100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
Chương 35: Cô ta đến
Mạch Mỹ Ly cùng cô tiến vào tiệm bánh, thân thiện chào Nhạc Tĩnh Y. Nhạc Tĩnh Y chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó bận bịu lo làm việc. Mạch Mỹ Ly lúc đầu cảm thấy thiếu nữ này vô cùng cao ngạo, không xem ai ra gì nhưng càng về sau càng đồng cảm với cô sau khi biết rõ nguyên nhân. Nhạc Tĩnh Y năm nay chỉ vừa tròn mười tám tuổi mà thôi nhưng ý chí lại vô cùng chững chạc, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhạc Tĩnh Y sinh ra đã bị cha ruồng bỏ, hạnh phúc gia đình tan vỡ, cha mẹ ly hôn. Cô và Nhạc mẹ nương tựa lẫn nhau mà sinh sống. Tiệm bánh Thủy Tinh này vốn dĩ là của bà ngoại truyền lại cho mẹ của cô sau cùng bà lâm bệnh nặng nên truyền lại cho Nhạc Tĩnh Y. Khi đó bán bánh kiếm được không nhiều tiền nên Nhạc mẹ ra ngoài làm công song song đó nhưng vì quá nhọc lực nên lâm bệnh nặng, vốn chỉ đủ tiền chi tiêu sinh hoạt nhưng do phải trả tiền thuốc thang trong bệnh viện nên cô càng túng thiếu. Nhạc Tĩnh Y muốn làm thêm các công việc có tiền công cao nhưng họ không nhận vì cô không có kinh nghiệm, bệnh viện lại hối cô trả tiền viện phí. Túng quẫn khiến cô tìm đến giang hồ mượn nợ. Cho dù phải vay bọn giang hồ, Nhạc Tĩnh Y vẫn kiên quyết không bán đi tiệm bánh Thủy Tinh vì đây là tâm huyết ba đời nhà cô.
Chuyện này vốn dĩ cô nghe được từ một nhân viên đã làm lâu năm trong tiệm bánh Thủy Tinh hiểu tất tần tật về gia đình Nhạc Tĩnh Y. Ở tuổi cô, Mạch Mỹ Ly vốn dĩ đang hào hứng lên kế hoạch tán đổ nam nhân mình ái mộ chứ không phải lo cực nhọc kiếm tiền như cô ấy, một thiếu nữ đã trải qua bao đổ vỡ như thế rất xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Đặng Khả Nhi rất thích Nhạc Tĩnh Y, cô xinh đẹp, trưởng thành, lạnh lùng, điềm tĩnh. Tuy không xuất thân từ gia đình giàu có nhưng Nhạc Tĩnh Y lại rất có gia giáo, khí chất cao quý không phải ai cũng có được, đến cả Đặng Khả Nhi cũng phải xem xét lại mình.
Mạch Mỹ Ly ở thêm một lúc thì phải trở lại Mạch thị làm việc. Đặng Khả Nhi tiến vào bếp xem những đầu bếp trổ tài. Cô trông thấy Nhạc Tĩnh Y đang cẩn thận vẽ những đường viền cho một chiếc bánh cưới, bàn tay khéo léo vẽ qua vẽ lại như một nữ họa sĩ. Cô trông thấy Đặng Khả Nhi đang nhìn mình cũng không nói gì, tiếp tục làm việc của mình. Đặng Khả Nhi im lặng di chuyển sang một bên làm bánh.
Làm bánh xong cũng đã là chuyện của hai canh giờ sau. Cô nhìn kiệt tác trước mắt, trong lòng rung động. Đặng Khả Nhi tự mình ăn thử, vị trà xanh hòa quyện cùng hạnh nhân như viên kẹo đường tan trong miệng, vừa ngọt vừa ngon. Cô cắt thành phẩm mình thành từng miếng nhỏ để ra đĩa, cho mọi người ăn thử. Nhạc Tĩnh Y nhấc muỗng đưa vào miệng, bất ngờ hiện lên trên mặt, mở miệng hướng cô tán dương:” Rất ngon!”
Đặng Khả Nhi cực kì vui vẻ:” Ngon thì ăn nhiều một chút, chị chỉ đang làm thử thôi.”
Tĩnh Y nhìn Đặng Khả Nhi một lúc sau đó nói:” Tôi thêm món này vào thực đơn có được không?”
Cô ngạc nhiên, không ngờ Tĩnh Y lại đề yêu cầu ra như vậy. Rất vui vẻ đồng ý.
Nhạc Tĩnh Y dường như đối với Đặng Khả Nhi nói chuyện nhiều hơn, thật ra cô bé này rất dễ hòa đồng chắc là do xa lạ nên lạnh nhạt vậy thôi.
Cửa tiệm mở ra, nhân viên cất lên tiếng chào mời quen thuộc. Đặng Khả Nhi nhìn sang, chấn động khi biết được đối phương. Muốn tìm chỗ trốn nhưng đã bị đối phương phát hiện.
Đối phương cất giọng nói lanh lảnh làm ra vẻ ngạc nhiên:” Ôi, em gái, thì ra là em. Nghe đồn Thủy Tinh lúc này xuất hiện thêm một đại mỹ nhân quả không sai chút nào.”
Đối phương nhàn nhạt liếc qua Nhạc Tĩnh Y một cái, không có ý định cùng cô bắt chuyện.
Đặng Khả Nhi hận muốn chết cái con người này. Đáng lẽ cô có thể hướng Trì Nhược Liên hạ lệnh đuổi khách nhưng do ngại người bên cạnh cô ta.
Còn ai khác ngoài chồng cô, Mạc Tử Đằng đây?
Mạc Tử Đằng thấy Đặng Khả Nhi, chỉ hơi nhướn mày không có hỏi cô vì sao lại ở đây. Cô thấy biểu hiện thờ ơ của hắn, tâm chua xót.
Trì Nhược Liên thấy cô không đáp lời mình, xấu hổ tiến vào chỗ ngồi ra lệnh phục vụ đi đến. Nhân viên lễ phép đưa thực đơn đến, kiên nhẫn đợi cô ta chọn món.
“Đằng, anh muốn ăn cái gì? Em nghe nói tiệm bánh này làm rất được.”
Mạc Tử Đằng trước sau ánh mắt khóa chặt vào bóng dáng muốn chạy trối chết ở ngoài quầy thu ngân, thuận miệng đáp:” Ăn cái gì cũng được.”
Trì Nhược Liên nhíu mày dường như không hài lòng với câu trả lời của hắn nhưng cũng không trách móc gì, tiếp tục tìm kiếm món mình yêu thích.
Hắn thu hồi ánh mắt, miệng bỗng dưng lộ ra một đường cong tuyệt đẹp, hắn hướng nhân viên nói:” Cô ấy là nhân viên mới à?”
Nhân viên nghe xong, khó hiểu nhìn hắn. Hắn đang nói ai vậy?
Mạc Tử Đằng nói lại lần nữa:” Là cô ta, nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa mang tạp dề xanh.”
Nhân viên thấy hắn hỏi về Đặng Khả Nhi, không che giấu nói:”Cô ấy là chủ cửa hàng.”
Mạc Tử Đằng “ồ” một tiếng, cao hứng nhìn Đặng Khả Nhi từ xa.
Trì Nhược Liên thấy hắn nhất thời quan tâm em mình thì vô cùng phẫn nộ, quay ngược lại nhìn Đặng Khả Nhi.
Đặng Khả Nhi như cảm nhận được ánh mắt hận muốn giết mình của Trì Nhược Liên nên nhìn sang. Không hiểu vì sao cô ta lại nhìn cô như vậy. Nhìn sang người mình yêu, cô hoảng hốt khi thấy hắn nhìn cô chằm chằm đầy vẻ hứng thú.
Đặng Khả Nhi như một con thỏ rụt đầu, chạy trốn vào trong bếp.
Nhạc Tĩnh Y một mực làm bù nhìn quan sát mọi thứ trước mặt. Cô đoán ba người này có quan hệ với nhau. Nếu không tại sao người phụ nữ kia vừa vào đã nhận ra Đặng Khả Nhi, còn gọi là “em gái”? Cô chậm rãi đánh giá Mạc Tử Đằng. Người đàn ông này có dung mạo làm khuynh đảo chúng sinh, chiếc mũi cao ngất cùng đôi môi mòn gợi cảm, đôi mắt như hố đen vũ trụ hút hồn người a.
Mà người đàn ông tuấn lãng như thế sao cứ nhìn chằm chằm vào tân chủ quán của tiệm bánh Thủy Tinh vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!