(12 Chòm Sao) Nhân Sinh Y Mộng - Chương 1-1: Tỉ Muội Chia Lìa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


(12 Chòm Sao) Nhân Sinh Y Mộng


Chương 1-1: Tỉ Muội Chia Lìa


Hoàng Đạo quốc,khu ổ chuột dành cho những khất cái…Một ngôi nhà ọp ẹp,bé toẹ với chỉ một gian được làm bằng lá và gạch vụn đơn giản. Mái nhà được che tạm bởi mấy chiếc lá chiếc,rách lỗ chỗ;còn tường nhà thì sớm đã mục nát,bào mòn đến cực điểm. Bên trong ngôi nhà ấy,có hai cái bóng bé nhỏ gầy gò,đang nắm chặt tay nhau. Hai tiểu oa nhi chỉ mới hơn 5,6 tuổi nhưng ánh mắt đã sớm nhận biết sự khắc nhiệt của cuộc đời. Đối,bởi cái cuộc đời đầy ngu ngốc này mà chúng mất đi tất cả,từ một gia đình có đủ cả phụ lẫn mẫu nay của còn hai tỉ muội nương tựa vào nhau,từ hai đứa trẻ hạnh phúc no đủ nay trở thành khất cái ngoài đường,từ ngôi nhà ấm cúng vững vàng nay chỉ còn là sự mục nát.

Lỗi là của chúng,không phải. Lỗi là của phụ mẫu chúng,cũng không đúng. Vậy thì tại sao? Tại sao lại bắt chúng gánh chịu hết tất cả? Tại sao chứ?

“Đại tỉ,tỉ ổn chứ?”

Sư Tử nắm lấy tay Song Tử,lo lắng hỏi. Song Tử toàn thân bất lực nằm trên ổ rơm,khuôn mặt đỏ ưeng vì sốt cao nhưng vẫn cố vươn ra đôi bàn tay nhỏ bé,chặt vào một bên má của muội muội mình:

“Đại tỉ ổn cả. Chỉ là cảm nhẹ thôi,Tử nhi không cầm lo cho đại tỉ đâu”

“Tỉ nằm yên đây nghỉ ngơi,muội nấu cho tỉ bát cháo trắng”

Sư Tử đứng lên,đi vào bếp,một khắc sau liền bưng ra một bát cháo trắng. Nói là cháo thôi chứ kì thật chỉ có một vóc gạo bằng nắm tay với nước thôi.

“Đại tỉ,dạy ăn cháo a!”

Sư Tử dặt bát bên cạnh Song Tử,định đỡ nàng ngồi dậy chợt giật mình. Trán Song Tử nóng quá! Thực sốt cao rồi! Phải đi mua thuốc thôi. Nhưng trong nhà thì làm gì có tiền.

Nội tâm đang đối chọi một cách dữ dội,Sư Tử hết nhìn bên ngoài rồi lại nhìn Song Tử đầy khó xử. Mẫu thân đã dạy nàng,một đứa bé ngoan thì sẽ không đi trộm đồ người khác,nhưng hiện tại Song Tử bệnh nặng,nàng lại không có tiền,ngoại trừ việc đi ăn trộm. Một hồi đầu quay như chong chóng với những suy nghĩ,rốt cuộc Sư Tử cũng quyết định.

———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————

“Nha đầu thối kia,mau đứng lại”

Trên đường phố hiện tại đang diễn ra một màn rượt đuổi giữa một tiểu oa nhi và một đại thẩm béo mập. Tiểu oa nhi toàn thân y phục rách nát,bẩn thủu;khuôn mặt xơ xác,hốc hác giống như mấy ngày rồi còn chưa được ăn gì;đôi chân trần thương tích lỗ chỗ,rơm rớm máu chảy nhưng vẫn cố gắng hêt sức mình chạy. Còn vị kia đại thẩm thì thân hình béo ú toàn mỡ;khuôn mặt vặn vẹo hung hăn trừng mắt;đôi hài thượng hạng mới tinh được mang trên chân.

Hai người cứ như vậy một đường đuổi bắt,nhất thời làm thu hút nhiều ánh mắt nhìn. Bât chợt,tiểu oa nhi vấp phải đá,ngã nhào xuống đường,làm cho khuỷ tay cùng chân huyết chảy dòng dòng. Đại thẩm đuổi đến nơi,giật lại túi tiền,còn hung hăng dãm một cước vào tay tiểu oa nhi:

“Con nha đầu chết tiệt,dám cả gan trộm tiền của bà. Bà cho mày biết hậu quả của trộm tiền bà là thế nào”

Tiểu oa nhi bị dẫm vào tay,cho dù đau thấy sương cũng cố cắn chặt môi không bật ra tiếng kêu,khuôn mặt quật cường cố chấp trừng mắt lại. Đại thẩm nhìn ánh mắt khi,khôg nhịn nổi mà tức giận:

“Còn dám trừng mắt hả? Chêt này,nha đầu thối”

Lực giẫm lại càng thêm mạnh hơn,tiểu oa nhi vặn vẹo,quằn quại trong đau đớn,bất giác một đạo âm thanh vang lên:

“Dừng tay”

Đạo âm thanh lạnh lẽo cùng sát khí như vọng về từ địa ngục,khiến đại thẩm toà thân run lên,khôg nhịn được nâng tầm mắt nhìn về phía trước. Là một nam nhân toàn thân hắc y,khuôn mặt bị che bởi mu sa. Tuy không thê nhìn rõ dung mạo nam nhân đó,nhưng sát khí cùng huyết hương toản ra từ người hắn cũng làm nhân không khỏi rợn người mà tránh xa. Nam nhân tiến về phía tiểu oa nhi,giọng như ra lệnh:

“Đại thẩm,người đã lấy lại được tiền rồi,còn muốn làm khó dễ một tiểu oa nhi”

Đại thẩm run lên từng đợt,luyến tiếc hướng ánh mắt đáng sợ về phía tiểu oa nhi,không can lòng mà ly khai. Nam nhân nâng tiểu oa nhi đứng lên,hỏi:

“Ngươi tên gì?”

“Nguyệt… Nguyệt Sư Tử”

Sư Tử mặc dù lòng ngực đang đập lên hồi nhưng vẫn cố gắng không sợ hãi. Nam nhân nhìn nang một lượt,hỏi:

“Ngươi có muốn thoát cảnh nghèo khổ?”

“Muốn,đương nhiên là muốn”

Nam nhân lại tiếp tục:

“Ta có thể giúp ngươi”

Sư Tử nhíu mày,nghi hoặc đánh giá nam nhân. Đừng nghĩ nó khờ khạo a,làm gì có viêc gì có thể đổi đời với một tiểu oa nhi 5 tuổi mù chữ,trừ việc… Nghĩ vậy,nàng không khỏi run lên một cái,nam nhân có lẽ đoán đượ tâm tư của nàng,cười nhạt:

“Đừng lo,ta sẽ không bán ngươi vào kĩ viện,cũng không bắt ngươi làm nhan hoàn gì đâu. Ta chỉ muốn ngươi giúp ta trả thù một kẻ thôi. Đương nhiên,võ công ta sẽ truyền”

Võ công? Sắc mặt Sư Tử đã có bến chuyển,trong đầu thầm suy nghĩ. Kì thật,học võ là niềm mơ ước từ nhỏ cho tới bây giờ của Sư Tử,vậy nên lời đề nghị này với nàng chính là hấp dẫn. Tuy nhiên,nàng vẫn cò một việc:

“Trước đó,ngươi có thể cho ta về nhà lần cuối? Ta muốn nói lời tạm biệt với của mình đại tỉ”

“Được”

Nam nhân gật đầu,rồi bước theo Sư Tử cùng nàng trở về

———————————————————————————————————————————————————————————————————————————————

“Đại tỉ,ta về rồi”

Sư Tử chạy vào nhà,vui mừng reo lên. Chỉ là,chơ đón nàng không phải Song Tử mà là ngôi nhà xiêu vẹo rỗng tuếch cùng với bát cháo trắng võ trên nền đất. Sư Tử hoảng hốt,cố trấn an chính mình rồi chạy khắo ơi tìm đại tỉ nhưng khôg có kết quả. Hai chân vô lực khuỵ xuống,Sư Tử ánh mắt trừng lớn,chợt nàng thấy,trước cửa nhà là một vệt máu chảy.

Máu? Đầu Sư Tử ong lên một tiếng. Nàng ôm đầu,lắc lấy lắc để một cách thảm thương,nam nhân nhíu mày nhìn nàng:

“Có chuyện?”

“Đại tỉ…không thấy…không thấy đâu hết. Chẳng lẽ…là bị thổ phỉ bắt rồi?”

Nghĩ như vậy,trong lòng Sư Tử liền dâng lên một cỗ nóng nảy,muốn đi tìm lại bị nam nhân ngăn lại:

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đừng cản trở ta,ta phải tìm đại tỉ”

Sư Tử vùng vẫy,kêu gào. Nam nhân thở dài:

“Ngươi đi hiện tại,không những không cứu được người,có khi còn bị giết nữa”

Động tác Sư Tử ngưng lại. Nàng không đôgj,nhưng mắt vẫn trừng lớn,nam nhân liền buông nàng ra:

“Ngươi theo ta học võ công rồi đi tìm cũng chưa muộn”

Hảo,võ công! Hi vọng liền sáng rực trong đầu Sư Tử,nang kiên định:

“Hảo”

“Hảo,từ nay ngươi sẽ đồ đệ thứ ba của Mạc Xà Phu ta”

Nam nhân nói xong lền mang theo Sư Tử ly khai. Nàng trước khi rời đi,còn không quên nhìn lại ngôi nhà của mình với Song Tử,thầm hứa:

“Đại tỉ,chờ ta. Nhất định sẽ một ngày,chúng ta lại đoàn tụ như xưa”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN