108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn - Chương 1: Ta là nữ nhân của ngươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


108 Tinh Thiếu Nữ Lương Sơn


Chương 1: Ta là nữ nhân của ngươi


Sau đợt sấm chớp cuồn cuộn là một vệt sáng mờ vạn trượng.

Ngồi trong khoang điều khiển, Tô Tinh nhìn tình cảnh này mà trợn mắt há mồm.

Những ngôi sao phủ kín bầu trời tưởng như giơ tay ra là nắm được, xa xa là một tinh cầu toả sáng rực rỡ như viên đá quý tô điểm cho vẻ đẹp của dải Ngân Hà, tạo nên một bức tranh tuyệt vời. Hình ảnh những cô gái muôn hình muôn vẻ, quốc sắc thiên hương ở giữa bức tranh không ngừng hiện lên trước mắt hắn, có u oán như biển cả, có anh khí bức người, có dịu dàng giống như nước, lại có phong hoa tuyệt đại…

Mỹ cảm khó diễn tả đó khiến Tô Tinh hoàn toàn không thốt nên lời.

………..

Thiếu tá Tô Tinh, phi công trẻ tuổi và ưu tú nhất của nước Cộng hoà, năm nay mới hai mươi mốt tuổi, đang chấp hành nhiệm vụ bay thử chiến cơ đời thứ tư – “Đại Bàng J14” vừa được nghiên cứu và chế tạo.

Lần diễn luyện này có cả chủ tịch quân ủy và đại tướng nước Cộng hoà đích thân tới dự khiến Tô Tinh hết sức nghiêm túc và khẩn trương, không dám có chút chậm trễ nào.

Đang bay thử ở độ cao mười nghìn mét với tốc độ siêu âm, bỗng có một mảng lôi vân (mây cùng sấm chớp) kỳ dị bao trùm quanh J14, sau khi bay xuyên qua đám lôi vân này thì xuất hiện bức tranh xinh đẹp kia khiến hắn gần như mất đi tri giác.

Tinh quang bắn vào người Tô Tinh khiến đầu hắn đau như muốn vỡ ra, cũng nhờ đó mà khiến hắn hoảng sợ tỉnh lại. Vô số ảo giác xuyên vào trong óc, cảnh tượng như mờ như ảo rốt cục cũng chấm dứt.

– Bộ chỉ huy! Tôi là “Chim Ưng 00”, phát hiện tình huống dị thường!

Tô Tinh cắn chặt răng, cố chịu đựng sự thống khổ gửi báo cáo khẩn đến bộ chỉ huy.

Hệ thống liên lạc im lặng.

Liên tục vài lần, Tô Tinh kinh ngạc phát hiện toàn bộ dụng cụ và thiết bị liên lạc của J14 đều không hoạt động.

Thân máy bay bắt đầu nóng rực, giống như đang bị thiêu đốt khiến hắn rất khó chịu.

– J14—00 (tên máy bay và biệt danh của phi công) mất đi khống chế và đang ở rơi tự do, điều khiển viên Tô Tinh xin phép được nhảy dù!!!

Tô Tinh phát ra thông tin khẩn cấp, trán đã đổ mồ hôi lạnh. 

“Chết tiệt.” Tô Tinh thầm mắng một tiếng.

– J14_00 đang ở rơi tự do, điều khiển viên Tô Tinh xin phép được nhảy dù!

– …

– J14_00 đang ở rơi tự do, điều khiển viên Tô Tinh xin phép được nhảy dù!

– …

– J14_00 đang …, cảm ơn quốc gia đã bồi dưỡng, ta nhảy trước đây!

…….

Đại lục Lương Sơn.

Nước Thiên Thừa, thảo nguyên Thanh Dã.

Khói bụi cuồn cuộn, vó ngựa dồn dập.

Một đội ngũ kỵ binh sáu mươi người đang truy đuổi một người trên thảo nguyên, tiếng hò hét như dậy sấm, tư thế hào hùng, bộ dạng rất là đắc ý.

Con mồi bị truy đuổi không phải sài lang, cũng không phải nai rừng, mà rõ ràng lại là một thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi. Nàng bước nhanh như gió, tốc độ so với đám kỵ binh kia vậy mà chỉ nhanh hơn chứ không kém. Nhưng chung quy sức người có hạn, mấy phút sau bộ pháp của nàng chậm dần, kỵ binh nhân cơ hội tách ra, hình thành thế bao vây.

Một gã thanh niên cưỡi bạch mã đắc ý cười nói:

– Mỹ nữ, nàng nên ngoan ngoãn trở thành Tinh Tướng của bản thiểu chủ ta đi! Chẳng lẽ nàng sợ thiếu chủ Thanh Dã thành ta sẽ bạc đãi nàng hay sao?

Thiếu nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, bị đám kỵ binh vây quanh mà không chút hoảng hốt, đôi mắt tràn đầy anh khí làm cho người ta tán thưởng kia mang theo một nét suy tư và khinh thường:

– Ngươi có tư cách này sao?

– Nghe đồn Tinh Tướng ngạo mạn quả nhiên không sai, bổn thiếu gia phải thu phục các ngươi, khiến các ngươi cam tâm tình nguyện mà hầu hạ ta.

Thanh niên cười hắc hắc, giơ trường tiên lên hét:

– Chúng bay đâu, cho mỹ nữ này biết một chút sự lợi hại của kỵ binh Thanh Dã!

Thảo nguyên vang lên tiếng rít gào đầy hưng phấn.

Gần sáu mươi kỵ binh tay cầm trường mâu, cương thương, phác đao các loại vũ khí đánh tới.

Thiếu nữ mặt không đổi sắc, có chăng chỉ là một tia khinh miệt.

– Muốn chết thì ta sẽ thanh toàn cho các ngươi!

Hai tay nàng nắm chặt vào hư không, một thanh cương thương trong trẻo nhưng lạnh lẽo xuất hiện. Nàng giơ cương thương lên, sát ý cuồn cuộn chém nát lưỡi mác, đâm xuyên qua những bộ giáp nặng nề.

Căn bản không ai thấy tình hình phát sinh như thế nào, hai gã kỵ binh đứng mũi chịu sào liền thân một nơi đầu một nẻo.

– Giết!!!!

Đám kỵ binh còn lại thấy vậy càng thêm phẫn nộ.

Mũi thương phát ra một luồng khí lạnh, một gã kỵ binh thân mang thiết giáp vừa mới giơ trường mâu lên đã thấy ngực bị đâm xuyên qua thành một cái động lớn, thiếu nữ cũng không thu hồi trường thương, lập tức mượn lực phản chấn mà nhảy tới, trường thương lạnh lùng quét ngang vẽ thành một đường cong trên không trung. Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vang lên, hơn mười cái đầu liền rời khỏi cổ.

Đám kỵ binh thấy vậy hoảng sợ, cầm đao múa loạn lên.

Thân thủ thiếu nữ cực nhanh, sát phạt quyết đoán làm người ta biến sắc, di chuyển thành thục giữa vòng vây kỵ binh, quỹ tích cương thương trong tay nàng gần như không thể nắm bắt, không khí ngập mùi máu tanh, thanh âm thảm thiết vang lên không dứt.

Bạch y thanh niên vốn tràn đầy tự tin giờ sợ tới mức mặt xám như tro tàn. Lát sau, gần sáu mươi kỵ binh biến thành những cỗ thi thể không trọn vẹn. Khi thiếu nữ lạnh lùng nhìn gã thanh niên, gã đã sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất.

– Xin đừng!!!

Hàn tinh loé lên, Lãnh Nguyệt cương thương dừng lại ngay trước mặt gã, lúc này đũng quần gã đã ướt sũng rồi, quả nhiên là sợ tới mức không khống chế được bản thân.

– Chỉ bằng ngươi này cái bộ dạng con lợn này của ngươi mà muốn trở thành thiếu chủ của ta sao?

Thiếu nữ cất tiếng cười trào phúng. 

Chém giết hơn năm mười người, vậy mà ngân thương này không dính chút máu nào. 

– Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương?!

Thanh niên nhìn cây thương rồi hoảng sợ kêu lớn:

– Ngươi là Thiên Hùng tinh Báo Tử Đầu Lâm Xung!

– Đến giờ ngươi mới biết sao?

Thiếu nữ hơi hơi chuyển động trường thương trong tay, cười lạnh:

– Nam nhân của ta còn chưa tồn tại ở thế giới này đâu!

– Vâng… vâng, cẩu nô tài có mắt không tròng, cầu Lâm Xung đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng.

Thanh niên run run nói, trong lòng kêu rên —— trời ạ, Tinh thiếu nữ này cư nhiên lại là Thiên Hùng tinh, khó trách nhanh nhẹn dũng mãnh như thế, truyền thuyết nói rằng Báo tử đầu tính tình cương liệt, kiêu ngạo, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói có ai có thể trở thành thiếu chủ của Lâm Xung, thật không biết sao hôm nay xui xẻo đến vậy, lại chọc vào loại nữ ma đầu này.

– Trông cái bộ dạng của ngươi khó coi như vậy, chi bằng để cho tại hạ giúp ngươi một chút.

Lâm Xung nở nụ cười giả tạo, cương thương hạ xuống.

Thanh niên chỉ cảm thấy đũng quần lạnh lẽo, sau đó phun ra một dòng máu nóng hổi, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Gã đã bị thiến! (oh yeah ^^)

– Giờ thì cút!

Cương thương biến mất, thiếu nữ lau miệng, cũng không liếc mắt đến tên rác rưởi này một cái.

Thanh niên nào dám nói gì, có thể giữ được cái mạng ở trong tay nữ ma đầu này thì đã phải cám ơn trời đất rồi, hắn cố nén đau đớn nơi đũng quần lên ngựa, giơ roi trở về thành, trong lòng cũng nguyền rủa Lâm Xung đến vạn lần.

……..

Tại một dòng suối gần khe núi trong thảo nguyên Thanh Dã.

Thiếu nữ nhẹ cởi dây lưng, khiến làn tóc dài rối tung, bỏ đi quần áo trên người liền hiện ra một thân hình thon thả thướt tha mềm mại, trước nở sau cong, thân thể rất đầy đặn. Thiếu nữ đi vào suối nước trong tẩy trừ vết máu sót lại sau trận chiến, cũng không quên mở thần thức, nếu tên hỗn đản nào dám đến rình coi trộm thì sẽ lập tức biến thành thái giám ngay.

Vừa ngâm nước được một lát, trên bầu trời bỗng vang lên tiếng ầm ầm.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một hỏa cầu lớn xé rách bầu trời đang gào thét lao tới.

Sắc mặt nàng hơi đổi, muốn mặc lại quần áo nhưng lúc này đã chậm một bước, tốc độ hỏa cầu nhanh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, chớp mắt đã phóng đại gấp mấy lần rồi ầm ầm lao xuống.

Ánh chớp loé lên!

Lửa cháy rợp trời.

Cách đó mấy dặm là một thanh niên mang dù thản nhiên đáp xuống bình nguyên.

Tô Tinh dùng dao găm quân dụng chặt đứt dù để nhảy ra, nhổ vài ngụm nước miếng.

– Con mẹ nó, thanh danh một đời của lão tử hoàn toàn bị hủy rồi.

Tô Tinh ngồi trên cỏ nhìn đám khói đen dâng lên ngập trời ở phương xa mà thở dài. Thiếu tá phi công bay thử chiến cơ J14 mới nhất lại “được” đâm đầu xuống đất, cái này mà bị tiết lộ thì khỏi cần gặp ai luôn.

Kiểm tra toàn thân không có gì đáng lo, hắn liền đứng dậy, nhìn cảnh tượng xung quanh nhịn không được lại cảm thấy kỳ quái. Địa điểm bay thử J14 là ở một căn cứ không quân bí mật, đáng lẽ chung quanh không có loại bình nguyên này mới đúng chứ? Chẳng lẽ tốc độ siêu âm của J14 quá nhanh, vượt qua phạm vi kia rồi ư? Tuy rằng cảm thấy khó hiểu, Tô Tinh cũng lười tìm hiểu, việc cấp bách vẫn là phải đi đến địa điểm tai nạn xem một chút cái đã. 

Mười phút sau.

Tô Tinh chạy tới kia chỗ khe núi, một màn trước mắt làm hắn đau lòng vô cùng.

Chiến cơ đời thứ tư, niềm tự hào của nước Cộng hoà giống như là đã bị người ta chà đạp đến n lần vậy, trở thành một đống sắt vụn bẹp dúm.

Hắn chuyển ánh mắt sang bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy trong dòng suối có một thân ảnh nhỏ bé kiều diễm, lòng nhảy dựng lên, thầm nghĩ không tốt. Không quân vốn có nghiêm lệnh, trong quá trình bay thử mà chiến cơ gặp sự cố, hơn nữa còn là chiến cơ quan trọng thì cho dù là phi công ưu tú vẫn bị xử phạt như thường. Hơn nữa bây giờ hắn còn ngộ thương thường dân thì lần này thảm rồi.

Hắn vội vàng chạy lại, ôm thiếu nữ từ trong dòng suối lên bờ.

Nhìn qua là biết nàng đang tắm rửa, toàn thân ướt sũng, trên người mặc duy nhất một kiện áo dài, nội y thì chưa mặc gì hết. Ngay khi Tô Tinh ôm nàng lên bờ, chiếc áo tự nhiên tách sang hai bên, tuyết phong cao ngất cùng chiếc eo thon gọn làm Tô Tinh thú huyết sôi trào. Có điều hắn là một Quân nhân đã được rèn luyện, ý chí vững như thép. Hắn cố gắng giữ lý trí đặt thiếu nữ lên thảm cỏ bằng phẳng, lấy tay khép lại hai mảnh áo của nàng.

Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, toàn thân không có vết thương gì lớn, nhìn qua thì là bị ảnh hưởng của sóng xung kích mà hôn mê bất tỉnh thôi, xui xẻo là lúc ngất đã uống không ít nước suối. 

Thấy vậy, Tô Tinh vội vàng bóp cái mũi xinh xắn của nàng, hít một hơi thật sâu rồi đặt môi lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn làm hô hấp nhân tạo.

Ngay khi hai người môi kề môi, đột nhiên Tô Tinh cảm thấy một cỗ hấp lực cường đại từ trong cơ thể thiếu nữ phát ra khiến hắn trở nên gấp gáp. Cái lưỡi thơm tho của nàng triền miên quấn lấy lưỡi hắn, toàn thân nàng như bị lửa đốt, làn da nhiễm một mảng đỏ ửng. Tiếp theo Tô Tinh nhìn thấy trên trán nàng xuất hiện một tinh phù khắc ấn đẹp mắt, còn chưa suy nghĩ cẩn thận là đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng cảm thấy trán mình nóng rực đau đớn, giống như có một thanh đao nhọn đang khắc lên đó vậy.

Đầu hắn nổ vang, toàn thân vô lực nằm trên người thiếu nữ, hai thân thể dán chặt vào nhau. Trong mông lung, hắn dường như thấy một dòng nước tinh khiết chảy ra từ khoé mắt của nàng, ngay sau đó, Tô Tinh hoàn toàn mất đi ý thức.

Bầu trời tối đen, một ngôi sao đỏ bừng!

Chim hót, mùi hoa, sáng sớm gió nhẹ.

Tô Tinh chậm rãi tỉnh lại, bên dưới thân có thứ gì đó mềm mại dị thường khiến hắn theo bản năng bóp một cái, liền chạm vào một vật như cục bông.

Một tiếng nức nở truyền đến từ dưới thân giống như là một chậu nước lạnh vào đầu hắn. Tô Tinh vội vàng mở mắt, đã thấy thiếu nữ dưới thân sớm đã tỉnh. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt xấu hổ chính đang nhìn hai bàn tay lợn của hắn tác quái.

Tô Tinh mặt không đổi sắc, từ trên người nàng đứng dậy, nghiêm trang giải thích:

– Thân thể nàng có khỏe không? Ngày hôm qua ta sợ nàng cảm lạnh…

– Hừ.

Thiếu nữ nhanh chóng mặc áo, ngồi xổm dậy, xuất thần nhìn hình ảnh bản thân mình trong dòng suối.

Tô Tinh thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, có lẽ có tâm sự nên cũng ngoan ngoãn đi sang một bên

Thiếu nữ vén lọn tóc, sờ sờ trán, một cái tinh phù hoa lệ chói mắt hiện lên. Thiếu nữ toàn thân run run, năm ngón tay bóp lại trắng bệch, ánh mắt lạnh như băng nhìn gã trẻ tuổi đang nhàn nhã tắm rửa ở xa xa, lại còn hát cái gì mà “Ta tham gia quân ngũ, có gì không giống với…” (Chắc là bài hát của Quân đội Trung Quốc)

Rất dễ nghe.

Thiếu nữ vội lắc đầu, hung hăng trừ bỏ ý nghĩ này, chính là nam nhân chết tiệt này đã nằm trên thân thể băng thanh ngọc khiết của mình mà ngủ một đêm, hơn nữa, hơn nữa còn…

Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương bỗng xuất hiện ở trong tay nàng, sát ý nổi lên như bão táp.

Một tiếng kêu khẽ nhằm phía Tô Tinh lao tới. 

Tô Tinh vừa mới vừa phát hiện vẻ mặt thiếu nữ có điểm không thích hợp, mới lui vài bước đã thấy mũi thương sắc bén đã kề trên cổ hắn, tốc độ của thiếu nữ thật sự là quá nhanh.

Thiếu nữ cắn răng quát:

– Tại hạ là Thiên Hùng tinh Báo tử đầu Lâm Xung, từ hôm nay trở đi ta chính là nữ nhân của ngươi!

– Phụt…

Tô Tinh suýt chút nữa bị sặc mà chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN