​Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ - Chương 13: Thắng một cái, treo lên đó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


​Lời Tỏ Tình Không Thể Chối Từ


Chương 13: Thắng một cái, treo lên đó


Edited by Nát Viết Nhảm

Lúc Kiều Mộc theo lời bà ngoại dặn dò đến cửa hàng của Từ Dữu Dữu đưa chút điểm tâm, Từ Dữu Dữu đang chụp ảnh cho nhóm của Thẩm Lỵ Lỵ tại cửa hàng nhà cô. Các cô gái đều mặc Hán phục xinh đẹp, cầm trong tay nhiều loại đạo cụ cổ phong, thu hút bao ánh nhìn từ những du khách vào cửa tiệm gốm mỹ nghệ.

Từ Dữu Dữu đang điều chỉnh máy ảnh, Thẩm Lỵ Lỵ và những người còn lại thì đang tìm vị trí thích hợp để chụp ảnh trong tiệm gốm, trong tay còn cầm những sản phẩm thủ công cao cấp của tiệm gốm, dự định chụp trước cho cửa hàng của nhà Từ Dữu Dữu mấy bức ảnh tuyên truyền.

“Kiều Mộc?” Thẩm Lỵ Lỵ đang đứng trước cửa tiệm vô tình trông thấy Kiều Mộc, kinh ngạc hô một tiếng.

Từ Dữu Dữu ngoái nhìn, tình cờ hai ánh mắt chạm nhau, trong tay Kiều Mộc mang theo hộp bánh bằng gỗ, kiểu dáng giống cái hộp lần trước cô giúp bà ngoại Kiều cầm đến đạo quán. Kiều Mộc đã thay quần áo, cả người gọn gàng thư thái, trông không hề giống cậu thiếu niên mà cô vừa gặp trong ngõ ban nãy.

Tuy nhiên, tinh thần có vẻ tốt.

“Bà ngoại nói cậu đến đưa điểm tâm đúng không?” Từ Dữu Dữu đi qua cười hỏi.

“Ừm.” Kiều Mộc đưa hộp bánh tới, “Điểm tâm phải mau ăn, bên trong không có chất bảo quản, chỉ có thể giữ được tầm ba ngày.”

“Mình giúp Lily chụp hình một chút, còn hộp điểm tâm này thì cậu giúp mình đặt ở trên bàn nhé, chỗ lần trước cậu đánh cờ đó.” Từ Dữu Dữu xoay người tiếp tục điều chỉnh ống kính.

Kiều Mộc sững sờ, thấy trong tiệm chật ních khách ra vào, cậu cũng tự động đi vào bên trong, đặt hộp bánh trên mặt bàn.

Nhìn ra từ cửa sổ có một con sông nhỏ lặng lẽ trôi, phản chiếu trên mặt nước những ánh đèn lấp lánh của cổ trấn tấp nập, hai bên bờ là dòng người lui tới vô cùng náo nhiệt, trên mặt của mỗi người đều mang một nụ cười hạnh phúc. Tết Trung thu hàng năm cổ trấn đều rất rộn ràng, nhưng dường như nó chẳng liên quan gì đến Kiều Mộc.

“Kiều Mộc.” Từ Dữu Dữu ở bên ngoài gọi cậu.

Kiều Mộc quay người, thấy Từ Dữu Dữu đang đứng cách đó không xa nhìn về phía cậu ngoắc ngoắc.

Kiều Mộc bước nhanh tới, người tiến đến gần, đưa tay bắt lấy cái ba lô mà Từ Dữu Dữu đưa cho: “Chúng mình muốn đi ra ngoài chụp cảnh đường phố, cậu giúp mình xách ba lô nhe.”

“Mình đi cùng các cậu sao?” Kiều Mộc nhíu mày.

“Đúng rồi, bà ngoại chưa nói cậu dẫn mình đi rước đèn Trung Thu sao? Chúng mình cũng muốn đi hội đèn lồng chụp ảnh, chờ chụp xong cậu lại dẫn mình đi dạo.” Từ Dữu Dữu nói.

“Các cậu cũng có thể vừa chụp vừa đi dạo mà.” Hội đèn lồng là nơi đông đúc nhất trong toàn bộ cổ trấn, nếu như có thể, cậu thật sự không muốn đi.

Từ Dữu Dữu liếc qua nhóm nữ sinh đang chỉnh trang trước cửa tiệm, xác định họ không chú ý bên này mới mới nghiêng người ghé sát bên tai của Kiều Mộc, nhỏ nhỏ giọng nói: “Họ thích chụp ảnh đến điên rồi, nếu còn cùng các cậu ấy đi dạo, thế nào mình cũng bị bắt chụp ảnh đến chết mất.”

Kiều Mộc còn hiểu Thẩm Lỵ Lỵ và mấy bạn nữ cùng lớp hơn so với Từ Dữu Dữu, mấy người này mê chụp ảnh đến điên dại, nghỉ trưa thường xuyên không ngủ, chỉ thích cầm điện thoại di động chụp ảnh selfie. Nhìn thấy ảnh mắt như đang khẩn cầu của cô gái, Kiều Mộc không tự chủ nhẹ gật đầu.

“Cảm ơn.” Từ Dữu Dữu hưng phấn quay người, tóc dài vung vẩy mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.

Kiều Mộc dừng một chút.

“Kiều Mộc, tới đây.” Từ Dữu Dữu đi tới cửa, thấy Kiều Mộc bất động nên thúc giục một tiếng.

Kiều Mộc vội vàng đuổi theo, cùng mấy bạn nữ hòa vào dòng người tấp nập bên trong cổ trấn.

Từ Dữu Dữu ghét bỏ mấy dáng pose cứng nhắc của mấy người trong nhóm Thẩm Lỵ Lỵ, liền đề nghị họ cứ đi dạo thật tự nhiên trên phố, còn cô tự biết chụp lúc nào. Ban đầu nhóm Thẩm Lỵ Lỵ có chút hơi lo lắng, nhưng từ khi thấy những tấm hình do Từ Dữu Dữu chụp ban nãy thì lập tức an tâm. Trong hình, các cô chẳng những trông rất tự nhiên, bố cục còn được liên tục thay đổi linh hoạt, cho nên mỗi tấm ảnh đều mang một vẻ đẹp và màu sắc khác nhau.

Họ đi bộ dọc theo đường lớn tiến vào hội đèn lồng tại cổ trấn. Đến khi họ đã vào bên trong hội đèn lồng, Từ Dữu Dữu quan sát ngoại cảnh xung quanh, định thay ống kính khác, liền quay đầu nói với Kiều Mộc: “Đưa mình cái ống kính kia trong ba lô.”

Từ Dữu Dữu vừa nói, vừa bắt đầu tháo ống kính của máy ảnh ra.

Kiều Mộc theo lời mở ba lô, khi đang loay hoay lấy ống kính bên trong ra, bỗng nhiên một người nào đó chạy đến, lúc đó Từ Dữu Dữu cũng đang cúi đầu tháo ống kính thì bị va vào một phát. Kiều Mộc giật mình, tay đỡ không kịp, theo bản năng dùng thân mình đỡ cho Từ Dữu Dữu: “Cẩn thận.”

Khi Từ Dữu Dữu lấy lại tinh thần thì cô đã rơi vào trong một lồng ngực mềm mại, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương thoang thoảng của sữa tắm khiến tâm cô như được trấn tĩnh trong bầu không khí lễ hội sôi động.

“Không sao chứ.” Kiều Mộc chờ Từ Dữu Dữu đứng vững vội vàng lui lại một bước, kéo dài khoảng cách.

Từ Dữu Dữu nhìn cậu thiếu niên đang lo lắng bên cạnh mình, lại nhìn máy ảnh trong tay, cười nói: “Cảm ơn, cậu vừa rồi giúp mình tiết kiệm được năm vạn tệ.”

“Năm vạn?” Kiều Mộc sững sờ.

“Đổi một cái ống kính hết năm vạn.” Từ Dữu Dữu cầm ống kính vừa mới tháo ra, lắc lắc trước mặt Kiều Mộc.

Kiều Mộc đầu tiên là kinh ngạc vì ống kính máy chụp lại đắt đỏ như vậy, sau đó hình như cậu nhớ ra điều gì, nhanh chóng nhìn xuống phía cánh tay phải của mình, cho đến khi thấy thứ trên tay phải vẫn chưa bị sứt mẻ gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thứ này đắt như vậy, cậu tại sao không nhắc mình một tiếng.” Trên đoạn đường này, cậu đi đứng rất tùy ý, chẳng đề phòng đụng phải thứ gì, Kiều Mộc ngẫm lại thì cảm thấy hơi sợ sợ.

“Dữu Dữu, Kiều Mộc, các cậu không sao chứ.” Thẩm Lỵ Lỵ cùng mấy nữ sinh khác chạy tới.

“Không có gì, vừa rồi có quá nhiều người chen lấn nên bị xô thôi.” Từ Dữu Dữu cười nói, “Chỗ này quá sáng, mình định đổi sang một ống kính khác.”

Từ Dữu Dữu vừa đổi ống kính vừa nói: “Nơi này là cảnh cuối của hội đèn lồng rồi, chụp xong mình sẽ đi rước đèn.”

“Đúng vậy Dữu Dữu, vậy nên cậu nhớ chụp chúng tớ đẹp đẹp nhé.” Thẩm Lỵ Lỵ nói xong, mấy bạn nữ khác cũng phụ họa nói.

“Yên tâm, các cậu trông xinh đẹp như vậy, chụp ảnh làm sao mà xấu được.” Thiếu nữ 16 -17 tuổi, đang ở cái tuổi như hoa như nguyệt, cho dù không chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số sắc nét thì cũng chả thể làm mờ đi vẻ đẹp tràn đầy sức sống của tuổi dậy thì được.

Mấy thiếu nữ nghe xong, lập tức cười tươi như hoa: “Dữu Dữu, nếu cậu là nam, mình sẽ làm bạn gái của cậu.”

“Đừng, mình còn muốn làm bạn gái của người khác.” Từ Dữu Dữu cười.

“Mẫu đàn ông lý tưởng của cậu như thế nào?” Mấy bạn nữ bắt đầu nhiều chuyện hỏi.

“Đẹp trai.”

“Ha ha ha, chúng ta thật giống nhau, đều rất nông cạn…”

Vui đùa ầm ĩ một hồi thì Từ Dữu Dữu đã thay ống kính đổi xong, điều chỉnh tiêu cự trong giây lát, bắt đầu chụp ảnh. Địa điểm tổ chức hội đèn lồng không lớn, không cần phải đi theo toàn bộ hành trình, Kiều Mộc ỷ mình là người địa phương quen thuộc địa hình, cậu tìm một chỗ ngồi trên cao có thể quan sát tốt, đứng trên đó chờ Từ Dữu Dữu chụp hình.

Nhìn qua biển người chen chúc phía dưới, lúc Kiều Mộc đang thấy thật tẻ nhạt thì có tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.

“Bà nội nói em ra ngoài đi rước đèn đúng chứ?” Có giọng của một thiếu niên vui vẻ truyền đến từ trong điện thoại, là anh họ của Kiều Mộc, Lư Thời.

“Ừm.”

“Năm nay có cái gì khác biệt không?”

“Không có gì khác biệt, vẫn chi chít người như cũ.” Kiều Mộc nói.

“Ồ, chi chít người cũng được, ít ra còn có chút náo nhiệt ngày tết, không giống anh chỉ có thể ở đoàn làm phim ăn tết Trung thu.”

