12 Chiến Công Của Hercule - Chương IX: Đàn ngựa cái của Diomède
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
392


12 Chiến Công Của Hercule


Chương IX: Đàn ngựa cái của Diomède


Trên đường về Hy Lạp, Hercule không nghĩ mình sẽ phải ra khơi một lần nữa.

Trên chiếc thuyền, các thủy thủ chào đón chàng hết sức nồng nhiệt. Từ nay họ sẽ qua lại Crète mà không sợ chìm tàu lần nữa.

Cùng với những truyền thuyết cũ lặp đi lặp lại nhiều lần, giờ đây, lại thêm vào các câu chuyện kể về việc Hercule bắt con bò mộng. Chàng chỉ mỉm cười về điều đó. Chàng lấy làm tiếc vì không gặp lại vị thuyền trưởng hôm nọ đã vui vẻ cho chàng lên tàu. Chắc giờ này ông đang lênh đênh trên những vùng biển xa xôi. Hercule tự hứa với mình một ngày nào đó sẽ quay trở lại nơi đây.

Bao nhiêu tiệc tùng lễ hội được tổ chức chúc mừng Hercule, rồi đến lúc chàng và con bò mộng cũng cập bến. Dân chúng vui vẻ gấp bội phần,.song ai cũng cố giữ khoảng cách với con bò mộng.

Mặc dù thân hình to quá cỡ, nhưng con bò mộng đã đánh mất vẻ oai vệ của mình Lớp lông dày đen giờ bạc thếch vì bụi đất. Cái đầu cứ cúi gầm xuống đất như bộc lộ sự thất bại nhục nhã ê chề.

Con vật giờ đây đã coi Hercule như chủ của nó. Hercule cởi dây trói cho con bò mộng và trèo lên lưng nó. Với phương tiện này, Hercule sẽ trở về Tirynthe nhanh hơn.

Chàng mất khoảng hai ngày đường để trở về Tirynthe trong tư thế lạ lùng này.

Được dân chúng báo trước Hercule trở về, Eurysthée cho gọi Coprée đến. Họ cùng nhau bàn mưu tính kế cho cuộc thử thách tiếp theo.

Như thường lệ, Junon hết sức bực bội vì Her-cule lại chiến thắng.

Eurysthée đột nhiên bảo:

– Này Coprée, nếu như Hercule thích những chiếc tàu nhỏ và hắn cũng biết cưỡi bò mộng như cưỡi ngựa thì ta sẽ cho hắn thỏa mãn, Coprée thân mến ạ!

Coprée không giấu nổi sự ngạc nhiên:

– Tâu đức vua! Liệu ngài định thử thách hắn điều gì? Ngài có tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ thất bại không?

– Đừng lo! Coprée! Thần linh không quên chúng ta đâu.

– Nhưng, tâu đức vua! Liệu ngài tin…

– Nghe đây! – Eurysthée ngắt lời. – Đây là những lời ngươi sẽ nói với Hercule.

Trong lúc đó, cư dân thành Tirynthe đã tụ tập rất đông quanh con bò mộng của vua Minos.

Đây không phải là lần đầu tiên họ tham dự chào đón Hercule chiến thắng trở về. Với họ, những chiến thắng của chàng đã trở nên thân thuộc.

Họ không ngạc nhiên vì công việc khó khăn mà Hercule đã hoàn thành, có khi họ lại ngạc nhiên nếu mà chàng thua cuộc nữa là đằng khác.

Nhưng điều kỳ lạ là ngày hôm nay, chàng trở về, thu phục được con bò mộng khiến cho nó trở nên hiền lành như một con cừu..Coprée cũng có những suy nghĩ đó và bởi thế rất lấy làm buồn phiền. Dưới mắt ông, Her-cule là người luôn luôn thành công, ngược hẳn với những điều Eurysthée nghĩ.

Dù sao, lần này, Coprée cũng muốn biết bằng cách nào Hercule vượt qua được thử thách… Hẳn nhà vua đã có sáng kiến không tồi.

Với suy nghĩ đó, Coprée xuất hiện trước dân chúng với nụ cười nhẹ trên môi.

– Hercule, ta thấy rằng thêm một lần nữa, mọi sự lại tốt đẹp với ngươi.

– Dường như ngài có vẻ tiếc nuối phải không Coprée?

– Ngược lại là đằng khác. – Vị cố vấn nói.

– Mỗi một chiến thắng của ngươi lại cho chúng ta cơ hội gặp nhau. Đối với ta đó là một niềm hạnh phúc lớn.

Hercule im lặng, chàng không trả lời con người thích thú chuyển những mệnh lệnh của nhà vua mà trong đó lúc nào cũng bao hàm những ngụ ý cay độc.

– Đức vua của chúng ta, – Coprée nói tiếp, – ra lệnh cho ngươi đi đến Thrace, nơi có những con ngựa cái của Diomède. Ngươi phải bắt sống chúng mang về đây… Ngươi quen làm việc đó rồi, chắc không quá khó khăn so với ngươi… Nhớ cẩn thận nhé, Eurysthée quan tâm đến lũ ngựa này lắm đấy…

Nói xong, Coprée bèn lui vào lâu đài.

Chuyến đi tới Thrace mất rất nhiều thời gian.

Trước hết, Hercule phải đi ra bờ biển kiếm một chiếc tàu ra khơi. Chàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì phải cúi mình nhận những thử thách liên tiếp này.

Những cuộc chiến đấu và đuổi bắt lũ quái vật vừa qua của Hercule không làm cho chàng cảm thấy chán nản hay mệt mỏi. Bởi Hercule đã lựa chọn làm theo lời nhà tiên tri để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ. Nhưng những cuộc ra đi cùng với nỗi cô đơn đè nặng lên chàng. Chàng nghĩ đến Iolaos, đến Iphiclès, đến cuộc đời đã qua, đến Thèbes.

Và những cuộc truy tìm dai dẳng để chuộc lại lỗi lầm do Eurysthée ra lệnh dường như chẳng.bao giờ kết thúc. Nếu chàng bắt sống được lũ ngựa cái của Diomède về Tirynthe, liệu chàng có thể xóa hết được mọi tội lỗi chưa? Chàng nghi ngại, sợ phải ra đi lần nữa.

Hercule linh cảm điều tồi tệ sẽ xảy đến lần nữa.

Càng ngày, chàng càng làm cho Eurysthée thỏa mãn, và những nhiệm vụ tiếp theo lại càng nguy hiểm và khó khăn hơn. Ngay cả khi chàng rất tự tin vào sức mạnh ý chí cùng năng lực của mình, Hercule vẫn có cảm tưởng rằng định mệnh sẽ buộc chàng phải chết trong một cuộc phiêu lưu nay mai. ý nghĩ này cũng không làm cho chàng thấy buồn chán. Nếu như các vị thần muốn điều đó, thì chống lại cũng trở thành vô ích.

Nhưng tại sao lại phải tiếp tục như thế? Hercule không hề biết rằng chàng phải thành công như vậy để làm gì.

Những ý nghĩ u ám này làm chàng rối trí suốt quãng đường đi bộ.

Rồi trong lúc qua biển, những ám ảnh biến mất, chàng cảm thấy vui, cho dù chàng không đi trên con tàu đưa chàng tới Crète hôm trước.

Mục đích của chuyến đi lần này đã không gây nên sự chú ý và tính tò mò nơi các thủy thủ.

Họ không hiểu biết nhiều lắm về mảnh đất mà chàng sẽ đến, cũng chẳng có chuyện hoang đường ly kỳ nào được kể về xứ sở ấy cả.

Lần đầu tiên, Hercule không thể hình dung được cái nơi mà chàng sắp sửa đến đó như thế nào. Chàng chỉ biết cái điều mà ai cũng hay: đàn ông ở xứ sở ấy nổi tiếng về tính hiếu chiến, có thể gây hấn với bất cứ ai mới xuất hiện.

Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, con thuyền cập bến Thrace.

Hercule tỏ ra rất sốt ruột để lên bờ và tới lâu đài của vua Diomède càng nhanh càng tốt.

Chẳng khó khăn gì trong việc hỏi đường, chốc lát Hercule đã thấy trước mắt những cái chuồng ngựa nhốt lũ ngựa của Diomède.

Thoạt nhìn, chàng đã công nhận lời Coprée không sai. Lũ ngựa hẳn là một gia sản quý hiếm bởi chúng được canh gác rất nghiêm ngặt. Rất nhiều người mang vũ khí thay nhau kiểm soát lối ra vào..Hercule hoàn toàn có thể chống lại và hạ gục đám lính canh. Nhưng chàng cần phải có thời gian và e ngại toán lính trong lâu đài được đánh động. Giải pháp tốt nhất là đợi đêm xuống.

Với bóng đêm, chàng có thể dễ dàng lẻn vào chuồng ngựa, thả toàn bộ số ngựa ra và cùng chúng chạy trốn.

Trong thời gian chờ đợi, Hercule ra ngoài thành, nấp trong một cái chòi bỏ không của mục đồng. Bằng mọi giá, chàng phải ẩn náu kỹ càng, tránh gây ra sự chú ý cho mọi người; một người lạ mặt luôn bị nghi ngờ có ý đồ xấu, hơn nữa, quả là Hercule cũng có ý như vậy… Nếu không may người ta biết chàng là ai, tất họ sẽ biết mục đích những ngày chàng ở lại Thrace này.

Chàng không hề đi ra khỏi chòi gác, lặng lẽ ngồi đếm thời gian trôi.

Màn đêm dần buông, nhưng ánh sáng hãy còn. Hercule vẫn sợ bị phát hiện. Chàng nán lại đó vài giờ nữa. Nhưng nếu chàng đợi lâu quá, sợ không kịp lúc trời chưa sáng. Hercule mạnh dạn tới gần chuồng ngựa.

Trái với những gì chàng suy tính, Hercule đột nhập dễ dàng vào trong mà bọn lính không hề hay biết gì. Nhưng kìa, một cảnh tượng kỳ lạ đang bày ra trước mắt.

Những con ngựa của Diomède với dáng vóc thon nhỏ tuyệt đẹp đang xếp thành hàng ngay ngắn trước một cái máng bằng đồng, lặng lẽ cúi xuống ăn.

Lũ ngựa hết sức yên lặng. Hercule tiến lại gần, sẵn sàng cởi dây xích cho chúng. Khi trông thấy chúng đang yên lặng ăn thịt người, chàng không thể nén được tiếng thét kinh hoàng…

Lính tráng mau chóng tập hợp và một trận chiến nổ ra…

Với lưỡi gươm thép của mình, Hercule xung trận giữa đám lính bảo vệ, và lần lượt, quân lính gục ngã dưới chân chàng. Lũ ngựa vẫn điềm nhiên chén bữa tối “thịt người”.

Khi chàng tiêu diệt hết số lính tráng ở đó, Hercule đợi những tên lính khác xuất hiện, nhưng hình như không có còi báo động.

Máng thức ăn đã sạch lì, đàn ngựa đã no nê.

Không chần chừ gì nữa, Hercule lần lượt tháo xích cho lũ ngựa. Nỗi ám ảnh còn đeo đuổi nên chàng chẳng nhận ra bộ lông óng ánh sắc bạc và dáng vẻ dịu dàng kiêu hãnh của chúng. Chợt có người xuất hiện trong chuồng ngựa.

– Làm thế nào mà ngươi dám như vậy? Ai đã cho phép ngươi phá rối bữa ăn của đàn ngựa của ta? Lẽ ra ngươi không nên liều lĩnh đến đây.

Ngươi sẽ phải chết, tên lạ mặt kia. Chính bàn tay ta sẽ giết ngươi. Và cái máng ăn này sẽ trở thành nơi yên nghỉ cuối cùng của ngươi.

Lúc này, người lạ mặt mới để ý đến xác của tụi lính tráng. Điều này khiến ông ta càng thêm nổi giận.

– Nhà ngươi đã dám sao? Ngươi đã dám chống lại Diomède sao? Ngươi đã giết hết những người lính giỏi nhất của ta! Hãy cầu nguyện các vị thần linh đi, ngươi sắp tận số rồi đó.

Diomède vung gươm lăn xả vào Hercule.

Chàng tránh miếng đòn và đánh trả lại.

Nhưng vua Diomède là một tay lão luyện về kiếm thuật. Dưới ánh trăng, ánh kiếm loang loáng, lấp lánh. Hercule mau chóng lôi kéo đối thủ ra trước chuồng ngựa: chàng sợ rằng trận chiến sẽ làm lũ ngựa hoảng sợ bỏ chạy.

Khi Hercule ra đòn quyết định với Diomède thì lũ ngựa đã tuột khỏi xích hoàn toàn, phóng ra ngoài và hí vang trời.

Trước khi chàng kịp giữ chúng lại thì chúng đã lao tới vị chủ nhân và ăn tươi nuốt sống ông ta trước cái nhìn kinh hoàng của Hercule.

Rồi tự chúng trở nên yên lặng, tập hợp lại và chờ đợi.

Hercule quay trở lại chuồng ngựa lấy dây.

Chàng buộc dây quanh cổ ngựa và móc nối chúng lại với nhau.

OEm thanh vang động khắp nơi. Từ mọi ngõ ngách xuất hiện những người đàn ông mang vũ khí. Hercule rời đàn ngựa và chiến đấu với mấy người đến trước chàng. Nhưng chàng nhanh chóng nhận ra rằng chàng sẽ thua cuộc trước một số lượng người lớn như thế. Chàng tránh đám đông, quay lại chỗ đàn ngựa, nhắm con ngựa đầu đàn và nhảy lên cưỡi nó.

Cùng với một tiếng thét lớn, con ngựa phóng đi, kéo theo cả lũ ngựa của Diomède.

Con đường trở về dường như ngắn hơn lúc ra đi. Ngay khi cập bến, Hercule dong ngựa chạy thẳng về Tirynthe. Chàng lại tiếp tục thắng trận.thêm một lần nữa. Niềm vui này đã làm cho chàng quên đi những linh cảm không may trước kia. “Dù cho Eurysthée bắt ta đi tận đâu chăng nữa, ta cũng sẽ chiến thắng”. Chàng thầm nhủ như vậy.

Chàng vượt qua cửa thành trong tiếng vó ngựa dồn dập, kéo theo đằng sau đám mây trắng bạc của những con ngựa Diomède.

Trên đường về Hy Lạp, Hercule không nghĩ mình sẽ phải ra khơi một lần nữa.

Trên chiếc thuyền, các thủy thủ chào đón chàng hết sức nồng nhiệt. Từ nay họ sẽ qua lại Crète mà không sợ chìm tàu lần nữa.

Cùng với những truyền thuyết cũ lặp đi lặp lại nhiều lần, giờ đây, lại thêm vào các câu chuyện kể về việc Hercule bắt con bò mộng. Chàng chỉ mỉm cười về điều đó. Chàng lấy làm tiếc vì không gặp lại vị thuyền trưởng hôm nọ đã vui vẻ cho chàng lên tàu. Chắc giờ này ông đang lênh đênh trên những vùng biển xa xôi. Hercule tự hứa với mình một ngày nào đó sẽ quay trở lại nơi đây.

Bao nhiêu tiệc tùng lễ hội được tổ chức chúc mừng Hercule, rồi đến lúc chàng và con bò mộng cũng cập bến. Dân chúng vui vẻ gấp bội phần,.song ai cũng cố giữ khoảng cách với con bò mộng.

Mặc dù thân hình to quá cỡ, nhưng con bò mộng đã đánh mất vẻ oai vệ của mình Lớp lông dày đen giờ bạc thếch vì bụi đất. Cái đầu cứ cúi gầm xuống đất như bộc lộ sự thất bại nhục nhã ê chề.

Con vật giờ đây đã coi Hercule như chủ của nó. Hercule cởi dây trói cho con bò mộng và trèo lên lưng nó. Với phương tiện này, Hercule sẽ trở về Tirynthe nhanh hơn.

Chàng mất khoảng hai ngày đường để trở về Tirynthe trong tư thế lạ lùng này.

Được dân chúng báo trước Hercule trở về, Eurysthée cho gọi Coprée đến. Họ cùng nhau bàn mưu tính kế cho cuộc thử thách tiếp theo.

Như thường lệ, Junon hết sức bực bội vì Her-cule lại chiến thắng.

Eurysthée đột nhiên bảo:

– Này Coprée, nếu như Hercule thích những chiếc tàu nhỏ và hắn cũng biết cưỡi bò mộng như cưỡi ngựa thì ta sẽ cho hắn thỏa mãn, Coprée thân mến ạ!

Coprée không giấu nổi sự ngạc nhiên:

– Tâu đức vua! Liệu ngài định thử thách hắn điều gì? Ngài có tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ thất bại không?

– Đừng lo! Coprée! Thần linh không quên chúng ta đâu.

– Nhưng, tâu đức vua! Liệu ngài tin…

– Nghe đây! – Eurysthée ngắt lời. – Đây là những lời ngươi sẽ nói với Hercule.

Trong lúc đó, cư dân thành Tirynthe đã tụ tập rất đông quanh con bò mộng của vua Minos.

Đây không phải là lần đầu tiên họ tham dự chào đón Hercule chiến thắng trở về. Với họ, những chiến thắng của chàng đã trở nên thân thuộc.

Họ không ngạc nhiên vì công việc khó khăn mà Hercule đã hoàn thành, có khi họ lại ngạc nhiên nếu mà chàng thua cuộc nữa là đằng khác.

Nhưng điều kỳ lạ là ngày hôm nay, chàng trở về, thu phục được con bò mộng khiến cho nó trở nên hiền lành như một con cừu..Coprée cũng có những suy nghĩ đó và bởi thế rất lấy làm buồn phiền. Dưới mắt ông, Her-cule là người luôn luôn thành công, ngược hẳn với những điều Eurysthée nghĩ.

Dù sao, lần này, Coprée cũng muốn biết bằng cách nào Hercule vượt qua được thử thách… Hẳn nhà vua đã có sáng kiến không tồi.

Với suy nghĩ đó, Coprée xuất hiện trước dân chúng với nụ cười nhẹ trên môi.

– Hercule, ta thấy rằng thêm một lần nữa, mọi sự lại tốt đẹp với ngươi.

– Dường như ngài có vẻ tiếc nuối phải không Coprée?

– Ngược lại là đằng khác. – Vị cố vấn nói.

– Mỗi một chiến thắng của ngươi lại cho chúng ta cơ hội gặp nhau. Đối với ta đó là một niềm hạnh phúc lớn.

Hercule im lặng, chàng không trả lời con người thích thú chuyển những mệnh lệnh của nhà vua mà trong đó lúc nào cũng bao hàm những ngụ ý cay độc.

– Đức vua của chúng ta, – Coprée nói tiếp, – ra lệnh cho ngươi đi đến Thrace, nơi có những con ngựa cái của Diomède. Ngươi phải bắt sống chúng mang về đây… Ngươi quen làm việc đó rồi, chắc không quá khó khăn so với ngươi… Nhớ cẩn thận nhé, Eurysthée quan tâm đến lũ ngựa này lắm đấy…

Nói xong, Coprée bèn lui vào lâu đài.

Chuyến đi tới Thrace mất rất nhiều thời gian.

Trước hết, Hercule phải đi ra bờ biển kiếm một chiếc tàu ra khơi. Chàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì phải cúi mình nhận những thử thách liên tiếp này.

Những cuộc chiến đấu và đuổi bắt lũ quái vật vừa qua của Hercule không làm cho chàng cảm thấy chán nản hay mệt mỏi. Bởi Hercule đã lựa chọn làm theo lời nhà tiên tri để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ. Nhưng những cuộc ra đi cùng với nỗi cô đơn đè nặng lên chàng. Chàng nghĩ đến Iolaos, đến Iphiclès, đến cuộc đời đã qua, đến Thèbes.

Và những cuộc truy tìm dai dẳng để chuộc lại lỗi lầm do Eurysthée ra lệnh dường như chẳng.bao giờ kết thúc. Nếu chàng bắt sống được lũ ngựa cái của Diomède về Tirynthe, liệu chàng có thể xóa hết được mọi tội lỗi chưa? Chàng nghi ngại, sợ phải ra đi lần nữa.

Hercule linh cảm điều tồi tệ sẽ xảy đến lần nữa.

Càng ngày, chàng càng làm cho Eurysthée thỏa mãn, và những nhiệm vụ tiếp theo lại càng nguy hiểm và khó khăn hơn. Ngay cả khi chàng rất tự tin vào sức mạnh ý chí cùng năng lực của mình, Hercule vẫn có cảm tưởng rằng định mệnh sẽ buộc chàng phải chết trong một cuộc phiêu lưu nay mai. ý nghĩ này cũng không làm cho chàng thấy buồn chán. Nếu như các vị thần muốn điều đó, thì chống lại cũng trở thành vô ích.

Nhưng tại sao lại phải tiếp tục như thế? Hercule không hề biết rằng chàng phải thành công như vậy để làm gì.

Những ý nghĩ u ám này làm chàng rối trí suốt quãng đường đi bộ.

Rồi trong lúc qua biển, những ám ảnh biến mất, chàng cảm thấy vui, cho dù chàng không đi trên con tàu đưa chàng tới Crète hôm trước.

Mục đích của chuyến đi lần này đã không gây nên sự chú ý và tính tò mò nơi các thủy thủ.

Họ không hiểu biết nhiều lắm về mảnh đất mà chàng sẽ đến, cũng chẳng có chuyện hoang đường ly kỳ nào được kể về xứ sở ấy cả.

Lần đầu tiên, Hercule không thể hình dung được cái nơi mà chàng sắp sửa đến đó như thế nào. Chàng chỉ biết cái điều mà ai cũng hay: đàn ông ở xứ sở ấy nổi tiếng về tính hiếu chiến, có thể gây hấn với bất cứ ai mới xuất hiện.

Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, con thuyền cập bến Thrace.

Hercule tỏ ra rất sốt ruột để lên bờ và tới lâu đài của vua Diomède càng nhanh càng tốt.

Chẳng khó khăn gì trong việc hỏi đường, chốc lát Hercule đã thấy trước mắt những cái chuồng ngựa nhốt lũ ngựa của Diomède.

Thoạt nhìn, chàng đã công nhận lời Coprée không sai. Lũ ngựa hẳn là một gia sản quý hiếm bởi chúng được canh gác rất nghiêm ngặt. Rất nhiều người mang vũ khí thay nhau kiểm soát lối ra vào..Hercule hoàn toàn có thể chống lại và hạ gục đám lính canh. Nhưng chàng cần phải có thời gian và e ngại toán lính trong lâu đài được đánh động. Giải pháp tốt nhất là đợi đêm xuống.

Với bóng đêm, chàng có thể dễ dàng lẻn vào chuồng ngựa, thả toàn bộ số ngựa ra và cùng chúng chạy trốn.

Trong thời gian chờ đợi, Hercule ra ngoài thành, nấp trong một cái chòi bỏ không của mục đồng. Bằng mọi giá, chàng phải ẩn náu kỹ càng, tránh gây ra sự chú ý cho mọi người; một người lạ mặt luôn bị nghi ngờ có ý đồ xấu, hơn nữa, quả là Hercule cũng có ý như vậy… Nếu không may người ta biết chàng là ai, tất họ sẽ biết mục đích những ngày chàng ở lại Thrace này.

Chàng không hề đi ra khỏi chòi gác, lặng lẽ ngồi đếm thời gian trôi.

Màn đêm dần buông, nhưng ánh sáng hãy còn. Hercule vẫn sợ bị phát hiện. Chàng nán lại đó vài giờ nữa. Nhưng nếu chàng đợi lâu quá, sợ không kịp lúc trời chưa sáng. Hercule mạnh dạn tới gần chuồng ngựa.

Trái với những gì chàng suy tính, Hercule đột nhập dễ dàng vào trong mà bọn lính không hề hay biết gì. Nhưng kìa, một cảnh tượng kỳ lạ đang bày ra trước mắt.

Những con ngựa của Diomède với dáng vóc thon nhỏ tuyệt đẹp đang xếp thành hàng ngay ngắn trước một cái máng bằng đồng, lặng lẽ cúi xuống ăn.

Lũ ngựa hết sức yên lặng. Hercule tiến lại gần, sẵn sàng cởi dây xích cho chúng. Khi trông thấy chúng đang yên lặng ăn thịt người, chàng không thể nén được tiếng thét kinh hoàng…

Lính tráng mau chóng tập hợp và một trận chiến nổ ra…

Với lưỡi gươm thép của mình, Hercule xung trận giữa đám lính bảo vệ, và lần lượt, quân lính gục ngã dưới chân chàng. Lũ ngựa vẫn điềm nhiên chén bữa tối “thịt người”.

Khi chàng tiêu diệt hết số lính tráng ở đó, Hercule đợi những tên lính khác xuất hiện, nhưng hình như không có còi báo động.

Máng thức ăn đã sạch lì, đàn ngựa đã no nê.

Không chần chừ gì nữa, Hercule lần lượt tháo xích cho lũ ngựa. Nỗi ám ảnh còn đeo đuổi nên chàng chẳng nhận ra bộ lông óng ánh sắc bạc và dáng vẻ dịu dàng kiêu hãnh của chúng. Chợt có người xuất hiện trong chuồng ngựa.

– Làm thế nào mà ngươi dám như vậy? Ai đã cho phép ngươi phá rối bữa ăn của đàn ngựa của ta? Lẽ ra ngươi không nên liều lĩnh đến đây.

Ngươi sẽ phải chết, tên lạ mặt kia. Chính bàn tay ta sẽ giết ngươi. Và cái máng ăn này sẽ trở thành nơi yên nghỉ cuối cùng của ngươi.

Lúc này, người lạ mặt mới để ý đến xác của tụi lính tráng. Điều này khiến ông ta càng thêm nổi giận.

– Nhà ngươi đã dám sao? Ngươi đã dám chống lại Diomède sao? Ngươi đã giết hết những người lính giỏi nhất của ta! Hãy cầu nguyện các vị thần linh đi, ngươi sắp tận số rồi đó.

Diomède vung gươm lăn xả vào Hercule.

Chàng tránh miếng đòn và đánh trả lại.

Nhưng vua Diomède là một tay lão luyện về kiếm thuật. Dưới ánh trăng, ánh kiếm loang loáng, lấp lánh. Hercule mau chóng lôi kéo đối thủ ra trước chuồng ngựa: chàng sợ rằng trận chiến sẽ làm lũ ngựa hoảng sợ bỏ chạy.

Khi Hercule ra đòn quyết định với Diomède thì lũ ngựa đã tuột khỏi xích hoàn toàn, phóng ra ngoài và hí vang trời.

Trước khi chàng kịp giữ chúng lại thì chúng đã lao tới vị chủ nhân và ăn tươi nuốt sống ông ta trước cái nhìn kinh hoàng của Hercule.

Rồi tự chúng trở nên yên lặng, tập hợp lại và chờ đợi.

Hercule quay trở lại chuồng ngựa lấy dây.

Chàng buộc dây quanh cổ ngựa và móc nối chúng lại với nhau.

OEm thanh vang động khắp nơi. Từ mọi ngõ ngách xuất hiện những người đàn ông mang vũ khí. Hercule rời đàn ngựa và chiến đấu với mấy người đến trước chàng. Nhưng chàng nhanh chóng nhận ra rằng chàng sẽ thua cuộc trước một số lượng người lớn như thế. Chàng tránh đám đông, quay lại chỗ đàn ngựa, nhắm con ngựa đầu đàn và nhảy lên cưỡi nó.

Cùng với một tiếng thét lớn, con ngựa phóng đi, kéo theo cả lũ ngựa của Diomède.

Con đường trở về dường như ngắn hơn lúc ra đi. Ngay khi cập bến, Hercule dong ngựa chạy thẳng về Tirynthe. Chàng lại tiếp tục thắng trận.thêm một lần nữa. Niềm vui này đã làm cho chàng quên đi những linh cảm không may trước kia. “Dù cho Eurysthée bắt ta đi tận đâu chăng nữa, ta cũng sẽ chiến thắng”. Chàng thầm nhủ như vậy.

Chàng vượt qua cửa thành trong tiếng vó ngựa dồn dập, kéo theo đằng sau đám mây trắng bạc của những con ngựa Diomède.

Chàng mất khoảng hai ngày đường để trở về Tirynthe trong tư thế lạ lùng này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN