[12 Chòm Sao - Fanfiction] Nhà trọ siêu nhiên
Chương Chap 18: Án Mạng Tại Lâu Đài Manarad (4)
[Lời kể của Cự Giải]
– Song Ngư ! Không ! – Tôi cố gắng dùng sức đập vào những tảng đá khổng lồ chắn trước mặt.
Mặc dù sở hữu sức mạnh của ma cà rồng nhưng những tảng đá này thực sự quá rắn chắc không thể lay chuyển nổi. Sau một hồi cố gắng, mu bàn tay tôi đã chi chít vết trầy xước. Tuy rằng những vết thương có thể lành lại gần như ngay lập tức nhưng nó vẫn để lại trên mặt đá những vệt máu loang lổ. Bạch Dương nắm lấy tay tôi kéo lại, giận dữ nói.
– Dừng lại đi Cự Giải. Em đang tự làm đau mình đấy !
Tôi mếu máo.
– Nhưng Song Ngư vẫn còn ở trong đó. Hu hu !
– Em đừng lo lắng quá, có Ma Kết ở cùng Song Ngư, chắc cô ấy sẽ không sao đâu.- Bảo Bình trấn an.
– Phải rồi Bảo Bình, Kim Ngưu, hai người là thần linh, chúng tôi không đủ sức dời mấy tảng đá này nhưng còn hai người thì sao ? – Sư Tử đề nghị.
Kim Ngưu khẽ nhìn về phía Bảo Bình rồi nói.
– Một mình em thì không thể nhấc được những khối đá này nhưng nếu hai anh em ta cùng hợp lực thì có thể.
Bảo Bình suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói.
– Ừ, chúng ta cứ thử xem.
Dứt lời, hai anh em thần linh liền tiến tới một tảng đá gần nhất chắn ngang lối vào hang. Tảng đá này có kích thước bằng một xe tải nhỏ, tuy nhiên ước lượng trọng tải của nó ít nhất cũng phải gấp mười lần. Bảo Bình nhìn Kim Ngưu gật đầu ra hiệu, hai anh em liền ôm lấy khối đá, dùng sức đẩy sang một bên. Khối đá khổng lồ kêu một tiếng “Ành” trầm đục rồi bắt đầu di chuyển, bụi đất tung mù mịt.
Tôi kinh ngạc ngưỡng một sức mạnh của hai người bọn họ. Sau một hồi dùng sức, cuối cùng tảng đá đầu tiên cũng đã dịch ra khỏi lối đi vào hang. Tuy nhiên đàng sau đó còn ít nhất chục tảng đá tương tự. Kim Ngưu thở dài ngao ngán rồi bắt tay vào đẩy tảng đá thứ hai. Trong lúc quan sát, tôi không khỏi nhận ra tảng đá này có chút khác biệt với tảng ban nãy. Về hình dạng, tảng đá này là một khối vuông vắn cứ như được đục đẽo mà thành, trên bề mặt lại nhẵn hơn và có màu hơi xanh.
– Khoan đã ! – Tôi lên tiếng. – Hình như tảng đá này có vấn đề.
– Vấn đề gì ? – Kim Ngưu ngạc nhiên hỏi.
Cùng lúc đó bàn tay Kim Ngưu chạm phải một chỗ lồi trên bề mặt tảng đá, đột nhiên từ trên bề mặt vốn dĩ khá nhẵn nhụi bắt đầu xuất hiện một loại ký tự ma thuật xanh lè phát sáng dữ dội.
Bảo Bình và Kim Ngưu còn chưa kịp phản ứng thì liền bị thứ ánh sáng đó bao vây, người đứng ngoài chỉ thấy ánh sáng càng lúc càng chói chang rồi đột ngột tắt vụt. Hai anh em thần linh cũng theo đó mà biến mất.
Bạch Dương há mồm nói.
– Cái quái gì thế ?
– Bọn họ đâu rồi ? – Sư Tử cũng kinh ngạc không kém.
Colby Walker từ sau lưng tôi tiến đến gần tảng đá xem xét. Mấy ký tự ma thuật sau khi phát sáng đã để lại những vết hằn trên mặt đá. Nét mặt Colby có chút cổ quái, một lúc sau anh chàng nhìn về phía chúng tôi nói.
– Đây là thần chú Dịch Chuyển Thần Linh.
– Thần chú Dịch Chuyển Thần Linh? – Tôi không hiểu hỏi lại.
– Phải. Thần chú này được tạo ra bởi những giáo phái tôn thờ Ác quỷ hay các thế lực đen tối nhằm tạm thời thoát khỏi sự đe dọa của Thần Linh. Chúng thường được khắc ẩn trên các kiến trúc hay nền nhà, mắt thường khó phát hiện. Bất kể thần linh nào bước vào phạm vi thần chú sẽ lập tức bị dịch chuyển đến một địa điểm ngẫu nhiên trên Trái Đất.
– Vậy nghĩa là Bảo Bình và Kim Ngưu… – Bạch Dương ngập ngừng nói.
– Hai người họ hiện tại có lẽ đã bị đưa đến hai nơi khác nhau trên Trái Đất rồi. – Colby tiếp lời.
– Quái lạ ! Kẻ nào đã khắc những biểu tượng phép thuật này. Tại sao chúng lại biết chúng ta đi cùng thần linh ? – Sư Tử cau mày thắc mắc.
– Đúng vậy ! Ngoài mấy người chúng ta ra, đâu có ai biết được Bảo Bình và Kim Ngưu sẽ đi tới hang động này ? – Tôi nói.
– Có một người. – Colby lên tiếng.
Chúng tôi nhất loại quay lại nhìn cậu ta.
– Ai ? – Tôi hỏi.
– Chị giúp việc Debbie ! Chẳng phải chị ta cũng ở lâu đài cùng với chúng ta hay sao ?
– Cậu nói cũng phải. Ngoài chúng ta ra chỉ có ông Raymond và chị ta là biết chuyện này. Ông Raymond vốn là quản gia của gia đình Henderson nên chắc chắn không thể làm hại chúng ta. Nhưng còn chị giúp việc kia… – Bạch Dương suy đoán.
– Nói như vậy, chẳng phải chúng ta đã để ông Raymond ở lại một mình với tên hung thủ giết người hay sao ? – Sư Tử hốt hoảng nói.
– Thôi chết ! Chúng ta phải quay về mau. – Bạch Dương liền đề nghị. – Cô Whitmore cũng sắp đến lâu đài Manarad rồi, chúng ta phải cảnh báo cô ấy.
– Nhưng…nhưng còn Song Ngư ? – Tôi lo lắng hỏi.
– Hiện giờ chúng ta cũng không thể làm gì hơn, chi bằng quay về gọi thêm trợ giúp. – Sư Tử nói. – Tôi có thể gọi điện cho cha nuôi Xà Phu của tôi đến để nghĩ cách.
– Phải đó Xà Phu là giống lai nguyên thủy, ông ấy chắc chắn sẽ có cách. – Bạch Dương đồng ý.
– Chúng ta phải đi nhanh thôi, cô Whitmore và ông Raymond có thể đang gặp nguy hiểm. – Colby đốc thúc.
Thế là cả bọn bốn người bọn tôi liền ba chân bốn cẳng theo con đường mòn đi ngược trở về lâu đài.
[Lời kể của Song Ngư]
Đầu tôi đau như bị búa bổ, tôi lờ mờ mở mắt, da thịt bị chà xát bởi lớp đất đá ẩm ướt. Tôi loáng thoáng nghe tiếng nước nhỏ tí tách, cố gắng cục cựa, cuối cùng tôi cũng dịch chuyển được cơ thể. Tôi đưa tay rờ phía sau đầu, một cục u rất to và đau điếng nổi ở sau gáy. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở trong một cái buồng giam bằng đá, trước mặt có một hàng song sắt. Thì ra tôi vẫn chưa thoát khỏi cái hang động quái quỷ này. Có lẽ tên Lữ Khách kia đã bắt tôi giam ở đây. Chợt bàn tay tôi chạm phải một cái gì đó âm ấm, tôi nhìn lại thì giật mình nhận ra Ma Kết đang nằm ở bên cạnh.
Trong ánh sáng lập lòe tạo ra bởi mấy ngọn đuốc, tôi có thể nhìn rõ gương mặt của anh, tôi khẽ gọi.
– Ma Kết. – Tôi nắm lấy cánh tay anh lay mạnh. – Ma Kết, tỉnh lại đi.
Anh không trả lời. Tôi lo lắng ghé sát tai vào ngực anh chăm chú lắng nghe. Vẫn còn nhịp thở. Tôi thở phào, thì ra anh ta chỉ đang ngủ.
Đôi mắt xinh đẹp của anh nhắm nghiền, hàng lông mày dãn nhẹ. Nhìn Ma Kết bây giờ ở bên cạnh tôi, thật không giống với một Ma Kết Michaelson lạnh lùng ngạo nghễ mà tôi từng thấy. Lúc ngủ trông anh ta thật hiền. Tôi không kìm được đưa một tay ôm lấy gương mặt anh. Chợt đôi mắt anh khẽ chớp, tôi giật mình rụt tay lại, tim đập thình thịch. Chuyện gì xảy ra với tôi vậy, chẳng lẽ…tôi lại “say nắng” anh ta sao ? Song Ngư ơi là Song Ngư ! Giờ là lúc nào rồi mà còn không bỏ được cái tật mê trai sao.
Lúc này Ma Kết khẽ cục cựa, mắt anh hé mở. Anh ho vài tiếng rồi thì thào hỏi.
– Vừa rồi tôi có cảm giác ai đó đang ôm mặt mình…có phải là cô bé không ?
Tôi đỏ bừng mặt chối.
– Tưởng bở ! Anh nằm mơ đó thôi.
Đôi môi anh khẽ cong thành một nụ cười, tuy sắc mặt anh còn rất nhợt nhạt nhưng nụ cười ấy cũng thật đẹp.
– Anh không sao chứ ? Cái thứ…cỏ Roi Ngựa ấy… – Tôi lo lắng hỏi.
Ma Kết chống tay xuống nền đất để ngồi dậy, tôi dùng hết sức để đỡ anh.
– Cỏ Roi Ngựa vốn dĩ là kịch độc đối với ma cà rồng. Ma cà rồng tầm thường trúng phải thì chắc chắn sẽ chết. Tôi thì khác, tôi không chết được. Chỉ có điều toàn bộ sức mạnh đều không sử dụng được.
– Trước lúc bị ngất đi, tôi còn nhớ tên Lữ Khách đó hắn đã nói gì đó về chuyện thu thập sức mạnh của Thiên Yết và anh để hồi sinh chủ nhân của hắn. Anh có biết gì về việc này hay không ? – Tôi hỏi.
Ma Kết lắc đầu.
– Tôi không biết.
Đột nhiên ánh mắt của Ma Kết ngưng đọng nhìn về phía bên kia của song sắt. Tôi ngạc nhiên quay nhìn theo. Phía đối diện của buồng giam là một khu vực khá tối tôi khó lòng nhìn thấy rõ ràng.
– Thiên Yết ? – Ma Kết thì thào.
– Hả ? – Tôi kinh ngạc hỏi lại.
– Thiên Yết ở bên kia. – Ma Kết nói.
Lúc này tôi nhìn kỹ lại lần nữa, khi mắt quen dần với bóng tối, tôi bắt đầu nhìn thấy được một buồng giam ở cách chúng tôi chừng bảy thước, bên trong buồng giam tối om, nhưng có một bóng người bị xích vào vách tường, tóc tai rũ rượi. Nhưng…nhưng người này không thể nào là Thiên Yết, gương mặt của cô ấy hoàn toàn teo tóp và già nua, giữa bụng của cô ta là một con dao bị cắm vào lút cán, máu từ đó đổ ra đã khô lại thành màu nâu sậm, nhìn thoáng qua cứ y như một xác chết. Tôi hãi hùng thốt lên.
– Không thể nào !
– Thiên Yết đáng thương. – Ma Kết khẽ gượng dậy, gương mặt anh đanh lại giận dữ. – Bọn Lữ Khách chó chết đã rút cạn máu trong người nó.
– Cái gì ! Như…như vậy Thiên Yết…
– Thiên Yết không thể chết, nhưng tình trạng đó chẳng khác nào nửa sống nửa chết.- Ma Kết đau đớn nói. – Chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây. Tôi phải cứu Thiên Yết.
Tôi nhìn anh gật đầu rồi đứng dậy quan sát những song sắt trước mặt, chúng khá cũ kỹ và được khóa bởi một cái ổ khóa to đùng.
– Để tôi thử xem sao.
Nói rồi tôi đưa tay về phía ổ khóa đọc thần chú:
– låse opp !
Không có gì xảy ra. Tôi ra chiều khó hiểu, lặp lại thần chú:
– låse opp !
Vẫn không có hiệu lực.
– Quái lạ, tôi không sử dụng được ma thuật. – Tôi kinh ngạc thốt lên.
Cùng lúc đó một giọng cười vang lên từ bên ngoài buồng giam.
– Ha ha ha. Đừng cố gắng vô ích. Ổ khóa đó đã được ta niêm phong bằng ma thuật, cô bé chưa đủ trình độ để mở đâu. – Là tên Lữ Khách da đen.
Hắn từ tốn bước vào buồng giam phía bên kia song sắt, ánh mắt hắc ám nhìn chúng tôi.
– Có vẻ như hai người các ngươi đã ngủ đủ giấc rồi, bây giờ cũng nên bắt đầu làm việc thôi. – Hắn nói với một nụ cười nham hiểm.
– Ngươi muốn gì ? – Tôi lo lắng hỏi.
Tên Lữ Khách không trả lời, hắn rút từ trong áo chùng ra một cái nỏ giống như của tên Lữ Khách ban đầu tấn công tôi và Ma Kết. Tôi hốt hoảng chưa kịp phản ứng thì hắn đã chĩa cái nỏ về phía Ma Kết bắn liền ba phát. Ba mũi tên xé gió cắm phập vào ngực Ma Kết, anh đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã ra đất, máu từ vết thường tuôn ra không ngừng.
– Tại sao ngươi làm như vậy ? – Tôi tức giận nói.
– Bị trúng độc cỏ Roi Ngựa, hắn không thể tự chữa lành vết thương nữa. Trong vài giờ tới hắn sẽ bị chảy hết máu trong cơ thể. Đến lúc đó, chúng ta có thể tiến hành thu thập sức mạnh của hắn. Cũng như ta đã làm với cô nàng Thiên Yết ở bên kia. Ha ha ha. – Tên Lữ Khách vừa cười vừa quay lưng biến mất vào ngõ tối của hang động.
– Bỉ ổi ! – Tôi tức giận mắng rồi chạy đến đỡ lấy Ma Kết.
– Ma Kết, anh sao rồi ?
Nhìn ba mũi tên cắm sâu trên ngực anh, tôi không khỏi lo sợ, tôi chưa từng thấy máu nhiều đến như vậy trong đời. Ma Kết cố nén đau nói.
– Hãy giúp tôi rút ba mũi tên này ra. Chúng là những mũi tên gỗ, nếu không rút ra, chúng sẽ chui sâu hơn vào cơ thể.
– Nhưng…nhưng… – Tôi bối rối không biết phải làm như thế nào.
Chợt Ma Kết nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh nhìn tôi cầu khẩn.
– Song Ngư, làm ơn giúp tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy biểu tình này của Ma Kết, trong ánh mắt đó chứa đựng sự đau đớn lẫn bất lực. Trái tim tôi chợt cảm thấy đau nhói. Hai hàng nước mắt tôi tự dưng tuôn trào.
– Được…được Ma Kết, anh hãy ráng chịu đựng.
Tôi đưa bàn tay lên vết thương của Ma Kết, đọc nhanh câu thần chú.
– trekke dem ut !
Lập tức ba mũi tên liền bị lực kéo của ma thuật rút phăng khỏi ngực Ma Kết. Theo sau đó, máu tuôn ra càng nhiều hơn. Gương mặt Ma Kết nhăn lại vì đau.
– Ôi không ! – Thôi sợ hãi thốt lên. – Tôi phải làm gì bây giờ ! Cứ thế này anh sẽ cạn máu mất.
Tôi vừa nói vừa khóc.
– Chẳng lẽ…chẳng lẽ không còn cách nào hay sao ? – Tôi hỏi anh. – Anh đã sống hơn một ngàn năm, đây không thể nào là lần đầu tiên anh bị trúng độc Cỏ Roi Ngựa chứ ?
– Không. – Ma Kết đáp, người anh khẽ run.
– Vậy chắc chắn anh có cách giải độc. – Tôi mừng rỡ nói.
Nhưng Ma Kết lắc đầu.
– Không được…
– Cái gì không được ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
Ma Kết không đáp, anh quay mặt về hướng khác, biểu tình khó xử. Dường như anh có điều gì không muốn cho tôi biết.
– Ma Kết ! – Tôi mất kiên nhẫn lay cánh tay anh. – Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn không chịu nói cho tôi biết. Rốt cục anh có muốn cứu Thiên Yết hay không ?
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói yếu ớt vọng lại từ buồng giam bên kia.
– Hãy cho anh ta uống máu của cô !
– Cái gì ? – Tôi kinh ngạc quay về phía đó. – Thiên Yết ?
– Đó là cách duy nhất. – Thiên Yết đáp với giọng run rẩy.
Tuy trong lòng tôi có chút sợ hãi, nhưng tôi không hề chần chừ đưa cổ tay của mình ngang miệng của Ma Kết nói.
– Ma Kết, nếu đúng như vậy hãy uống máu tôi đi.
Ma Kết lắc đầu đẩy tay tôi ra.
– Không, tôi không thể làm vậy với em.
– Tại sao không được ? – Tôi tức giận hỏi.
– Tôi nói không được là không được ! – Ma Kết cau mày đáp.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mất kiên nhẫn với anh ta như vậy. Tôi điên tiết đáp.
– Thật không hiểu nổi anh. Sao mà cứ như một đứa trẻ vậy !
– Hừ ! Thật không ngờ anh vì một con bé phù thủy tầm thường mà do dự như vậy. – Giọng của Thiên Yết lại vọng tới.
Ánh mắt của Ma Kết đột nhiên có sự biến đổi. Thiên Yết nói tiếp.
– Anh ta không muốn uống máu của cô vì bất kỳ ai bị ma cà rồng nguyên thủy uống máu cũng sẽ bị ràng buộc với con ma cà rồng đó.
– Nghĩa là sao ? – Tôi vẫn chưa thể hình dung ra vấn đề.
– Nghĩa là cô sẽ trở nên phục tùng anh ta vô điều kiện. – Thiên Yết đáp. – Cũng gần giống như mối ràng buộc giữa một con sư tử cái với con đực đầu đàn của nó vậy.
Tôi thực sự vẫn không thể hiểu được toàn bộ những gì Thiên Yết nói, nhưng nếu như không thể giải độc cho Ma Kết thì tính mạng của cả ba chúng tôi coi như kết thúc tại đây. Dù thế nào thì tôi cũng không quản được nhiều như vậy. Được bước nào hay bước đó vậy. Nghĩ vậy tôi liền nhặt mũi tên đang nằm trên mặt đất lên, cứa đầu nhọn lên cổ tay mình rồi đặt nó vào miệng Ma Kết.
Ma Kết thoáng giật mình, anh định quay đầu đi nhưng tôi nhất quyết đè cổ tay mình vào miệng anh. Ánh mắt anh nhìn tôi nửa giận dữ nửa bất bình. Tôi liền nói.
– Xin lỗi Ma Kết. Nếu như phải bị ràng buộc với anh để cứu cả ba người chúng ta thì tôi chấp nhận vậy. Dù sao cũng cám ơn anh đã nghĩ cho tôi.
Khi dòng máu của tôi chảy vào miệng Ma Kết, gương mặt anh liền có sự chuyển biến, sắc hồng liền xuất hiện, đôi môi nhợt nhạt liền trở lại đầy sức sống. Tôi nhìn xuống ngực anh, ba vết thương tạo thành bởi những mũi tên kia cũng nhanh chóng lành lại rồi biến mất không một dấu vết. Tôi vui mừng nhận ra máu mình bắt đầu có tác dụng.
Nhưng rồi đột nhiên một cơn choáng váng ập đến, tôi cảm thấy hai chân mình yếu ớt và như bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Tôi liền theo quán tính ngã xuống nền đất. Nhưng khi cơ thể tôi chưa chạm đến mặt đất thì tôi nhận thấy Ma Kết từ vị trí đang nằm vụt một cái xuất hiện đàng sau lưng tôi, hai tay anh ôm hẳn lấy người tôi kéo vào lòng anh. Tôi vẫn mê mê tỉnh tỉnh dựa đầu vào ngực anh. Tôi mơ hồ thấy ánh mắt anh nhìn tôi đầy lo âu.
– Em đã mất máu khá nhiều. – Ma Kết vừa nói vừa tự cắn vào cổ tay mình rồi kê vào miệng tôi. – Uống máu của tôi đi. Máu của ma cà rồng sẽ giúp em trị thương.
Tôi không còn sức lực để phản đối, tôi cảm thấy dòng máu của anh chảy vào miệng mình. Tôi vẫn tưởng nó sẽ có vị rất tanh, nhưng ngược lại tôi chỉ cảm thấy mằn mặn và ấm áp. Vết cắt trên cổ tay tôi ngay sau đó cũng lập tức liền lại. Cơn choáng váng cũng đột nhiên biến mất. Ma Kết khẽ lay vai tôi hỏi.
– Em không sao chứ ?
Tôi mỉm cười lắc đầu. Trong lòng tôi thầm ao ước được nằm trong vòng tay anh thêm một lúc nữa.
– Song Ngư…cám ơn em. – Ma Kết nhìn tôi trìu mến nói.
Đúng lúc đó, tên Lữ Khách da đen cũng quay trở lại buồng giam. Ánh mắt Ma Kết liền trở nên băng lãnh. Anh kéo tôi ra sau lưng mình rồi nói.
– Đến lúc ra khỏi đây rồi.
Tên Lữ Khách vừa bước vào, nhìn thấy Ma Kết đang đứng sừng sững đàng sau song sắt, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Hắn vừa quay lưng định bỏ chạy thì Ma Kết liền lướt tới trước, hai tay anh nắm song sắt đẩy mạnh một cái, những chỗ chấn song được đóng chặt vào vách đá liền vỡ vụn, toàn bộ song sắt bị Ma Kết nhấc bổng rồi ném sang một bên. Tên Lữ Khánh kinh dị la lên một tiếng.
– Không !
Tiếp sau đó cổ họng hắn liền bị bàn tay Ma Kết nắm lấy, anh nhấc bổng tên Lữ Khách lên cao rồi bằng một động tác gọn gàng bẻ gãy cổ hắn. Cơ thể tên Lữ Khách mềm oặt rơi xuống nền đất. Ma Kết dùng một mũi tên nhọn rạch một đường nhỏ trên cổ của hắn rồi đưa lên mũi ngửi.
– Máu hắn không bị nhiễm cỏ Roi Ngựa, có thể đưa cho Thiên Yết uống.
Nói rồi Ma Kết lôi xác tên Lữ Khách đến buồng giam của Thiên Yết, anh nhìn qua song sắt nhếch miệng cười nói.
– Bữa tối của em đây em gái !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!