Kiều Mộc vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác điện thoại rung một cái, cậu ấn mở nhìn một chút, Lư Thời gửi cho cậu một tấm hình, ảnh chụp là một miếng bánh Trung thu đang ăn dở.

“Vừa được đoàn làm phim mời ăn đấy, nhưng mà nó khó ăn lắm, làm anh nhớ bánh Trung Thu bà nội làm quá.” Lư Thời ai oán nói.

“Về đi rồi bà ngoại làm cho anh ăn.”

“Chờ anh về thì đã qua tết Trung thu rồi, không còn cảm giác của Trung thu nữa, hiểu không.”

“Em không hiểu.” Không phải đều là bánh trung thu do bà ngoại làm sao, khác nhau ở chỗ nào, Kiều Mộc không hiểu.

“Tụi anh là người làm về nghệ thuật, tâm hồn cũng sẽ lãng mạn và tình cảm tương đối phong phú, nói vậy chắc em cũng không hiểu đâu nhỉ. Đúng rồi, em chụp cho anh một tấm ảnh không khí lễ hội, an ủi nỗi nhớ nhà của anh một chút đi.” Lư Thời đưa yêu cầu.

Kiều Mộc cũng chả biết nên chụp nơi nào, ấn mở camera chụp lại mấy tấm cảnh lễ hội phía dưới, gửi qua.

“Vậy tấm này đi, nhiều người, náo nhiệt.” Dù sao đều là cảnh quê nhà.

Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh trở lại, Lư Thời hình như đang xem ảnh chụp, một lát sau: “Ồ, tấm ảnh này trông rất nghệ thuật nhe.”

Nghệ thuật? Mình tiện tay chụp một tấm thôi mà.

Kiều Mộc muốn xem cảm thụ nghệ thuật của anh họ mình như thế nào, thuận tiện ấn mở ảnh chụp. Những gì cậu chụp thực ra là một cảnh những du khách trong hội đèn lồng, nhưng ở giữa bức ảnh, có một cô gái mặc áo len màu xanh nước biển tình cờ nhìn lên, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, máy ảnh tại thời khắc đó tự động tập trung tại một điểm, làm mờ đi cảnh vật phía sau. Bỗng nhiên nhìn lại, bức ảnh như có mấy phần biển người mãnh liệt, cậu bỗng hiểu ra cái gì gọi là “nghệ thuật” mà Lư Thời vừa nói ban nãy.

“Em có biết người đó không? Trông thật xinh nhe… Êh sao em lại xóa ảnh thế thằng này.” Lư Thời lời còn chưa nói hết, ảnh chụp bên trong Wechat đã bị Kiều Mộc xóa đi.

“Xâm phạm hình ảnh cá nhân.” Kiều Mộc cứng rắn nói.

“Đại ca, nói chuyện tức cười ghê!”

“Cúp máy.” Kiều Mộc lười nhác không để ý đến Lư Thời, trực tiếp cúp điện thoại, cậu nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại di động.

Người trong hình là Từ Dữu Dữu, hôm nay cô mặc một chiếc áo len ngắn tay màu xanh nước biển, bên trong mặc thêm một chiếc áo sơ mi, trông rất xinh xắn tao nhã.

Kiều Mộc lại một lần nữa nhìn dòng người phía dưới, mắt đảo qua đảo lại, rất nhanh đã tìm được Từ Dữu Dữu trong đám đông.

Chỉ là mình đang chờ mấy cậu ấy chụp ảnh thôi, trong tiềm thức ánh mắt luôn hướng về phía họ, cho nên mới vô tình chụp như thế.

Lúc này, Từ Dữu Dữu giống như có giác quan thứ sáu mách bảo, cô ngước mắt lên dãy nhà phía trên, chỉ chốc lát sau đã tìm được chỗ của Kiều Mộc, con ngươi đen nhánh lập tức sáng lên mấy phần, xa xa nhìn cậu rồi ngoắc ngoắc, ra hiệu cho Kiều Mộc.

Kiều Mộc đứng dậy chạy xuống, đến khi cậu chen qua dòng người đến chỗ Từ Dữu Dữu, mấy cô gái đang tụ lại dưới gốc cây xem ảnh chụp, thỉnh thoảng lại thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Wow, tấm này đẹp quá nè, không cần photoshop nữa.”

“Tấm này bố cục và ánh sáng rất ổn, nhìn giống y như mấy cảnh trong phim vậy, Dữu Dữu, cậu gửi tấm này cho tụi mình ngay bây giờ được không?” Mấy cô bạn hận không thể lập tức đăng lên Weibo cho mọi người cùng chiêm ngưỡng mấy tấm hình mới chụp này.

“Các cậu không đi rước đèn hả?” Từ Dữu Dữu hỏi.

“Không, không, tụi mình muốn về chọn ảnh chụp.”

Từ Dữu Dữu thấy Kiều Mộc tới, cầm ba lô trong tay Kiều Mộc trực tiếp đưa cho mấy bạn học: “Thẻ nhớ ở bên trong, các cậu về nhà tự lưu ảnh vào máy tính, ngày mai đem máy ảnh trả mình là được.”

Mấy cô bạn nghe xong, ôm máy ảnh hí hửng chạy đi.

Kiều Mộc ngẩn người, theo bản năng nói: “Cậu sao dám đưa máy ảnh cho người khác đem về nhà vậy.”

“Không đưa cho mấy cậu ấy làm sao mình thoát thân?”

“Một cái ống kính chẳng phải năm vạn tệ sao? Lỡ như họ làm hư…” Nhóm Thẩm Lỵ Lỵ không biết máy chụp hình đáng giá bao nhiêu, lỡ như không cẩn thận làm hư, chớ vậy ai cũng đều là học sinh.

“Yên tâm, máy ảnh không dễ hư như vậy đâu, với lại mình cũng có bảo hành máy ảnh mà.” Từ Dữu Dữu nhéo nhéo cánh tay của mình, sau đó lắc lắc hai cái, “Đi thôi, chúng ta đi rước đèn.”

“Cậu muốn đi dạo chỗ nào?” Kiều Mộc hỏi.

“Có chỗ nào vui không?” Từ Dữu Dữu hỏi.

“Hội đèn lồng hàng năm ở cổ trấn cũng đều giống nhau, có mấy trò chơi thắng thì được đèn lồng, hoặc chơi giải câu đố về đèn lồng để giành được đèn lồng.”

“Tại sao phần thưởng chỉ toàn đèn lồng thế?” Từ Dữu Dữu kinh ngạc.

“Phần thưởng không chỉ có đèn lồng, chỉ có điều đèn lồng thường được ưa chuộng nhất trong tất cả những phần thưởng.” Kiều Mộc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Từ Dữu Dữu, chỉ về phía cây ước nguyện mà nhóm của cô vừa chụp ảnh trước đó, rồi giải thích, “Đó là cây ước nguyện của cổ trấn, bình thường người ta sẽ cột sợi ruy băng lên cây để khấn nguyện, nhưng đến tết Trung thu chỉ cho phép treo đèn lồng trên cây, thật ra đây chỉ là chiêu trò marketing mà thôi.”

“Đã hiểu.” Từ Dữu Dữu gật gật đầu, “Vậy mình cũng muốn một cái đèn lồng.”

Kiều Mộc giật mình: “Đó chỉ là chiêu trò marketing thôi.”

“Nhưng marketing rất thành công nhe.”

“…” Kiều Mộc.

“Dù sao hôm nay đèn lồng có thể khiến mình vui vẻ. Vậy phải ráng thắng giành một cái…” Từ Dữu Dữu nhấc tay chỉ hướng ngọn cây, trong mắt hiện lên vô số ánh đèn sáng lấp lánh, giống như một dải ngân hà đang chuyển động, “Treo lên đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN