12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung
Chương 16
Làm được một lúc, cậu nhận ra hình như hình mẫu về lễ hội mà mọi người mong muốn bây giờ đều là làm hội chợ, mỗi lớp là gian hàng khác nhau. Còn có mong muốn lửa trại, được làm nhà ma, khu trò chơi, quán cà phê, rất nhiều. Y như rằng sự kiện trong mấy cuốn truyện tranh cấp 3 vậy. Nhưng cũng không phải là không hay. Nếu tổ chức như vậy Mộc Mộc sẽ thu hút được rất nhiều khách tới, một phần sẽ đánh bóng thêm tên tuổi của Mộc Mộc. Nhưng mà dù có muốn làm gì thì cũng phải được thông qua đã.
Làm xong được một nửa, đột nhiên màn hình máy tính tối om, làm thế nào cũng không khởi động lại được, Mao Bảo Bình thật sự bối rối. Máy tính tại sao lại lỗi vào lúc này chứ? Cậu đã thống kê được hơn 1000 ý kiến rồi mà? Không lẽ mọi công sức tan thành mây khói à?
“Mao Bảo Bình.”
Đang không biết phải làm sao, còn nghe thấy người gọi mình, Mao Bảo Bình muốn chửi thề một tiếng. Nhưng phát giác được đối phương là ai lại lập tức thu hồi ánh mắt khó chịu của mình.
“Thầy ạ.”
“Nhìn tôi như vậy làm gì? Có chuyện gì à?”
Mộc Sơn Xử Nữ tinh ý nhận ra biểu hiện khó coi của Mao Bảo Bình, song lại hướng ánh nhìn xuống máy tính đang được mở lớn thành góc 180 độ, màn hình tối om. Có lẽ là có chuyện thật rồi.
“Không có gì đâu ạ. Em đang soạn thì máy đột nhiên tắt rồi không bật được nữa.”
Mao Bảo Bình ngoan ngoãn dạ thưa với Mộc Sơn Xử Nữ. Thái độ với ai chứ đừng nên với giáo viên, đặt biệt là giáo viên trong trường.
“Để tôi xem thử.”
Mộc Sơn Xử Nữ xem xét máy tính giúp Mao Bảo Bình. Ở Đại Học bạn cùng phòng của anh đều là sinh viên kĩ thuật, anh theo đó học được không ít kiến thức.
Trong lúc Mộc Sơn Xử Nữ xem xét chiếc máy tính kia, Mao Bảo Bình dõi theo hành động của anh, vô tình nhận ra một điều. Trên cổ Mộc Sơn Xử Nữ có đeo một chiếc cà vạt. Mà chiếc cà vạt đó lại là mẫu mà Nhất Nhân Mã không lâu trước đây hỏi cậu xem có đẹp không vì cô muốn tặng nó cho một người quan trọng. Vậy mà giờ lại thấy ở chỗ của Mộc Sơn Xử Nữ. Đây là trùng hợp à?Hay chính là chiếc và vạt đó?
***
Nhất Nhân Mã dạo quanh sân trường, cảm thấy Mộc Mộc mới chỉ vài tháng thôi mà đã khác đi rất nhiều. Từ hoạt động tổ chức đến cách giảng dạy, học sinh, tất cả đều khác trước. Không những bắt buộc học sinh ở tại kí túc xá còn cấm học sinh tham gia lớp học thêm bên ngoài, quản lí nghiêm ngặt như vậy. Mấy chuyện này, coi như cô tránh được một kiếp nạn, ra trường đúng lúc đổi mới mọi mặt như vậy.
Đi được một lúc, không hiểu sao lại dừng chân ở sân bóng rổ của trường. Phải rồi, không chỉ có thư viện, sân bóng rổ và sân cỏ bóng đá của Mộc Mộc đều mở công khai, không chỉ học sinh trong trường sử dụng mà người bên ngoài cũng có thể tới, chỉ là phải trả phí. Đang trong giờ học, sân không có ai cả. Chính xác là vẫn có một người.
“Thiên Yết!”
Nhất Nhân Mã lớn tiếng gọi, chân bước tới tiến vào sân bóng.
Thạch Hải Thiên Yết tay cầm quả bóng rổ đưa mắt nhìn Nhất Nhân Mã.
“Chị tốt nghiệp rồi còn tới đây nhiều như vậy?”
Nhất Nhân Mã chẹp miệng, quả vẫn là tên mồm miệng thối hoắc, lúc nào cũng nói ra mấy lời khiến người khác chán ghét như vậy. Ít ra thì so với lần đầu gặp mặt thì Thạch Hải Thiên Yết lúc này đã ổn định hơn trước.
“Còn giao du cùng lũ côn đồ không?”
Nhất Nhân Mã nhớ rất rõ, một tối cô ở lại trường thấy Thạch Hải Thiên Yết cùng đám tay chân xung quanh xử lí một nam sinh, đánh người ta đến gãy tay nhập viện. Cô lúc đó chỉ đứng cách họ chưa tới 5 mét, được xem cận cảnh full HD không che. Ban đầu Thạch Hải Thiên Yết suýt nữa bị gia đình nam sinh kia kiện, sẵn sàng ngồi ăn cơm nhà nước là vừa. Nhưng phía Hội học sinh của Mộc Mộc năm đó – trong đó có Nhất Nhân Mã cô đương là hội trưởng Hội học sinh trực tiếp điều tra tất cả về Thạch Hải Thiên Yết và nam sinh bị đánh kia. Kết quả ngoài dự tính, thấy được nam sinh kia có vô số tội danh, việc đánh người của Thạch Hải Thiên Yết so với cậu ta chẳng là cái gì. Bàn bạc ổn thỏa, Thạch Hải Thiên Yết vô tội, nam sinh kia vô tội, xuất viện lập tức chuyển trường. Qua vụ việc này Nhất Nhân Mã hiểu ra chút ít về Thạch Hải Thiên Yết, ánh mắt nhìn cậu hoàn toàn khác trước.
“Không liên quan đến chị.”
Nhất Nhân Mã thật sự muốn lấy băng keo dán miệng Thạch Hải Thiên Yết lại.
“Muốn chơi không?”
Thạch Hải Thiên Yết giơ trái bóng lên hướng Nhất Nhân Mã hỏi. Dù gì thì. Nhất Nhân Mã cũng chính là người dạy cậu chơi bóng rổ. Lần đầu gặp gỡ Nhất Nhân Mã ở sân bóng rổ, bị cô trực tiếp ném cho quả bóng rổ vào người ngăn cậu cùng đám kia đánh liệt tên kia. Sau đó liền có hứng thú với bóng rổ, mà Nhất Nhân Mã rất nhiệt tình chỉ dạy cho cậu. Vì lúc đó cô nghĩ, nếu Thạch Hải Thiên Yết có thú vui khác ngoài ‘đánh người’ thì rất tốt, sẽ giúp số người bị cậu đánh giảm xuống.
Nhât Nhân Mã lắc đầu. Cô hiện đang mặc váy, không tiện vận động. Nhưng thử nghĩ xem nếu giờ cô cùng Thạch Hải Thiên Yết thi đấu một trận thì ai sẽ thắng nhỉ? Là Thạch Hải Thiên Yết đi? Năm đó dạy bóng rổ cho Thạch Hải Thiên Yết, phát hiện cậu còn đam mê hơn cả cô nghĩ, lấy việc chơi bóng rổ không chỉ còn là tiêu khiển.
“Mà này, ít tới đây thôi. Mọi người không phải không nghĩ chị và Mộc Sơn Xử Nữ có vấn đề.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!