100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân
Chương 25
“Cái gì đều được, chỉ cần là ngươi thêu cho ta.” Khương Thần chầm chậm mà lại kiên định mở miệng.”Tốt nhất là loại giống như hầu bao (túi đựng tiền).”
Bình thường hầu bao đều là do thê tử thêu cho trượng phu, đương nhiên muội muội nhỏ tuổi thêu cho thân ca ca cũng có, nhưng hiển nhiên Khương Thần có thâm ý khác.
“Được.” Chu Mộ Nhiên không hiểu ẩn ý trong đấy, thống khoái đáp ứng, kéo căng tác phẩm thêu ra, vùi đầu bắt đầu thêu.
Khương Thần mừng thầm trong lòng, cúi đầu mặt không hề cảm xúc nhìn kỹ năng thêu thông thạo của đối phương, ngoắc ngoắc tay với phía sau, thấp giọng dặn dò vài câu.
Không lâu lắm, thị vệ liền trở lại, hắn theo thị vệ rời đi.
Chu Mộ Nhiên cúi đầu thêu, khát hay đói bụng thì có hầu gái uy trà điểm tâm, hoàn toàn không chịu khổ một chút nào.
Mãi đến tận hoàng hôn, Khương Thần mới một lần nữa trở về, “Đừng thêu nữa.”
“Chờ đã, còn thiếu một chút.”
Khương Thần sờ môi, kéo miếng vải lại, “Ăn cơm.”
Có Khương Thần ở đây, Chu Mộ Nhiên tự nhiên không dám vội vã ăn mấy cái rồi tiếp tục thêu, đành phải chịu đựng tính tình ăn hết những món mà hắn gắp đến.
“Không cần…” Chu Mộ Nhiên nhìn đống đồ ăn càng ngày càng cao trong bát, cuối cùng không nhịn được mở miệng.
“Ăn ít như vậy? Xem ngươi gầy yếu.” Khương Thần bất mãn.
“Đều ăn tới cổ họng rồi…” Chu Mộ Nhiên nhỏ giọng thầm thì, đổi lại là một tiếng cười khẽ của Khương Thần.”Khương đại ca, ngày mai ta muốn trở về phường thêu Tác gia một tiếng.”
Mấy ngày nay y luôn muốn quay về, tính ra từ khi y tỉnh lại, y đều luôn yêu cầu quay về dưỡng thương nhưng Khương Thần không chịu.
Y cũng có thể hiểu được.
Phường thêu sợ hỏa nhất, tự nhiên rất nghiêm khắc trong việc củi lửa. Ở tình huống như vậy mà sân của y lại bị cháy. Đó đương nhiên là chuyện không đơn giản. Khương Thần không ngốc, ngược lại hắn thập phần khôn khéo, tự nhiên nghĩ đến những vấn đề đằng sau đó. Chính y cũng rõ, nếu không uống độc trong nước trà thì làm sao có chuyện xảy ra, tác phẩm thêu còn bị người làm hỏng.
“Làm cái gì?” Quy củ lúc ăn cơm xong của Khương Thần rất nhiều, nghe thấy y nói chuyện cũng không lên tiếng, biết ăn cơm xong rồi mới nói tiếp, một bên uống xong một ngụm trà xanh mới nói.
“Sắp đến kỳ hạn rồi, ta muốn chạy đi Tác gia nói một tiếng, miễn cho bọn họ lo lắng.” Chu Mộ Nhiên chần chờ một chút, đứng lên chạy đến bên người Khương Thần nói nhỏ.
“Ta đã nói với ngươi rồi, không cần để ý đến Tống Nhị.” Khương Thần liếc chéo Chu Mộ Nhiên một cái, lúc nói đến Tống Nhị trên mặt mang theo vài tia khinh bỉ.”Ngược lại Trần Xích ca ca kia của ngươi gần đây muốn định hôn, không bằng ngươi đi xem xem?”
“Ồ? Ta đi xem cái gì?” Chu Mộ Nhiên bật thốt lên.
Con mắt của Khương Thần hơi phát sáng, độ cong của khóe miệng không khống chế được hướng lên trên.”Xem xem nương tử tương lai của Trần Xích sẽ là tiểu thư nhà ai.”
“Ta lại không biết ai trong số những tiểu thư ở kinh thành này.” Chu Mộ Nhiên cười khổ, “Khương đại ca vẫn là để cho ta đi đưa thêu phẩm đi.”
“Không nhận thức cũng không sao, ta đưa ngươi đi xem.” Tâm tình của Khương Thần càng ngày càng tốt, chỉ là không chịu để cho Chu Mộ Nhiên trở về Tác gia.
Chu Mộ Nhiên không có cách nào đành phải thôi, nghĩ quay về nhanh chóng thêu cho xong, rồi lại bị một đám thị nữ vây quanh bắt phải thử quần áo mặc đến Trần gia, mãi đến khi trăng ở trên đầu cành liễu mới cho y về phòng.
Thời gian này còn thêu cái gì mà thêu, ngã!
Mắt thấy mấy ngày nữa là đến kỳ hạn giao quần áo Quan Phi vẫn không xuất hiện. Lạc quản sự hết đường xoay xở, ngoại trừ lo lắng chuyện quần áo thì càng không yên lòng Quan Phi, chỉ lo đứa trẻ này xảy ra chuyện.
Huynh đệ Tác gia nhận lấy việc này nên ngày đêm gấp rút không ngừng làm việc, chỉ là hoa văn quá phiền phức, chỗ đuôi tước kia sợ là cho dù bọn họ có biết Quan Phi dùng kiểu thêu dệt vũ thì cũng không có biện pháp.
Phải thêu hoa văn phiền phức cả cái đuôi như vậy, những thêu nữ thông thạo còn cần mấy tháng, nếu huynh đệ bọn họ sử dụng tuyệt kỹ gia truyền thì cũng cần hơn một tháng liền.
Đổi thành gia chủ Tác gia Tác Nhạc Đường thì không cần thời gian dài như vậy, thế nhưng Tác Nhạc Đường không cần thêu, cũng không thể thêu.
Cho nên đến mấy ngày cuối cùng, hơn phân nửa đuôi tước này vẫn chưa có thêu xong
Mỗi ngày Y Liên đều đến đây đưa trà đưa cơm cho hai ca ca, ra vẻ thân thiết, bộ dáng kia không khác gì với muội muội ruột cả.
“Cái tên Quan Phi này thật không ra gì, hại hai ca ca phải gian lao như vậy.” Y Liên rót đầy nước trà cho hai người, giả ý oán giận nói.
“Hừ.” Tác Nhàn Vân cũng không nói lời nào, cúi đầu nghiên cứu như thế nào rút ngắn thời gian, ngược lại Tác Tĩnh Thủy khinh thường hừ một tiếng, tựa hồ là oán khí rất lớn.
Trên mặt Y Liên không hề biến sắc nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Qua nhiều năm như vậy, ả bày xuống quân cờ ngầm ở trong Tác gia mà người của Tác gia lại không hề biết một chút nào, cho nên gió thổi cỏ lay ở Tác gia ả đều thuộc như lòng bàn tay.
Cũng chính bởi vì vậy mà sau khi huynh đệ Tác gia gặp Quan Phi, một loạt động tĩnh của Tác Nhàn Vân đã gợi lên sự chú ý của ả.
Bất kỳ người nào giống tiểu thư Tác gia thì đều cần phải diệt trừ hết. Dù cho tên Quan Phi kia nhìn bề ngoài thì trông rất giống nam nhân, thế nhưng nhỡ đâu đối phương là nữ giả nam thì sao?
Bằng không giải thích như thế nào chuyện Quan Phi đã mười sáu tuổi mà vẫn nhỏ gầy như vậy? Nữ tử nếu không phát dục tốt thì chẳng phải sẽ trông giống như một đứa bé trai hay sao?
Còn có, Lạc quản sự nhất định là biết cái gì, bằng không vì sao cho Quan phi vào một tiểu viện độc lập, không phải là sợ thân phận của hắn bại lộ sao, lại sắp xếp hắn gặp mặt cùng với huynh đệ Tác gia.
Không được, không thể!
Mười mấy năm nỗ lực của ả không thể bị người khác hủy hoại được.
Mấy ngày nữa là thời điểm đính hôn của ả, ả nhất định phải càng cố gắng, muốn chứng thực thân phận của bản thân.
Thử hỏi giữa dưỡng nữ Tác gia với ruột thịt Tác gia thì cái nào càng thêm tôn quý hơn. Vì gả cho một phu quân tốt, vì tương lai vinh hoa phú quý, nhất định không thể lưu lại một chút kẽ hở nào.
Y Liên kéo căng cái khăn trong tay, mạng của tiểu thư Tác gia này thật là lớn, đại nạn mười năm trước mà còn không chết, thả một cây đuốc mà còn không lấy nổi mạng của cô ta. Thế nhưng có lẽ cũng không sống được mấy ngày, bằng không tại sao đã qua một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa quay về.
Nghĩ tới đây, Y Liên thở phào nhẹ nhõm, quyết định thêm một mồi lửa nữ, “Tên Quan Phi này thật đáng ghét, ta nghĩ không chừng ngọn lửa kia chính là do hắn đốt!”
Khung thêu trong tay Tác Tĩnh Thủy bị ném lên bàn, “Ngươi là một nữ tử lại không biết làm chút nữ hồng châm tuyến, đi nói linh tinh khắp nơi làm gì!”
“Ta, ta…” Y Liên tuy rằng nhìn quen Tác Tĩnh Thủy thô bạo nhưng đây rõ ràng là lần đầu tiên phát hỏa đối với ả. Nỗ lực ổn định tâm thần, cười gượng “Nhị ca nói đúng lắm. Cái này ta cũng chỉ là nghe dì nói.”
“Dì?” Tác Nhàn Vân cũng ngừng tay, khóe miệng ngậm lấy một nụ cười lạnh lùng, lãnh xâm nhập cốt tủy.”Nàng là dì của ngươi sao?”
“…” Y Liên không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, ả hoàn toàn không nhìn ra câu nói này của Tác Nhàn Vân có ý gì, đành phải cố nặn ra mấy giọt nước mắt, “Đại ca giáo huấn phải.”
“Đừng gọi chúng ta là ca, ngươi cũng không phải muội muội của chúng ta.” Tác Tĩnh Thủy cười nhạt, “Mẫu thân mềm lòng, dưỡng ngươi mấy năm, còn thật cho rằng bản thân là tiểu thư Tác gia sao? Ta cho ngươi biết, nhân lúc còn sớm ngươi mau thu dọn bớt những chiêu trò kia của ngươi đi”
“Ta không hiểu nhị… nhị công tử có ý gì.” Y Liên buộc bản thân đứng tại chỗ, trời mới biết ả đã muốn chạy, chỉ là nếu chạy thì chẳng khác gì chột dạ, những nỗ lực phía trước của ả đều là uổng phí.
“Còn muốn ta chỉ ra sao? Tranh của ngươi, thêu phẩm của ngươi, thân thế của ngươi? Sợ rằng không có bất cứ một cái nào là thật đúng không?”
Hai huynh đệ họ đã sớm sinh nghi ngờ với nữ tử này, thế nhưng bởi vì mẫu thân yêu thích ả, ả cũng có thể làm cho mẫu thân vui vẻ nên mới bỏ mặc ả, dù sao nuôi thêm một nữ tử thì cũng không mất gì, lại còn có thể hống mẫu thân hài lòng.
Thế nhưng hai năm nay nữ nhân này càng ngày càng không biết điều, cả ngày nỗ lực nghe nhìn lẫn lộn, cư nhiên còn xếp đặt cơ sở ngầm ở bên người hai huynh đệ bọn họ, thật sự cho rằng người Tác gia chỉ là ăn chay thôi sao? Đặc biệt là khi Tác Nhàn Vân nhìn thấy một đống mật hàm mà Thần vương gửi đến, nhất thời cái gì đều hiểu.
“Ta…” Y Liên không nhịn được lùi về phía sau một bước, mắt ngân ngấn nước, “Ta không biết các ngươi đang nói gì? Lẽ nào chỉ vì ta giống thân sinh muội muội mất tích của các ngươi nên có tội sao?”
“Giống? Ai bảo ngươi giống bảo bối nhà ta!” Tác Tĩnh Thủy một bộ kiêu ngạo, giống như muội muội nhà mình không ai có thể so sánh.
Loại dáng vẻ cuồng ngạo này thực sự đáng ghét. Y Liên đến cùng cũng chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi, sau khi thấy không nhịn được lộ ra một tia oán giận. Một người mất tích mười năm, cư nhiên lại có người bảo bối, mong nhớ như vậy!
Nàng quay đầu về phía Tác Nhàn Vân, đối phương khó có được lộ ra biểu tình giống như huynh đệ sinh đôi của mình.
“Các ngươi, quả thực…” Y Liên không biết nên phẫn nộ hay là căm giận mới tốt, “Lẽ nào ta không thể có khả năng là muội muội của các ngươi sao?”
“Ngươi?” Tác Tĩnh Thủy lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Vạn nhất thì sao? Ngay cả mẫu thân đều nói ta rất giống Vi Lan tiểu thư.”
“Muội muội của chúng ta không phải là người mà ngươi có thể so sánh.” Tác Nhàn Vân nhanh chân đi qua, cầm cánh tay ả lôi ra khỏi cửa phòng, cảnh cáo nói, “Sau này đừng để cho ta nghe được câu này từ trong miệng của ngươi!”
Tác giả có lời muốn nói: Thích nghe ta sáng tác sao?
Ta ngày hôm qua thử nghiệm dao mổ trâu, viết một bài cửu ngôn tuyệt cú…
Không, thất ngôn tuyệt cú…
Ồ… Số lượng từ bất đồng…
Ha ha ha ha các ngươi đoán đúng, ngày hôm qua ta viết một bài thơ!
Tên điệu đêm phi thước
Đêm phi thước công thụ đồ
Tiểu thụ nha tiểu thụ, ở mặt trước bò
Tiểu công nha, tiểu công nha
Theo thật sát ở phía sau trảo
Xuyên qua mỗi cái thế giới
Đùng đùng đùng đùng đùng, đùng đùng đùng đùng đùng.
Quan Âm tọa liên, lão hán đẩy xe
Còn chưa hết trở lại một phát.
(Ruy: Cảm giác tác giả làm thơ rất hay:))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!