Yêu Từ Bao Giờ
Phần 45
YÊU TỪ BAO GIỜ 45
Làm bố trẻ con thật ra không dễ dàng chút nào cả. bởi ngoài việc yêu thương chăm sóc, chính là trách nhiệm phải lo cho vợ cho con một cuộc sống đủ đầy.
Nó bị bố mẹ cắt chu cấp, bắt tự kiếm tiền nuôi thân. Mà giờ còn đang đi học, lại có cái tính tự ái cao nên không chịu về công ty phụ bố mẹ nữa.
Cô không biết nó có nạp được chữ nào vào đầu không? chứ với cái kiểu học hành này, có lẽ chẳng chọc nổi bát cơm nào.
Nó đi từ ngoài vào, thấy hai mẹ con thì khẽ nở nụ cười, xà vào với con.
-con gái bố thế nào rồi ? ở nhà với mẹ ngoan không?
Cô nhìn nó khẽ cười mà thấy lòng cũng vui vui dù người đang rất mệt. Nó sau khi nựng con thì quay sang nhìn cô.
-nay ăn được hết cháo không?
-cô lắc đầu.
-chịu khó ăn vào cho con có sữa chứ.
-căng lắm rồi đây này. còn đau nữa vì nó bú không hết.
Nó ngẩng lên nhìn vào ngực cô. Thấy khuôn mặt cô đỏ lên thì đưa tay lên trán sờ.
-hình như sốt rồi. để đi khám nhé.
-không sao đâu, còn phải cho con bú.
-Mệt thì cho con uống sữa bình cũng được.
-không sao. Chỉ là sữa hơi nhiều nên nó căng quá thôi.
-thế là bị thế nào?
-mẹ bảo bị tắc sữa.
-thế phải làm sao?
-vắt ra bớt không thì đau chứ sao?
Cô cầm cái cố đưa lên, bóp nhẹ vào ngực mà nhăn mặt vì đau. Nó ngồi đó nhìn lo lắng.
-đau lắm à?
-đau chứ.
-thế phải làm sao, đi viện cho họ hút ra cho nhé.
-không cần đâu. bố nó hộ mẹ nó đi là được.
Cả hai đứa ngẩng lên nhìn bà ngoại, bà cười cười
-bố nó làm hộ mẹ nó đi, cần gì đi viện.
-nhưng mà con…
Cô ngại, bà tủm tỉm.
-vợ chồng với nhau rồi, có gì mà ngại. để lâu nó hoại tử ra còn khổ nữa.
-hút ra là hết sốt hả mẹ.
Nó nhìn bà ngoại hỏi ngây ngô.
-uh… hút ra là nó hết, mới nên tia nó nhỏ hút vài lần là được.
Nó quay sang nhìn cô, cô đỏ mặt nó cũng đỏ mặt.
-thế để… hút ra cho đỡ đau nhé.
-hâm…
-nhưng để lâu nhỡ làm sao thì sao. Có gì… mà ngại.
Bà ngoại đi ra ngoài. Nó đứng lên đi ra bấm khóa cửa, phòng nó cơ mà… nó tiến lại trèo lên giường, tay đặt lên cái bầu ngực nó mới được dùng có vài lần. bầu ngực căng cứng,nóng hổi vì sốt. nó xót.
-để im.
Cô nhìn nó mà ngại.
-thì nó không ăn hết, cho bố nó miếng có gì. bố nó cũng thèm lắm, hì hì.
Nó cười chữa ngượng, cô nằm im. Nó trèo lên, tay vạch cái áo mỏng của vợ, khẽ cúi xuống ngậm lấy cái núm đang sưng lên vì đau.
-a….
-đau à?
-kh…ô…ng
Cô vừa ngượng vừa ngại.
-đừng sợ, cứ nằm im., để bố nó lo hết.
Nó nhẹ nhàng mơn trớn, cái bầu ngực bị kích thích càng tiết thêm sữa khiến cô đau hơn. Giờ chả còn lựa chọn nào khác. Vợ chồng cả với nhau rồi. nó cúi xuống chăm chỉ giúp vợ giải thoát nỗi khó chịu nhưng mà người nó thì không ổn tí nào, tiếng nó thở nặng, cô vòng tay tay ôm lấy đầu nó, khẽ xoa lên tóc nó nhẹ nhàng. Nó kéo tay cô xuống cầm lấy cái thằng em to tướng của nó. hai đứa là đang làm quen với việc làm vợ chồng. với những đụng chạm nhạy cảm. nó vòng tay ôm chặt lấy cô
-đừng… mẹ bảo.. kiêng đấy.
-bao lâu?
-3 tháng 10 ngày.
-ôi, sao mà kiêng lắm thế.
-thì phải chịu thôi, ai chả kiêng.
-tây nó có kiêng kĩ như thế đâu. các bà cứ cổ hủ.
-ở đâu chả kiêng như thế.
-thế thì chết mất. khổ lắm đây này.
nó giữ tay cô ở đó, cô nhìn nó tội nghiệp.
-thôi, đừng thế. ngoan.
-phải ngoan chứ biết làm sao giờ.
