[12 chòm sao] Huyền Thoại - Chương 8: Cậu tính bỏ nhà ra đi hả?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


[12 chòm sao] Huyền Thoại


Chương 8: Cậu tính bỏ nhà ra đi hả?


Sau khi Song Ngư nghe những gì Cự Giải giải thích, cậu nhìn chằm chằm cây cột hồi lâu, mặt không biểu tình liếc sang Cự Giải đang tươi cười cổ vũ một bên, nội tâm rất QoQ.

Cậu thở dài một hơi, đã là lần thứ chín rồi, rõ ràng cậu đã làm theo lời Cự Giải nhưng sao vẫn không thể tạo ra một vết xước!!! Cậu khẳng định mình là người thông minh, cũng rất tự tin về sức mạnh của mình, Cự Giải nói thế nào cậu đều hiểu, tại sao vẫn không thành công?

Song Ngư giơ tay lên, nhàn nhạt nhìn dòng nước cuộn thành hình cầu. Nếu lần này không thành công, nhất định Cự Giải giải thích sai rồi!

Song Ngư nhắm hai mắt lại, tập trung tâm trí, cảm nhận từng nguyên tử chuyển động trong cầu nước trên tay. Dần dần, cầu nước trong tay cậu từ quay chậm đến nhanh, biến từ nhỏ đến lớn, lúc cậu mở mắt đồng thời quả cầu biến thành dòng lưu tràn đầy sức mạnh đánh vào cột đen.

Bụi bay mù mịt…

Tiếng “Rắc rắc” phát ra, đợi bụi tán hết, chỉ thấy trên cây cột làm bằng khoáng vật có một vết nứt kéo dài từ đầu đến gần giữa.

Cự Giải nãy giờ không lên tiếng vỗ tay khen ngợi, anh đi đến bên cạnh Song Ngư, nở nụ cười tươi rói, “Cậu làm rất tốt đó chứ!”, ngón cái tay phải cũng giơ lên ý khen cậu rất đỉnh.

Song Ngư nhìn Cự Giải không nói gì, nhưng Cự Giải đọc được ánh mắt của cậu, ánh mắt đó như muốn nói “Cậu giải thích không sai”. Cự Giải cười khổ một tiếng rồi lại lẳng lặng ngắm Song Ngư.

Song Ngư khá hài lòng với kết quả. Song Sinh không biết từ đâu chạy đến, khoác tay qua vai Song Ngư. Cự Giải thấy vậy trán hơi nổi gân, mắt như đao thẳng người Song Sinh, bỏ tay ra bạn ê…

“Yo, cậu giỏi ghê Song Ngư! Nhìn xem….” Song Sinh một chút cũng không cảm thấy nguy hiểm, chỉ tay về phía cây cột cách đó không xa, “Tôi cũng phá được rồi, nhờ anh Sư Tử cả đấy!”

Song Ngư nhìn Song Sinh mãn nguyện cười vui vẻ, khẽ nhếch môi, “Cậu cũng không tệ.”

Song Sinh nghe vậy khịt khịt mũi, vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên, tôi còn có thể làm hơn thế cơ!

Nhân Mã vì bị say nắng đang nghỉ ngơi một bên, thầm kêu thời tiết hôm nay thật đáng chết. Nhưng y ngồi nghỉ không được bao lâu, không hiểu sao cứ cảm thấy bản thân như đang bị theo dõi, ngẩng đầu nhìn xung quanh lại chẳng phát hiện gì. Điều này khiến y cả người y dựng thẳng lông tơ, phi thường không thoải mái, y rụt cổ vội vàng đứng lên chạy tới chỗ hai người Sinh Ngư.

Mà Ma Kết nãy giờ đứng trong đám đông trân trối nhìn Nhân Mã, thấy y bỏ đi nhưng mắt vẫn không rời, khẽ cong môi, chân cũng có dấu hiệu đi theo, chỉ dừng lại khi cách chỗ y tầm mấy mét.

Ba người Sinh Giải Ngư thấy Nhân Mã đi đến, thấy mặt y còn trắng bệch mà đồng thời nhướn mày.

Song Sinh hất cằm, “Con ngựa trắng nhà cậu, đỡ chưa mà chạy ra đây?”

Nhân Mã bĩu môi, không vui nói, “Tôi không yếu như thế!”, nói rồi thuận tay ném chai nước cho ba người.

Y từ xa đã nhìn thành quả của hai đứa bạn, nãy giờ cũng nghĩ nghĩ tính nhờ ai đó giúp. Vì bản thân thuộc nguyên tố hỏa nên tìm người thuộc cùng nguyên tố sẽ dễ dàng giải thích hơn. Nhân Mã nhìn sang bóng người màu tím nhỏ bé đứng cách không xa, thấy người đó bị mấy học viên vây quanh, nghĩ đợi một chút sẽ đi lên nhờ vả.

Nhân lúc đó y cũng tự mình thử một lần, kết quả cũng như y dự đoán. Ma Kết gần đó thấy vậy, lắc đầu “Quả nhiên kém cỏi!”.

“Cần tôi giúp gì không?”

Đang lúc Nhân Mã nói gì đó với ba người Sinh Giải Ngư, y vừa nghe ba người giải thích vừa tích tụ lửa trong tay. Tự nhiên một giọng nói trong trẻ nhẹ nhàng vang lên ngay phía sau khiến bốn người giật thót.

Ba người trừ Cự Giải máy móc quay đầu, thấy người đến lập tức cùng thốt lên, “Bạch Dương học trưởng!”

Bạch Dương rất lịch sự gật đầu chào lại, Song Sinh lòng mang ân nhanh nhảu nói “Bạch Dương học trưởng, em là…”

“Em là Song Sinh, tôi biết.” Bạch Dương cắt đứt lời cậu. Y sớm nghe Song Tử nhắc đến mà bản thân y cũng thấy tò mò cậu học viên mới đến có khả năng phá tường tinh thạch này nên đặc biệt nhớ kỹ.

“Ha ha, anh biết em sao? Vinh hạnh quá!” Song Sinh đỏ mặt gãi đầu, cười ha ha không ngừng. Song Ngư bên cạnh ho khan hai tiếng, lấy khuỷu tay huých nhẹ cậu. Song Sinh bắt được tín hiệu, lập tức lấy lại nghiêm túc, “Chuyện bức tường, thật sự rất cảm ơn anh.”

Bạch Dương chợt cười, xua xua tay, “Chuyện nhỏ mà thôi.” Ánh mắt y lướt qua học viên tóc xanh biển xinh đẹp, rồi rất ý vị thâm trường liếc bóng lưng Cự Giải, lắc lắc đầu. Y đi đến bên cạnh Nhân Mã, nhàn nhạt nói, “Hỏa là nguyên tố có khả năng tấn công cao. . . “

Cự Giải chột dạ nhìn Bạch Dương một cái, nhanh chóng quay đi lau mồ hôi không tồn tại, thở dài an tâm. Song Sinh nhìn sang Song Ngư, nói khẽ: “Tôi cứ tưởng cậu là nhỏ gầy nhất trong những người tôi gặp, hóa ra còn có người nhỏ bé hơn…” Song Sinh nói xong, một chút không thèm nhìn Song Ngư đang liếc xéo mình, bản thân chỉ cảm thán Bạch Dương nhìn có khác gì da bọc xương không?

Song Sinh còn muốn nói gì đó, mông đột nhiên bị người ta chạm, cả người lập tức nổi da gà, cậu “Á” một tiếng, dọa Song Ngư với Cự Giải sợ hết hồn.

Cự Giải nhăn trán, “Cậu hét cái gì?”

Song Sinh quay phắt lại, đập vào mắt cậu là một người tóc nâu đất mắt cam. Cậu khẽ giật giật môi, đây chẳng phải “nạn nhân” bị cậu cho văng tường hôm trước sao? Thấy ánh mắt phải nói rất đê tiện của gã, cậu rùng mình quát, “Sao lại là anh?!”

“Tôi chỉ đến làm quen mà thôi, sao cậu…” Gã bất đắc dĩ giải thích.

Song Sinh lập tức cắt đứt lời gã, “Không làm quen gì hết! Anh biến ngay!”

Song Ngư cùng Cự Giải bịt tai nghe cậu hét, vẻ mặt đều khó hiểu, hai người đều cảm nhận ra nguyên tố của Song Sinh đang phẫn nộ.

“Song Sinh, tôi nói rồi. Tôi lần đầu tiên gặp cậu đã thích, nhớ mãi không quên, sao cậu….” Người tóc nâu đất tiến lên hai bước, Song Sinh lùi ba bước.

Song Sinh giơ tay trái ý bảo ngừng, não nhanh hoạt động, nói liên xoành xoạch, “Tôi mặc kệ nhớ mãi cái gì? Tôi có người yêu rồi, phiền anh tránh xa tôi ra, tôi không muốn người yêu tôi không vui!”

Mẹ ơi, con đang nói gì thế này???

Người tóc nâu đất nhíu mày, “Cậu có người yêu rồi? Ai?”

Phi lao thì phải theo lao thôi, Song Sinh khoanh tay ngạo nghễ nói, “Thế nào? Muốn tôi chứng minh sao?” Cậu quay người, giơ tay quơ đại một người.

Mà cũng không phải quơ đại, là quơ trúng mục tiêu đặt ra. Song Sinh hất cằm, “Đây chính là người yêu của tôi!”

Song Ngư đang một bên lấy nước thay bắp rang bơ xem kịch, nghe Song Sinh giới thiệu, cậu rất không hình tượng phun sạch nước ra ngoài, ho sặc sụa. Cự Giải thấy cậu ho khan không ngừng, vội vàng xoa lưng cho Song Ngư, tay nhanh chóng tìm khăn đưa cho cậu, lo lắng hỏi, “Không sao chứ?”

Người Song Sinh quơ phải là ai? Ngoài bạn thân của cậu còn thể là ai? Nhân Mã làm theo lời Bạch Dương, nhưng kết quả không đổi, y đang rất ai oán nhìn Bạch Dương thì bị một cánh tay quơ lấy. Ngơ ngác không hiểu chuyện gì, bỗng nghe giọng nói quen thuộc nói gì mà, người yêu? Ai? Ai là người yêu của ai???

Người tóc nâu đất nhìn Nhân Mã chằm chằm, nhếch môi, tức giận quay người cũng không quên bỏ lại một câu, “Tôi không bỏ qua đâu. Tôi là Hy Huy, đừng quên.”

Song Sinh bĩu môi, bỏ tay khỏi cổ Nhân Mã, cho tôi lý do để nhớ đi!!

Không ai biết, Ma Kết cách đó không xa chứng kiến mọi chuyện. Hắn đột nhiên khó chịu, ánh mắt trở nên sắc bén, ngay sau đó lại nhếch môi khinh bỉ, “Đúng là mẹ nào con đấy!”. Hắn quay người đi, chân vô thức đá mấy viên đá nhỏ chắn đường, vừa rồi hắn trúng thuốc mê mới thấy con ngựa trắng kia ưa nhìn! Đúng là mắt mù!

Cũng không ai biết, Song Tử gần đó cũng thấy hết thảy. Trong lòng anh xao động không yên.

Về phía Song Sinh, lúc cậu tính đến hỏi thăm Song Ngư đang không ngừng ho, sau lưng truyền ra sát khí khiến cậu run rẩy.

“Cậu–nói–ai–là–người–yêu–cậu–?!” Nhân Mã nghiến răng nghiến lợi, tay đã thành nắm đấm, lửa kết tụ trong tay phóng thẳng đến cây cột.

Tiếng cột nứt, sau đó vỡ từng mảnh đầy đe dọa. Nhưng Nhân Mã hoàn toàn không để ý thành quả này, trong đầu y bây giờ chỉ có một ý niệm, “Giết cậu ta!”. Song Sinh liên tục nuốt nước bọt, khó khăn nói, “Mã Mã, bình tĩnh nghe tôi nói đã.”

Song Ngư sau một hồi ho đến muốn đứt hơi, vuốt vuốt ngực. Cự Giải thấy cậu khôi phục bình thường, nói: “Giờ tôi mới biết họ là một đôi á!”

Song Ngư nghe Cự Giải nói, quay sang thấy tình hình Nhân Mã sắp thiêu sống Song Sinh, bồi thêm câu: “Con mắt nào của cậu thấy họ là một đôi?”

Cậu nói vậy, vội đi lên cùng Cự Giải kéo Nhân Mã đã lửa điên ngập trời cách xa Song Sinh.

Bạch Dương nhìn cây cột bị phá vỡ, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Sư Tử đang đến gần, hỏi,

“Cậu học viên tóc bạch kim đó, tên là gì?”

****

Màn đêm bao phủ, ánh trắng yếu ớt chiếu qua tầng mây dày xà xuống ký túc xá.

Thiên Bình nhàn nhã uống một hớp trà, đứng cạnh cửa phòng Song Tử, anh khoác lên người bộ áo choàng màu đen kịt. Song Sinh ngó nghiêng khó hiểu, nhìn vào phòng thay đồ, Song Tử anh cậu cũng đang chuẩn bị bên trong, nhịn không được hỏi, “Hai anh tính đi đâu thế?”

Thiên Bình đặt chén trà xuống, mỉm cười ôn hòa nói với cậu: “Có chuyện quan trọng phải làm.”

“Gấp đến độ phải đi ngay đêm khuya?” Song Sinh nhăn chân mày.

“Gấp đến độ phải đi ngay đêm khuya!” Thiên Bình dùng ngữ khí khẳng định lặp lại câu của Song Sinh, mình lại uống thêm một hớp trà.

“Vì sao phải là hai anh?” Song Sinh tiếp tục tò mò.

Tay Thiên Bình đang đặt lên chén lên môi bỗng khựng lại, miệng vẫn cười nhìn Song Sinh, “Vì bọn anh là ….thành viên của hội học viên.”

Song Sinh không nói gì thêm, đi đến ngồi khoanh chân trên giường mình. Vài phút sau Song Tử cũng đi ra, cách ăn mặc của anh cũng không khác Thiên Bình. Một cây đen!

Song Tử nhìn Song Sinh một hồi, cậu giật giật môi “Anh tính hỏi gì?” Thật sự từ lúc về tới giờ, ông anh cậu cứ nhìn cậu theo kiểu này, muốn nói lại thôi hại cậu tức chết được!

Thiên Bình nhướn đuôi lông mày, “Tôi ra ngoài trước nhá.”

Song Sinh bây giờ mới liếc sang Thiên Bình, “Đợi tôi năm phút.”

Nhìn Thiên Bình đóng cửa, Song Tử mới chầm chậm mở miệng, “Em….”

“Hở?” Song Sinh đang chờ câu hỏi.

“Em. . . với Nhân Mã là một đôi?” Lần đầu tiên anh cảm thấy mình khó mở miệng thế này.

“……”

“……”

“Vấn đề của anh chỉ có thế này?” Song Sinh hỏi lại.

“….”

Song Sinh không để ý vì sao anh mình đột nhiên hỏi vấn đề này, cũng chẳng nhận ra anh mình khác thường, rất hồn nhiên nói, “Anh thấy chuyện hôm nay hả?”

Song Tử gật đầu.

“Vậy anh không thấy cậu ấy rượt muốn giết em khắp Đấu Kỹ Trường?”

Song Tử gật đầu, đã có được câu trả lời, tâm trạng thoải mái lên, đưa tay xoa đầu Song Sinh, “Ngủ ngon.”

“Bao giờ anh về?”

“Xong việc thì về.”

Song Tử trả lời, cũng không quay đầu lại cất bước mở cửa đi. Thiên Bình khoanh tay tựa vào tường, thấy Song Tử tính bước đi vội đưa tay tóm lấy cổ áo choàng của anh.

Thiên Bình bất đắc dĩ nói, “Từ từ. Đi tìm cậu ta đã.”

“Cậu ta?” Song Tử nhíu mày, “Biết tên lắm chân đó đi đâu rồi?”

Thiên Bình gật gật đầu, “Hôm nay Bạch Dương thấy cậu ta rồi. Mà cậu cũng biết lần này đi đâu mà, không thể không có cậu ta.”

“Phiền phức” Tuy nói thế, anh vẫn theo Thiên Bình lên lầu.

****

“Cốc cốc cốc”

Ba tiếng gõ cửa vang lên, nhưng vẫn không thấy ai mở cửa.

“Cốc cốc cốc”

Bóng người lại nâng tay gõ cửa.

Mấy giây sau cánh cửa cũng nặng nề mở ra, cùng với một tiếng gắt gỏng, “Ai?!”

“Bạch Dương”. Người mở cửa thấy người đến cũng tự trả lời, nhưng thái độ khó chịu của anh lại tăng lên, “Cậu đến đây làm gì?”

Bạch Dương nhìn Bảo Bình không thèm mặc áo, quần cũng kéo không hết khóa, để lộ vùng bụng sáu múi cánh tay rắn chắc, ngực phập phồng thở dốc không biết vì tức giận hay lý do gì khác, trên người còn có những giọt mồ hôi trườn theo cơ bắp chảy xuống. Nếu là người bình thường hẳn sẽ ngất ra đây vì mất máu, còn y thì miễn nhiễm rồi.

“Cho tôi ở nhờ… một đêm”

Bảo Bình không thèm suy nghĩ đáp, “Không.”

“Tại sao?” Bạch Dương nhăn mày, hai tròng mắt như ngọc bích nhanh chóng lướt qua Bảo Bình nhìn quanh phòng một lượt, y thấy một đống chăn co quắp một chỗ trên giường.

“Tôi đang làm chuyện đại sự!” Bảo Bình trả lời, đóng cửa ầm một cái.

Bạch Dương: (=_=)

Nhưng ngay sau đó, y lại nghe thấy…

“Từ từ, ưm….Bảo Bình….khoan….ưm ưm…” rồi còn “A…Cừ…Cừu Con ….ưm ưm đang bên ngoài….ưm a…..”

“!!!!!!!”

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe!

Cừu Con Bạch Dương mặt không đỏ tim không đập chạy mất dạng.

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa vang lên, chủ nhân căn phòng nhanh chóng mở cửa. “Bạch Dương, sao cậu lại đến đây?”

“Ngưu, tôi muốn ở nhờ.”

Kim Ngưu mở to hai mắt, nhìn Bạch Dương từ trên xuống dưới, một chiếc vali lớn sau lưng y đập ngay vào mắt hắn, sau lại khó tin nhìn Bạch Dương.

Cậu tính bỏ “nhà” ra đi đó hả?

“Bạch Dương sao? Vào đi.” Không đợi Kim Ngưu đồng ý, một giọng nói trầm ấm đã cất lên. Sư Tử từ phòng tắm đi ra, tay anh vẫn đang dùng khăn tắm xoa mái tóc ướt. Anh vẫn còn hướng Bạch Dương tươi cười, khổ nỗi thấy y còn kéo theo vali vào cùng luôn nụ cười trên mặt anh cứng lại.

Tôi nói sai rồi, cậu mau đi đi Bạch Dương.

Kim Ngưu đỡ trán, xong rồi! Phen này Xử Nữ xử chết họ mất!!!

“Sao cậu không sang nhờ người khác?” Kim Ngưu hỏi, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

“Có rồi. Thiên Bình đi làm nhiệm vụ, phòng Ma Kết khóa rồi, Bảo Bình với Thiên Yết đang làm chuyện đại sự, phòng Song Tử tận tầng năm không muốn lên…”

Kim Ngưu và Sư Tử nhìn nhau, tính mở miệng nói đã bị Bạch Dương chặn họng, “Tôi chỉ ngủ nhờ một đêm thôi, ngày mai sẽ đi đăng ký phòng khác!”

“!!!!”

“Hai người cãi nhau tới mức đó sao?” Kim Ngưu nhịn không được hỏi.

Bạch Dương ngồi lên vali, khoanh tay nói, “Cậu ta nói tôi đừng quay lại! Vậy tôi tiếp tục ở đó làm gì?”

“…”

“Tôi ngủ đất…” Bạch Dương phụng phịu, quay sang hỏi hai người Kim Sư, “Đệm và chăn dự phòng ở đâu?”

Sư Tử thở dài, đặt khăn tắm sang một bên, bất đắc dĩ nói, “Cậu ngủ trên giường đi, cái “ấm thuốc” nhà cậu ngủ dưới đất thì mai lại bệnh mất.”

Bạch Dương cũng không khách khí, trèo lên giường nhắm mắt ngủ luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN