên vọt ra một đầu Kỳ Lâm béo múp míp, lù lù đâm về phía Trương Nhất Sơn, cưỡi trên lưng lại chính là hình hài của hắn khiến ai nấy bật cười vang.
Trương Nhất Sơn đổi âm điệu như long gầm, một đầu Thanh Long lớn bay ra quấn nát Kỳ Lân, nhưng kỳ lạ là tên nam tử mang hình hài của hắn cưỡi trên Kỳ Lân lại nhảy sang cưỡi đầu Thanh Long, nắm hai sừng khiển rồng tấn công ngược lại Trương Nhất Sơn, chẳng phải mình tự tấn công mình. Trương Nhất Sơn mặt đã có chút bực bội, hắn gảy ra cả một dòng sông khổng lồ ụp lên đầu Hoàng Nam muốn nhấn chìm chết địch nhân, cầm khí dao dộng ào ào, Hoàng Nam đánh ra một đàn Thủy Long bơi thẳng vào sông, hút sạch nước phun nược lại về phía Trương Nhất Sơn, quả thực lối đánh cực kỳ khó chịu.
Trương Nhất Sơn lại đổi chiến thuật, hắn hóa cầm khí thành từng lưỡi phi đao, không tấn công chính diện mà tứ phía ụp tới, dưới đất chui lên, trên trời rơi xuống, Hoàng Nam xếp bằng khoan thai lại đánh ra một cục đá đen to đùng, phi đao bị hút sạch dính lên cục từ thạch kia, ngay cả đệ tử Chử Đạo Viện cũng thấy quái đản, Hoàng Nam nghĩ ra đủ trò nhưng đối phó cực kỳ hữu hiệu.
Hoàng Nam tay phải gảy nhanh, tay trái lắc mạnh Cầm Cần tạo âm điệu, không ai nghĩ tới hắn đánh cầm khí ra chính là Thiên Hoa Tông Chủ đang đứng múa uốn éo, động tác cực kỳ bắt mắt, mông cong ngực nở, quần áo hở hang, tuy mặt mũi từ cầm khí vẽ lên có chút mờ mịt nhưng ai nấy đều hiểu người đó là Hồ Tử Uyên.
Thiên Hoa Tông Chủ nheo mày, nhưng Đặng Sơn đã dồn khí thế lên người nàng, chỉ cầm nàng vọng động lập tức rút Thuận Thiên Kiếm ra chém.
Sự oái ăm tới, Trương Nhất Sơn nếu tấn công hình nhân kia chẳng phải đánh vị Tông Chủ của mình, sau này về ắt bị rút gân, hắn băn khoăn không dám đánh nát hình nhân mà Hoàng Nam cũng không tấn công, cứ đàn réo rắt để hình nhân nhảy múa, mỗi lần Trương Nhất Sơn chém tới liền mang hình nhân Hồ Tử Uyên ra làm bình phong. Hoàng Nam nhếch mép cười, hình nhân Hồ Tử Uyên bỗng lôi ra một cây cổ trống nhìn cực kỳ cổ xưa tỏa ra vẻ tang thương, hắn đang mô tả lại Đông Sơn Đồng Cổ của Thiên Môn Đạo, hình nhân giơ mặt trống đập ùng ùng về phía Trương Nhất Sơn khiến đối phương luống cuống chân tay phòng thủ, Hoàng Nam không ngại nhân giống hình nhân Hồ Tử Uyên thành mười mấy người cùng giơ cổ trống đập cho Trương Nhất Sơn hộc máu, chiến thắng thực dễ dàng không tốn chút hơi sức.
“Bỉ ổi, quá bỉ ổi, quả thực súc sinh!” – Thiên Hoa Tông đệ tử chửi nhao nhao.
“Ta thấy có chút quen mắt a.” – Hắc Quy nghĩ ngợi, lối đánh này hắn thấy giống một người nào đó, đoạn quay sang nhìn Lý Minh.
Phía Chử Đạo Viện reo hò liên tục, không ngờ chiến thắng lại dễ như vậy, quả nhiên dùng đầu óc tốt hơn chân tay. Nông Bắc Phát cười hề hề, đều nằm trong tính toán của lão, lão chả đi guốc trong bụng mụ tông chủ kia, đàn bà lòng dạ hẹp hòi, ngay cả hình nhân của mình cũng không được đụng tới.
Tính ra không tệ, ba trận thắng hai, khí thế bên Chử Đạo Viện lên cao chưa từng có, thế nhưng trận sau liền thua thảm, Đỗ Hoàng vốn xưng thiên tài ngàn năm có một, ngộ tính kiếm pháp còn hơn cả Đặng Sơn, ai cũng nghĩ hắn sẽ thắng, vậy mà bị tên mặt trắng Thiên Ma Giáo Hắc Ma một quyền đánh gãy kiếm khiến hắn thua tức tưởi, nếu đổi lại một thanh kiếm tốt chưa chắc đã như vậy, thế nhưng tên kia một quyền đánh gãy kiếm nghĩa là lực lượng lớn cỡ nào, mà hắn dường như còn chưa bung hết sức lực, ma khí phát ra rất ít ỏi.
Tiếp theo Lưu Linh xuất chiến, như Lý Minh từng nói Lưu Linh rất mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu và mưu mẹo của nàng thì ít ỏi vô cùng, vậy nên dù mạnh hơn Thiên Hoa Tông Đường Yên nàng cũng bó tay chịu thua bị Đường Yên đánh lén, nữ nhân kia cực kỳ xảo quyệt.
Lý Minh vội tới xem thương thế cho Lưu Linh, hắn lôi trong túi ra một chút dược liệu, vò nát với nhau cho Lưu Linh ngậm, một lúc sau liền phun ra máu đen, ám thương được bài trừ, Lưu Linh mắt cười cảm ơn, Phạm Tuyết đẫy đà thì lôi nhúm dược liệu của Lý Minh ra xem xét, trước giờ nàng chỉ thấy dùng dược liệu luyện đan, chưa thấy ai vò một nắm uống luôn như vậy.
“Ngươi biết y đạo?” – Hắc Quy hỏi, Lý Minh gật đầu.
“Lão tử đêm qua chạy nhanh chân bị thương, ngươi xem giúp ta, nhanh!” – Hắc Quy biết hắn có nghề lẻ liền đòi hỏi.
“Ta chỉ chữa cho trâu bò gà lợn, không biết chữa cho rùa.” – Lý Minh thành thật.
“Thôi khỏi thôi khỏi!” – Hắc Quy nhảy sang vai Từ Thức.
Trận tiếp theo diễn ra giữa Nguyễn Phong và Bá Sanh của Doãn Nhai Đường, mọi người vô cùng tò mò về công pháp của bọn họ, Doãn Nhai đường xưa nay vốn chỉ thiên về ám sát, đánh nhau tay đôi như vậy quả thực hiếm hoi.
Vào trận liền rõ ràng, Bá Sanh người không thấy bóng, ẩn nấp vào hư không, thi thoảng xuất hiện đánh một chiêu, Nguyễn Phong người thô to, lực lượng cực lớn nhưng không chỗ phát huy, bị chủy thủ đâm vào người, vết thương cực nguy hiểm, không rõ sống chết khiến hai bên suýt lao vào đánh nhau thực sự, Doãn Nhai Đường ra tay cực kỳ tàn độc, chủy thủ cách trái tim đúng một ngón tay, có lẽ Nguyễn Phong da dày thịt béo dày nên may mắn thoát chết, ám sát chi đạo quả thực lợi hại, bên Chử Đạo Viện không thể nghĩ cách đối phó.
Trận thứ bảy diễn ra giữa Tiểu Vũ và Mã Khởi của Thiên Ma Giáo, trận này kéo dài hơn nửa canh giờ, Đạo Kiếm của Tiểu Vũ huyền diệu hóa giải lực lượng Mã Khởi, nhưng Tiểu Vũ thời gian tu luyện còn ngắn ngủi, mới đạt tới nhị thập ngũ động thiên, thua Mã Khởi hai trọng, sức lực đánh càng suy giảm, ma khí dần áp đảo thanh khí, màu đen tràn ngập chiến đài, cuối cùng Tiểu Vũ cân nhắc chịu thua không cố đấm ăn xôi, hắn thề sẽ có ngày xách kiếm tới Thiên Ma Giáo tổng đàn rửa nhục.
“Bọn hắn không ai dưới nhị thập thất động thiên!” – Đặng Sơn lo lắng, tu vi cao nhất ở đây là Chính Minh nhị thập bát trọng, kém một chút là Tiểu Vũ, Vũ Thảo, Hoàng Nam, Lưu Linh.
Lý Minh đánh trận cuối gặp Bố Đinh của Doãn Nhai Đường, không hiểu vì sao Khai Quốc Vương nhất quyết chọn hắn, bọn trưởng lão thống nhất ban đầu là chọn Trần Lâm, thực lực dù thua Chính Minh nhưng quyền pháp Trần Gia ảo diệu, còn một chút hy vọng, hoặc ít nhất là Phạm Tuyết, trình độ khống hỏa của nàng cũng cực kỳ lợi hại, hơn nữa chẳng ai muốn chọn Quốc Tử Giám đệ tử, ấy vậy mà Khai Quốc Vương khăng khăng một mực, nói chặt cái đầu lão đi mang ra đặt cược, hơn nữa Đặng Sơn cũng không ý kiến gì, thành ra mọi người đành đồng ý, hơn nữa hy vọng chỉ đặt cả vào Chính Minh, những người khác có xuất chiến cũng như không, may mắn Hoàng Nam thắng khéo một trận, xem như gỡ gạc chút mặt mũi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!