12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung


Chương 22


“Bọn em về đây.”
Mộc Viên Ma Kết cùng Mộc Kỳ Sư Tử thu dọn đồ để trở về Kí túc xá, trước khi về không quên dặn dò lại Mộc Sơn Xử Nữ.
“Còn nữa, trong tủ lạnh có Pudding đó ạ. Cự Giải nhờ em chuyển cho anh.”

Mộc Sơn Xử Nữ ban đầu định lấy xe chở Ma Kết và Sư Tử về. Nhưng mà như thế là hoàn toàn không được. Bởi nếu người ngoài nhìn thấy sẽ biết về mối quan hệ giữa bọn họ mất. Mộc Mộc cái gì chứ thị phi chẳng kém ai. Diễn đàn trường một ngày không có vụ này thì cũng có vụ kia.
Quay trở vào nhà, Mộc Sơn Xử Nữ nhớ tới lời nói của Mộc Viên Ma Kết trước khi đi, vào bếp mở tủ lạnh ra xem. Qua thật có tận mấy hũ pudding. Trương Cự Giải tại sao chưa từng nói chuyện này tới anh nhỉ. Nhưng mà cũng nên cám ơn cô một tiếng.

Một Viên Ma Kết đi cùng Mộc Kỳ Sư Tử ra bến xe buýt đợi xe. Cách tiết kiệm chi tiêu trong khi học xa nhà này thì đi xe buýt là lựa chọn hợp lý nhất. Từ hôm trước cho tới tận hôm nay cô vẫn luôn có một câu hỏi: có phải Trương Cự Giải biết gì đó rồi không? Nếu không tại sao tự nhiên lại nhờ cô chuyển giúp pudding? Trương Cự Giải thích anh trai cô thì không phải sẽ muốn được gặp mặt trực tiếp hơn sao?

“Chị Cự Giải thật sự thích anh mình à?”
Mộc Kỳ Sư Tử hỏi.

Mộc Viên Ma Kết gật đầu. Không biết là Trương Cự Giải có thành công hay không, nhưng mà trong thời gian này có vẻ sẽ khó. Bởi vì Mộc Sơn Xử Nữ vừa bị đàn chị Nhất Nhân Mã từ chối mà. Hai người gần đây cũng vẫn có qua lại, Xử Nữ cũng chưa thể nào dứt bỏ hoàn toàn tình cảm này được.

“Chị và người kia thế nào rồi? Định tiến không? “

Mộc Viên Ma Kết lắc đầu. Cô rất rõ rằng người kia – tức Xà Phu đang tán tỉnh cô. Nhưng cô với mối quan hệ này không hề có ý định chấp nhận,cô đơn giản chỉ muốn có thể làm bạn cùng Xà Phu. Xà Phu mỗi lần gặp cô đều đem quà tặng. Nhưng ngoại trừ lần xem phim lần trước Ma Kết chưa hề nhận bất cứ thứ gì từ Xà Phu. Không có gì thì quà tặng không thể tự nhiên mà nhận.

Rất nhanh một tuần lại trôi qua, thời gian thi cử của Mộc Mộc chỉ còn cách một ngày nữa. Mộc Mộc dù đang là ngày nghỉ duy nhất cuối tuần nhưng khắp khuôn viên trường đều có bóng dáng của học sinh đi lại, trong thư viện đặc biệt đông.
Mộc Sơn Xử Nữ được phía ban đức dục của trường điều tới trường cùng một vài giáo viên bộ môn khác, từ sáng sớm liên tục giải đáp thắc mắc của học sinh đến mệt lả người. Cả quá trình học thì không ai hỏi gì, tới một ngày trước khi thi thì lại hỏi dồn dập như vậy.

“Ha,nhiều học sinh như vậy cũng không thấy cô học sinh mọi khi hay đi theo cậu nhỉ.”
Mục Phu, vị giáo viên khác cũng được điều đến ngày hôm nay rảnh rỗi bắt chuyện với Mộc Sơn Xử Nữ.

“Tôi cũng không biết nữa.”
Mộc Sơn Xử Nữ nhún vai. Hầu như giáo viên trong trường có lẽ đều quen với gương mặt của Trương Cự Giải rồi. Phòng nghỉ giáo viên vốn là nơi cấm học sinh nhưng Trương Cự Giải rất hay tìm tới Xử Nữ hỏi bài và nhiều thứ khác, Mộc Sơn Xử Nữ cũng nghênh tiếp cô, thành ra Trương Cự Giải âm thầm trở thành học sinh duy nhất được ra vào phòng nghỉ giáo viên nếu tại đó có Mộc Sơn Xử Nữ.

Về phía Trương Cự Giải, cô hôm nay không tới trường, mà là lại có mặt ở nhà Hội trưởng Hội học sinh Hồ Thiên Bình. Không phải tự nhiên cô lại xuất hiện ở nhà Hồ Thiên Bình đâu, chỉ là vì hôm nay là buổi học nhóm cuối cùng của bọn họ thôi. Vốn là lại ở trường học, nhưng hôm nay Mộc Mộc đông như vậy, không gian xung quanh rất ồn, bọn họ không thể đạt được chất lượng tốt nhất được. Nghĩ thế nào Hồ Thiên Bình lại đề xuất sang nhà cậu học. Nhà của Hồ Thiên Bình, à không, là nhà của dì Hồ Thiên Bình rất rộng. Thiên Bình bảo rằng vì bố mẹ thường xuyên công tác ở nước ngoài nên cậu đã chuyển tới ở cùng dì. Về phần Hồ Thiên Tiễn, có lẽ đã về hẳn nhà của bọn họ. Hôm nay dì Hồ cũng không có nhà, cả lũ bọn họ càng thoải mái.

“Song Tử đang đến rồi.”
Trương Cự Giải ngồi xuống bàn tròn lấy sách vở ra dần. Vì đa số kiến thức đã được tổng hợp hết hôm trước nên buổi học nhóm hôm nay mọi người đều không vội.
Vương Thiên Nhị Song Ngư nghĩ tới Vũ Đại Song Tử lại không ngờ cậu bận như vậy. Mai là ngày bắt đầu thi mà hôm nay lịch trình của Song Tử vẫn phải đi quay quảng cáo, quay xong lại lập tức tới đây ngay. Nếu ngày tới kí hợp đồng với phía công ty lịch trình của cô không lẽ cũng như vậy à?
Đợi một lúc Vũ Đại Song Tử nhắn tin rằng mình đang kẹt xe, mọi người cứ bắt đầu trước. Cả bọn xem xét thời gian rồi cũng bắt đầu việc học. Nửa tiếng sau, Vũ Đại Song Tử theo địa chỉ tìm đến nơi, Hồ Thiên Bình cũng cho cậu biết mật mã cổng, cậu có thể dễ dàng đi vào mà không còn phiền gì đến người bên trong. Chỉ là có một bất ngờ nho nhỏ.

“Nhóc Song Tử đến rồi?”
Mao Bảo Bình thấy cửa phòng Hồ Thiên Bình mở ra, hào hứng quay ra chào. Chưa tới 5 giây liền ngớ ra khi người đi vào không chỉ có Song Tử.

“Thạch Hải Thiên Yết? Không phải bảo hôm nay có hẹn với Lạp Khuyển à?”
Hồ Thiên Bình thấy xung quanh tự nhiên im ắng như vậy, ngẩng đầu lên thì thấy thêm Thạch Hải Thiên Yết tại cửa.
Vũ Đại Song Tử cũng vì điều này mà thắc mắc. Mấy hôm trước trong phòng kí túc đàn anh Hồ Thiên Bình có rủ Thiên Yết tới buổi học nhóm, nhưng Thiên Yết lại bảo hôm đó có hẹn với Lạp Khuyển mà không tới được. Lạp Khuyển là ai? Chính là vị bạn gái đầy bất ngờ của Thạch Hải Thiên Yết.

“Chia tay rồi.”
Thạch Hải Thiên Yết thản nhiên đáp, song cùng với Vũ Đại Song Tử tự nhiên ngồi xuống chỗ trống phía Hồ Thiên Bình.

“Lạp Khuyến là bạn gái cậu ý hả?”
Vương Thiên Nhị Song Ngư tò mò hỏi. Kì thực cái chuyện này của Thạch Hải Thiên Yết ai cũng rất quan tâm, bằng chứng là cả lũ giờ ai cũng nhìn chằm chằm vào cậu.
Thạch Hải Thiên Yết gật đầu. Không rõ vì sao mấy người này biết được cậu có bạn gái, nhưng biết thì cũng chẳng sao cả. Dù sao cũng đã chia tay.

“Lạp Khuyển à… Ách, cái tên này nghĩa cũng tối thật mà, sao có thể đặt cho một cô gái chứ.”
Trương Kim Ngưu cảm thán. Lạp Khuyển nghĩa là ‘chó săn’ đấy. Người đặt tên cho cô gái này là có niềm đam mê với các loài chó à? Chứ không ai lại đi đặt tên cho một người con gái như thế chứ?
Thạch Hải Thiên Yết im lặng, cậu trước giờ chưa từng suy nghĩ về ý nghĩa cái tên Lạp Khuyển.

“Tôi từng thấy anh và người ta đi với nhau, học ở trường Zodiac3 à?”
Lần này tới lượt Vũ Đại Song Tử. Từ lúc biết Thạch Hải Thiên Yết có bạn gái cậu đã rất hiếu kì muốn biết người kia là cô gái như nào. Nếu không phải đã có lần thấy người ta mặc đồng phục thì có lẽ cũng chẳng biết được. Đây tranh thủ lúc mọi người lần lượt hỏi như vậy, cậu góp vào hỏi một câu cũng không mất mác gì, cũng không lo bị nói là tò mò lung tung. Vì không chỉ có mình cậu tò mò, còn lại ngần này con người cũng giống cậu. Cậu không nhớ rõ trường Zodiac3 đó tên gọi là gì, nhưng mác Zodiac 3 vẫn là dễ nhớ nhất. Trong nước, 12 trường cao trung lớn nhất sẽ được đánh dấu theo cái tên Zodiac, cao trung Mộc Mộc chính là Zodiac 2.

Thạch Hải Thiên Yết ừ một tiếng, lấy ra sách vở cùng bút viết đặt lên bàn. Đây là buổi học nhóm hay thẩm vấn đây?
“Hỏi nhiều như vậy là muốn làm quen?”

Cả bọn lắc đầu, cảm thấy Thạch Hải Thiên Yết có thể đang cảm thấy phiền thì lần lượt cúi xuống làm bài tiếp. Nhưng mà lại không được tập trung. Bằng chứng là việc Mao Bảo Bình sau một lúc đã lại hỏi, đã vậy còn là câu hỏi mà mọi người ai cũng muốn được giải đáp.

“Vậy… Cậu tại sao lại chia tay?”

Im ắng

Thạch Hải Thiên Yết suy nghĩ một lúc, song nhún vai khiến ai cũng thắc mắc, vậy là có ý gì.
Chính Thạch Hải Thiên Yết cũng bị Lạp Khuyển làm cho bất ngờ. Hôm qua Lạp Khuyển bỗng hẹn gặp cậu sáng nay, gặp xong thì cô chủ động nói muốn chia tay với cậu. Nhưng nói đến nguyên nhân lại khiến cậu không bất ngờ lắm.

“Lạp Khuyển nói không chịu được khi lúc nào tôi cũng đánh nhau.”

Lí do này rất thuyết phục đấy chứ. Chả ai muốn người yêu mình suốt ngày vướng vào rắc rối như vậy. Nhưng mà từ bỏ một người nhan sắc tốt như thế này cũng phí thật. Trương Kim Ngưu thầm nghĩ, cảm thấy đáng tiếc cho cô gái kia.

“Cậu không buồn à?”
Tới lúc này Mộc Viên Ma Kết mới dừng bút, mắt rời khỏi trang giấy mà nhìn thẳng lên Thạch Hải Thiên Yết vẫn đang chưng là biểu cảm như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Thạch Hải Thiên Yết lắc đầu. Một chút cảm xúc buồn hay khó chịu cậu cũng chẳng có lấy. Lúc Lạp Khuyển nói mình muốn chia tay, cậu cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên sẽ xảy ra.

“Cậu tại sao lại quyết định hẹn hò với Lạp Khuyển vậy?”
Vương Thiên Nhị Song Ngư cảm thấy thật đau đầu. Tại sao nghe chuyện tình của Thạch Hải Thiên Yết như một trò đùa vậy? Bọn họ như vậy có thể một câu nói chia tay là chia tay? Chẳng giống mấy căp đôi một tí nào. Hai người này cạn tình đến vây à?

“Lạp Khuyển bảo muốn hẹn hò, tôi đồng ý.”
Nhớ lại thì hình như cái quan hệ hẹn hò của Thạch Hải Thiên Yết với Lạp Khuyển cứ mơ hồ thế nào vậy. Cậu gặp Lạp Khuyển trong đại hội thể thao năm ngoái giữa các trường thuộc Zodiac, lúc đó cô tham gia hạng mục bóng chuyền, còn cậu ở đội bóng rổ. Trong thời gian tập luyện hai nhóm thường xuyên sử dụng chung phòng tập, thành ra hai người có quen biết từ đó. Một ngày bỗng Lạp Khuyển ở trước mặt mọi người nói muốn hẹn hò với cậu, cậu cũng không từ chối. Lạp Khuyển không than vãn về Thiên Yết, Thiên Yết cũng không kêu ca gì về Lạp Khuyển, hai bọn họ cứ như vậy cho tới tận bây giờ.

Tới tận lúc này thì tất cả đều xác định được một điều rằng: Thạch Hải Thiên Yết vốn chẳng hề yêu Lạp Khuyển nhưng vẫn chấp nhận hẹn hò với cô, giữa cậu và cô chỉ là hảo cảm đặc biệt. Cả lũ bất giác cùng thở dài, cứ ngỡ là sẽ được nghe một câu chuyện li kì.
Làm bài một lúc thì cũng đã tới giữa trưa, nhìn đồng hồ điểm 12 giờ, mọi người vẫn đang chú tâm vào làm bài, Hồ Thiên Bình đứng dậy, hỏi.
“Mọi người đói không? Tôi đi nấu ít đồ.”

“Ý, anh có thể nấu ạ?”
Trương Kim Ngưu hỏi.

“Có thể.”

“Vậy phiền cậu rồi.”
Vương Thiên Nhị Song Ngư hưởng ứng song vẫn chú tâm vào bài làm. Ai nấu cũng được, gọi đồ cũng được, có đồ ăn là được rồi.

“Để tớ phụ.”
Mộc Viên Ma Kết đóng vở lại rồi đi xuống bếp theo chân Hồ Thiên Bình. Ngần này con người cũng không thể để một mình Hồ Thiên Bình quán xuyến được.

Dưới bếp Hồ Thiên Bình rất nhiều nguyên liệu cùng thức ăn. Mà Hồ Thiên Bình và Mộc Viên Ma Kết với việc nấu ăn này rất thành thục, chẳng mấy chốc mà đã nấu xong đồ ăn. Hồ Thiên Bình bỏ bánh phở ra các bát, cho thêm thịt các thứ rồi đổ nước dùng vào.
Mộc Viên Ma Kết nhìn tổng thể, kì lạ lên tiếng hỏi.
“Sao một bát lại không cho ớt?”

“Trước đây cậu bảo mình không ăn ớt mà.”
Hồ Thiên Bình đáp, song cho bát phở vào khay lần lượt bê ra bàn ăn trong bếp.

Mộc Viên Ma Kết ngơ người. Lần duy nhất cô nói mình không ăn được ớt là lần liên hoan lần đầu tiên năm lớp 10, như vậy mà Hồ Thiên Bình có thể nhớ được?

Bất giác trong lòng cảm thấy ấm áp kì lạ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN