[12 chòm sao] Huyền Thoại - Chương 6: Những học viên ưu tú (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


[12 chòm sao] Huyền Thoại


Chương 6: Những học viên ưu tú (Hạ)


Trong lớp nguyên tố Phong, một chàng trai tóc nâu vàng ngắn đang bị một đám người vây quanh. Chàng trai anh tuấn khí khái, đôi mắt xanh như phỉ thúy tỏa ra ôn nhu, khóe môi mở nụ cười ấm áp như ánh nắng. Anh đang cất giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng giải thích gì đó cho đám người.

Vì giáo viên tạm thời không thể đến, nên thân là học trưởng, là học viên ưu tú của lớp, anh có trách nhiệm thay giáo viên dạy các học viên mới tới những thứ cơ bản nhất.

Mà đám người vây quanh anh, chỉ nhìn anh không chớp mắt, mặt đỏ bừng tim đập nhanh, không biết có nghe được chữ nào vào tai hay không?

Chàng trai tóc nâu vàng nói xong, nhìn xuống đám người thấp hơn mình cái đầu, hỏi, “Vậy, các em đã hiểu hết chưa?”

Đám người: “……”

Không một ai trả lời.

Chàng trai rất bất đắc dĩ đỡ trán, thầm nghĩ: Rồi nãy giờ mấy người đang làm cái trò gì???

“Học trưởng!” Một giọng nữ trong trẻo trong đám người cất lên.

“Em có gì thắc mắc sao?” Chàng trai nở nụ cười ấm áp, nhìn về phía cô gái.

Cô bạn ngơ ngác mê mẩn, một đồng học bên cạnh huých huých tay cô mới hoàn hồn. Cô hít sâu một hơi, tựa hồ đang lấy hết can đảm hỏi một câu:

“Anh…. có người yêu chưa?”

Câu hỏi này vừa ra, một đống ánh mắt lấp lánh mong chờ nhìn anh.

“……….”

Thật sự…..cmn! Đừng hỏi câu gây đau tim như vậy chứ?!!!!

Dù trong lòng đang oán niệm, anh vẫn gượng cười đáp, “Chuyện này đâu liên quan đâu, đúng không?”

“Em biết, những điều anh giải thích bọn em ở đây điều biết rồi. Nhưng… nhưng… chưa biết anh có hay chưa có người yêu?” – Câu hỏi của cô bạn này rất trúng tâm sự của mọi người. Thật ra, ai cũng nghĩ người đẹp trai ôn nhu này hẳn đã có người trong lòng, nhưng biết đâu bất ngờ! Cho nên mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của anh.

Chàng trai tóc nâu vàng giật giật khéo miệng, ông đây 21 cái thanh xuân chưa nếm trải mùi vị ái tình được chứ?!

“Thực ra tôi….”

“Nè, Thiên Bình, cậu đang ở đâu đấy?!”

Đang lúc sắp biết được câu trả lời thì bị một tiếng gọi cắt ngang, đám người vẻ mặt oán hận quay đầu nhìn kẻ phá đám.

Thiên Bình lập tức quay sang hướng thanh âm, anh thấy một chàng trai tóc nâu đang nhe răng cười lưu manh, vẫy tay gọi mình. Anh thật vui đến khóc trong lòng. Ôi bạn tôi, ôi Kim Ngưu, ôi vị cứu tinh của tôi!!! Anh chỉ thiếu điều chạy đến chỗ hắn ôm cái cảm ơn.

Mấy người kia vừa thấy Kim Ngưu, tim đập lệch một nhịp, oán hận vừa rồi bay sạch. Thấy Thiên Bình đi đến chỗ hắn hất cằm nói gì đó, vẻ mặt rất vui mừng. Mà chàng trai tóc nâu kia khoác vai Thiên Bình rất tự nhiên kéo sang một bên, nhìn hai người có vẻ rất thân thiết.

Mỹ nam chỉ làm bạn với mỹ nam quả không sai! Bọn họ vào đúng trường rồi mà!!!!

Thiên Bình bị Kim Ngưu lôi đến bên cửa sổ. Hắn ngó nghiêng ngó dọc tìm kiếm gì đó trong lớp, sau đó mới hơi nghiêng đầu nhấc mắt hỏi anh.

“Bảo Bình không đến tìm cậu hả?”

Thiên Bình khó hiểu lắc đầu, “Không, mà cậu ấy tìm tôi có chuyện gì hả?”

Kim Ngưu bĩu môi, chán ngắt nói, “Cậu ta đang nghiên cứ phản gì đó, nghe không hiểu.” Hắn lấy ngón tay vuốt vuốt cái cằm không có râu của mình, suy tư, Không ở đây thì ở đâu nhỉ?

Thiên Bình nghe Kim Ngưu nói cũng hiểu gì đó, nhưng anh nhìn Kim Ngưu quần áo xộc xệch cúc áo cài không hết, huy hiệu đeo lệch nhìn rất chi là đau mắt. Nên anh rất tự nhiên đưa tay chỉnh cho hắn, cài cúc đeo lại huy hiệu, nhàn nhạt nói, “Còn cậu, sao không ở lớp? Tìm Bảo Bình làm gì?”

Anh chỉnh xong, rất hài lòng gật đầu, nhìn Kim Ngưu chờ câu trả lời.

Kim Ngưu xua xua tay, “Bị lão đầu tử kêu cút khỏi lớp rồi.”

Thiên Bình nhướn mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Kêu cậu cút, cậu cút thật hả?”

Kim Ngưu rất có lý không sợ gật đầu. “Tôi chỉ ngại ổng chưa đuổi tôi luô—…..”

Hắn còn chưa nói xong, bị một tiếng “Uỳnh” từ đầu bên kia chặn lại. Hai người lập tức quay đầu, “một thảm trạng” đập vào mắt hai người.

Chỉ thấy một mảnh xanh trời quay đầu về phía họ, tóc dài phất động trong gió, trên người tản ra sát khí nhàn nhạt, trước mắt người đó mù mịt một mảnh. Trong lớp bỗng ồn ào hơn hẳn. Đợi khói bụi tản đi, họ thấy một cậu bạn nằm ngửa trên mặt đất, cố gắng đứng dậy nhưng không thể nhấc nổi lưng, khóe miệng cậu ta chảy vết máu, quần áo trên người dính bụi bặm. Bức tường thì bị nứt một mảng lớn, cửa sổ kính trên tường cũng vỡ toang.

Kim Ngưu há hốc mồm, trầm trồ, “Lợi hại, lợi hại, không phải ai cũng phá nổi tường của học viện đâu!”

Thiên Bình liếc xéo hắn, cũng mặc kệ nhấc chân đi đến.

“Có chuyện gì vậy?”

Thiên Bình dùng ánh mắt sắc lạnh liếc sang một học viên gần đó. Cậu học viên giật bắn, nhanh chóng đáp, “Tôi không….không biết …..”

Thiên Bình bèn đi đến thân ảnh màu xanh trời, đặt lên vai cậu nói, “Này cậu….”

Nghe tiếng gọi, cậu liền quay đầu, trước nhìn bàn tay đang đặt lên vai mình, sau đó mới ngẩng đầu nhìn chủ nhân bàn tay.

Thiên Bình nhìn thấy gương mặt cậu, lập tức sửng sốt, “Song Tử?!!!”

Cái tên này khiến Kim Ngưu đang vỗ tay không ngừng chớp mắt quay phắt sang, hắn dùng tốc độ ánh sáng chạy đến trước mặt “Song Tử”, “Uầy, tưởng ai có năng lực đó, hóa ra là Song Tử nhà cậu!”

“Song Tử” nhìn Thiên Bình lại nhìn Kim Ngưu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi! Không! Phải! Song! Tử!”

Thiên Bình và Kim Ngưu nhìn nhau, vẻ mặt khó tin cùng thốt ra, “Cậu không phải Song Tử?”

Đùa hả?!

Cậu rất không thoải mái hất tay Thiên Bình ra, quay đầu sang một bên, nói: “Tôi là Song Sinh.”

Kim Ngưu gãi đầu, hắn cảm thấy tên này quen quen, hắn nhìn Song Sinh từ trước đến sau từ trên xuống dưới. Mặt giống, tóc giống, nhưng tác phong không giống chút nào a!

Sau mấy phút, hắn như bừng tỉnh đại ngộ vỗ đầu một cái, ghé vào tai Thiên Bình nói nhỏ, “Chắc chắn cậu ta là em trai Song Tử, tôi từng nghe cậu ấy nhắc mình có đứa em sinh đôi.”

Thiên Bình gật đầu hiểu, nhìn Song Sinh khẽ nhếch môi, nghĩ: ‘năng lực cũng không tồi’.

“Vậy sao em lại đánh cậu ấy?” Thiên Bình hỏi Song Sinh, tay cũng chỉ chỉ nạn nhân đang được đồng học đỡ dậy.

Sắc mặt Song Sinh tối đen đi, đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt sắc như đao nhìn chằm chằm “nạn nhân”. Mà “nạn nhân” cũng không thua kém nhìn thẳng Song Sinh, cong môi đầy thách thức.

Cậu phải nói thế nào?! Nói cậu đang yên đang lành, giữa ban ngày ban mặt bị một tên biến thái ….. sàm sỡ hả?!!! Rồi cậu còn mặt mũi gì???

Song Sinh nhìn đến nụ cười của hắn ta, càng nộ khí xung thiên muốn tiến lên đánh vài cái nữa, cũng may Kim Ngưu ngăn được cậu lại. “Bình tĩnh, bình tĩnh anh bạn.”

Cùng là sinh đôi mà sao tính tình cách biệt trời đất thế này?????

Thiên Bình bất đắc dĩ bảo một học viên đưa nạn nhân tới phòng y tế. Đợi bóng người đi xa, anh mới quay người bảo học viên giải tán, nhìn Song Sinh cười nói, “Học đệ, em tính đền bù thế nào?”

Trong lời nói của anh rất có trêu chọc, Thiên Bình dừng một chút lại nói thêm, “Trong trường cấm tự ý đánh nhau, nhưng vì em là học sinh mới nên anh bỏ qua, nhưng đền bù vẫn phải đền bù.”

Song Sinh không phải kiểu người thích suy nghĩ nhiều, cũng không nhạy cảm, nghe không ra ý tứ trêu đùa. Cậu nghênh ngang khoanh tay, ngẩng đầu nhìn Thiên Bình cao hơn mình một cái đầu, nói:

“Bao nhiêu tiền? Tôi đền!”

Cái gì thiếu thì thiếu, tiền thì bổn đại gia không thiếu!

Kim Ngưu phì cười nhìn cậu, cảm thấy cậu nhóc Song Sinh này còn thú vị hơn Song Tử âm trầm, trả lời cậu, “Học đệ, em có biết bức tường này là gì không? Nói đền liền đền?”

Song Sinh nhíu mày nghiêng đầu, “Tường không làm bằng gạch thì bằng gì?”

Kim Ngưu gật đầu đồng ý, “Tường làm gạch, không sai, nhưng mà tường này….”

Hắn cầm một mảnh vỡ trên đất, xoay xoay trên tay, đôi mắt vàng hứng thú giơ trước mặt Song Sinh, “….được làm bằng tinh thạch.”

Tinh thạch!!!!!

Song Sinh giật bắn, lấy mảnh vỡ trên tay Kim Ngưu, cậu thấy trên mảnh vỡ thỉnh thoảng phát ra những tia sáng ảo diệu, thật sự làm bằng tinh thạch!!!

Cậu co rút khóe miệng, biểu tình đau khổ nhìn hai người Thiên Ngưu. Cậu….có lẽ không đền nổi.

Thiên Bình nhìn cậu như vậy, cũng rất muốn cười. Anh cố gắng nghiêm túc, “Thế này đi, anh cho em thời gian năm ngày. Sau năm ngày…em sửa xong bức tường này đi.”

Thiên Bình nói xong liền quay người rời đi. Kim Ngưu thấy vậy, hắn hướng Song Sinh ra hiệu “cố lên” cũng rời đi nốt. Để lại Song Sinh khóc không ra nước mắt nhìn theo.

******

Học viện Samson chia hai hình thức học tập. Ba ngày thứ 2, 3, 4 là những ngày học riêng của mỗi lớp nguyên tố. Ba ngày 5, 6, 7 là buổi học “ngoại khóa”, sáu lớp nguyên tố sẽ tập trung lại ở Đấu Kỹ Trường cùng huấn luyện sức mạnh, điều này khiến khả năng điều khiển sức mạnh của các học viên tăng lên rất nhiều.

Hôm nay là thứ 5, là buổi học ngoại khóa đầu tiên của các học viên mới. Vì là buổi học đầu tiên, chủ yếu để các học viên mới làm quen trao đổi ít nhiều, nên hiện tại ở Đấu Kỹ Trường, ngoài thành viên của hội học viên ra thì giáo viên hôm nay không đến.

Những học viên năm 2, năm 3 có người thì rảnh rỗi tán gẫu, có người cứ theo cách học trước đây mà bắt tay vào tập luyện.

Ba người Nhân Mã, Song Sinh, Song Ngư đứng ở một góc Đấu Kỹ Trường. Nhân Mã nhìn nơi này một lượt, y cảm thấy kết cấu nơi này khá giống đấu trường nhỏ, xung quanh bao phủ bởi những bức tường tinh thạch. Đấu Kỹ Trường không tính là quá rộng, nhưng học viên trong trường không đến hai trăm nên ở đây cũng tính như rộng rãi.

Song Ngư thì chỉ im lặng nhìn về xa xa, nhìn ra có chút thất thần, chẳng biết cậu đang chú tâm nghĩ đến cái gì.

Chỉ có Song Sinh tâm trạng không tốt. Đã hai ngày từ hôm cậu phá lớp rồi, cậu không thể nghĩ ra cách đền bù. Tinh thạch là vật vô giá, không gì có thể đền nổi! Cậu sắp phát điên rồi!!!

“Này hai cậu, nghĩ cách giúp tôi đi~~~” Giọng cậu đầy vẻ bất lực, đưa ánh mắt long lanh đầy nước nhìn hai người bạn bên cạnh.

Nhân Mã đang ngó xung quanh, nghe Song Sinh nói mà thở dài, “Đã bảo cậu nói với anh cậu đi, bọn tôi lực bất tòng tâm mà.”

Song Sinh bĩu môi, cậu nhìn Song Ngư cũng gật đầu tán thành mà sắp khóc.

“Nếu biết trước thế này, tôi sẽ hướng cửa lớp mà phá!”. Cậu ai oán than.

Nhân Mã, “….”

Song Ngư, “……….”

Rồi nếu cái cửa lớp cũng làm từ tinh thạch thì sao?!

Trầm mặc kéo dài.

“Song Ngư, cậu đến khi nào vậy?” Một giọng nói trong trẻo cất lên.

Song Ngư nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền quay sang, cậu thấy một bóng xám đứng ở xa xa hướng cậu tươi cười vẫy tay chào.

Song Ngư cũng không trực tiếp trả lời ngay, cậu đợi Cự Giải đi đến gần mới nhàn nhạt nói, “Mới tới mà thôi.”

Nhân Mã cùng Song Sinh nghe vậy, tức khắc phản bác trong lòng, “Mới tới gần tiếng thôi!”. Hai người thầm nghĩ, chắc chắn Song Ngư có vấn đề về nhận thức thời gian.

Cự Giải nhìn hai người bên cạnh Song Ngư, rất lịch sự giới thiệu trước, “Tôi là Cự Giải, lớp nguyên tố Thủy, là bạn học của Song Ngư. Hai cậu là?”

Nhân Mã cũng rất lịch sự đáp lại, “Tôi là Nhân Mã, lớp nguyên tố Hỏa, còn cậu ấy…..” y vừa nói vừa thuận tay ôm cổ kéo Song Sinh sang, “tên Song Sinh, lớp nguyên tố Phong.”

Song Sinh cười nhạt, giơ tay chào lại, “Lần đầu gặp mặt.”

“Chào cậu.”

Không một ai nhìn ra, khi Cự Giải nhìn thấy Song Sinh, trong đôi mắt tím hiện ra kinh ngạc mơ hồ.

“…….”

“…….”

Không khí lại trầm tĩnh đi xuống.

Cự Giải ngại ngùng gãi đầu xám của mình, cảm thấy bản thân nên nói gì đó. Ai ngờ anh vừa há miệng, Song Ngư đã lên tiếng trước:

“Cự Giải, cậu biết chỗ nào có tinh thạch không?”

“…..”

Hở? Cự Giải trố mắt nhìn Song Ngư. Cậu không nói đùa chứ? Tinh thạch là thứ gì, đâu thể nói có chỗ có liền có!!!

Nhưng đang yên đang lành, Song Ngư đột nhiên hỏi như vậy, không lẽ có chuyện gì? Cự Giải nghĩ vậy, liền mang theo lo lắng hỏi, “Sao cậu đột nhiên hỏi vậy? Có chuyện gì sao?”

Song Ngư nhẹ nghiêng đầu nhìn ánh mắt tím huyền bí kia, lại rất nhanh quay lại. Không hiểu sao cứ nhìn đôi mắt đó, cậu lại có cảm giác kỳ lạ khó nói.

Song Ngư lấy cằm chỉ chỉ Song Sinh, “Cậu ấy phá tường trong lớp, giờ phải đền.”

Từ mấy ngày trước gặp nhau, Song Ngư cứ đi ba bước Cự Giải lại nối gót theo sau hai bước. Cậu không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nhịn không được hỏi Cự Giải, anh liền hì hì ngại ngùng nói muốn làm bạn. Cậu nhớ bộ dạng lúc đó của anh cũng khá dễ thương, như cua con khúm núm, ma xui quỷ khiến thế nào thốt ra “Không vấn đề.”

Hiện tại hai người là bạn, Song Ngư cảm thấy nói cho anh cũng chẳng vấn đề.

Mà Cự Giải nghe xong sửng sốt hồi lâu, quay đầu sang nhìn Song Sinh. Song Sinh lại thấy rõ trên mặt anh ghi “Ca này khó” rõ rõ ràng ràng.

Chưa đợi Song Sinh lên tiếng từ chối, Cự Giải đã trả lời, “Thật ra, tinh thạch không thể mua, nhưng tôi biết một người có thể chữa.”

Ba người Mã Sinh Ngư lập tức nhìn anh. Cự Giải liền bật cười, giải thích: “Các cậu nhớ trận đánh nhau xảy ra hai ngày trước không?”

Ba người gật đầu, vì họ thấy người tóc tím có thể trái tự nhiên dùng lửa chống nước, trong nháy mắt khiến nguyên tố Thủy bốc hơi, nên ấn tượng rất sâu.

Cự Giải hài lòng nói tiếp, “Học viên sử dụng nguyên tố Hỏa đó tên Bạch Dương, là một trong những học viên ưu tú của trường. Theo tôi biết, anh ấy còn có khả năng đặc biệt là khôi phục mọi thứ.”

Nhân Mã nhìn Cự Giải, “Ý cậu là, đi tìm người đó giúp?”

Nhờ một người xa lạ giúp đỡ, e hơi khó. Ba người khẽ thở dài.

Cự Giải lại không mảy may để ý tâm trạng của ba người, tiếp tục nói, “Tôi nghe mọi người nói anh ấy là người ôn hòa, dễ gần, cũng nhiệt tình giúp đỡ người khác….”

Nghe đến đấy ánh mắt ba người khẽ sáng lên.

“Nhưng anh ấy lại ốm yếu từ nhỏ, thường xuyên bị bệnh, số ngày nghỉ còn gấp mấy lần số ngày lên lớp, cũng không biết hôm nay anh ấy có đến trường không.”

Nghe đến đây, hy vọng mới chớm nở trong lòng Song Sinh lạp tức héo tàn.

Ngày nghỉ còn gấp mấy ngày lên lớp??! Vậy đừng nói đến đi nhờ, gặp mặt còn không thấy đó!!!!

Cự Giải gượng cười, anh chỉ có thể giúp được vậy thôi. Anh quay sang Song Ngư đang ngẫm nghĩ gì đó, nhìn mái tóc xanh dài của cậu đong đưa trong gió, vài sợi tóc lướt qua trên gương mặt xinh đẹp mà sững sờ, chân không tự chủ lại gần cậu hơn một chút.

Nhân Mã ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Này! Nghe nói anh cậu cũng là học sinh ưu tú sao? Lỡ Song Tử quen biết Bạch Dương thì sao, hay cậu đi hỏi thử xem!”

Song Sinh cúi đầu gãi gãi vành tay, cắn môi suy nghĩ. Nhân Mã nói cũng có lý, “Kẻ mạnh quen biết kẻ mạnh” không sai. Cậu chợt ngẩng đầu, ánh mắt quét qua đám người, nhanh chóng tìm ra thân ảnh quen thuộc đang bên cạnh mấy người nào đó.

“Các cậu đi cùng tôi đi!” Do dự một hồi, Song Sinh vẫn quyết định, nhưng cậu cần người đi cùng mới có can đảm nói!

Song Ngư nghe vậy khẽ lắc đầu, “Tôi hơi mệt, không đi đâu, cậu đi cùng Nhân Mã đi.”

Song Sinh gật đầu, mặc Nhân Mã có đồng ý hay không đã kéo y đi, để lại Song Ngư cùng Cự Giải.

Nhìn bóng hai người xa xa, Song Ngư mới nhắm mắt, môi mỏng đóng mở nhẹ nhàng, “Cậu biết nhiều thật đấy.”

Cự Giải nghe vậy liền sửng sốt, não nhanh chóng giải thích ý của Song Ngư, vội vàng giải thích, “Trước khi đến học viện nên cần tìm hiểu chút thôi, vào trường đỡ bỡ ngỡ ấy mà. Haha”

Anh nói rồi gượng cười, Song Ngư được câu trả lời nhưng cũng không mở mắt, im lặng nhớ lại lời Cự Giải, lúc này mới mở mắt ra, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đầy tò mò, “Cậu vừa nói ‘khả năng đặc biệt’, ngoài sức mạnh nguyên tố còn có sức mạnh riêng sao?”

Cự Giải gật gật đầu, lần đầu anh thấy Song Ngư có biểu tình tò mò đáng yêu như vậy, mặt không tự giác đỏ lên.

Song Ngư không nhìn ra anh khác thường, chỉ tập trung vào vấn đề của mình, “Cậu biết rõ vấn đề này không?”

“Hôm qua giáo viên có nhắc đến vấn đề này, cậu không nghe sao?” Cự Giải rất ngây ngô hỏi vặn lại.

Kết quả anh nhận được cái liếc xéo của Song Ngư, biết mình lỡ miệng liền xin lỗi, giải thích cho cậu đến rất ngắn gọn rất xúc tích.

“Vậy khả năng đặc biệt đó là tùy thời xuất hiện? ” Song Ngư khẽ nhướn lông mày.

Cự Giải lại gật gật đầu, “Có người sinh ra đã có, có người trải qua huấn luyện mới xuất hiện.”

Song Ngư không hiểu sao đột nhiên cười nhẹ, môi cậu khẽ nhếch lên 15 độ đã đủ làm tim Cự Giải đập lệch một nhịp. Song Ngư ý vị thâm trường nhỏ giọng hỏi:

“Vậy cậu thuộc loại nào?”

Hỏi vấn đề này, Cự Giải cũng cười lại với Song Ngư, tay trái đưa ra ngón trỏ, ý nói anh sinh ra đã có.

“Khả năng đặc biệt của cậu là gì?” Song Ngư xoay người, ngẩng đầu mặt đối mặt Cự Giải.

Còn Cự Giải lại nhìn ngang nhìn dọc, tựa hồ rất bí mật, sau đó không nhanh không chậm cúi người, đưa môi đến bên tai Song Ngư. Trong hơi thở nóng rực có hương vị của biển phả vào tai cậu, khiến cậu khẽ run, giọng nói trong trẻo cất lên,

“Khả năng đặc biệt của tôi là……..”

****

Hai người Nhân Mã, Song Sinh bên kia đã sắp đến gần Song Tử. Không biết Nhân Mã gặp phải cái gì mà đột ngột dừng lại, Song Sinh có kéo thế nào, nói thế nào cũng không nhấc chân.

“Cậu đi đi!” Nhân Mã cự tuyệt nói.

“Không! Cậu phải đi cùng tôi mới có can thiệp nói!” Song Sinh nhăn nhúm mặt mày, ra sức kéo Nhân Mã. Con ngựa này lấy sức mạnh đâu ra thế???!!!

“Cậu! Làm! Sao! Thế! Hả?!!!!!”

Song Sinh giận, kéo không được đẩy không xong. Liền chống hông tức giận hỏi.

Nhân Mã không trả lời, đôi mắt xanh biếc của y nhìn về đám người xa xa bên kia. Sao y dừng lại? Vì y thấy bóng dáng đáng ghét xa xa!

Không sai!

Y thấy Ma Kết!

Ma Kết một thân đồng phục gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, mái tóc xanh lá sẫm ngắn phất động trong gió, vẻ mặt vẫn rất cao ngạo đang nói chuyện với mấy người bạn, không hề phát hiện có ánh mắt sắc lẹm như dao đang phóng về phía mình.

“Chết thật! Vậy giờ phải đến ký túc xá của cậu ta ư?!!!” Ma Kết vuốt cằm, vẻ mặt khó xử nhìn đám bạn.

“Chấp nhận thôi. Phòng chủ tịch bị cậu ấy phá tanh bành rồi, cần thời gian sửa sang lại.” Người nói là Song Tử, nhớ lại thảm trạng hai ngày trước anh không khỏi thở dài.

“Đi thì cậu cẩn thận một chút.” Tiếp theo chính là Thiên Yết, vẻ mặt cậu rất không phục, tay nắm thành quyền nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, “Tên Xử Nữ chết bầm, dám không cho tôi thăm Cừu Con, sẽ có ngày tôi khiến cậu đau khổ!!!!”

Bảo Bình đứng bên cạnh Thiên Yết, hoàn toàn không tập trung vào vấn đề của Ma Kết, toàn bộ chú ý của anh giờ đang đặt trên người tóc lúa mì này, lòng khẽ trùng xuống. Cậu bơ sạch anh mấy ngày rồi!!! Đến nhìn cũng không thèm nhìn, rốt cuộc là làm sao???

Sư Tử cũng bồi thêm, ” Vì bệnh của Bạch Dương chưa thuyên giảm và đống báo cáo chưa hoàn thiện nên hiện tại Xử Nữ rất cọc cằn. Cậu chú ý lời nói một chút.”

Ma Kết day day thái dương gật đầu, xem chừng lần này hắn xong đời rồi!!!!

“Ai thấy Thiên Bình với Kim Ngưu đâu không? Tôi có chuyện tìm họ!” – Sư Tử hỏi. Thiên Bình và Kim Ngưu nằm trong ban thư ký của học viện, anh cần giao cho họ vài giấy tờ.

“Họ bị hiệu trưởng gọi đi rồi. Có lẽ đến ‘bên kia’ đi!” Thiên Yết trả lời.

Không hiểu sao tất cả họ nghe đến ‘bên kia’ liền cau mày lại, vẻ khó chịu lan tràn.

Song Tử đang khoanh tay đứng, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh. Đột nhiên anh phát hiện bóng dáng xanh biển đang vô lực kéo bóng dáng bạch kim. Anh khẽ nghiêng đầu, hai người này đang làm trò gì???

Mang theo suy nghĩ cất bước đi lên, mấy đứa bạn hiếu kỳ nhìn theo anh. Ma Kết từ hướng Song Tử đi lên, một mảnh bạch kim đập vào đôi mắt xanh sẫm, tâm trạng của hắn vốn đã không tốt giờ còn kém hơn!

Lúc hắn nhìn thấy Nhân Mã, y cũng đồng thời thấy ánh mắt của hắn. Bốn mắt nhìn nhau tựa hồ phát ra tia lửa điện. Như cảm thấy nhìn nữa sẽ làm bẩn mắt mình, Nhân Mã liền quay đầu sang chỗ khác.

Song Tử dừng lại, cách hai người tầm hai bước chán, ngữ khí có vài phần thờ ơ gọi, “Song Sinh!”

Song Sinh nghe tiếng liền giật thót, máy móc nghiêng đầu, giật giật khóe miệng khó khăn nói, “Anh hai…”

Nhân Mã thấy cũng ngại ngùng, cúi đầu chào anh.

Song Tử trước nhìn Nhân Mã một lúc, sau đó mới chuyển mắt đến người Song Sinh, “Đang làm trò gì?”

Song Sinh không đáp, cậu không biết mở lời thế nào. Nghiêng đầu hất cằm về phía Nhân Mã cầu giúp đỡ, y cũng hất cằm lại về phía cậu, trên mặt ghi rõ “chuyện cậu gây ra thì tự túc đi!”.

Song Tử ở một bên nhìn hai người tôi hất cằm cậu cũng hất cằm ra hiệu cho nhau, anh nhìn không nổi khẽ thở dài, “Song Sinh, em gây chuyện gì rồi?”

Em trai của anh, anh hiểu rõ nhất. Không gây chuyện sẽ không đến tìm anh.

Mà đám Bảo Bình bên kia, nhìn thấy Song Sinh không khỏi giật mình.

“Này, em trai sinh đôi Song Tử đúng không?” Thiên Yết chớp chớp mắt hỏi.

“Ừ. Tên Song Sinh.” Sư Tử trả lời.

“Uầy, nhìn nhóc đó dễ thương ghê!” Thiên Yết cảm thán, “Thế cậu bé tóc bạch kim đẹp mắt kia là ai?” Cậu lại thắc mắc. Không hay biết khối băng cạnh mình đang tản ra hàn khí nhè nhẹ.

“Em ấy tên….”

“Nhân Mã”

Sư Tử chưa kịp nói xong, một giọng nói trầm thấp vang lên ngắt lời, trong ngữ khí còn có mấy phần chán ghét cùng khinh thường.

Ba người Tử Bảo Yết quay phắt sang nhìn Ma Kết, đồng loạt dùng ánh mắt “cậu biết hả?” nhìn hắn.

Chuyện hắn đã có hôn ước, ngoại trừ người trong nhà thì không một ai biết, kể cả bạn thân nhất của hắn. Ma Kết khẽ nhếch môi, ánh mắt hướng phía Nhân Mã, thầm nghĩ, “Để tôi xem tên kém cỏi cậu trụ được ở đây bao lâu!”

Nghĩ rồi hắn cất bước đi, bỏ lại ba đứa bạn sáu mắt nhìn nhau, đầu đầy chấm hỏi, không hiểu mô tê gì???

Không lẽ Ma Kết và cậu bé Nhân Mã kia có quan hệ gì đó?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN