1 chút ngẫu hứng - #1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


1 chút ngẫu hứng


#1


Ngoài ô cửa sổ kia, mây đen đang dần kéo đến, âm u cả bầu trời.
Tôi ngồi nhâm nhi ly trà nóng, hướng mắt nhìn xa xăm. Giò thổi vù vù, đập mạnh vào ô cửa trước tôi.
Cây cối ngoài kia run lắc mạnh, tán lá xào xạc. Người người chạy nhanh về nhà, mọi hoạt động náo nhiệt lúc nãy bỗng được dập tắc. Tội những cụ già đáng thương ngoài kia, lê những giỏ đồ nặng chịch, loay hoay tìm nơi trú.
Tôi lại còn thấy, có một người thanh niên, chạy lại giúp đỡ họ mặc kệ cơn lốc. Anh ta quên cả tấm thân của mình, giúp đỡ người vô gia cư. Anh cười nói với họ, tôi nhìn anh ta chỉ ngón tay về phía một căn nhà nhỏ, không đến mức tồi tàn và mang những giỏ đồ cùng họ hướng bên đó đi.
Ồ! Anh ta là đang mời họ về nhà anh tránh bão sao? Thật hiếm thấy một người nhà vậy!
Bọn họ vừa khuất dạng trong bóng nhà nhỏ, cơn mưa liền mạnh mẽ ào xuống. Tôi thở dài.
Mưa, một loại thời tiết khiến người thương tâm ngày càng đau lòng.
Và đây cũng có lẽ là khoảng thời gian buồn chán dành cho những người ưa thích sự im lặng của cơn mưa. Mặc dù gió thổi ẩm, sét vẫn đánh, nhưng bên trong căn nhà của tôi giờ đây ấm áp đến lạ kì.
Tôi lại lâm vào trầm tư…
Hôm đó tôi có đọc một cuốn ngôn tình. Kết rất buồn…
Cậu thanh niên ấy, chỉ là một dân nghèo, ấy vậy mà đem lòng yêu cô tiểu thư sa hoa. Vì cô gái ấy đem đánh đuổi hết tất cả mọi thứ. Cậu chờ, mặc sức chờ dưới cơn mưa, chờ, vẫn mãi chờ cô gái đó.
Cho đến khi cô ấy mở lòng, họ lại không được ở cạnh nhau…
Người cha của cô tiểu thư phản đối chuyện kết hôn, thế nào cũng phản đối. Đưa cô gái đó sang tỉnh khác lấy chồng.
Ấy vậy mà cậu thanh niên vẫn không bỏ cuộc… Cậu đuổi theo đến tận bên đó. Để rồi tận mắt chứng kiến người phụ nữ ngày đêm nhớ mong, ngày đêm vẫn chỉ trao một tấm lòng yêu người đàn ông khác…
Cậu thất vọng tràn trề, ông phú ông trông thấy lại rất hả hê. Cô tiểu thư, vẫn không hay biết gì…
Trước khi đi, cậu đứng trước phủ trạch của cô, không ngừng hét gọi tên cô. Mong lần cuối gặp cô nhưng vẫn không thành. Cô vô tâm bỏ rơi cậu ngoài kia.
Cậu đi rồi, cô tiểu thư mới khóc lớn. Cho đến khi nhận được tin người đàn ông cô thật sự yêu nằm dưới vách đá sâu thẳm kia, lòng cô gái đau như cắt.
Sau ngày đó, cô gái thảm thương đổ bệnh, rồi cũng đi theo cậu…
Tình yêu… Khi đã sa vào nó rồi vẫn mãi không thể thoát ra…
Yêu ngu muội như cậu thanh niên nghèo và cô tiểu thư…
Yêu như lại không dám bất chấp, yêu lại không dám đánh đổi… Thế lại là không thể đến bên nhau.
Tôi thấy cô gái đó ngu ngốc, ngu ngốc vì không thể đối mặt với người cô yêu.
Tại sao lại lựa chọn im lặng… Mất đi rồi mới than khóc… Như thế được ít lợi gì chứ…
Ngay cả cơn mưa lớn cũng không thể rửa trôi hết tình cảm của nhau, ấy vậy mà…
Haizzzz…
Tôi lại thở dài, hớp thêm một ngụm trà.
Mọi người cũng chỉ có thể nghĩ thông suốt trong cơn mưa, có thể hiểu thấu được lòng mình.
Mưa đến thì nắng cũng tàn…
Mưa đi thì nắng cũng trở lại…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN