[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm - Chương 4: Thục phi cải tử hoàn sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
250


[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm


Chương 4: Thục phi cải tử hoàn sinh


Tiếng khóc vang lên khắp Gia Lệ vì vui mừng hay đau buồn tang thương? Không ai rõ bằng những người có mặt trong Gia Lệ lúc này. Cạnh chiếc giường hoa trúc một bà lão đang không ngừng nhét những thứ cây lạ vào miệng nữ nhân trắng bệch không còn hơi thở, hai mắt trừng trừng mở to trăn trối muốn lọt ra ngoài, nhục thể oằn lên tựa như đang chống chọi lại cái gì đó rất đáng sợ, kinh tởm, khủng khiếp.

Bên đó có một nha hoàn mạn phép đến hỏi: “Tổng quản, có nên bẩm báo lại với Hoàng Thượng việc này không?”

Bà lão là Dương Tổng quản, người đã theo Thục phi từ những ngày nàng nhập cung tuyển tú. Dương Tổng quản lắc đầu: “Hoàng Thượng ngày lo trăm ngàn công việc sao lại để nhọc nhằn vì một vị phi tần thất sủng còn bị đuổi khỏi cung?”

Nha hoàn bên cạnh là Tiểu Huyền, người thân cận nhất với Thục phi từ lúc nàng còn nhỏ, cho nên nàng luôn gọi Thục phi là tiểu thư thay vì nương nương. Nàng ta gật đầu biểu thị hiểu ý, đưa mắt nhìn xung quanh, những người hiện tại còn ở lại đây có lẽ đa phần đều vì sợ hãi chứ chẳng kính mến gì Thục phi. Nói đến Thục phi – Bảo Bình, một vị tiểu thư khuê cát danh giá nhà thương buôn không lớn cũng chẳng nhỏ, nàng hiền lành, tam tòng tứ đức đều hoàn hảo. Vào cung năm mười bốn tuổi cho đến mười sáu được sắc phong Thục phi, cứ ngỡ số phận của nữ nhân bé nhỏ này sẽ yên ổn sống qua ngày vậy mà…

Vì danh phận, quyền quý khiến Bảo Bình ngày nào đi lệch khỏi quỹ đạo, Thục phi biến thành ác phi. Không những diệt hết tất cả những phi tần giai lệ, còn muốn giết sạch tất cả cung nữ xinh đẹp bên cạnh Hoàng Đế Thiên Bình. Năm đó tội ác của nàng quá lớn, thêm việc Tần phi – người được Thiên Bình hết sức chú trọng đột ngột qua đời do thạch tín. Mọi chứng cứ đều đổ dồn vào Bảo Bình cho nên Thiên Bình đã đẩy nàng vào lãnh cung. Trong lúc đó, Bảo Bình còn đang mang thai hài tử của y, do buồn bã thất vọng dẫn đến sảy thai. Dù thật sự nàng có ác độc, nhưng nàng chưa từng có ý định hãm hại Tần phi… vì những ngày đầu Bảo Bình bị hất hủi, ức hiếp cũng chỉ có một mình Tần phi đứng ra che chở, bao bọc, đứng về phía nàng.

Thế tại sao nàng lại giết một người tỷ tỷ tốt đến thế?

Mười tám tuổi, Bảo Bình được trả lại công đạo. Năm ấy chính Hoàng Hậu đã rắp tâm gieo rắc nỗi đau bi ai xuống Tần phi và Thục phi, cốt để loại bỏ chướng ngại vật, mối đe dọa lớn đến ngôi vị Thái tử của con trai ả. Rồi cũng chính Thái tử tố cáo tội ác của Hoàng Hậu trong lúc mê sảng trước khi qua đời vì bệnh lạ trở nặng. Hoàng Hậu đã lãnh cái kết mà ả đáng phải nhận, một ly rượu độc hay dải khăn trắng…

Trả lại công đạo cho Bảo Bình thì được gì chứ? Y cũng chẳng còn nhớ tên nàng là ai, một chút tình ý cảm thương cũng chẳng có. Bây giờ nàng nằm đây, trên chiếc giường trúc lạnh lẽo hiu quạnh, chết trong cô độc không lấy người tiếc nuối. Hoàng Đế vô tình tàn nhẫn kia có lẽ… cũng chẳng quan tâm tới đâu.

Dương Tổng quản bóp tay bóp chân cho Bảo Bình để nàng an ổn ra đi, cơ thể cũng phần nào thả lỏng. Nước mắt lăn dài vì bà coi nàng như nghĩa nữ của mình. Nay nghĩa nữ nằm đây tay chân cứng ngắc, đến chết cũng không thể nhắm mắt. Bảo Bình chết vì… uất hận…

Ôm lấy hy vọng được Thiên Bình ngự giá đón về đã khiến Bảo Bình trở nên ngây dại, suốt ngày cứ đi đi lại lại chờ đợi. Điều đáng sợ nhất chính là lúc những lá thư nàng trao tay đến Hoàng Đế Thiên Bình chỉ nhận lại câu hỏi cho thái giám bên cạnh: “Bảo Bình là ai?”

Bảo Bình như điên dại lao ra ngoài phủ, nha hoàn đuổi theo không kịp mất dấu. Đến khi tìm thấy Bảo Bình thì nàng đã chết rồi, chết một cách thảm thương… nàng… bị cưỡng bức cho đến chết…

Bỗng thân thể Bảo Bình run lên bần bật, Dương Tổng quản, Tiểu Huyền cùng nhiều người nữa tiến đến giữ chặt nàng nhưng không được. Cuối cùng, Bảo Bình ho sặc sụa phun hết đống cây cỏ đắng nghét bên trong miệng mình ra ngoài, nước mắt nước mũi giàn giụa, tèm nhem vì nghẹt thở.

Một tiếng thét thất thanh vang lên phía cửa: “Thục phi cải tử hoàn sinh!!!”

Rồi đoàn người sợ hãi nhanh chân chạy như phóng ra khỏi phòng, trong chốc lát bên trong phòng chỉ còn lại ba người. Bảo Bình nhìn hai người đang ngồi chết trưng dưới đất đầy khó hiểu, thoáng chốc trong đôi mắt nàng hiện lên tia bất đắc dĩ, lắc đầu liên hồi, miệng lí nhí: “Đây là mơ! Đích thị là mơ! Chỉ là mơ thôi!”

Tiểu Huyền bên dưới sợ hãi nhưng rồi rất nhanh nỗi sợ liền biến mất, đôi mắt mở to, hai tay tát vào mặt chan chát: “Không… không… phải mơ!”

Thấy nàng run giọng nói, Dương Tổng quản cũng tát vô mặt mình một cái đau điếng: “Đúng rồi, không phải mơ!”

Bảo Bình không biết nên khóc hay nên cười nữa, tất nhiên không phải là mơ rồi… vì nàng đang nhéo bắp chân chính mình và nó rất đau. Tại sao chứ? Rốt cuộc tại sao chuyện hoang đường này có thể xảy ra?

Tay chân Bảo Bình rất khó điều khiển, đúng hơn là cứng ngắc, đau nhức cứ như mới bị mười tấn đá đè lên người vậy. Chợt nhớ ra nội dung câu chuyện, nàng vội hỏi hai người bên dưới: “Ta là ai? Đây là đâu?”

Trước khi trả lời, Tiểu Huyền nhìn Dương Tổng quản rồi đáp: “Đây là phủ Gia Lệ, tiểu thư là Thục phi của Hoàng Đế Thiên Bình Thiên Lĩnh Quốc.”

“Thôi chết tôi rồi!” Hai tay ôm mặt, Bảo Bình lắc đầu không ngừng nghĩ. Một lúc sau, nàng lấy lại bình tĩnh, tạm chấp nhận sự thật quay sang cười nói: “Đầu ta đau quá! Không nhớ được gì cả, thế nên ta muốn nghe nhiều thứ về mình hơn.”

Dương Tổng quản và Tiểu Huyền đều nghĩ rằng do Bảo Bình bị tổn thương nhiều quá sinh ra mất trí nhớ, dù gì nàng cũng vừa chết đi sống lại cho nên hai người cực kỳ từ tốn vừa lấy nước ấm lau tay chân cho Bảo Bình vừa thuật lại những câu chuyện gần đây nhất cho nàng nghe.

Bảo Bình nghe xong liền tối tăm mặt mày, một bầu trời xám xịt xuất hiện trên đỉnh đầu, lòng nàng thầm rủa: “Bị cưỡng bức đến chết? Sao trong phần tóm tắt không hề ghi lại điều này chứ? Khốn nạn thật chứ!”

“Tiểu thư?” Tiểu Huyền bên cạnh lay nhẹ tay Bảo Bình khiến nàng sực tỉnh, gượng cười.

“Ta mệt với đói lắm!”

“Vậy để nô tì đi nấu chút cháo cho tiểu thư nhé!?”

Bảo Bình gật đầu: “Đa tạ!”

Bỗng thấy Bảo Bình xa cách với khách khí hẳn, Tiểu Huyền hơi sượng nhìn sang Dương Tổng quản, bà đánh mắt ngầm ý bảo “đừng nhiều chuyện”, Tiểu Huyền hiểu liền rời khỏi phòng.

“Nương nương, người cảm thấy thế nào?” Dương Tổng quản nhìn Bảo Bình chưa khởi sắc nên khó tránh khỏi lo lắng.

Bảo Bình khua khua tay: “Ta ổn!”

Sao không ổn chứ? Nàng đâu phải Thục phi vừa mới bị hãm hiếp hay yêu điên cuồng cái tên Hoàng Đế nhẫn tâm kia đâu!?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN