Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ? - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?


Chương 43


Edit:Lily_Carlos

Song Hee Eun kinh ngạc nhìn hắn một lúc sau lại bật cười ha hả: “Phụt ha ha ha ha ha ha….”

Mặt Kwon Ji Yong lúc đỏ lúc xanh, hắn vươn tay ra bắt lấy hai vai của cô để cô nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn nghiêm túc nói: “Song Hee Eun, không cho phép cười.”

Song Hee Eun nhanh chóng dừng lại cố gắng mím môi rồi nhìn hắn nói: “Boss, anh đừng có đùa như vậy chuyện như thế này đủ làm trò cười một năm rồi đó.”

“Song Hee Eun à, Song Hee Eun, cuối cùng tôi cũng có thể biết được tại sao cô lại độc thân lâu như vậy rồi, bởi vì cô phản ứng vô cùng chậm!” Kwon Ji Yong vừa nói vừa lấy ngón tay ấn ấn lên trán cô mấy cái rồi mới buông cô ra.

Song Hee Eun sờ trán, không khỏi phàn nàn nói: “Làm gì vậy, tự nhiên ấn trán tôi, ấn trán thì thôi đi nhưng sao anh lại còn động vào vết sẹo của tôi!”

“Song Hee Eun, cuối cùng thì cô có nghe thấy được tôi đang nói cái gì không!” Kwon Ji-Yong tức giận chống nạnh, cô gái này không phải là chậm hiểu đây là đầu óc bã đậu.

Song Hee Eun ngẩn người, cô cần thạn suy nghĩ một chút nhưng lại không chắc chắn hỏi lại: “Anh nói là… Anh goij tôi ra đây là muốn nói chuyện này với tôi hả?”

Kwon Ji-Yong tức giận gật đầu.

“Anh…. Là nghiêm túc?” Song Hee Eun cảm thấy không thật lắm lại hỏi lại một lần.

Kwon Ji-Yong kiên nhẫn trả lời: “Nghiêm túc.”

Song Hee Eun nghịch ngón tay của mình cô cũng không biết phải làm như thế nào mới tốt, đây là lần đầu tiên cô được người khác phái tỏ tình, cô nên từ chối hay chấp nhận đây…

Kwon Ji-Yong nhìn bộ dạng do dự của cô dứt khoát nói: “Được rồi, tôi cũng không ép cô, cô cứ từ từ mà suy nghĩ.”

Song Hee Eun hơi chột dạ nhìn hắn nói: “Vậy… Bây giờ chúng ta sẽ về nhà sao?”

Kwon Ji-Yong nhìn bốn phía rồi nói: “Đã tới rồi thì cứ ở lại thêm một lúc đi.”

Ở chỗ này không có người nào cảnh vật xung quanh lại rất đẹp, chim chóc đậu trên cây hót nghe rất vui tai, Kwon Ji Yong cứ để xe ở bên đường thì dù thình thoảng có xe đi qua cũng không sợ bị tắc nghẽn.

“Đi thôi!” Kwon Ji-Yong đột nhiên nói.

“Đi đâu?” Song Hee Eun kinh ngạc.

“Đi theo tôi!”

Kết quả là, Song Hee Eun mất công ăn mặc tỉ mỉ một phen chỉ để đi dạo cùng Kwon Ji Yong trên một con đường nhỏ ở nông thôn, nói ra thì đối với Kwon Ji Yong như vậy là hơi mất giá.

Chẳng lẽ siêu cấp thần tượng như hắn lại không tìm được chỗ nào thật lãng mạn để hẹn hò sao?

“Song Hee Eun!” đang đi thì Kwon Ji Yong đột nhiên gọi tên cô, cô thuận miệng hỏi lại: “Thế nào?”

“Cô… Thật sự chưa từng yêu đương sao?”

Song Hee Eun không chút do dự lắc đầu, ngay sau đó Kwon Ji-Yong còn nói: “Vậy thì nụ hôn đầu của cô còn chưa mất chứ?”

Song Hee Eun nghe xong vô thức đưa tay đặt lên trên môi, trước đó cô chưa từng quá thân mật với nam sinh nào vậy chắc là vẫn còn đi.

Thế là, Kwon Ji-Yong chưa được sự cho phép của Song Hee Eun đã quay đầu lại hôn cô một cái, dù chỉ là thoáng quan nhưng vẫn làm cô cảm thấy kinh ngạc.

Nụ hôn đầu của Song Hee Eun cô bị mất ở một nơi chim hót hoa nở như vậy!

Sau một giây cô mới bắt đầu có phản ứng, cô run rẩy chỉ vào người hắn: “Anh…” Cái đồ cừng đạo này “Trả lại nụ hôn đầu cho tôi!”

Kwon Ji-Yong cười đắc ý, trên mặt còn cho một vệt đỏ ửng khả nghi, hắn không nói thêm lời nào chạy về phía trước, tất nhiên Song Hee Eun muốn lấy lại cả vốn lẫn lời nên cũng nhanh chóng đuổi theo.

Hai người một trước một sau người chạy ta đuổi, tinh nghịch giống như là hai đứa bé, cực kỳ không phù hợp với cái tuổi hiện giờ, Kwon Ji Yong lớn hơn cô đến bảy tuổi nhưng hiển nhiên có lúc hắn còn trẻ con hơn cô.

Con đường này rất dài, hai bên đường là đồng ruộng xanh mơn mởn còn có cả những cây cổ thụ lớn, khi hai người đã thấm mệt thì Kwon Ji Yong mới dừng lại thở phì phò, hắn nhìn về phía sau thì thấy Song Hee Eun sắp đuổi kịp liền có suy nghĩ sao cô gái này có thể chạy được như vậy chứ.

Song Hee Eun thấy hắn đã dừng lại thì càng hăng hái hơn cô nhanh chóng xông tới, duỗi tay ra bắt lấy hắn còn ngây thơ nói: “Ha ha, Tôi bắt được anh rồi!”

Kwon Ji-Yong cũng đứng thẳng dậy quay qua nhìn cô nín cười nói: “Được rồi, tôi thua được chưa để cô bắt được rồi, muốn nụ hôn đầu chứ gì bây giờ tôi đền cho cô!”

Ngay sau đó Kwon Ji Yong nâng cằm cô lên rồi hôn xuống, Song Hee Eun mở to mắt, trong lúc này cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh vô cùng.

Một lúc sau hắn mới buông cô ra nhếch miệng, còn giống như rất hài lòng về kỹ thuật hôn của mình khoe khoang nói: “Cảm giác như thế nào?”

Song Hee Eun vẫn còn mơ màng nói: “Cảm giác… Mặt nong nóng.” Thấy cô nói như vậy Kwon Ji Yong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô thấy nó đã đỏ hơn mông khỉ rồi, Song Hee Eun cũng vô thức sờ mặt mình, đây là sao chứ.

Lúc nhìn Kwon Ji Yong một lần nữa cô hơi trốn tránh ánh mắt của hắn, Kwon Ji Yong cũng như vậy, hắn đường đường là cao thủ tình trường mà vẫn còn càm giác xấu hổ như vậy.

Để làm dịu đi cái bầu không khí ngột ngạt này Kwon Ji Yong không được tự nhiên: “Ừm, cái đó…” Hắn nhìn xung quanh nói: “Đã đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn đi.”

Hắn nói xong cũng bắt đầu đi về một phía, Song Hee Eun chậm nửa nhịp nhưng sau đó cũng đi theo sau lưng hắn, cô nhìn đồng hồ trên điện thoại, có nhầm không vậy bây giờ mới có mười giờ thôi mà…

Kwon Ji-Yong nhanh chóng lên xe, hắn đặt hai tay lên tay lái không ngừng hít sâu.

Sau khi Song Hee Eun lên xe thì không khí trong xe lại ngưng đọng lại, hai người không nói với nhau một lời, Kwon Ji-Yong khởi động xe chọn địa điểm đến trên bản đồ, thay bài hát hiện tại bằng bài hát của hắn.

Sau khi trở về nội thành đã là mười một giờ đúng, Song Hee Eun thấy cứ thế mà đã hết một buổi sáng, mà trong mắt Kwon Ji Yong không giống như vậy hắn đang nghĩ hắn làm được một việc có ý nghĩa, chí ít hắn có can đảm đối mặt còn nói ra được tâm sự luôn giấu kín trong lòng mình nữa. Hắn chưa bây giờ nghĩ tới hắn sẽ yêu người này ít nhất là lần đầu gặp mặt, lúc đó trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, hắn sợ hãi sẽ bị nhốt trong cơ thể con mèo này mãi mãi nên hắn hận người con gái chiếm được thân xác của hắn kia(chiếm nghĩa đen nhá).

Thứ gọi là yêu này thật kỳ diệu, bởi vì nguyên bản bọn hắn chán ghét lẫn nhau.

Hắn tìm đến một cửa hàng quen thuộc, ông chủ cũng biết rõ sở thích của hắn, khi nhìn thấy hắn đưa một cô gái xa lạ theo thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Đây là bạn gái của cháu sao?”

Kwon Ji-Yong chỉ là cười cười mà không nói gì xem như thừa nhận, nhưng mà trước khi Song Hee Eun chính thức đồng ý thì hắn cũng không thể lớn tiếng giới thiệu đây là bạn gái hắn được.

Sau khi ngổi xuống Song Hee Eun có hơi lo lắng, cô chọc cánh tay hắn: “Boss, nơi này có nhiều người quá.”

Kwon Ji-Yong bình tĩnh nói: “Rất bình thường mà, tiệm này làm đồ ăn rất ngon nên buôn bán rất tốt, may mà chúng ta đến sớm không đợi thêm lát nữa không còn chỗ mà ngồi đâu.”

Song Hee Eun nhìn người trong tiệm càng lúc càng đông lo lắng nói: “Nếu không thì anh cứ ăn ở đây đi còn tôi về xe chờ anh.”

Song Hee Eun vừa nói dứt lời liền muốn đứng lên, Kwon Ji-Yong đưa tay giữ cánh tay cô lại còn dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Không được đi đâu hết!”

Khi thấy Song Hee Eun đã ngồi xuống hắn mới nói tiếp: “Cô quên là tôi còn nợ cô một buổi hẹn hò à… Nếu là hẹn hò thì làm gì có chuyện tôi ở đây ăn cơm còn cô chờ tôi trên xe, như vậy là không được rồi, cô ngoan ngoãn ngồi đây ăn xong một bữa cơm với tôi, OK?”

Song Hee Eun gật nhẹ đầu, bộ dáng vừa rồi của Kwon Ji Yong giống như đang răn dạy một đứa trẻ vậy.

“Ài, cậu xem người con trai ở bàn bên cạnh xem… Cách phối đồ rất hay nha!”

“Đúng vậy, cậu xem người có chút giống GD.”

“GD? Không thể nào… nhưng mà rất giống nha, mình phải chụp một tấm ảnh rồi post lên mạng để mọi người cùng xem.”

Sau khi hai nữ sinh post tấm ảnh này lên mạng, Fan của GD nhanh chóng nhận ra: “Kiểu dáng của quần áo, cách phối đồ còn có kiểu tóc hiện tại của oppa nữa, đây là oppa nhà chúng ta, *ôm ôm*!”

“Chuyện là như thế nào, sao lại là người trợ lý kia nữa vậy, lúc nào cũng thấy cô ấy xuất hiện cùng với GD, phiền chết đi được!”

“Trời ạ, rốt cuộc bạn họ có quan hệ như thế nào mà có thể cùng nhau đi ăn cơm!”

…..

Có rất nhiều người nhắn tin trên INS của Song Hee Eun: ” Chị Hee Eun, chị nhanh lên mạng xem đi, thật loạn!”

Song Hee Eun đang dùng cơm thì nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại, cô ngẩng đầu lên nhìn xung qianh vì cô luôn có cảm giác mọi người luôn len lén nhìn sang bên này, cô mở điện thoại rồi ấn vào mục tin tức.

Chuyện cô lo lắng vẫn sảy ra, làm gì có bức tường nào là không lọt gió chứ, huống chi cô với người này còn ngồi ở chỗ không có tường che!

Kwon Ji-Yong chú ý đến biến hóa trên mặt cô hỏi: “Sao rồi?”

Song Hee Eun cũng không nói gì dứt khoát đưa ảnh chụp trên internet cho hắn, đây là bức ảnh chụp bọn họ bây giờ, cô tưởng rằng hắn sẽ nói hoặc làm cái gì đó nhưng mà hắn chỉ nhìn một cái rồi bình tĩnh bảo cô: “Những cái này cô không cần quan tâm, cô cứ ngoan ngoãn ăn cơm là được.”

Này! Loại tình huống như thế này thì làm sao có thể yên tâm ăn cơm chứ.

Cuối cùng điện thoại của Kwon Ji Yong cũng kêu lên, người đầu tiên gọi đến là người đại diện Choi Soon Ho: “Kwon Ji-Yong, bây giờ cậu đang ở đâu, nhanh về công ty cho anh!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN