11 Phút
Chương 1
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái làng chơi tên là Maria. Đợi một chút. “Ngày xửa ngày xưa” là cách mở đầu của những câu chuyện trẻ em hay nhất còn “gái làng chơi” là ngôn ngữ của người lớn. Làm sao tôi có thể bắt đầu một cuốn sách với sự mâu thuẫn hiển nhiên như vậy được? Nhưng bởi vì trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời, tất cả chúng ta đều đặt một chân đến mảnh đất của những câu chuyện thần tiên, còn chân kia lại ở vực thẳm, nên hãy giữ lấy cách mở đầu này.
Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái làng chơi tên là Maria.
Như tất cả các cô gái làng chơi khác, nàng vốn là một cô bé ngây thơ, trong trắng. Và ở tuổi mới lớn, nàng cũng mơ ước về cuộc gặp gỡ với những người đàn ông của cuộc đời mình (giàu có, đẹp trai, thông minh), mơ được kết hôn (trong một bộ váy cưới), có hai đứa con (chúng sẽ trưởng thành và nổi tiếng), và sống trong một ngôi nhà xinh xắn (có thể nhìn ra biển). Cha nàng là người bán hàng rong, còn mẹ nàng là thợ may, và thị trấn nơi nàng sống nằm ở một vùng hẻo lánh của Brazil, chỉ có duy nhất một rạp chiếu phim, một câu lạc bộ đêm và một nhà băng. Đó là lý do mà Maria luôn hy vọng rằng, một ngày nào đó, chàng Hoàng tử quyến rũ của nàng sẽ xuất hiện, bế bổng nàng lên, mang nàng đi cùng và cả hai sẽ cùng nhau chinh phục thế giới.
Trong khi chờ đợi chàng Hoảng tử quyến rũ xuất hiện, tất cả những gì nàng có thể làm là tiếp tục mơ mộng. Mười một tuổi, Maria bắt đầu yêu, tình yêu nảy nở trên con đường từ nhà tới trường. Vào ngày đầu tiên của học kỳ, nàng phát hiện ra rằng mình không cô đơn trên con đường tới trường: cùng hành trình với nàng là một chàng trai sống ở khu lân cận và có thời gian biểu giống nàng. Họ chưa bao giờ trao đổi, dù chỉ một lời, nhưng dần dần Maria biết rằng, với nàng, khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong ngày là khoảnh khắc trên con đường đi tới trường: những khoảnh khắc của bụi bặm, khát nước, mệt mỏi rã rời, mặt trời thì đổ lửa trên đầu, còn chàng trai bước rất nhanh, và nàng phải cố gắng hết sức mới theo kịp.
Cảnh tượng đó lặp đi lặp lại hết tháng này sang tháng khác; Maria vốn ghét chuyện học hành và trò tiêu khiển duy nhất chỉ là cái vô tuyến, bây giờ bắt đầu mong ngóng mỗi ngày trôi qua thật nhanh để nàng lại được đi trên con đường ấy. Nàng háo hức chờ đợi từng buổi đi học và không giống những cô bạn cùng tuổi khác, nàng cảm thấy những kỳ nghỉ cuối tuần thật tẻ nhạt. Đối với một đứa trẻ, có lẽ thời gian trôi đi chậm hơn là đối với một người trưởng thành, nhưng Maria đã chịu đựng một cách tuyệt vời và cảm thấy những ngày này thật đơn điệu, bởi vì chúng chỉ cho nàng vẻn vẹn có mười phút được ở bên cạnh tình yêu của đời nàng, còn lại là hàng ngàn giờ đồng hồ nàng chỉ để dành nghĩ về chàng trai ấy, và tượng tượng sẽ thật tuyệt vời nếu như hai người có thể nói chuyện.
Và điều đó đã xảy ra.
Một buổi sáng, trên đường đến trường, chàng trai đuổi theo nàng và hỏi mượn một chiếc bút chì. Maria đã không trả lời; thực tế, là nàng gần như phát cáu vì cách tiếp cận đáng thất vọng này và thậm chí nàng còn cố bước nhanh hơn. Maria có cảm giác sững sờ khi nàng nhìn thấy chàng trai tiến về phía mình, hoảng sợ khi nghĩ rằng chàng có thể nhận ra là nàng đã yêu chàng đến mức nào. Làm sao mà nàng từng háo hức chờ đợi chàng đến thế, làm sao nàng dám mơ mộng được nắm tay chàng, cùng nhau đi qua cổng trường và tiếp tục đi mãi, đi mãi cho đến cuối con đường, nơi đó – như mọi người nói – có một thành phố lớn, có những ngôi sao điện ảnh, ngôi sao truyền hình, những chiếc xe con, rất nhiều rạp chiếu phim, và vô số những trò vui nhộn khác.
Thời gian còn lại của ngày hôm đó, Maria không thể nào tập trung học được nữa, nàng bị dằn vặt bởi cách cư xử xuẩn ngốc của mình, nhưng cũng lúc ấy, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bởi nàng biết rằng chàng cũng để ý đến mình, chiếc bút chì chỉ là cái cớ để mở đầu một cuộc nói chuyện mà thôi, khi chàng trai tiến lại gần, nàng đã trông thấy chàng có một chiếc bút mực trong túi. Maria chờ tới lần sau, và suốt đêm đó – cũng như những đêm tiếp theo – nàng nhẩm đi nhẩm lại những điều nàng sẽ nói với chàng cho tới khi nàng nghĩ ra cách hay nhất để bắt đầu một câu chuyện sẽ không bao giờ có kết thúc.
Nhưng đã không có lần sau nữa, dù hai người vẫn đến trường cùng nhau, và Maria đôi khi còn đi trước vài bước, bàn tay phải giữ chặt một cây bút chì, hay lần khác, nàng đi nhẹ nhàng đằng sau chàng để có thể chăm chú nhìn chàng một cách đầy âu yếm, nhưng chàng trai đã không nói với nàng một lời nào nữa. Maria đành chôn chặt tình yêu và đau khổ trong câm lặng đến khi kết thúc năm học.
Kỳ nghỉ hè dài vô tận tiếp nối sau đó. Một buổi sáng, Maria thức dậy, phát hiện thấy máu ở hai chân và đinh ninh rằng mình sắp chết. Maria quyết định để lại một lá thư cho chàng trai, để nói với chàng rằng chàng chính là tình yêu lớn của cuộc đời nàng, và rồi nàng sẽ đi vào rừng chờ đợi cái chết. Vì nàng chắc chắn rằng mình sẽ bị giết bởi một trong hai con quái vật vẫn gây kinh hoàng cho mọi người trong vùng xưa nay là ma sói và mula-sem-cabeca (nghe nói nó vốn là một con la và bị kết án phải chịu số phận bi đát, suốt đời đi lang thang trong đêm tối). Maria cho rằng bằng cách chết như vậy, cha mẹ nàng sẽ không phải đau khổ quá nhiều trước cái chết của con gái, mặc dù thường xuyên bị những bi kịch đau khổ vây quanh nhưng những người nghèo luôn hy vọng, và cha mẹ nàng có thể tự thuyết phục họ tin rằng nàng đã bị một gia đình giàu có, không con cái bắt cóc, rồi một ngày nào đó nàng sẽ quay về, giàu có và nổi tiếng. Còn tình yêu hiện tại (và mãi mãi) của cuộc đời nàng sẽ không bao giờ quên nàng, và chàng sẽ tự hành hạ bản thân mỗi ngày vì đã không nói chuyện với nàng thêm một lần nữa.
Nhưng không bao giờ nàng viết lá thư đó vì mẹ nàng đã bước vào phòng, bà nhìn tấm ga trải giường dính máu, mỉm cười và nói:
“Bây giờ con đã là một phụ nữ trẻ rồi.”
Maria băn khoăn liệu có điều gì liên quan giữa hiện tượng thấy máu ở chân với việc nàng trở thành một phụ nữ trẻ không đây. Nhưng lời giải thích của mẹ nàng không làm nàng thấy thỏa mãn: bà chỉ nói đó là điều bình thường, và từ nay trở đi, cứ bốn hoặc năm ngày trong một tháng, nàng sẽ phải mang thứ gì đó giống như một cái gối của búp bê ở giữa hai chân mình. Maria hỏi lại rằng, liệu bọn con trai có phải sử dụng thứ gì đó tương tự như cái ống để ngăn máu chảy ra từ quần của họ hay không, và câu trả lời là, điều đó chỉ xảy ra với phụ nữ thôi.
Maria đã than phiền với Chúa, nhưng cuối cùng, nàng cũng quen với việc có kinh nguyệt. Tuy vậy, nàng vẫn không thể nào quen với việc vắng hình bóng của chàng trai, và nàng tiếp tục xỉ vả chính mình vì đã ngu ngốc trốn chạy cái điều mà nàng luôn mong mỏi nhất. Một ngày trước khi học kỳ mới bắt đầu, Maria đến nhà thờ duy nhất trong thị trấn và thề trước Thánh Anthony rằng, nàng sẽ nắm lấy cơ hội đầu tiên để nói chuyện với chàng trai trong mơ của mình.
Ngày hôm sau, Maria diện chiếc váy đẹp nhất được mẹ may cho nhân dịp khai giảng, rồi đi đến trường, lòng thầm tạ ơn Chúa vì cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng kết thúc. Nhưng chàng trai đã không xuất hiện. Rồi một tuần đau khổ nữa lại trôi qua, tới khi một vài người bạn ở trường nói cho Maria biết chàng trai đã chuyển nhà khỏi thị trấn này.
“Cậu ấy đã chuyển đến một nơi nào đó rất xa”, một người bạn nói vậy.
Vào khoảnh khắc nhận được tin dữ ấy, Maria đã học được một điều rằng, có những thứ khi đã mất đi thì chắc chắn không bao giờ có thể tìm lại được nữa. Nàng cũng biết được rằng, có một nơi được gọi là “một nơi nào đó rất xa”, thế giới thì rộng lớn, còn thị trấn của nàng thì quá bé nhỏ, và cuối cùng những người tuyệt vời nhất luôn ra đi. Maria cũng muốn đi khỏi nơi này, nhưng nàng vẫn còn quá trẻ. Dù vậy, khi nhìn những con đường bụi mù của thị trấn này, nàng quyết tâm rằng, một ngày nào đó nàng sẽ đi theo bước chân chàng trai nàng yêu. Vào ngày thứ Sáu chín tuần sau đó, Maria nhận Lễ ban thánh thể, theo đúng tục lệ trong tôn giáo của nàng, và cầu xin Đức Mẹ Đồng Trinh từ nay sẽ che chở cho nàng.
Maria đã đau buồn suốt một thời gian dài và nàng cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm ra nơi chàng trai chuyển đến, nhưng không ai biết cha mẹ chàng chuyển đến đâu. Điều đó khiến Maria bắt đầu cảm thấy rằng thế giới quá rộng lớn, rằng tình yêu là thứ gì đó thật nguy hiểm, rằng Đức Mẹ Đồng Trinh là vị thánh ở một thiên đường xa xôi và không bao giờ lắng nghe lời cầu nguyện của những đứa trẻ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!