[12 chòm sao] Huyền Thoại - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


[12 chòm sao] Huyền Thoại


Chương 15


“Thiên Bình!”

“Thiên Bình! Đợi tôi! Thiên Bình!”

Thiên Bình bước chân nhanh về phía trước, tiếng gọi trầm ấm vang lên phía sau hoàn toàn không lọt vào tai anh. Anh đi ngược sáng, ánh mặt trời nóng rực giúp anh che giấu đi ngũ quan.

Kim Ngưu đẩy hết người chắn đường sang một bên, trên mặt hắn bị nỗi lo lắng cùng hốt hoảng bao trùm, cổ họng gọi đến sắp khàn cũng không thể gọi người quay lại.

Hắn biết mấy ngày nay anh không được khỏe, nhưng bệnh tới mức gặp người liền trốn thì hắn chưa gặp bao giờ.

Cậu ta bị làm sao vậy chứ?!

“Thiên Bình!”

Khó khăn đuổi kịp người, Kim Ngưu gắt gao một tay nắm chặt cổ tay Thiên Bình, một tay đặt lên vai anh ép người quay về phía mình. Thiên Bình bị bắt lại cũng không giãy dụa, anh chỉ cúi đầu lẳng lặng không nói.

Kim Ngưu bị hành động của anh chọc tức, hắn có thể cảm nhận được thân thể anh đang run rẩy sợ hãi. Hắn chậc lưỡi một cái, bàn tay đang đặt trên vai anh từ từ lướt qua mấy sợi tóc nâu vàng, dừng trên cằm anh, mạnh mẽ nâng mặt anh lên nhìn thẳng vào mình.

“Cậu trốn cái gì?! Trốn không gặp ai là cái chuyện gì?!”

Hắn nhìn anh một bộ dáng thất thố, sắc mặt anh trắng bệch tiều tụy, dưới mắt thâm quầng, ánh mắt lưu chuyển nhìn hắn, mím môi không nói một câu.

Bộ dạng này là vì nghỉ ngơi không tốt sao?

Kim Ngưu cau chặt mày kiếm, nghiến răng mắng: “Cậu phải nói thì mọi người mới giúp được. Im lặng thì giải quyết được gì? Tác phong của cậu xưa nay không…”

“Không có chuyện gì. Cậu buông tay.” Thiên Bình không để hắn nói hết, thanh âm yếu ớt nói được hai câu, hất tay Kim Ngưu khỏi cằm mình lại chật vật gỡ tay khỏi ma trảo của hắn. Nhưng anh càng cố gỡ, Kim Ngưu càng nắm chặt đến phát đau. 

Thiên Bình không hài lòng, nheo mắt nói lại lần nữa: “Buông tay ra.”

Kim Ngưu thuận thế kéo anh sát lại gần hơn, làm tư thế của hai người tương đối ám muội, hơi thở nam tính của hắn cứ thể phả vào anh, “Nói rồi tôi buông.”

Thiên Bình hít sâu một hơi, gượng gạo lùi lại, “Tôi nói không sao. Cậu buông tay!”

“Không buông!”

“Buông!”

“Không!”

“Kim Ng…”

Thân thể Thiên Bình rùng mình một cái, đôi mắt xanh thốt nhiên thu lại, lời đến miệng liền nuốt ngược lại vào trong. Cái sự áp bách kinh người này cùng hơi thở của cái chết, trong đầu anh liên tục hiện ra những hình ảnh trong cơn ác mộng những ngày quá. Không gì ngoài máu và xác chết, mà bản thân anh—toàn thân nhuộm máu tươi, cùng với bóng đen liên tục bám riết lấy anh không rời. 

Anh đột nhiên đau đớn nâng hai tay ôm đầu, Kim Ngưu thấy biểu hiện của anh vội vàng đỡ lấy, để anh tựa đầu vào vai mình, cánh tay vụng về xoa xoa lưng anh. Qua một lúc, hắn mới trầm thấp nói: “Có cần đến y tế không?”

Thiên Bình trong lòng anh chậm rãi lắc đầu.

Kim Ngưu lại hỏi: “Hay đến gặp Bạch Dương?”

Thiên Bình lại lắc đầu, anh lẳng lặng ngẩng đầu lên, đôi mắt như có như không lảng tránh ánh mắt lo lắng của Kim Ngưu mà nhìn sang một bên. Kim Ngưu cầm lấy cổ tay anh, không cho anh chạy trốn, ai ngờ lại bị Thiên Bình trở tay nắm lại, còn nghe thấy anh thốt lên kinh sợ: “Hắn…?!”

Kim Ngưu theo ánh mắt của anh lập tức quay đầu, nhưng chỉ thấy một mảng không gian yên bình, mây trời vắng lặng, không xuất hiện một tạp nham nào. Hắn khó hiểu hỏi lại: “Hắn nào?”

Cậu ấy không thấy.

Thiên Bình mở to đôi mắt nghi hoặc, rõ ràng kẻ đó ở ngay kia. Một thân giáp đen, tóc mái đen dài che đi gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một nụ cười giảo hoạt, hắn ngạo nghễ đứng ngay trên đỉnh đầu tượng thần Uri. 

Là hắn. 

Kẻ mấy ngày gần đây luôn xuất hiện trong giấc mộng của anh.

Thiên Bình chắc chắn kẻ đó đang nhìn về phía mình.

Phải đi ngay!

Không đáp lại câu hỏi của Kim Ngưu, anh dứt khoát kéo tay hắn chạy đi. Kim Ngưu ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mãi mới phản ứng lại, nhớ ra chuyện mấy ngày trước Sư Tử có dặn hắn, nhìn xung quanh không có người, nhỏ giọng nói: “Sư Tử nói có kẻ đã phá kết giới xâm nhập vào học viện.”

Thiên Bình tức khắc dừng lại, trong đầu suy xét một lát. Chắc chắn là kẻ đó!

“Sao giờ cậu mới nói?!” Thiên Bình nổi giận, quay đầu mắng người.

Kim Ngưu hoang mang chỉ chỉ vào mặt mình, khó khăn nói: “Tôi—-tôi, còn không phải cậu nhốt mình trong phòng không gặp ai?! Trách tôi?”

“Đi, chúng ta đi gặp mọi người. Tôi có chuyện phải nói cho họ biết!”

Anh có thể chấm dứt cơn ác mộng này.

***

Cung điện đồ sộ bằng băng sừng sững đứng ở phía tây Bắc Thánh. Từ cổng cung điện đi vào binh sĩ trải dài mấy trăm. Bảo Bình cùng Thiên Yết tốn kha khá thời gian mới có thể vượt qua hàng phòng thủ này. 

Từng bức tường băng bóng loáng như gương soi, từng chân cột băng được thạch anh bao phủ, tiếng nước róc rách rơi xuống nền lạnh lẽo. Thiên Yết rùng mình, lấy ngón tay liên tục xoa cái mũi đỏ hoe của mình. Cậu và Bảo Bình đang lén lén lút lút tìm đường đến chính điện, thực sự lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân không khác gì tên trộm.

Tòa cung điện này quanh co vòng vèo, cách thiết kế độc đáo, chỉ cần gây ra một tiếng động nhẹ cũng đã phản lại âm thanh lớn gấp bội, cho nên dù bên trong không nhiều binh sĩ canh gác chặt chẽ như bên ngoài, hai người họ cũng phải thập phần cẩn thận.

“Này, Bảo…” Thiên Yết nhỏ giọng gọi thiếu niên bên cạnh, không ngờ bị anh che miệng lại đẩy sát về bên tường.

Bảo Bình đặt ngón tay bên miệng ý bảo cậu im lặng. Thiên Yết trố mắt khó hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân, hai người khẽ nghiêng đầu nhìn. Tình hình trước mắt làm hai người khá ngạc nhiên, một người đàn ông trung niên mặc quan phục xanh trắng, bộ dáng khom người cung kính với nam nhân trẻ tuổi đi bên cạnh. Nam nhân đó một thân trang phục đen tím, mái tóc trắng xóa dài, hai người không thể thấy rõ gương mặt hắn, nhưng thứ đặc biệt phát ra trên người hắn làm họ phải để tâm.

Nguyên tố Ám!

Đợi hai người kia đi cách một khoảng, Bảo Bình cùng Thiên Yết không hẹn mà gật đầu âm thầm đi theo. 

Hai người đi đến một căn phòng dưới hầm, vì nơi đây nằm sâu trong lòng đất nên nhiệt độ trái lại nóng hơn nhiều. Chờ người đàn ông trung niên một mình đi ra, Bảo Yết hai người thần không biết quỷ không hay leo lên xà nhà…nghe lén.

Hai người đều thầm suy nghĩ trong lòng, có thể người đàn ông kia là một trong những trụ cột mà Song Tử từng nói qua. Hơn hết, rất có khả năng vị tân quốc vương Bắc Thánh cùng chuyện Bắc Thánh đổi mùa cùng dính líu tới Minh giới.

Lúc này Bảo Bình liếc mắt quan sát căn phòng một vòng, cả nơi đây đều được một thứ không khác rễ cây bao phủ, những rễ cây này thỉnh thoảng còn nhốn nháo cựa quậy. Nheo mắt quan sát kỹ, anh thấy những rễ cây sống này đang quấn lấy những cột đá màu xanh biếc, trong cột đá xanh biếc còn có—

Người!

Bảo Bình hít sâu một hơi lạnh lẽo, trong đầu nghĩ đến những lời đồn đãi tốt đẹp về vị quốc vương này. ‘Thậm chí ngài ấy còn ra lệnh miễn phí khám chữa bệnh.’  Anh chợt nhận ra, có phải những người ở đây đều bị lừa đi khám bệnh, sau đó trở thành thức ăn cho những rễ cây sống này?

Nhưng chúng có tác dụng gì? Tân quốc vương này đang nuôi dưỡng âm mưu to lớn nào? Chuyện này lại liên quan gì đến Minh giới?

“Không nghe thấy gì hết!” Thiên Yết ở một bên đè thấp giọng càu nhàu, vò vò cái đầu lúa mì quăn của mình.

Bảo Bình bị thanh âm của cậu gọi về, tiếp tục đưa mắt về trung tâm căn phòng, ở trước mặt người đàn ông tóc trắng, một thanh niên mái tóc xanh biển, khuôn mặt tuấn lãng, so tuổi tác có lẽ không hơn hai người bao nhiêu. Hắn khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, nhưng có thể nhận ra khí chất vương giả tỏa ra từ người hắn. 

Từ khoảng cách giữa hai người đến họ không xa, nhưng Bảo Bình hoàn toàn không nghe rõ đối phương nói gì.

“Có lẽ họ đã lập kết giới cách âm.” Bảo Bình mắt không rời trả lời lại Thiên Yết.

Cậu dịch người lại gần anh hơn nữa, múa máy tay chân chỉ chỉ mấy cây cột xanh: “Vậy phải làm sao? Những thứ kia cũng không giúp chúng ta điều tra ra gì nhiều!”

“. . .” Bảo Bình lắc đầu, lẳng lặng suy nghĩ một hồi.

Lúc sau, mắt thấy người đàn ông tóc trắng xoay người muốn đi. Bảo Bình mới chợt nhận ra không ổn, nắm lấy tay Thiên Yết thấp giọng nói: “Không ổn, đi mau!”

Nhưng hai người chưa nhấc chân được một bước, áp lực vô hình đè ép khiến họ ngã từ trên xà nhà xuống, một tiếng ngã nặng nề vang lên. Thiên Yết ôm đầu chửi thầm một tiếng, hơi ngẩng đầu đã thấy một đôi giày đen dệt vàng tiến đến gần mình mấy thước, ngậm miệng không nói.

Giờ cậu mới biết Bảo Bình nói ‘không ổn’ là có ý gì. Ngay từ lúc vào đây hai người đã bị phát hiện rồi, bằng không trong căn hầm sâu không ai phát hiện này, đang yên đang lành lập kết giới cách âm làm trò gì?!

“Các ngươi là người phương nào?”

Một giọng nói uy nghiêm cất lên, hai người Bình Yết bị một vòng nguyên tố Ám trói chặt không thể di chuyển. Bảo Bình xoa xoa cái đầu ngã đau của mình, suýt xoa một tiếng. Chỉ chốc lát, anh đã lấy lại dáng vẻ lạnh lẽo người khác chớ gần, đôi mắt cẩm thạch hơi nheo lại sắc bén nhìn kẻ trước mắt, thanh âm bình bình thản thản, hỏi ngược lại hắn: “Ngươi là quốc vương Bắc Thánh, Hải Kha?”

Hải Kha nhàn nhạt mỉm cười nhìn Bảo Bình từ trên xuống dưới, ánh mắt như không nỡ rời, gật gật đầu khẳng định lời anh nói.

Có lẽ Bảo Bình không nhìn ra, nhưng Thiên Yết tay lanh mắt lẹ thấy rõ ánh mắt thèm thuồng của hắn, tức giận trừng lớn mắt ngọc, trên mặt ghi rõ ‘nhìn nữa ta chọc mù mắt ngươi!’, quát: “Ngươi nhìn cái gì?”

Quốc vương Hải Kha không thèm để cậu vào mắt, giơ tay hất nhẹ một cái, Thiên Yết không phản ứng kịp đã bị một sức mạnh vô hình ném va vào một rễ cây khá lớn.

“. . .” Bảo Bình thoáng ngơ ngác nhìn cậu, lại chau chặt mày liếc Hải Kha, đánh giá hắn một phen. Trong lòng cười lạnh, một quốc vương đại diện cho một phần Thánh địa thế nhưng mượn sức mạnh của Minh giới!

“Ta hỏi lại, các ngươi là ai?” 

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, không lộ một tia tức giận nào. Bảo Bình một mực lo lắng nhìn Thiên Yết, chậm rãi trả lời: “Ngài sớm đã biết đi.”

Ý cười trên khóe môi Hải Kha càng sâu, hắn tiến lên, ngồi xuống trước mặt Bảo Bình. Hắn đưa ngón tay thon dài chạm vào mái tóc xanh lá dài của anh, từ từ vuốt nhẹ. Bảo Bình cảm thấy ghê tởm nghiêng đi né tránh. Thiên Yết ở một bên ăn đau, thấy hành động của hắn lập tức nổi lửa điên, nghiêng răng nghiến lợi, âm thầm cố gắng tích tụ nguyên tố trong tay phá bỏ trói buộc.

Đợi cậu thoát ra nhất định sẽ chặt đứt tay hắn!

“Quả nhiên là người của Thánh Địa.” Hải Khả nhận sự cự tuyệt của anh cũng không nản, bàn tay không yên phận dứt khoát nắm lấy cằm anh, kéo anh nhìn thẳng mình. “Hai người các ngươi đều trông thấy hết rồi, liền không thể giữ mạng.”

Hải Kha nhìn kỹ gương mặt Bảo Bình, nhìn từ hai hàng lông mày thanh tú, chuyển xuống đôi mắt cẩm thạch, lông mi cong dài, nhìn đến sống mũi cao thẳng rồi đôi môi mỏng nhạt màu, thậm chí hắn còn lưu luyến dùng ngón tay cái xoa xoa dưới môi anh, cảm khái một phen.

Người này quả nhiên rất đẹp.

Bảo Bình mặt không đổi sắc, không chút để ý hành động cùng câu nói đe dọa của hắn, một lòng muốn nhanh chóng thoát khỏi cái vòng trói chết tiệt này rồi kéo Thiên Yết chạy đi. Mà Thiên Yết nãy giờ đều thu hết vào mắt, tức đến sắc mắt chuyển từ xanh đến đen, trong lòng chỉ có: phải giết hắn! Giết hắn! Giết chết hắn!!!

“Nhưng chúng ta có thể trao đổi.” Hải Kha buông tay ra, trông chờ ngắm Bảo Bình nói.

“. . .”

“Vị trí Vương hậu Bắc Thánh còn trống, nếu ngươi nguyện ý trở thành Vương hậu của ta.” Hải Kha liếc sang Thiên Yết, cười khẩy một cái, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ giữ nửa cái mạng cho hắn.”

“!!!!”

“!!!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN