Chương 815
Sao lại còn nữa vậy?
Cô vừa định nói chuyện thì lại thấy anh cầm một chiếc hộp thon dài trên tay.
Anh mở nắp hộp ra, bên trong là hai cây kim châm bạc.
“Đây là kim châm mà trước đây cô làm rơi trên thuyền, nhưng tôi chỉ tìm được một cây mà thôi. Cây còn lại tôi không tài nào tìm được, nên mới đặt người ta làm lại một cây mới.”
Trong lúc Chử Chấn Phong nói, Tần Hoài An đã nóng lòng muốn nhận lấy kim bạc.
Đầu tiên, cô xác nhận xem đó có phải là cây kim châm cũ kỹ mà bà nội đã để lại cho cô hay không. Sau đó mới ngắm nghía cây kim châm mà Chử Chấn Phong đặt người ta làm cho cô.
Vừa ghé mắt nhìn, ánh mắt cô đã thoáng hiện lên nỗi thắc mắc.
“Đây là cái gì?” Cô đưa phần đầu của hai chiếc kim đến trước mặt anh, không biết nên nói gì.
Bên trên hai cây kim châm được khắc chữ “Chủ”.
“Bởi vì người tặng cho cô là tôi, nên tôi khắc họ của mình lên đó. Nếu như cô để ý thì sau này cây kim châm này chỉ để một mình tôi dùng cũng được.” Chử Chấn Phong thản nhiên nói.
Tần Hoài An: “…”
Người đàn ông này đúng là tự luyến mài!
Tặng đồ cho người khác phải ký tên mình lên đó thì cũng thôi đi, lại còi đòi chỉ anh ta được dùng nữa! Hơ hơi Nhưng kim châm nhỏ như thế lại còn rơi trên tàu, vậy mà anh ấy vẫn cố ý cho người tìm về.
Tần Hoài An không phải kẻ ngốc. Cô mím môi nói: “Cảm ơn anh vì đã tặng tôi kim châm. Tôi xin nhận.”
Chử Chấn Phong hắt cằm, nở một nụ cười hoà quyện với gương mặt đẩy khí chất của anh.
Tặng quà xong anh lại nói với Tần Hoài An về chuyện muốn cùng cô ăn một bữa cơm đoàn viên vào ngày mai — Tết Trung thu.
Tần Hoài An gật đầu đồng ý.
Tần Hoài An đã dự định ở chơi với con trai đến hết Tết Trung thu thì sẽ đi, nên gật đầu đồng ý ngay tắp lự.
Chử Chấn Phong cười thỏa mãn, nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa rồi xoay người rời đi.
Anh ra khỏi viện của bà cụ Chử, đi thẳng đến trước sân nhà.
Vệ Nam ngồi trong xe đợi anh.
Nhìn thấy cậu chủ vui vẻ tiến đến, cậu ta chủ động xuống xe chào đón.
Cậu ta tò mò hỏi: “Cậu chủ Chử, cậu đã hẹn được cô Tần rồi chứ?”
Chử Chấn Phong nhanh chóng sải bước về phía trước, nghiêng đầu nhìn Vệ Nam và thản nhiên nói: “Ừ, cô ấy hứa sẽ cùng tôi ăn một bữa cơm đoàn viên.”
Nghe vậy hai mắt Vệ Nam sáng lên, mừng rỡ chắp hai tay lại: “Quá tốt rồi. Danh sách quà tặng tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, sáng ngày mai quà sẽ được đưa đến. Chúc anh cầu hôn thành công!”
Chử Chấn Phong mỉm cười.
Anh tin rằng Tần Hoài An nhất định sẽ không từ chối anh!
Dẫu sao cô ấy cũng đã đồng ý cùng họ ăn bữa cơm đoàn viên. Điều đó chứng minh cô đã công nhận mình là một thành viên của nhà họ Chử.