Nó cúi xuống ngậm lấy mút mạnh hơn cho cạn bầu sữa của vợ. cái thứ mùi thơm tho. Tự nhiên nó thích thú thủ thỉ.
-làm đàn ông, có lẽ trẻ con mãi chả bao giờ lớn được.
-tại sao?
-Bởi vì cứ thế này cả đời thì sao mà lớn được.
Nó tủm tỉm, cô cười giật nhẹ tóc nó.
-nói bậy
-chả đúng thì gì, chả có thằng đàn ông nào nằm cạnh vợ mà không mần nó, không làm như trẻ con.
Cô cười ngượng. nó xoa xoa ngực cho cô lần nữa.
-đỡ hơn chưa?
-đỡ rồi.
Nó nằm bên cạnh cô một lúc thì đứng dậy, đi ra cái túi rút ra một nắm tiền đưa cho cô.
Cô nhìn tiền mà tò mò hỏi.
-cái gì đây?
-tiền
-nhưng mà tiền ở đâu? mẹ cho à?
-mẹ nào cho. tiền chồng kiếm nuôi vợ chứ mẹ nào ở đây?
-kiếm đâu ra đấy?
Cô nhìn nó tò mò.
-thì làm mới ra tiền, chứ đây có biết ăn cắp đâu, mà cũng chưa đủ gan đi cướp ngân hàng nữa.
Cô phì cười.
-cầm lấy đi.
Nó leo lên giường rúc ngực cô tiếp. Cô tò mò ôm nó nịnh nịnh dụ dỗ.
-này, kiếm đâu. nói đi xem nào?
-thì chung tiền làm ăn với hội bạn.
-lấy tiền đâu ra mà chung.
-vay.
-vay ai?
-hỏi nhiều thế?
-trả lời đi rồi yêu.
Cô nịnh nó. nó tủm tỉm.
-vay Minh Anh
-nó mà cũng có tiền cho vay á. Quên đi.
-thì anh Minh đầy tiền. chả phải thế sao?
-chả liên quan
-này… đây biết hết rồi, giấu sao được.
-biết gì?
-biết chuyện hai người đó.
-đó là lý do Minh phải cho vay tiền đấy à?
-có thể.
nó tủm tỉm.
-vậy thì cất tiền đi mà trả nợ anh chị ý.
-cứ từ từ, giờ cứ phải lo cho vợ cho con trước đã. Khi nào mọi thứ ổn định, mình gom lại trả chưa muộn.
Nó ôm lấy eo cô.
-nhưng mà làm ăn là làm cái gì?
-mở chúng quán bia.
-ở đâu?
-trong phố trước mình ở ý.
-thế à, thuê chỗ đó đắt lắm. Mỗi người góp bao nhiêu tiền.
-vài trăm.
Nó cười cười.
-vài trăm mà Minh cũng cho vay á.
-chúng đầy tiền, đừng lo.
Cô nhìn nó nghi ngờ.
-nghĩ người ta vô dụng lắm sao?
-không? chỉ là làm như vậy thời gian đâu mà học.
-ôi dào, học hành cái gì? văn hay chữ tốt không bằng thằng học dốt nhiều tiền.
-đừng có mà nói cùn.
-đấy là sự thật. học nhiều mà không lo được cho vợ con thì cũng vứt.
-thế giờ lo được chưa?
-được rồi… đây này.
Nó đưa cho cô tập tiền, cô không đếm mà để lên tủ. quay sang nhìn nó băn khoăn, nhưng cũng thấy cảm động vì điều đó.
Đến tối nó lại rời đi, lúc nó ra khỏi nhà thì mẹ cô cũng đi sang. Bà vừa vào đã ngẩng lên nhìn cô.
-Lâm.
-dạ
-Đạt nó đổi xe à?
-con không biết không thấy nói
Nó đi xe của ai chứ có phải cái xe đen to tướng của nó đâu?
-chắc nó đi sửa thì nó đi tạm đấy chứ xe kia đắt tiền mà.
-thế à? Thảo nào đẹp thế.
Mẹ cô chả biết gì về xe cả
-mà nó đi đâu mà giờ này lại ra ngoài.
-Nó nói đi làm ạ.
-mẹ cũng nghe nó nói thế, nhưng cơ quan nào đi làm tối thế này.
-chúng nó gom tiền mở quán với nhau.
Vừa nói cô vừa sực nhớ, cầm điện thoại lên nhắn tin.
Cuối cùng câu trả lời cô nhận được từ phía Minh là nó không hề vay tiền của hai người họ. vậy là nó nói dối, cái xe, tập tiền này, chả nhẽ… nó bán xe thật. nếu no làm vậy, sao phải nói dối cô.
Hay nó ngại cô sẽ chê nó. hay nó có làm chuyện gì mờ ám không. nó có làm chuyện phi pháp gì không?
Đâu nhất thiết là phải bán xe để có tiền lo cho vợ. tự nhiên cô thấy tủi thân quá. là vợ mà không gánh vắc đỡ cho chồng. để giờ nó phải khổ như vậy? không biết nó đang làm gì, liệu có làm gì trái pháp luật,hay có dây dưa với mấy đứa con gái không nữa. có lẽ để sáng mai nó về, cô sẽ hỏi nó cho ra nhẽ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!