12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung
Chương 34
Vũ Đại Song Tử vừa đeo cặp sách lên vai, đúng lúc quay xuống lại đang thấy Mộc Kỳ Sư Tử khó khăn nhấc lên ghế ngồi. Sau khi giúp Sư Tử kê ghế ngồi ngay ngắn đặt trên mặt bàn, Vũ Đại Song Tử cùng cô rời khỏi lớp học. Hôm nay Trương Kim Ngưu và Tống Bạch Dương đều tham gia liên hoan với hội đồng thể thao toàn trường, từ sớm đã xin vắng tiết, thành ra hôm nay trở về chỉ có Song Tử và Mộc Kỳ Sư Tử.
Mộc Kỳ Sư Tử đi bên cạnh Song Tử, tay bấm điện thoại nhắn tin, thi thoảng còn tủm tỉm cười. Song Tử nhất thời không biết nên nói gì cùng cô. Tuy Sư Tử tính tình cởi mở, nhưng cậu chưa thân thiết với cô như là Tống Bạch Dương, có thể kẻ ngả người đỡ. Lại nhìn sang một bên tay đang được cuốn băng trắng của Sư Tử đang buông thõng, Vũ Đại Song Tử nhớ ra chuyện muốn hỏi.
“Tay cậu sao lại bị như vậy?”
“Tay á?”
Mộc Kỳ Sư Tử khóa lại điện thoại, đem bỏ vào trong túi váo khoác, tay kia đồng thời giơ lên trước mắt hai người. Phải rồi, cô chưa kể chuyện mình bị chấn thương cho ai cả. Vốn trời đã chuyển lạnh, mọi người đều mặc thêm áo khoác, Môc Kỳ Sư Tử cũng vậy. Áo khoác dài tay còn thêm rộng rãi, Sư Tử vừa hay lại có thể đem tay mình giấu vào bên trong, không ai để ý tới. Tống Bạch Dương và Trương Kim Ngưu có hỏi tới, nhưng cô còn chưa kịp giải đáp hai người bọn họ thì cả hai đã bị giáo viên gọi đi.
Sư Tử kể lại chuyện cho Vũ Đại Song Tử, lí giải nguyên do dẫn tới một bàn tay băng bó thế này. Kể xong một hồi cũng nghĩ chuyện tám dóc cùng cậu.
“Công việc của cậu thế nào? Gần đây tôi thây trên mạng rất tích cực chạy quảng cáo cậu.”
“Cũng tốt.”
Vũ Đại Song Tử đáp vậy nhưng trong giọng lại thể hiện có gì đó không vừa lòng.
“Sao vậy?”
Mộc Kỳ Sư Tử có thể nghe ra âm điệu không tốt trong giọng Song Tử. Cũng như Trương Kim Ngưu hay Tống Bạch Dương, Sư Tử biết Vũ Đại Song Tử không hoàn toàn giống với hình ảnh trên màn ảnh, tạp chí hay trước mặt người hâm mộ, có thể cười không biết mỏi cơ mặt. Bởi vì Mộc Kỳ Sư Tử chính là người đầu tiên cãi nhau với Vũ Đại Song Tử khi mới chuyển vào Mộc Mộc, thậm chí diễn đàn trường bọn họ lần đầu tiên ngập tràn tin của hai người. Lúc đó cô không hề nghĩ tới việc bản thân lại có thể có mối quan hệ tốt đẹp với cậu.
Vũ Đại Song Tử chậm rãi lắc đầu, tiếp tục đi cùng cô ra tới giữ xe. Dù gì cũng là chuyện trong ngành, không thể một lời nói hết với Sư Tử.
***
Mao Bảo Bình ngái ngủ với tay tắt âm báo thức đang kêu liên hồi khiến người ta không thoải mái. Bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục rồi ăn sáng, Mao Bảo Bình theo thói quen mỗi ngày lấy điện thoại kiểm tra email, phát hiện ra trong hộp thư của cậu có một tin mới, là một đoạn phim được gửi tới từ email của Nhất Nhân Mã. Cậu tự hỏi tại sao cô lại không dùng We chat nhắn với mình mà lại sử dụng email.
Mao Bảo Bình nhấn mở đoạn phim đính kèm, ấn mấy lần đều không được, cậu mới nhận ra sóng mạng đã bị lỗi. Bất lực thở dài, cậu đem điện thoại cất đi, ăn nhanh xong bữa sáng rồi đi đến trường. Lên lớp học cất cặp sách, Mao Bảo Bình rảo bước tới văn phòng Hội học sinh. Mai là ngày “Hương thu Môc Môc” diễn ra, hội học sinh đang hoàn thiện những bước cuối cùng của khâu quản lí. Vương Thiên Nhị Song Ngư luôn miệng phải nói chuyện điện thoại, giải đáp yêu cầu của các nhà cung ứng mà hội học sinh đã kêu gọi được. Hồ Thiên Bình và Mộc Viên Ma Kết thì đã đi bàn chuyện với phía hiệu trưởng một chuyến.
Mao Bảo Bình ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính sắp xếp lại lịch trình ngày mai. Được một lúc, Mao Bảo Bình dừng tay, buông bỏ bàn phím rồi vội vàng chạy ra ngoài. Đi cùng còn có cả Vương Thiên Nhị Song Ngư và lớp trưởng.
“Cứ theo kế hoạch để triển khai. Mấy đứa ngày mai buộc phải đến trường sớm hơn, đúng 6 rưỡi tập trung tại phòng họp.”
Cô giáo quản lí sau khi dặn dò thì rời khỏi phòng hội họp. Để lại đám học sinh vẫn còn ở bên trong. Hồ Thiên Bình phát biểu vài lời khích lệ toàn thể mọi người rồi cũng trở ra khỏi phòng hội họp. Mao Bảo Bình đã xong việc, lúc quay về lớp học lại nhớ tới email của Nhất Nhân Mã gửi cho mình thì liền quay về văn phòng hội học sinh lấy máy tính ra để xem.
Trong email là một đoạn video ngắn chỉ dài chưa tới 1 phút, nội dung bên trong lại khiến Bảo Bình không thể nghĩ tới, mới xem được một nửa đã đỏ mặt nhắm mắt. Mao Bảo Bình lấy tay che mặt, vội vàng đóng lại email rồi đi khỏi. Nhất Nhân Mã cô sao lại giữ lại đoạn phim đó chứ…!
…
“Nhân Mã, mai chị có tới không?”
Mao Bảo Bình nằm trên giường, điện thoại kề bên tai nối gọi cho Nhất Nhân Mã.
“Ừm có. Mai không có chuyện gì, tới chơi với mọi người.”
“Bảo Bình này, mai cậu tới đón tôi được không?”
“Ha…?”
Mao Bảo Bình bỗng nhiên ngơ ngẩn. Nhân Mã chủ động bảo cậu đón cô?
“Được a. Em ngày mai sẽ tới đón chị.”
Mao Bảo Bình vội vàng đáp lại, không để Nhất Nhân Mã phải chờ đợi.
“À không!”
Mao Bảo Bình chợt nhớ ra kế hoạch mai phải tới trường từ sớm để chuẩn bị. Hình như rằng không thể tới chỗ Nhất Nhân Mã đón cô tới Mộc Mộc.
“Hửm?”
Nhất Nhân Mã ở đầu dây bên kia không biết Mao Bảo Bình thế nào cả.
“Không sao, mai 8 giờ em sẽ tới đón chị.”
“Được.”
Tiếng của Nhất Nhân Mã qua loa điện thoại truyền tới, đều đều nhẹ nhàng, còn có gì đó vui vẻ.
Nói chuyện thêm một lúc, Mao Bảo Bình đành phải cúp máy, một lần nữa điều chỉnh lại lịch trình ngày mai của riêng cậu. Ngày mai tuyệt đối cậu không thể để ra sai sót gì!
***
Vũ Đại Song Tử nhân tiện bản thân lái xe thì chở Mộc Kỳ Sư Tử tới bệnh viện thay băng, song cũng tới trung tâm huấn luyện. Gặp quản lí xong, Vũ Đại Song Tử một lần nữa lên xe, nhưng lần này là xe ô tô của quản lí thường xuyên chở cậu tới chỗ làm.
“Ồ, Song Tử đã đến rồi, cậu đi thay đổi trang phục. Chúng ta đợi Vương Thiên Nhị Song Ngư một chút.”
Chung Cự Tước, mẹ của Trương Cự Giải là chủ nhãn hiệu thời trang lần này, trực tiếp tham gia điều khiển buổi chụp hình của Vũ Đại Song Tử hôm nay.
Vũ Đại Song Tử được đưa đi thay sang bộ đồ trong bộ sưu tập lần này của Chung Cự Tước, trang điểm nhẹ nhàng. Xong xuôi cũng là lúc Vương Thiên Nhị Song Ngư xuất hiện. Cô nhanh chóng thay đổi trang phục, trang điểm cùng làm tóc rồi cũng cùng cậu bước vào phòng chụp.
“Này Song Tử, lần chụp hình này tại sao lại trùng hợp có cả tôi và cậu vậy?”
Vương Thiên Nhị đi bên cạnh cậu hỏi han, cô cũng không nghĩ tới bọn họ lại có thể trùng hợp như vậy xuất hiện ở cùng một nơi.
“Nghĩ nhiều làm gì, cũng là người ta cảm thấy hình ảnh của chúng ta hợp với yêu cầu của họ.”
Vũ Đại Song Tử đáp lại, bản thân không nói ra sự thật.
Cách đây một tuần, Yển Diên có ý không cho cậu cùng Song Ngư chụp hình với nhau, liền hẹn cậu dùng cơm một bữa để bàn bạc. Cô ta một lời hai lời đều quyết không cho phép khung ảnh của hai người xuất hiện, do đó gây khó dễ, nhất quyết không cấp phí cho bên nhà sản xuất thời trang. Kết quả hôm đó nói tới nói lui một lúc, tóm lại hợp tác không thành công. Thực ra lần góp mặt lần này của Vũ Đại Song Tử có hay không cũng không quá quan trọng, cậu còn rất nhiều yêu cầu hợp tác quản bá hình ảnh. Nhưng vấn đề ở đây là Vương Thiên Nhị Song Ngư. Cô không hề liên can đến mớ lằng nhằng của Song Tử mà lại bị ảnh hưởng, mất đi một cơ hội làm nên tên tuổi. Sau đó vài ngày, cậu biết được phía đàn chị Trương Cự Giải lại có quan hệ với người sáng lập thương hiệu thời trang Cancer nổi tiếng, liền đề nghị hợp tác với cô. Đương nhiên lí do để Trương Cự Giải chấp nhận yêu cầu mà đánh tiếng với mẹ mình thì chính là Song Ngư, tất cả đều là vì lợi ích của Song Ngư.
“Hai đứa lại gần nhau một chút nữa.”
Chung Cự Tước ở bên ngoài sắp xếp, sao cho đạt được hình ảnh đúng như mong muốn của mình. Bà một giây cũng không ngừng quan sát hai người bọn họ, khuôn miệng không ngừng nhấc lên cười. Thật sự đề nghị này của con gái bà cũng rất tốt đi, kiếm được hai người mẫu phù hợp với hình ảnh yêu cầu của bà như vậy, thoạt nhìn còn rất thuận mắt nữa chứ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!